Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 2 - Chương 36: Xin Vương gia tự trọng



Editor: Lãng Nhược Y

Trong Hạc cư, Tằng thị cầm Phật châu quỳ gối trước Phật đường, khuôn mặt đoan trang mà nghiêm túc, hoàn toàn khác với dáng vẻ chật vật của hôm qua.

Cửa Phật đường được mở ra, Từ ma ma bước vào.

“Bọn họ đi rồi?” Tằng thị nhắm hai mắt, sắc mặt không hề thay đổi.

“Đi rồi.” Từ ma ma gật đầu đáp.

“Đi là tốt.” Khóe môi cong lên, Tằng thị mở mắt ra, bên trong lập loè vẻ âm trầm lạnh lẽo khiến người ta kinh sợ. Tiểu tiện chủng kia cho rằng giam lỏng Mộ Dung Phong là có thể chế được bà ta sao? Hắn cũng quá xem thường bà ta rồi!

Từ ma ma cả kinh, dường như nhìn thấu ý nghĩ của Tằng thị, vội vàng khuyên nhủ: “Phu nhân nên chờ thêm một chút, Vương gia vừa mới đi, sợ là vẫn còn cơ sở ngầm trong phủ, chúng ta hành động lúc này, quá mạo hiểm.”

“Chờ một chút? Chờ thế nào đây?” Tằng thị đột nhiên xoay đầu, hung tợn trừng mắt nhìn Từ ma ma, "Ngay lúc này, không biết Tiên nhi bị người ta làm nhục thế nào, Tường Nhi cũng bị cẩu nô tài của tiện chủng kia đánh ngất đi. Hiện giờ ta chỉ hận không thể ăn thịt hắn, uống máu hắn! Ngươi  còn muốn ta chờ một chút!”

Từ ma ma cũng biết huynh muội Mộ Dung Tường là bảo bối trong lòng Tằng thị, lúc này huynh muội hai người đều nằm trong tay Mộ Dung Ý, muốn Tằng thị không vội rất khó. Nhưng càng là như vậy, thì càng không thể tự loạn đầu trận tuyến, lớn gan tiếp tục khuyên nhủ: “Nô tỳ biết phu nhân đau lòng vì tiểu thư chịu khổ, nhưng ván đã đóng thuyền, cho dù lúc này cứu tiểu thư trở về cũng không thay đổi được gì, vạn nhất phu nhân bị lộ, trái lại sẽ khiến chúng ta càng bất lợi hơn, xin phu nhân nghĩ lại.”

“Làm càn! Ngươi dám nguyền rủa Tiên nhi!” Tằng thị đột nhiên đứng lên, hung hăng ném Phật châu trong tay vào mặt Từ ma ma, “Tiên nhi của ta thanh thanh bạch bạch, cái gì ván đã đóng thuyền! Còn không mau vả miệng! Chuyện bổn phu nhân đã quyết định, một nô tài như ngươi có thể xen vào hay sao?”

Chuỗi Phật đứt dây, những hạt Phật châu nhẵn bóng mượt mà rơi xuống nền đất, tạo nên từng tiếng thanh thúy dễ nghe.

Từ ma ma khom người quỳ trên mặt đất: “Nô tỳ đáng chết, xin phu nhân bớt giận, không nên tức giận hại thân thể.” Một bên nói, một bên nâng tay đánh lên miệng mình.

Sau khi phát tiết, cảm xúc giận dữ trong lòng Tằng thị cũng từ từ lắng xuống, đi đến một chiếc ghế ngồi xuống, phất phất tay: "Dừng đi, ngươi nói cũng đúng, tuy tiểu tiện chủng kia đã đi rồi, nhưng rất có thể đã phái người âm thầm quan sát ta.” Khóe môi nở một nụ cười châm chọc, "Nếu mấy năm nay bổn phu nhân đều bình yên vô sự vượt qua, không bị hắn bắt lấy một chút nhược điểm, đương nhiên hiện giờ cũng sẽ không để hắn bắt được…. Đi hỏi Lâm quản sự một chút, lần trước bổn phu nhân bảo hắn tìm pháp sư hắn có tìm được không? Mau mời đến đây, gần đây chuyện dơ bẩn trong vương phủ quá nhiều, bổn phu nhân muốn mời pháp sư làm pháp sự, giúp vương phủ hóa giải đen đủi.”

**

Xe ngựa của Hàn Hàn và Mộ Dung Ý chạy một đường đến Lưu thôn.

Hàn Hàn nhìn Mộ Dung Ý đang nhàn nhã đọc sách trong xe, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà buông túi tiền vừa thêu được một nửa trong tay, nghiêng đầu nhỏ lại gần: “Sao ngài lại muốn về Lưu thôn với ta?”

Vấn đề này nàng đã muốn hỏi rất lâu, thật vất vả mới nghẹn đến bây giờ, nếu còn không hỏi, nàng sẽ đắn đo mãi.

Nàng về nhà chỉ là việc nhỏ, hắn tùy tiện phái một tiểu tư đi theo là được, nhưng hắn lại không cho ai theo cùng, chỉ dẫn theo hai người đánh xe, tự mình mang theo y phục nhẹ nhàng đơn giản trở về nhà với nàng.

Đường đường là Nhiếp Chính Vương, lại không màng công việc triều chính mà cùng nàng về nhà, cảm giác này…… Có chút kì lạ.

À, còn có một tên Mộ Dung Lân, nhưng tên kia mặt dày mày dạn đi theo, không tính!

