Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 1 - Chương 46: Trai cò tranh đoạt



Hàn Hàn không nghĩ đến việc Mộ Dung Ý lại đột nhiên tiến vào, càng không nghĩ tới cái miệng nhỏ nhắn này bình thường không nói tiếng nào nhưng lúc này lại khạc ra những lời châm chọc như vậy, nhịn không được, "Phốc" một tiếng cười ra.

Khóe mắt nhìn sang, thấy trên khuôn mặt béo của vợ Mạc lão đại lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng là đen xì, đôi mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Ý, hiển nhiên là bị chọc tức không nhẹ.

Tránh trước lúc bà ta phát hỏa, nàng nhanh chóng nhảy xuống từ trên giường, ôm thân thể nho nhỏ của Mộ Dung Ý vào trong ngực, trong miệng nhẹ trách mắng một tiếng: "Không được nói bậy. Đại cữu nãi nãi đại nhân đại lượng nghe nói như thế sẽ không tính toán với đệ, nếu như đổi là mấy kẻ tiểu nhân thích so đo tính toán, thì không biết tim bẩn phổi nát mắng đệ đến mức nào đâu, đến lúc đó nếu bị thua đau, tỷ không cho khóc đâu đấy." Lại quay đầu nhìn về phía vợ Mạc lão đại, áy náy cười, "Đệ ấy là tiểu hài tử không hiểu chuyện, nói bậy bạ vui đùa thôi. Cũng là vì vài ngày trước bị nhị thẩm của ta dọa, cữu nãi nãi ngàn vạn lần không nên để tâm đến lời của hắn."

Bị Mạc Hàn Hàn ngăn cản như thế, vợ Mạc lão đại tuy rằng có hỏa khí nhưng lại không thể phát ra, cuối cùng "rầm rì" một tiếng: "Tuy nói là đứa nhỏ, có thể nói lung tung nhưng cũng cần phải chú ý một chút mới được, bằng không truyền ra ngoài, còn tưởng rằng trong nhà kiếm được tiền liền xem thường họ hàng, không cho thân thích tới cửa." di.e,n,,da/nnlq.đonnn

Ngô Mạc thị đang khâu đế giày, nghe lời này ngẩng đầu lên: "Nếu như không cho thân thích tới cửa, thì sao đại tẩu tử có thể ngồi ở đây mà nói chuyện? Lúc đứa nhỏ Thanh Phong này tới nhà, ta bị bệnh không xuống giường được, cũng không thấy thân thích trong họ hàng tới thăm, cảm thấy nhà của chúng ta không có thân thích thật không sai, nhưng nếu lời này truyền đi, người khác nghe thấy cũng không biết sẽ nghĩ gì."

Con người đều có điểm mấu chốt, điểm mấu chốt của Ngô Mạc thị chính là Mạc Hàn Hàn cùng Thanh Phong, bà tốt bụng hiền lành nhưng không đại biểu việc bà ngu muội, huống chi cho dù là là người ngu ngốc thì trong khoảng thời gian mười năm không người hỏi thăm cuộc sống cũng có thể phân biệt rõ ai thân ai gần.

Việc bà bây giờ qua lại với những người thân thích này chẳng chẳng qua chỉ vì lo lắng Hàn Hàn sau này có chuyện có thể có chỗ để dựa vào. Nhưng nếu như những người này qua đây là muốn bắt nạt bọn tỷ đệ Hàn Hàn, bà là người đầu tiên đứng ra ngăn cản.

Không ngờ Ngô Mạc thị lại đột nhiên nói ra một phen như vậy, mặt của vợ Mạc lão đại trong nháy mắt đỏ lên, khí thế nói chuyện với Mạc Hàn Hàn nắm chắc là bởi vì bà tự hiểu mình là một trưởng bối, cho dù tiểu nha đầu này nghe không vui thì cũng phải nhịn, nhưng nếu như người nói chuyện là Ngô Mạc thị thì lại không giống nhau, dù sao đã nhiều năm như vậy, chính mình khuyến khích Mạc lão đại không cần quan tâm đến một nhà cô em chồng này, là mình đuối lý trước, nếu như lời này truyền đi chính là đại tẩu không khoan dung cho cô em chồng ở góa, chuyện này thật sự là rất bẽ mặt.

