Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 2 - Chương 10-1: Một trận phong ba



"Này nha , ta đã bảo hôm nay rất náo nhiệt đúng không? Ngươi lại không muốn ra đây, thật không biết ngày ngày núp ở trong vương phủ luyện võ thì có gì tốt." Mộc Phong mang theo Mộ Dung Lân vừa đi vừa nhìn chung quanh Thập Lí Đàm, nghĩ nơi nào có thể đi.

Mộ Dung Lân không nhịn được mà phẩy phẩy cánh tay, dung nhan quyến rũ hơi nhíu lại: "Một đám nữ nhân nghiêng nghiêng ngả ngả ở chỗ này, có gì để nhìn, còn không bằng lão tử luyện chuyến quyền đến sảng khoái!"

"Ta nói dù gì ngươi cũng là công tử thế gia, có thể có chút điệu bộ của quý công tử hay không? Sao cả ngày đánh đánh giết giết như vũ phu vậy?" Mộc Phong cực kì không tán đồng nhìn Mộ Dung Lân một cái, cảm thấy phải dạy dỗ hắn thật tốt.

Mộ Dung Lân khinh thường nhìn hắn: "Làm quý công tử thì để làm cái gì, có thể ăn? Có thể uống sao? Hay còn có thể ra trận giết địch?"

"Ngươi. . . . . ." Mộc Phong im lặng, "Hiện tại thiên hạ thái bình, có cần ngươi ra trận giết địch sao? Dáng vẻ ngươi luôn đạo đức như thế, cẩn thận không có người lấy ngươi!"

"Không có người lấy mới tốt, vì lão tử cực kì hiếm có đó!" Mộ Dung Lân bĩu môi khinh thường, hoàn toàn không để ở trong lòng.

Khuôn mặt Mộc Phong động động, đột nhiên thần bí tiến tới nhỏ giọng nói: "Công Tôn tiểu thư ngày đó ngươi nói là ai?"

Mặt Mộ Dung Lân đỏ lên, cảnh giác nhìn về phía Mộc Phong: "Ngươi hỏi cái này làm cái gì?"

Mắt Mộc Phong híp lại, nhìn dáng vẻ này, có thú vị nha!"Mặt ngươi đỏ cái gì, ta chỉ tò mò hỏi một chút thôi, có cái gì không thể nói sao?"

"Thúi lắm! Lão tử có cái gì không thể nói?" Mắt xếch quyến rũ Mộ Dung Lân giận dữ nhìn Mộc Phong.

"Không có gì không thể nói, vậy ngươi nói một chút thì sao." Mộc Phong chưa từ bỏ ý định tiếp tục truy vấn.

"Ta. . . . . . Tại sao lão tử phải nói cho ngươi biết? Lão tử không nói!" Ngay cả tai Mộ Dung Lân cũng đỏ, hung ác gào xong, trực tiếp lướt qua Mộc Phong đi về phía trước.

Mộc Phong nhấc chân vừa muốn đuổi theo, một bóng đen rơi xuống chắn trước người hắn: "Mộc thần y, Vương Gia cho mời."

. . . . . .

Mộ Dung Lân thoát khỏi Mộc Phong đang đi về phía trước, mơ hồ đã cảm thấy có mấy nam tử thỉnh thoảng nhìn về phía hắn, không nhịn được nhíu nhíu mày, đây chính là nguyên nhân hắn không thích đến nơi có nhiều người tới, luôn có vài tên ngu xuẩn không có mắt muốn tiến lên tìm chết.

Nhìn dòng người hối hả trước mặt một cái, trong mắt xếch xinh đẹp xẹt qua tia phiền não, cũng không biết những dong chi tục phấn này có gì để nhìn, người người chen qua đến xem!

Bước chân chuyển động, sải bước đi tới đám người đang đi ngược lại.

"Vị công tử này, sao vừa tới đã đi rồi?" Trong rừng cây bên ngoài Thập Lí Đàm, Mộ Dung Lân vừa mới bước vào, một nam tử quần áo cao quý, bước chân mơ hồ đi ra từ trong rừng, khó khăn lắm mới ngăn trở được đường đi của hắn.

Mộ Dung Lân không nhịn được chau chau mày: "Tránh ra!"

"Còn rất nóng nảy." Nam tử kia mở một đôi mắt sắc nheo nheo thẳng đến khuôn mặt Mộ Dung Lân dò xét, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng, lòng ngứa ngáy khó nhịn, liếm liếm môi cười nói, "Ngươi biết gia là ai không?"

