Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 2 - Chương 11: Ác chỉnh Tăng thị



"Mẫu thân, tiện tỳ kia thật sự đáng ghét, lại dám nhục nhã ta và biểu tỷ trước mặt mọi người, ngài nhất định phải trừng trị nàng thật tốt mới được!" Trong Hạc cư, Mộ Dung Tiên nhìn Tăng thị trước mặt phẫn hận nói.

Tăng thị nhíu nhíu mày: "Các ngươi có mấy người mà ngay cả một cái tiểu nha hoàn cũng không đối phó được, lại còn không biết xấu hổ trở về oán trách."

Tăng Lăng Nhi đỏ mặt: "Thật sự là vì Mạc Hàn Hàn này vô cùng xảo trá. . . . . ."

"Xảo trá cái gì, vốn dĩ là không biết xấu hổ! Ở trước đám đông đại sảnh nói những lời dâm từ xấu xa, liên luỵ đến danh tiếng của Nhiếp Chính vương phủ chúng ta. Theo ta thấy, tiện tỳ táng tận lương tâm như vậy nên kéo ra ngoài đánh chết! Đại ca còn thiên vị coi nàng như bảo bối, nói cái gì nhục mạ nàng thì chính là nhục mạ mặt mũi của đại ca, nếu đại ca biết nàng không biết xấu hổ như vậy. . . . . ."

"Nghe nói hôm nay Mộ Dung Ý động thủ đánh ca ca ngươi, là chuyện gì xảy ra?" Mi tâm Tăng thị vừa động, cắt đứt lời nói của Mộ Dung Tiên.

"Có thể có chuyện gì xảy ra, còn không phải là do Trần Y Nhân đó gây ra, biết rõ đại ca không thích nàng, còn ỷ vào thánh chỉ bày ra dáng vẻ Nhiếp Chính vương phi, ta đã thấy nàng không vừa mắt từ lâu rồi! Nhị ca lại muốn giúp nàng nói chuyện, lúc này mới chọc giận tới đại ca. . . . . . Đúng rồi, mẫu thân, đại ca đưa Trần Y Nhân đó cho phụ thân làm bình thê là có chuyện gì xảy ra? Hai chúng ta lớn như vậy, ta không phải muốn gọi nàng làm mẫu thân. . . . . ."

"Câm miệng!" Tăng thị gầm lên một tiếng, Mộ Dung Tiên bị sợ đến khẽ run rẩy, vội câm miệng không dám nói nữa.

Tăng thị tức giận mặt đỏ lên, hôm nay nhận được tin tức, nói tiểu tiện chủng kia vậy mà ra lệnh cho thuộc hạ của hắn đưa tới cho Mộ Dung Phong một bình thê, khiến lúc ấy nàng giận đến đập vỡ bộ cốc trà.

Nếu như là một nữ nhân bình thường thì cũng thôi đi, cùng lắm thì một hai ngày khiến nàng ta bị bệnh qua đời, cũng không có người biết truy cứu cái gì, nhưng cố tình nữ tử này lại là cháu ruột của Thái Phó Trần Thương, ban đầu bọn họ thương lượng muốn tặng người cho tiểu tiện chủng kia, tuy nói nàng ra ngoài làm con cờ Trần Thương cũng sẽ không nói cái gì, nhưng nếu nàng ta chết ở trong tay chính mình, Trần Thương tuyệt đối sẽ không ngồi yên không hỏi đến.

Vì thế nàng vừa nhức đầu vừa nổi cáu, Từ ma ma khuyên giải nửa ngày, nàng mới không thèm nghĩ những thứ này nữa, không ngờ bây giờ lại bị con gái của mình nhắc đến.

Tăng thị căm tức trừng Mộ Dung Tiên trước mặt một cái, không hiểu tại sao mình lại sinh nữ nhi ngu xuẩn như vậy ra ngoài.

Mộ Dung Tiên bị Tăng thị nhìn như vậy sợ hãi, mặc dù từ nhỏ nàng được sủng ái, dưỡng thành tính tình phách lối, nhưng đối với mẫu thân của mình, vẫn có một loại e ngại trong xương, co rụt đầu lại, nhỏ giọng nói: "Nương trừng ta làm gì chứ, ta không nói sai."