Khó có lúc thấy Ngô Mạc thị mạnh mẽ thế kia, Hàn Hàn ngoan ngoãn lui ở một bên ôm Mộ Dung Ý giả vờ là vật trang trí, khóe miệng hàm chứa nụ cười, một đôi mắt đen to lúng liếng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang biến sắc kia của vợ Mạc lão đại chỉ cảm thấy thật thú vị, trong lòng suy đoán không biết kế tiếp bản thân mình nên nói chuyện với đại cữu nãi nãi này thế nào đây.

Mộ Dung Ý vừa muốn nói cái gì đó, liền cảm thấy lòng bàn tay bị người nhéo nhéo, quay đầu, Mạc Hàn Hàn nhìn về phía hắn nháy mắt mấy cái, con ngươi hẹp dài thâm trầm, nghiêng đầu đi, vừa muốn mở miệng một lần nữa nhưng lại đóng lại.

Mạc Hàn Hàn mỉm cười nhìn vợ Mạc lão đại, chỉ thấy thời gian như ngừng lại, vợ Mạc lão đại liền điều chỉnh tốt sắc mặt, khôi phục vẻ mặt yêu thương: "Nghe đại muội tử nói này, chính là trong lòng oán giận ca ca ngươi sao? Hắn cũng không phải là không muốn đến, chỉ là hắn cũng đau ốm nặng nhẹ mãi, cho nên mới không đi được. Không nói cái khác, chỉ nói việc lần này ta tới đây, không phải là vì Hàn Hàn nhà chúng ta suy nghĩ à, nếu không ta cũng không cần khuyên bảo nhị cữu cữu nàng về đây quản sự mà không làm quản sự ở kinh thành sao, ngươi nói có phải hay không?"

Hàn Hàn nghe xong, trong lòng nhịn không được tán thưởng một phen, nghe qua mấy lời này, không chỉ giải thích vì sao không đến thăm nãi nãi của mình, còn đem đề tài quay lại điểm ban đầu, mình và nãi nãi còn phải nhớ lấy ân tình của bà ta, quả nhiên là lão bà đã thành tinh!

Chỉ là, Hàn Hàn cũng không quan tâm bộ dáng kia của bà ta, trên mặt bày ra một biểu tình khó xử: "Lời này của Đại cữu nãi nãi đương nhiên là có lý, thế nhưng hôm qua Ngô đại gia tới tìm ta, nói muốn đem vị trí quản sự này cho Ngô đại ca, không được cho người khác."

"Ngươi đáp ứng rồi?" Vợ Mạc lão đại lập tức cả kinh, trong mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Hàn.

"Không."

"Vậy thì tốt." Vợ Mạc lão đại thở ra một hơi.

"Thế nhưng, Ngô đại gia nói hắn là trưởng bối, đều là người trong nhà, ta chỉ cần nghe hắn an bài là tốt rồi." Hàn Hàn nói mắt cũng không chớp, ừ, mình cũng không tính là nói dối, mặc dù lời này Ngô đại gia chưa nói ra, nhưng chung quy cũng chính là ý tứ này.

"Ngoài năm đời rồi, hắn tính là thân thích cái gì chứ!" Vợ Mạc lão đại không được bình tĩnh, mục đích mình tới đây chính là vì muốn cho lão nhị cái vị trí quản sự, mặc dù hiện tại hai mươi mẫu đất kia không béo bở gì, nhưng sau này nếu có cả nông trường nữu, thì không phải món béo bở lớn sao?

Mắt nhìn vị trí tốt như vậy sắp bị người khác hoành đao cướp đoạt, bà có thể không vội sao?

Nói xong, lại cảm thấy mình quá kích động, dịch dịch mông "khụ" một tiếng, "Hàn Hàn à, Ngô Xuân Sinh kia nói chuyện ngươi cũng không thể tin tưởng được, hắn là người mắt lớn tâm rỗng, ăn trong bát nhìn trong nồi lòng tham không đáy, số ruộng đất này nếu như thật sự giao vào trong tay mấy kẻ nhà Ngô Phong, không quá nửa năm, số hoa màu kia không vào túi của bọn chúng thì ta theo họ của hắn." di.e,n,,da/nnlq.đonnn

"Ồ, lời này của cữu nãi nãi thế nhưng ta lại không thích nghe, cái gì gọi là ăn trong bát nhìn trong nồi? Chính là ngươi muốn có họ của nhà chúng ta, cũng chỉ sợ là gia gia hắn cũng không đồng ý đâu."