"Ta quản ngươi là ai, thừa dịp hiện tại lão tử không muốn đánh nhau, mau cút ngay cho ta!"

"Càn rỡ! Ngươi biết công tử nhà ta là ai không, dám nói chuyện với công tử nhà ta như vậy. Ta cho ngươi biết, công tử nhà ta là con trai trưởng của Trấn Quốc Công, cháu ruột của đương kim Thái hậu Trương đại công tử Trương Viễn Sơn, coi trọng tiểu tử ngươi là cho tiểu tử ngươi thể diện, tiểu tử ngươi đừng không biết thân phận!" Mấy người đi ra từ cánh rừng bên ngoài, quát lên trước mặt hắn.

"Câm miệng! Đồ không có mắt, vào đây kêu la cái gì, dọa hỏng tiểu mỹ nhân thì làm sao có thể làm tiếp chứ?" Trương Viễn Sơn giả vờ quát một tiếng, cười híp mắt nhìn về phía Mộ Dung Lân, "Nhìn ngươi cũng không giống thiếu tiền, nhưng là nam tử hán đại trượng phu, chỉ có tiền không có quyền thì làm sao có thể được, chỉ cần ngươi chịu đi theo bản công tử, biểu ca ta là hoàng thượng, chỉ cần ta quay đầu lại nói một tiếng với biểu ca ta, bảo đảm ngươi quan to lộc lớn hưởng thụ vô tận, như thế nào?"

Trương Viễn Sơn? Trong mắt phượng của Mộ Dung Lân xẹt qua tia khinh bỉ, nghe nói trước đó vài ngày đi dâng hương với Thái hậu ở Ngũ Đài Sơn, hai ngày này vì là ngày sinh của hoàng thượng, mới theo Thái hậu trở về Kinh Thành.

Hắn không có hứng thú đối với mấy cái danh môn quý tộc này, lúc ấy nghe một lỗ tai nên cũng không để ý, không ngờ bây giờ thật sự để hắn gặp được.

Nhìn dáng vẻ Trương Viễn Sơn nheo nheo háo sắc, Mộ Dung Lân siết chặt quả đấm, nếu không phải đồng ý với đại ca về sau sẽ không đánh nhau nữa, hắn đã bắt đầu đánh từ sớm rồi, khẽ cắn răng: "Lão tử lặp lại lần nữa, cút!"

"Hắc, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt sao!" Bị đuổi ba lượt, Trương Viễn Sơn đã sớm mất mặt, gương mặt như đêm đen, "Bản công tử hết lời ngon ngọt, ngươi quá không thức thời rồi, đừng trách bản công tử không biết thương hương tiếc ngọc."

Tuy khuôn mặt mỹ nhân này nhìn khá tốt, nhưng hắn trà trộn Kinh Thành nhiều năm như vậy cũng không thấy qua khuôn mặt này, tám phần là tiểu quan nhà công tử chuyển đến kinh thành hoặc là con cháu phú thương vào kinh làm ăn, mặc kệ là cái nào, hắn đều không sợ hãi.

"Phóng cái rắm vào mặt ngươi!" Cuộc đời này Mộ Dung Lân hận nhất người khác nói hắn giống như nữ nhân, mới vừa rồi có thể nhẫn nhịn không động thủ đã là cực hạn của hắn, bây giờ nghe đối phương lại dùng từ hình dung nữ nhân để nói hắn, hắn cũng không kiềm nén được nữa, mắng một tiếng, một đấm đập vào mặt Trương Viễn Sơn.

Trương Viễn Sơn sợ khẽ run rẩy, chân trượt, ngã trên mặt đất, "Ai u" một tiếng, vội vàng mắng, "Bọn ngu xuẩn các ngươi, còn không ngăn hắn lại cho bản công tử!"

Mấy người đứng đó cũng bị động tác đột nhiên của Mộ Dung lân sợ hết hồn, vội vàng hô hào một cái vây quanh, cầm vũ khí của mình động thủ.

"Ai ai, các ngươi cẩn thận chút, chớ bị thương khuôn mặt mỹ nhân nhỏ nhắn, thì sẽ nhìn không tốt." Trương Viễn Sơn che cái mông đứng lên, nhe răng trợn mắt phân phó.