Từ ma ma vội ở một bên khuyên giải: "Tiểu thư cũng hết sức chân thành, cũng là nghĩ cho phu nhân ngài, phu nhân đừng tức giận, thân thể bị chọc tức cũng không đáng."

Tăng thị hít hơi, đè xuống lửa giận đang xông lên, hất mặt nhìn sang Tăng Lăng Nhi đang ngồi bên cạnh: "Nghe nói Tường nhi bị thương có liên quan với nữ đầu bếp này, có chuyện này sao?"

Tăng Lăng Nhi cắn cắn môi: "Cháu gái không có tự nhìn thấy, khi đó chúng ta đang ở Lâm Giang lâu, chờ khi chúng ta tới đó, biểu ca đã đi rồi. Sau ta lại tìm người thăm hỏi một chút, họ nói là vì biểu ca muốn đánh nữ đầu bếp đó mới chọc Vương Gia tức giận."

"Chỉ là một nô tài, Tường nhi của ta cũng không được động sao?" Tăng thị cười lạnh một tiếng, trong bụng đang nổi giận không có nơi phát, lập tức hạ lệnh: "Đi, gọi tiểu nữ đầu bếp đó đến cho ta, không cho người khác đi theo, ta muốn nhìn xem nữ đầu bếp này có chỗ đặc biệt, khiến cho tiểu. . . . . . che chở như thế!"

Từ ma ma sững sờ, còn muốn khuyên đôi câu, liền nghe Mộ Dung Tiên ở một bên đắc ý thúc giục: "Còn không mau đi, các ngươi điếc hết rồi sao!"

Tiểu nha hoàn đứng ngoài cửa vội đáp một tiếng, đi ra ngoài gọi người.

"Phu nhân muốn gặp ta?" Hàn Hàn đang mân mê lấy những dược liệu mới ở trong kho thuốc ở Lạc Huy uyển, di3nd annl3q úydd on tiểu hồ ly đang ngồi bên cạnh vui vẻ gặm một gốc nhân sâm năm trăm năm, nghe ngoài cửa có người muốn gặp mình, vỗ vỗ tay để dược liệu xuống đi ra ngoài.

Ra khỏi sân, thì thấy một tiểu nha hoàn búi tóc hai bên đứng ở cửa.

"Phu nhân gặp ta có chuyện gì?" Hàn Hàn nhíu mày nhìn tiểu nha hoàn một chút, nàng cũng không thấy Tăng thị đó gặp nàng có thể có chuyện tốt.

Thấy Hàn Hàn ra ngoài, tiểu nha hoàn nhẹ một hơi, mồm miệng lanh lợi nói: "Phu nhân gặp ngươi tất nhiên có lý do gặp ngươi, ngươi chỉ để ý đi theo ta là được."

Hàn Hàn nhíu mày, lời nói này, thật đúng là không khách khí!

"Bảo ta đi một mình, hay là đi với các nàng?" Hàn Hàn nhìn TÌnh Không Bích Tiêu đằng sau một chút, hỏi.

"Phu nhân ra lệnh, bảo ngươi đi một mình."

"Vậy cũng tốt, ngươi chờ một chút, ta đi thay quần áo khác sẽ tới." Phủi phủi mẩu thuốc trên người, không đợi tiểu nha đầu đồng ý, Hàn Hàn xoay người vào Lạc Huy uyển.

"Cô nương, có muốn nô tỳ đi thông báo với Vương Gia hay không?" Bích Tiêu không yên lòng đi theo phía sau hỏi.

Nhìn thái độ tiểu nha đầu này cũng biết Tăng thị không tốt bụng, hôm nay Vương Gia mới dạy dỗ Lí Quận Vương, sợ là Tăng thị không dám chọc Vương Gia, muốn bắt Mạc cô nương trút giận.

"Không cần." Hàn Hàn khoát khoát tay, "Không phải chỉ là gặp một bà già thôi sao, không đángđể kinh động Vương Gia." Sau khi biết Tăng thị hạ độc mình, đáy lòng Hàn Hàn đã hoàn toàn chán ghét nàng.