Nữ tử cổ đại xuất giá tòng phu, gả nhập phu gia, liền quan phu họ (*), lời này nói có thể xem là giết chế tâm tư khác.

(*)Ý là nữ tử đã xuất giá thì phải theo chồng, vào cửa nhà chồng thì phải theo họ của chồng.

Vừa nghe thấy giọng nói này, trong mắt Hàn Hàn xẹt qua một tia vui vẻ, mình đang suy nghĩ làm thế nào để cho bọn họ chống đối nhau đây, không ngờ vợ Ngô Phong lại tới, xem ra ông trời cũng giúp mình nha.

Vốn là vợ Ngô Phong ở nhà nghe Ngô đại gia nói chuyện một phen, cảm thấy sau này nếu Ngô Phong muốn được làm quản sự sớm hơn một chút thì còn phải dựa vào Hàn Hàn, cho nên mới xách chút đồ qua đây nhìn xem, tiện đường tìm cách nói ra sao, không ngờ mới vừa vào đến viện liền nghe thấy tiếng Mạc lão đại gia ở trong phòng gây xích mích ly gián, hỏa khí lập tức bốc lên đầu, nhịn không được sẵng giọng.

Vợ Mạc lão đại cũng không ngờ lời nói của mình cứ như vậy lại bị đối phương nghe thấy, hơn nữa đối phương còn nói những câu khó nghe như vậy, thoáng chốc trở nên vừa thẹn vừa giận, một hơi nghẹn ở ngực, thiếu chút nữa không thở nổi.

Trừng mắt nhìn vợ Ngô Phong đang nhấc mành tiến vào: "Lời này mà ngươi cũng có thể nói với trưởng bối sao hả? Ta cũng đang muốn đi hỏi xem nhà của Ngô Xuân Sinh quản gia kiểu gì đây!"

Trong tay vợ Ngô Phong cầm một cân bột mỳ để lên trên bàn, hừ một tiếng: "Còn chưa cùng họ với với nhà chúng ta, đã nghĩ quản chuyện Ngô gia chúng ta, tay chân cữu nãi nãi bà thật đủ dài! Nếu nãi nãi bảo ca nhà ta không quản gia cũng sẽ không khuyến khích chúng ta ở sau lưng người khác nói bậy, nếu không chẳng lẽ muốn làm thiếp cho nam nhân nhà có tài sản."

Vợ Ngô Phong một chút cũng không sợ bà ta, lời này nếu để cho gia gia bảo ca nghe thấy, không chừng còn nói khó hơn nghe so với nàng.

"Ngươi nói ai phải đi làm thiếp? Ngươi đúng là đồ đĩ không biết xấu hổ, ngươi nói rõ cho ta!" Vợ Mạc lão đại vỗ bàn, hai mắt tức giận đến đỏ bừng, thở hổn hển không ngừng.

"Đã muốn theo họ nam nhân khác, không phải làm thiếp thì làm cái gì? Chậc chậc, còn không biết xấu hổ mắng người khác là đồ đĩ, thực sự là vừa ăn cướp vừa la làng!" Vợ Ngô Phong khiêu trợn mắt trở lại.

"Xem ta có xé nát cái miệng thúi của nhà ngươi hay không!" Vợ Mạc lão đại giãy giụa bò xuống từ trên đầu giường muốn bắt lấy vợ Ngô Phong.

Mặc dù vợ Ngô Phong không dám trực tiếp cùng bà ta động thủ —— dù sao đối phương là trưởng bối, nếu động thủ nàng sẽ không có lỹ lẽ bào chữa, nhưng cũng không phải người dễ chọc, một bên lui về tìm chỗ trốn, một bên ồn ào: "Đã muốn làm như vậy, còn sợ người nói gì sao, chúng ta ra ngoàinhớ mọi người bình luận phân xử, nghe xem ta nói có đúng hay không."

