"Đúng rồi, nói cho tỷ tỷ biết ngươi tên là gì?" Sở Hàn Hàn bóp khuôn
mặt nhỏ nhắn trắng nộn của Mộ Dung Ý một cái, đút cho hắn một muỗng
canh, cười híp mắt hỏi.
Mộ Dung Ý nhắm chặt mắt, dễ dàng tha thứ đối phương ôm hắn vào trong ngực và đút canh còn chưa tính, dù
sao mình không có y phục, hơi động chút sẽ lộ ra thân thể, nhưng mà hắn
hoàn toàn không có biện pháp tha thứ dễ dàng cho đối phương là một nữ
tử, một ... hai... nữa, lại sờ tới sờ lui ở trên mặt hắn nữa! Quyết tâm
hung hăng kiềm chế tức giận sôi trào, hắn thề, chờ thân thể hắn khôi
phục, tuyệt đối muốn con nhóc này đẹp mắt!
Ngay lúc
này, mở mắt ra, cắn răng nói: "Không cho bóp mặt ta!" Thanh âm mềm nhũn, một chút lực sát thương không có, càng giống như tiểu hài tử đang làm
nũng!
Mộ Dung Ý lần nữa nhắm mắt, mím chặt miệng, hắn ghét đến chết loại thanh âm bây giờ của mình!
Ngô Mạc thị không nghe Mộ Dung Ý nói gì thêm, nhìn Mộ Dung Ý vẫn nhắm
mắt, nói: "Đứa nhỏ này chẳng lẽ là mệt nhọc? Tuổi nhỏ như thế, lúc ngủ
là đáng thương nhất, nha đầu ngươi mau chút uy hắn ăn cơm, ăn xong rồi
ôm hắn trở về đi."
Sở Hàn Hàn nghiêng đầu xem người nhỏ bé
trong ngực một chút: "Không thể nào, hắn vừa mới tỉnh ngủ, làm sao nhanh mệt nhọc như vậy? Chẳng lẽ là một tiểu trư đầu thai?" Nói xong cười hì
hì bóp cái cái mũi nhỏ Mộ Dung Ý: "Đứa nhỏ, đệ nói đệ có phải là biến
thân của tiểu trư hay không, thế nào có thể ngủ nhiều như vậy nha?"
Mộ Dung Ý mím môi, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm lạnh lẽo, trong
đôi mắt to hẹp dài phảng phất kết đầy băng hàn, hung hăng trừng về phía
Sở Hàn Hàn, ánh mắt kia giống như là huyết lang, sau một khắc sẽ lấy ra
móng vuốt hung hăng xé rách địch nhân trước mắt.
Sở Hàn Hàn
run run: "Được rồi, không đùa đệ nữa. Thiệt là, còn nhỏ tuổi tính khí đã lớn như vậy, đửa nhỏ, một chút cũng không đáng yêu!" Quả nhiên hài tử
thời đại này thành thục quá sớm, không thể cho thành đứa bé ở thời đại
mình mà đối đãi!
"Ta tên là Thanh Phong, sau này không được kêu ta là đứa nhỏ, hài tử !" Thanh Phong là tên chữ của hắn, vốn là không thể nói, trong chốc lát
không thể gọi được tên gì tốt hơn, dứt khoát nói cho đối phương biết.
"Phụt —— biết, Thanh Phong, a, tỷ tên là Sở Hàn Hàn, thời điểm ra đời
lúc đại hàn, cho nên gọi là hàn hàn. Đó là bà nội tỷ, sau này đệ cũng
kêu bà nội là được." Nhìn hài tử được bọc trong ngực hé ra khuôn mặt
nghiêm trang nhấn mạnh, Hàn Hàn không nhịn được cười lên.
Cơm nước xong, ôm Mộ Dung Ý trở về phòng, Hàn Hàn bóp khuôn mặt nhỏ nhắn
của hắn một cái: "Nha, đệ ở đây ngoan ngoãn ngủ trong chăn, tỷ tỷ cùng
bà nội đi làm y phục cho đệ. Nếu là muốn xuỵt xuỵt (:))), hãy nói cho tỷ tỷ, không cho đái dầm, tiểu lên giường là tỷ tỷ đánh cái mông nhỏ của
đệ đấy!"
Đái dầm? Đánh cái mông nhỏ? Mộ Dung Ý phát hiện rằng mình đã sống hai mươi chín năm rồi cũng chưa khi nào phát ra đại hỏa
khí như vậy! Hắn đã vượt ra ngoài phạm vi nổi giận!
Nhắm chặt hai mắt, trong lòng tính toán sau ít hôm nữa nên đem nha đầu thối này
nghiền xương thành tro, băm thành trăm mảnh, hay là rút gân lột da! Cùng lắm thì mình lệnh một đống tôi tớ phục vụ cho lão thái bà đó, coi như
là báo đáp nhân tình cứu mạng của các nàng!
Sở Hàn Hàn hoàn
toàn không biết mình đã bị đối phương hung tợn nghĩ đến như vậy, cầm cẩm bào nhặt ở trên núi đến trong phòng Ngô Mạc thị, cùng nhau hợp lại chút vải vụn.