Vào phòng đổi một cái váy dài hoa lê màu xanh nhạt rực rỡ, trong tay mang theo bột thuốc mình nghiên cứu ra, trong mắt xẹt qua tia sáng, nhét bột thuốc vào trong tay áo rộng.

Nghe nói Tăng thị đi ra từ thế gia y dược, nàng thật muốn xem cổ nhân này lợi hại, hay là bác sĩ được truyền thừa y dược của mấy ngàn năm Trung Hoa lợi hại, dám hạ đọc mình, không hạ độc trở lại thì thật uổng công bao nhiêu năm học Trung y của nàng!

"Đi thôi." Ngoài cửa, tiểu nha hoàn đang đợi rất sốt ruột, Hàn Hàn cười nhẹ nhàng bước ra.

Tiểu nha hoàn nhẹ một hơi, không nhịn được oán trách mấy câu: "Thay quần áo cũng lâu như vậy, cẩn thận phu nhân nóng lòng chờ!"

Hàn Hàn nghiêng đầu sang chỗ khác, làm bộ như không nghe thấy, một tiểu nha đầu, không đáng để phí miệng lưỡi.

Một đường chia hoa rẽ liễu, vòng qua mấy viện, đi tới một tòa viễn tĩnh lặng phía tây vương phủ.

Trong sân có hai gốc cây thông già, mấy con Tiên Hạc, mấy hòn đá kì xảo xếp thành núi giả có nước chảy, yên tĩnh lịch sự tao nhã, có ý vị đặc biệt.

Tiểu nha hoàn mang theo Hàn Hàn đi thẳng một mạch đến trước cửa Thúy Trúc Phúc Thọ, quay đầu lại dặn dò một câu: "Ngươi chờ ta tiến vào bẩm báo một tiếng, nhớ yên lặng, phu nhân không thích người khác ồn ào." Nói xong vén rèm đi vào phòng.

Hàn Hàn quan sát bốn phía một cái, viện cũng không lớn, mấy nha hoàn đang bện dây dưới mái hiên, thấy nàng tới đây, cũng chỉ ngẩng đầu liếc nhìn rồi lại nghiêng đầu đi, yên tĩnh, không có một chút tiếng động nào.

Đợi nửa khắc đồng hồ, trong phòng truyền đến tiếng cười của mấy nữ nhân, nhưng không hề gọi nàng đi vào.

Hàn Hàn nhíu mày, đây là định ra uy với nàng?

Nếu như mới vừa vào vương phủ, nàng không biết cái gì cả thì đối phương ra uy có lẽ thật sự có thể hù dọa nàng, nhưng bây giờ nàng đã biết Tăng thị này không được Nhiếp Chính vương chào đón, mà hình như Nhiếp Chính vương lại cực kỳ chào đón mình, vậy trừ khi mình ngu mới tiếp tục chờ ở bên ngoài, tuy nói ngày không nóng, nhưng là đứng lâu cũng rất mệt có được hay không?

Chán đến chết phất tay một cái, tay áo rộng đưa đến màn cửa Thúy Trúc, đưa tay vén rèm đi vào.

Mấy tiểu nha hoàn ngoài cửa cả kinh, vừa định ngăn cản, mành lung rơi xuống, đã không thấy bóng dáng Hàn Hàn.

"Làm sao ngươi lại tiến vào, ai cho phép ngươi tiến vào, nhanh đi ra ngoài!" Nha hoàn trông chừng bên ngoài vừa thấy Hàn Hàn tự tiến vào, nhất thời giật mình, vội quát một tiếng, rồi muốn tiến lên đuổi người.

"Đi ra ngoài? Chẳng lẽ phu nhân không muốn gặp ta, vậy ta đi thôi." Hàn Hàn nháy mắt mấy cái, xoay người định đi ra ngoài.

"Trở lại, ai cho phép ngươi đi!" Nha hoàn nhanh chóng dậm chân, phu nhân gọi nàng tới đây nhưng bắt nàng ta chịu lửa, nếu nàng ta đi, phu nhân nhất định sẽ vẩy cây đuốc lên người các nàng.