Mộ Dung Ý núp ở trong lòng Hàn Hàn, chân mày nhỏ hơi nhướn lên, trong mắt xẹt qua một đạo không kiên nhẫn, khoát tay, chén sứ thô đựng nước trà trên rơi xuống mặt đất, tiếng "loảng xoảng choeng" vang lên, dọa người trong phòng nhảy dựng, sau đó lại nghe thấy giọng nói non nớt âm trầm của Mộ Dung Ý xẹt qua bên tai: "Muốn ầm ĩ thì cút ra ngoài ầm ĩ!"

di.e,n,,da/nnlq.đonnn Hàn Hàn "khụ" một tiếng: "Đại phu nói thân thể nãi nãi ta mới tốt hơn một chút, lúc tĩnh dưỡng không được ầm ĩ, nếu không hay là đại tẩu tử cùng cữu nãi nãi trở về thương lượng một phen xem cuối cùng nên dành vị trí quản sự cho ai, thương lượng xong rồi thì đến nói cho ta. Ta dạo này đang rất bận rộn, cũng không giữ hai vị lâu được ."

Vợ Mạc lão đại và vợ Ngô Phong mặc dù không cam lòng, nhưng cũng biết nếu ở nhà người khác mà ầm ĩ sẽ không có hình dáng, phẫn hận trừng liếc nhau một cái, mỗi người đều lên tiếng gọi với người trong phòng, "Đại muội tử, hôm khác chị dâu trở lại thăm ngươi, hôm nay về trước ." "Hàn Hàn nha đầu à, bột mỳ trên bàn kia chính là mẻ mới xay ở trong nhà ta, hấp màn thầu là ăn ngon nhất , nếu ăn xong rồi, chị dâu sẽ lấy thêm một chút qua đây cho ngươi." Sau đó cùng xoay người lại hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.

Trong phòng thanh tĩnh, Hàn Hàn mới nhăn Mộ Dung Ý cái mũi nhỏ giáo huấn: "Đệ tên nhóc bại gia chi tử này, trong phòng nhiều đồ dùng không dễ vỡ như vậy, vì cái gì mà lại là cái bát chứ, nếu không còn bát nữa, để xem sau này đệ ăn cơm dùng cái gì!" Mặc dù cái bát không đáng giá hai đồng, nhưng mà thói quen động một chút là ném cái này hất cái kia lại không tiít, nhất định phải khuyên hắn bỏ đi!

Mộ Dung Ý xem thường liếc mắt nhìn Hàn Hàn, thân thể nhỏ xoay xoay từ trong ngực nàng trườn xuống: "Keo kiệt!" Trước đây mình còn vứt những thứ quý báu hơn nhiều, nếu như cho con nhóc này biết, còn không đau lòng đến chết.

"Cái gì keo kiệt, đây là tỷ dạy bảo đệ phải biết tiết kiệm tài nguyên, có hiểu hay không hả!" Trán Hàn Hàn chảy xuống vài vạch đen, đứa nhỏ hung dữ này làm sao mà luôn không nhìn thấy ý tốt của người ta như vậy chứ!

Tất nhiên là Mộ Dung Ý không để ý tới nàng, vừa ra khỏi cửa thì khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt âm trầm xuống: "Ám Tam "

"Chủ tử" Ám Tam cúi đầu đứng ở trước người Mộ Dung Ý, vụ tranh cãi trong phòng vừa rồi đương nhiên hắn cũng nghe được, biết chủ tử nổi giận, sống lưng dần trở nên lạnh lẽo, thay hai thôn phụ vô tri kia mặc niệm.

"Còn kẻ nào đến tìm phiền phức nữa, thì ngươi cứ trực tiếp giải quyết, không cho bọn họ phiền Hàn Hàn."

"Dạ" Ám Tam cúi đầu đáp một tiếng, "Thuộc hạ đi làm liền."

"Lưu lại mạng." Hơi trầm tư một chút, Mộ Dung Ý bổ sung, cũng không phải hắn tốt bụng, mà là ngôi làng này không thể so sánh với kinh thành, lại càng không thể so được với giang hồ, nếu có một người ở đây chết đi thì nhất định sẽ khiến cho mọi người quan tâm, lỡ may liên lụy đến Hàn Hàn sẽ không tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.