Vừa dứt lời, mấy gia đinh "Ai u"Ai u" "Phụt" "Phụt" rồi rối rít té xuống đất, ôm cánh tay, ôm bụng, xoa chân kêu rên.

Trương Viễn Sơn hít một hơi, che cái mông vừa lui về phía sau, vừa nhìn khuôn mặt sát khí của Mộ Dung Lân đang đi tới phía hắn, nuốt nuốt nước bọt: "Ngươi. . . . Ngươi muốn làm gì?"

"Ngươi bảo không đánh mặt!" Mộ Dung Lân mắng một tiếng, một đấm đập tới, chỉ nghe bụp một tiếng, lỗ mũi Trương Viễn lập tức lõm xuống, máu mũi giàn giụa, miệng hơi mở, khạc ra hai cái răng.

Trương Viễn Sơn đau kêu rên một tiếng, chỉ thấy Mộ Dung Lân đá tới một cước: "Ngươi bảo thương hương tiếc ngọc!"

Trương Viễn Sơn bay ra xa hơn hai mét ngã trên mặt đất, một chân mất tự nhiên ngã về một bên, rên cũng không rên một tiếng, hai mắt trợn ngược, ngất đi.

Đánh người xong, Mộ Dung Lân ghét bỏ "Phi" một tiếng trên mặt đất, "Người ngu ngốc" ! Nghiêng đầu thấy một bóng người trong rừng cây từ từ di chuyển về phía sau, mắt xếch quyến rũ nheo nheo, die nnd annl êq úy đônn sải bước đi tới bóng người, phía sau truyền đến tiếng bọn sai vặt kêu khóc om sòm.

Tào Ngu lau mồ hôi lạnh trên trán một cái, thấy Mộ Dung Lân đi về phía mình từng bước một, chân sợ đến mức bị chuột rút, biết có ẩn núp cũng vô dụng, hoảng sợ quay đầu bỏ chạy.

Chưa chạy được hai bước, đã cảm thấy bước chân ngừng lại, phía sau cổ bị người ta xách lên.

"Ngươi đang đi đâu?" Mộ Dung Lân thô lỗ cất giọng hỏi.

Trong lòng Tào Ngu run sợ nghiêng đầu, lúc này nhìn lại khuôn mặt câu hồn đoạt phách của Mộ Dung Lân, mị hoặc trời cho, chỉ cảm thấy kinh khủng giống như Diêm La đi câu hồn phía dưới địa ngục vậy.

Cái trán rỉ ra một lớp mồ hôi lạnh, lắp ba lắp bắp miễn cưỡng tìm giọng nói của mình về: "Ta. . . . Ta đi chung quanh một chút."

"Bọn họ là do ngươi tìm đến hả?" Mộ Dung Lân không ngốc, thấy Tào Ngu xuất hiện ở đây cũng biết tuyệt đối những người này là hắn mang qua đây, xem ra lần trước mình đánh hắn quá nhẹ rồi, để hắn còn dám có ý đồ với mình.

"Không. . . . Không phải." Tào Ngu đâu dám thừa nhận, lần trước mình chỉ đùa giỡn hắn một câu, đã bị này Diêm La này cắt đứt ba cái xương sườn, nằm khoảng nửa tháng ở trên giường mới có thể xuống giường, hiện tại xương sườn còn đau đây này. Nếu để cho hắn biết người lần này là do mình tìm đến, không cần suy nghĩ cũng biết chắc chắn mình còn thảm hơn lần trước.

"Không phải sao?" Trong mắt Mộ Dung Lân xẹt qua vẻ khinh thường, "Có phải hay không thì để cho bọn họ nhận thức đi." Nói xong giơ tay phía sau cổ lên mang Tào Ngu tới chỗ đánh nhau.

Lúc này đám người kia người thì bị thương, tàn tạ, nhìn Trương Viễn Sơn đã hôn mê lại không dám lộn xộn, đang thương lượng tìm bị thương nhẹ đến Lâm Giang lâu báo cho người trong phủ tới chữa trị cho công tử, chỉ thấy người mới vừa rồi đánh bọn họ lại kéo Tào công tử tới, nhất thời bị sợ đến run sợ.

"Nói, các ngươi có biết hắn hay không?" Tay Mộ Dung Lân tay nhấc lên, bỏ Tào Ngu rơi trên đất, bên trong mắt phượng quyến rũ là lệ khí vô biên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.