"Ah, muốn ta đi là ngươi, không muốn ta đi cũng là ngươi, vậy rốt cuộc ngươi muốn ta đi hay không đây?" Hàn Hàn nháy mắt mấy cái, kỳ quái hỏi.

"Ai cho ngươi trở về, ta để cho ngươi chờ ở ngoài cửa, phu nhân không truyền gọi, ai cho phép ngươi tiến vào?" Nha hoàn nhanh chóng bốc lửa, hận không được đi lên cho Hàn Hàn cái tát, chưa gặp qua quấy nhiễu như vậy đâu!

"A, thì ra là còn phải chờ phu nhân truyền gọi à?" Hàn Hàn đề cao giọng nói, "Nhưng ta chờ nửa ngày cũng không có truyền vào, không phải là phu nhân ngủ thiếp đi chứ? Vậy ta không thể chờ được, Vương Gia vẫn chờ ta trở về nấu cơm, làm trễ bữa tối của vương gia thì ta không đảm đương nổi đâu." Nói qua rồi làm bộ sẽ đi ra ngoài.

"Đợi chút." Mành lung trong phòng nhâc lên, người vén mành ra ngoài chính là tiểu nha hoàn đi gọi Hàn Hàn, "Phu nhân bảo ngươi đi vào, còn không nhanh nhẹn lên."

Hàn Hàn cười như không cười nhìn tiểu nha hoàn một cái: "Thì ra là phu nhân không ngủ sao, ta còn tưởng rằng phu nhân đã ngủ thiếp đi rồi, dù sao người lớn tuổi tương đối dễ mệt mỏi." Dù sao cũng muốn vạch mặt, nàng cũng không cần khách khí.

Tiểu nha hoàn sợ khẽ run rẩy, len lén liếc mắt nhìn vào trong phòng, căm hận nhìn chằm chằm Hàn Hàn, không dám nói tiếp.

Hàn Hàn bĩu môi, cười nhẹ nhàng vào phòng, chỉ thấy khắp phòng đều là châu ngọc, trên giường êm chính giữa phòng , chính là Tăng thị thướt tha thùy mị.

Chỉ là lúc này sắc mặt mỹ nhân cũng không tốt lắm, xanh xanh trắng trắng, vừa nhìn là biết tức giận không nhẹ.

"Mẫu thân, người xem tiện tỳ này, dám nói ngài lớn tuổi, quả thật đáng giận!" Thấy Hàn Hàn vừa đi lên đã nói xúi quẩy với mẫu thân mình, Mộ Dung Tiên vội ở một bên thêm lửa, trong lòng đắc ý, mẫu thân hận nhất người khác nói về tuổi của nàng, tiện tỳ này quả thực là tự mình tìm đường chết!

"Câm miệng!" Tăng thị hung hăng trừng Mộ Dung Tiên một cái, thân thể cũng không nằm được nữa, đẩy nha hoàn ra ngồi dậy, cặp mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Hàn cơ hồ muốn tóe lửa, cười lạnh một tiếng, "Ngươi thật to gan, thật sự cho rằng Mộ Dung Ý dung túng ngươi, thì bản phu nhân không thể làm gì ngươi sao?"

Hàn Hàn co rụt cổ lại: "Phu nhân ngài cũng đừng làm ta sợ, lá gan ta vẫn rất nhỏ. Lời của ta mới vừa rồi cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là lúc vào viện thấy trong sân tùng hạc, ý tứ của tùng hạc duyên nhiên không phải là trường thọ sao, trường thọ chính là già, ý nghĩa của già là tuổi tác lớn, ta lại đợi ở ngoài cửa đã lâu mà không thấy phu nhân truyền kiến, d iiend3nl 3q3uydoon trong lòng suy nghĩ tám phần phu nhân tuổi tác cao còn đang ngủ, cho nên mới có cái suy đoán này, chẳng lẽ ta đoán sai sao?"

"Nói hưu nói vượn, mẫu thân ta vẫn đang còn trẻ, làm sao lại tuổi tác lớn, tiện tỳ này quả thật tìm chết!" Mộ Dung Tiên bị Tăng thị trừng mắt, trong lòng đang rất ấm ức, thấy Hàn Hàn nói như thế, lập tức phát tác nói.