Vẫn thường may giặt quần áo cho đại gia đình, Ngô
Mạc thị cũng coi như có chút kiến thức, thấy y phục trong tay Hàn Hàn,
chỉ cảm thấy chất vải vô cùng hoàn hảo, nhưng là loại vải gì thì lại
không nhận biết được, đưa tay vuốt ve cẩm y tinh xảo mịn như tơ, thở dài nói: "Y phục này có chất liệu tốt như vậy, khẳng định là rất đắt. Cũng
không biết lai lịch đứa bé kia ra sao, dùng y phục tốt như vậy bọc lại
vứt đi."
Sở Hàn Hàn liếc nhìn y phục: "Tám phần là
thủ đoạn đấu đá của những nữ nhân trong hậu viện, đứa nhỏ này thất thế,
liền bị người khác nhìn ngứa mắt đem đi vứt, ngược lại người nọ cũng
không đủ lòng dạ ác độc, chẳng qua là bỏ lại, không giết chết, cũng coi
như đứa nhỏ này mạng lớn." Những thủ đoạn này trước kia nàng thấy trong
kịch cung đình có rất nhiều, không có gì kỳ lạ.
Ngô
Mạc thị giật mình: "Ngươi nha đầu này nói chuyện thế nào không có đầu óc vậy! Một đứa con nít còn đang tốt, nói gì chết rồi sống, không kiêng kỵ gì cả! Sau này những lời vô lý thế này không cho nói, để cho người khác nghe được không biết lại nói ngươi thế nào, sau này còn có muốn tìm nhà chồng hay không!"
Sở Hàn Hàn bĩu môi, nàng thật đúng là
không muốn ở thời đại này tìm đối tượng tam thê tứ thiếp, từ nhỏ nàng đã tiếp nhận giáo dục một vợ một chồng, cũng không cho rằng bản thân hào
phóng nhìn lão công của mình ngày ngày miên hoa túc liễu (nôm na là ngủ
với người phụ nữ khác) mà mình làm như không có việc gì.
Dĩ nhiên, lời này cũng không thể nói cùng Ngô Mạc thị, nếu không không chừng bà lại càu nhàu mình.
Thấy Hàn Hàn không nói lời nào, Ngô Mạc thị lại cằn nhằn: "Bất kể
đứa nhỏ này trước kia như thế nào, ngươi đã nhặt trở về, cũng coi là làm một việc thiện, sau này chúng ta nuôi hắn thật tốt là được, trong nhà
dù khó khăn hơn nữa, cũng không quan tâm nhiều miệng ăn như vậy."
"Dạ." Sở Hàn Hàn đáp một tiếng, từ đai lưng trên y phục lấy xuống
một khối ngọc bội, ngọc bội có hình tròn, toàn thân xanh biếc, ở giữa
mài dũa một con đại bàng giương cánh bay cao, chạm trổ tinh tế, không
phát hiện một chút vết xước nào. Chỉ nhìn khối ngọc bội này liền biết
giá trị không rẻ.
Hàn Hàn lại đem đai lưng cởi xuống,
trên đai lưng có đính mười hai viên hồng bảo thạch (hồng ngọc), giữa đai lưng có gắn viên ngọc xanh biếc to bằng bàn tay trẻ em, chất ngọc nhẵn
nhụi, quý phái mười phần, chỉ riêng đai lưng này, cũng không dưới ngàn
vàng.
Hàn Hàn cau mày, có thể tùy tùy tiện tiện vứt bỏ phục
sức xa hoa như vậy, sợ không phải là người bình thường, nếu mình đã cầm
về bộ y phục này, phải cẩn thận một chút mới được.
Trong lòng so đo, bỏ ngọc bội và đai lưng vào trong ngực, lại lôi áo trong ra
ngoài. Áo lót trong là vải bông tinh khiết, tuyết trắng không nhuộm màu, Hàn Hàn cầm run rẩy y phục, nhìn Ngô Mạc thị : "Bà nội, chờ có thời
gian dùng cái này làm cho Thanh Phong hai bộ áo bông đi... Á ——" Hàn Hàn cúi đầu, nhìn một tấm vải trắng từ trong áo rơi ra ngoài, hai ngón tay
cầm lên xem một chút, chỉnh tề cả bốn phía, giống với quần cộc hiện đại
đại, khóe miệng co quắp, đây chẳng lẽ là tiết khố nam nhân cổ đại mặc?
(Ôp: phụt cơm)
Ngô Mạc thị nhìn Sở Hàn Hàn cầm tiết khố
nhìn, nhất thời cả kinh, chộp tới, nhét vào phía dưới chăn: "Không phải
vật gì tốt, không cho nhìn, nếu không sẽ dơ bẩn con mắt của ngươi!"
Trong nhà không có có nam nhân, bà chỉ nghĩ do Hàn Hàn không nhận biết
là cái gì nên mới nhìn kỹ.