"Tuổi tác không lớn sao?" Hàn Hàn nghi ngờ nghiêng nghiêng đầu, "Không thể nào, ca ca ngươi còn lớn tuổi hơn ta, làm sao mẫu thân ngươi có thể còn trẻ? . . . . . . A, chẳng lẽ phu nhân không muốn lớn tuổi, cũng là không muốn trường thọ sao?" Giống như phát hiện bí mật trọng đại, Hàn Hàn bỗng dưng kinh ngạc há to mồm, "Vậy coi như ta thật sự tự tìm chết!"

"Vả miệng!" Mặc dù Tăng thị suy nghĩ ổn trọng, ý định thâm trầm, cũng không nhịn được mà nổi trận lôi đình, ngực phập phòng kịch liệt, không phun ra được một câu nói nào, chỉ hung ác nhìn chằm chằm Hàn Hàn, "Vả miệng! Nhanh lên!"

Từ ma ma cũng thiếu kiên nhẫn từ lâu rồi, nghe vậy không đợi tiểu nha hoàn động thủ, tự mình đi lên muốn vả miệng

Hàn Hàn vội ôm mặt chui loạn chung quanh: "Ai nha nha, đánh người không đánh mặt, đánh người không đánh mặt, thiệt thòi ngươi là đại phu nhân, sao không hiểu cả đạo lý này chứ? Khiến cho ta sùng bái ngươi nửa, cho rằng ngươi đoan trang giống như bầu trời trăng sáng! A Phi, tháng có ngày âm thì làm sao có trăng tròn, thì ra là ngươi là thiếu một khối. . . ."

Thân thể Hàn Hàn linh hoạt, những nha hoàn ma ma kia vì lo lắng những bài trí trong phòng cũng không dám đuổi quá sát, cũng làm cho Hàn Hàn bị vây quanh chạy một lần trong phòng, cuối cùng chạy đến cửa che mặt vén mành chạy đi: "Thì ra là ngươi kêu ta tới là vì đánh ta, ta cũng không phải là nô tài nhà ngươi, tại sao để cho ngươi đánh chửi chứ? Ta còn muốn nói để cho mọi người phân xử, tùy ý đánh lương dân, không có đạo lý như vậy!"

Hàn Hàn một đường la hét chạy đi, Tăng thị ở trong phòng tức giận đến ngã ngửa, thật lâu sau cũng không thể nói một câu, cuối cùng bị hôn mê bất tỉnh một phen.

"Mẫu thân, người làm sao vậy. . . ."

"Cô, ngài đừng dọa ta. . . ."

"Phu nhân. . . . Còn thất thần làm cài gì, mau đi gọi thầy thuốc trong phủ đến. . . ."

Ra khỏi Hạc cư, Hàn Hàn một đường bụm mặt la hét chạy về Lạc Huy uyển.

Không đến một khắc đồng hồ, người vương phủ đều biết rõ chuyện Tăng thị vô cớ gọi nữ đầu bếp riêng của Nhiếp Chính vương đến tùy ý đánh, nhất thời từng người âm thầm lén nghị luận rối rít —— xem ra Vương Gia thật sự đưa chủ bình thê đến cho nhà Mộ Dung khiến Tăng phu nhân giận rồi, cố ý trút giận lên nữ đầu bếp Mạc, vì vậy, tin tức Tăng thị ghen tức cứ như vậy lưu truyền ra ngoài.

Chờ sau khi Tăng thị biết, lại tức giận đập một bộ ly trà.

Dĩ nhiên, đây là nói sau, hiện tại Hàn Hàn vừa vào Lạc Huy uyển đột nhiên không khống chế được mà cười lên.

Quá đã, nghĩ đến khuôn mặt có nhiều màu sắc khác nhau của Tăng thị đã cảm thấy sảng khoái!

Siết chặt tay áo, trong mắt Hàn Hàn xẹt qua tia hung dữ, mới vừa rồi khi chạy trong phòng Tăng thị, một ít bột thuốc kia đã vẩy tất cả vào trong phòng của bà ta, cả bao thuốc bột, đủ cho Tăng thị dùng rồi rồi !

Trở về nhà lại tiếp tục mân mê thuốc của mình thôi.

Chưa qua một giây, một bóng người chợt rơi xuống trước mặt Hàn Hàn, Hàn Hàn cả kinh, giương mắt lên đã nhìn thấy gương mặt có vẻ cấp bách của Mộ Dung Ý.

"Ngươi bị đánh sao?" Mộ Dung Ý quét nhìn trên dưới Hàn Hàn một lần, không phát hiện ngoại thương, forum lêq úyddoontrong lòng nhẹ thở một hơi, nhưng vẫn không tha đưa tay kéo Hàn Hàn vào trong lòng định cởi y phục kiểm tra.

"Này, ngươi làm cái gì thế?" Hàn Hàn giật mình, vội vươn tay lay mở bàn tay Mộ Dung Ý, nghiêng đầu liếc mắt xoay người nhìn thấy tỷ muội TÌnh Không, nhất thời đỏ mặt.

Mộ Dung Ý cũng chỉ quan tâm đến bị loạn, hắn mới từ thư phòng ra ngoài, đã nghe thấy người làm ở dưới kia len lén nghị luận chuyện Tăng thị cố ý đánh Hàn Hàn, hắn biết thủ đoạn của Tăng thị, lúc ấy trong lòng thất kinh, không để ý tới gì khác, cuống quít chạy về Lạc Huy uyển để tra xét.

Bây giờ nhìn dáng vẻ Hàn Hàn mạnh như rồng hổ, biết nàng cũng không bị thương, thấp thỏm trong lòng mới hoàn toàn buông xuống, không nhịn được nặng nề gõ đầu Hàn Hàn một cái: "Ngươi là kẻ ngu sao, bảo ngươi đi ngươi cũng đi, ngộ nhỡ bị thương thì làm thế nào?"

"Hí ——" Hàn Hàn bị đau, không nhịn được mà hít một hơi, ai oán nhìn về phía Mộ Dung Ý, "Ngươi có thể dùng lực nhỏ một chút dáng vẻ, đau chết ta rồi!"

"Đau mới có thể nhớ kỹ!" Con ngươi hẹp dài của Mộ Dung Ý trừng lên, rốt cuộc không nhịn được đưa tay vò đầu Hàn Hàn, "Ngươi nhớ, ngươi là nữ đầu bếp riêng của Bổn vương, trừ lời nói của Bổn vương, thì lời của người khác thì không cần để ý tới, biết không?"

Hàn Hàn lắc lắc đầu tránh: "Biết rồi."

"Nếu lại xuất hiện loại truyện như hôm nay, thì hai người các ngươi không cần đi theo bên cạnh Hàn Hàn nữa!" Dặn dò Hàn Hàn thật tốt, ánh mắt Mộ Dung Ý lạnh lẽo, giọng điệu lạnh lẽo từ từ lướt qua bên tai Tình Không Bích Tiêu.

Mặt Tình Không Bích Tiêu nhanh biến sắc, cùng quỳ xuống: "Nô tỳ ghi nhớ Vương Gia phân phó, tuyệt không tái phạm!"

"Ngươi giáo huấn họ làm cái gì, là ta không để cho họ đi theo." Hàn Hàn nhìn họ giải thích.

"Ngươi cho là có thể sửa lại sao?" Tay Mộ Dung Ý vừa động, đỡ được đầu nhỏ lắc tới lắc lui của Hàn Hàn, một cái tay khác tiếp tục xoa cho nàng.

Con ngươi Hàn Hàn chuyển động, hai mắt to khẽ nheo lại, nâng lên một tia giảo hoạt: "Thật ra thì lần này ta có mục đích."

"Mục đích? Mục đích gì?" Tay Mộ Dung Ý dừng lại, con ngươi hẹp dài nhìn về phía Hàn Hàn.

Nữ nhân Tăng thị kia xảo trá tàn nhẫn, thủ đoạn âm độc, mặc dù tiểu nha đầu này thông minh, cũng không nhất định có thể đấu thắng nữ nhân kia, vì vậy hắn mới gấp gáp như vậy, sợ Hàn Hàn bị thua thiệt, không ngờ tiểu nha đầu này lại còn cố ý đi đến gần!