Nhìn phản ứng của Ngô Mạc
thị, Hàn Hàn biết mình đã đoán đúng. Lần này ngay cả khóe mắt cũng bắt
đầu nháy nháy, rốt cuộc là người kỳ dị nào, ném đứa bé rồi y phục trên
người cũng thoát ra? Chẳng lẽ cái người kia sau khi ném đứa nhỏ lại đó
rồi trần truồng chạy về? (Ôp: Phụt cơm tập 2)
Nhìn Ngô Mạc
thị một bộ muốn che giấu, dáng vẻ lại quẫn bách không biết che giấu như
thế nào, Hàn Hàn quan tâm ho khan một tiếng: "Con đi xem đứa nhỏ kia một chút, hắn ngủ không hay ngủ yên, đá chăn bị cảm lạnh sẽ không tốt."
Ngô Mạc thị đang lo lắng Hàn Hàn truy đuổi hỏi tới thì làm sao trả lời, bây giờ nghe vừa nói như thế, chặn lại nói: "Ngươi đi qua nhìn đứa nhỏ
đi, bên này tự ta lo là được, ngươi đã mệt mỏi một ngày, cũng nên nghỉ
ngơi một chút cho tốt."
Thấy Hàn Hàn đi giày vào ra ngoài, Ngô Mạc thị mới thở ra một hơi, vội vàng lấy tiết khố từ phía dưới chăn ra, đưa tay ném vào trong chậu than, nhìn nó bị đốt trụi mới thở ra.
Hàn Hàn thấy động tác của Ngô Mạc thị, không có nhìn tiếp, trở lại gian
phòng của mình, nhìn Mộ Dung Ý đang ngẩn người mở đôi mắt to hẹp dài, đi lên trước giường cơ thể hơi nghiêng xuống : "Nghĩ gì thế? Có phải đang
suy nghĩ về nhà hay không?"
Ánh mắt Mộ Dung Ý cũng không nhìn nàng một cái, tiếp tục nhìn trần nhà, từ lúc hắn ra đời đến bây
giờ, đây là lần đầu tiên cảm giác mình vô lực như vậy! Đối phương muốn
làm gì, mình muốn phản kháng cũng không phản kháng được! Đáy lòng không
khỏi sinh ra một tia giạn dữ, hắn đã thật lâu không hận qua một người
như thế, nếu để cho hắn tra được ai là kẻ hạ dược hắn, hại hắn biến
thành như vậy, hắn nhất định khiến cho đối phương muốn sống cũng không
được muốn chết cũng không xong!
Thấy Mộ Dung Ý không nói lời nào, Hàn Hàn đau lòng thở dài, chỉ nhìn cái đai lưng kia, cũng
biết đứa nhỏ trước mắt này trước kia cuộc sống nhất định là trong gia
đình phú quý, chỉ trong một buổi sáng đã sa sút sống trong căn phòng đất thế này, đại khái là bản thân cũng chịu không nổi đi, huống chi hắn mới chỉ là một đứa bé.
Đưa tay dịch dịch góc chăn cho
Mộ Dung Ý, từ trong lòng ngực móc ra ngọc bội cùng đai lưng: "Tốt lắm,
đừng suy nghĩ, nếu như bây giờ nhớ nhà, chờ sau khi đệ lớn lên có năng
lực tự vệ, trở về đi tìm bọn họ là được. Nha, đây là đai lưng và ngọc
bội nhặt được trên y phục lúc đắp trên người đệ, ngọc bội đệ giữ lại,
tương lai sau này về nhà cũng có một chút đầu mối, còn cây đai lưng này
làm thành lộ phí, cũng đủ dùng."
Mộ Dung Ý sửng sốt, con ngươi chuyển sang, ánh mắt lần đầu tiên dừng trên người tiểu nha đầu trước mắt.
Vóc dáng tiểu nha đầu không cao, có lẽ chỉ mới mười một mười hai tuổi,
da váng vàng, cơ thể gầy teo, tóc cùng với cỏ khô một loại tùy tiện vãn ở đầu phía sau, lỗ mũi bé, miệng nho nhỏ, xuất sắc duy nhất chính là cặp
mắt kia, bởi vì mặt nhỏ gầy, bên trong đôi mắt của nàng thật to, con
ngươi đen nhánh, giống như ngôi sao sáng lấp lánh vào ban đêm.
Lúc này này hai ánh mắt như sao đang nhìn mình chằm chằm, tràn đầy ân cần,
khích lệ, còn có một chút cẩn thận thương hại.
Chủ
nhân đôi mắt này cầm trong tay hai vật hoàn toàn đủ để bà cháu các nàng
không lo ăn uống cả đời, nhưng nàng lại hoàn toàn bất vi sở động.
Mộ Dung Ý chỉ cảm thấy trong tim cứng rắn của mình có một tia dao động, mím môi, từ trong chăn vươn tay cầm lấy ngọc bội trong tay Hàn Hàn:
"Ngọc bội ta lưu lại, đai lưng cho ngươi!" Ngọc bội tượng trưng cho thân phận của hắn, không thể đưa người khác, về phần đai lưng thì hắn có rất nhiều, cây đai lưng này coi như là phí sinh hoạt mình ở lại nhà nàng,
mặc dù phí sinh hoạt này rất cao, còn chất lượng sinh hoạt thì lại thấp
kém.