Trong lòng Mộ Dung Ý suy nghĩ, có nên lại gõ đầu nàng, cho tiểu nha đầu này chút dạy dỗ để nàng ghi nhớ thật lâu không?

Hàn Hàn không biết Mộ Dung Ý còn nghĩ cái gì, lúc này nhớ tới bột thuốc của mình, liền hài lòng nụ cười, cố ý thừa nước đục thả câu: "Đợi ngày mai ngươi sẽ biết."

Nhìn dáng vẻ Hàn Hàn cười giảo hoạt, Mộ Dung Ý không nhịn được đưa tay siết chặt khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn của nàng: "Mặc kệ ngươi có mục đích gì, nhớ, về sau gặp phải Tăng thị thì trốn xa một chút, không cần ư xung đột chính diện với bà ta, có chuyện gì, Tình Không Bích Tiêu sẽ giúp ngươi xử lý, biết không?"

"Biết." Hàn Hàn gật đầu một cái, thuận miệng ứng phó một câu, khóe mắt liếc qua liếc lại thấy tiểu hồ ly, nhất thời giật mình: "Tiểu Phong Phong, ngươi ngậm miệng cho ta! Cái này không thể ăn!"

Chính lúc này tiểu hồ ly ôm một gốc Hà Thủ Ô ngàn năm há mồm vừa muốn cắn, nghe được tiếng la của Hàn Hàn sững sờ, đầu hồ ly uốn éo, đôi mắt không hiểu nhìn Hàn Hàn chằm chằm, "Chi chi" tại sao không thể ăn?

Hàn Hàn nhào tới đoạt lấy Hà Thủ Ô: "Ta lật đổ cả kho thuốc, vất vả lắm tìm được một gốc thành hình như vậy, ngươi dám ăn, ta sẽ xé bụng hồ ly của ngươi ra, rồi moi cho ra Hà Thủ Ô!"

"Chi chi." Tiểu hồ ly cả kinh, ôm bụng lăn đến một bên.

"Vật nhỏ này còn có thể uống dược sao?" Ánh mắt Mộ Dung Ý lòe lòe, đi tới đưa tay xốc tiểu hồ ly lên quan sát xem một chút.

Hàn Hàn cất xong Hà Thủ Ô, hơi im lặng nhìn về phía tiểu hồ ly trong tay Mộ Dung Ý: "Cũng có thể nói như vậy, ta cũng mới phát hiện, may nhờ kho thuốc to của ngươi chống đỡ, nếu không ta thật sự không nuôi nổi nó, hồ ly uống thuốc này, chỉ sợ là phần độc nhất!"

"Đúng là phần độc nhất." Trong mắt Mộ Dung Ý xẹt qua tia sáng tỏ, "Ngươi tiếp tục làm việc, ta dẫn nó ra ngoài dạo."

Ra ngoài dạo? Tiểu hồ ly vốn đang an tâm ngây ngô ở trong tay Mộ Dung Ý nghe vậy cả kinh, bốn chân vội đạp loạn, "Chi chi" ta không muốn đi ra ngoài, mau buông ta ra!

Nhìn mình đi ra ngoài một hồi, một đống dược liệu lớn bị tiểu hồ ly ăn hết, Hàn Hàn một hồi nhức nhối, những dược liệu này đều có thể để cho nàng làm những thuốc cần thiết, bây giờ bị ăn hết, nàng còn phải đi kho thuốc lấy thuốc lần nữa, cũng không biết trong kho thuốc còn có hay không.

Lúc này nghe Mộ Dung Ý vừa nói như thế, không nói hai lời, lập tức gật đầu: "Đi đi đi đi, một lúc sau trả nó lại cho ta là được." Dù sao Mộ Dung Ý cũng sẽ không thể làm gì tiểu hồ ly.

"Chi chi." Tiểu hồ ly trợn to hai mắt bốn móng vuốt đạp loạn, nữ nhân không có lương tâm này, vậy mà giao ta cho tên xấu xa, khổ thân ta đã che chở ngươi, buông ta ra, ta không muốn đi. . . .

Kêu trên cả đường bị Mộ Dung Lân xách lên đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.