Ánh mắt Mộ Dung Ý dời khỏi trang sách, thấy Hàn Hàn mở to đôi mắt đen lúng liếng tò mò nhìn mình, bỗng nổi lên ý xấu, kéo kéo khóe môi: “Ngươi nói thử xem?”

“……” Hàn Hàn tiếp tục nhìn Mộ Dung Ý không nói lời nào, trong lòng mắng, ta mà biết, còn hỏi ngươi làm gì!

Nhìn bộ dạng nghẹn khuất không nói thành lời của Hàn Hàn, ý cười trên mặt Mộ Dung Ý lại nhiều thêm vài phần, duỗi tay xoa bóp khuôn mặt non mềm nhỏ nhắn của nàng: “Bổn vương chỉ muốn đi xem, nơi có thể dưỡng ra một người to gan lớn mật như ngươi là một nơi như thế nào.”

Thân thể Hàn Hàn lùi về phía sau, né tránh ma chưởng của hắn: “Ta vẫn luôn tuân theo pháp luật, to gan lớn mật khi nào.”

"Đến cả quận chúa ngươi cũng dám hạ dược, không phải to gan lớn mật thì là gì?” Mộ Dung Ý cười một tiếng, ánh mắt dừng trên túi tiền trong tay Hàn Hàn, mặt trên thêu một vật gì đó xiêu xiêu vẹo vẹo, thoạt nhìn vừa giống hoa lại không phải hoa, vừa giống chim lại chẳng phải chim, “Ngươi thêu cái gì?”

Sắc mặt Hàn Hàn 囧, nhìn hình ảnh xiêu vẹo trên túi tiền trong tay, ngồi thẳng sống lưng, nâng cằm nhỏ nói: “Ta đã nói ta không biết thêu thùa, ngài còn bắt ta thêu túi tiền cho ngài, vốn định thêu một con ưng, nhưng mà hiện tại…. Ta cũng không biết nó là cái gì, nếu ngài không thích, ta sẽ không thêu nữa.”

"Ừm, đúng là có chút ghét bỏ, nhưng nếu là ngươi thêu, bổn vương đành cố mà làm tạm thời dùng vậy.” Trong mắt Mộ Dung Ý loé lên ý cười, tiểu nha đầu này chỉ ước hắn không cần nàng thêu, cố ý thêu hỏng để hắn tức giận mà bỏ qua, ý nghĩ thật hay, “Cái này xem như luyện tập, chờ thêu xong cái này rồi, lại thêu thêm mấy cái thì sẽ tốt thôi.”

“Còn thêu?” Tay Hàn Hàn run lên, kim châm trên túi tiền đâm vào đầu ngón tay, một giọt máu chảy ra, Hàn Hàn lại không có thời gian quan tâm điều này, một đôi mắt trắng đen rõ ràng mở to trừng Mộ Dung Ý, có chút buồn bực, “Ta là nữ đầu bếp, không phải tú nương, dựa vào đâu mà lại bắt ta thêu cho ngài?” Có trời biết nàng chán ghét chuyện thêu thùa ở cổ đại này bao nhiêu.

Thêu chữ thập ở hiện đại đơn giản như vậy nàng còn không có đủ kiên nhẫn để thêu, huống chi việc thêu thùa ở cổ đại vừa đa dạng vừa phức tạp này. Cả ngày nhìn chằm chằm vào số tơ đủ màu sắc kia, nàng cảm thấy mắt mình hoa lên cả rồi.

"Đâm vào tay? Ta nhìn xem, có đau hay không?” Mộ Dung Ý không để tâm nàng nói cái gì, thấy ngón tay Hàn Hàn rỉ ra một giọt máu, lòng tê rần, vươn tay kéo nàng vào lòng, nhân tiện ném túi tiền mới làm xong một nửa kia qua một bên, "Đúng là ngốc, chỉ như vậy cũng để đâm vào tay!”

Tìm trong xe ngựa một ít vải bông sạch, tinh tế lau giọt máu kia đi, lại thoa thêm một ít thuốc.

"Cũng chỉ đâm nhẹ một cái, nào có khoa trương như vậy.” Hàn Hàn rút tay về, không cho hắn thoa, “Nếu chỉ đâm một chút liền thoa thuốc, một lọ kia của ngài cũng không đủ cho ta dùng.”

Bàn tay to của Mộ Dung Ý siết chặt, không cho nàng rút về, động tác trên tay cũng không hề ngừng lại, đôi lông mày anh tuấn hơi nhăn lại: “Ngươi thường xuyên bị đâm?”

"Ngài thêu thử xem, nhìn xem có thường xuyên đâm vào tay hay không.” Thêu hoa bị kim đâm vào tay không phải rất bình thường sao, có gì kì lạ đâu.

Đôi lông mày anh tuấn nhíu càng chặt, dường như do dự một chút: "Nếu thường xuyên bị đâm vào tay, sau khi thêu xong cái này, ngươi không cần thêu cái khác nữa.”

Hàn Hàn rút tay về, nhìn một lớp thuốc mỡ trên ngón tay, có chút đau lòng. Thuốc này toàn dùng những thảo dược quý báu chế thành, bây giờ lại bôi lên một lỗ kim, thật là lãng phí.

Nghe Mộ Dung Ý nói như vậy, đôi mắt to loé lên sự giảo hoạt: “Vì sao phải đợi thêu xong cái này? Chi bằng không thêu nữa, nếu không ta cũng chẳng biết mình sẽ đâm vào tay bao nhiêu châm nữa đâu.”

"Nghĩ thật hay.” Bàn tay to gõ nhẹ vào ót Hàn Hàn, ôm thân mình nhỏ nhắn mềm mại của nàng vào lòng, “Làm người thì phải có thủy có chung, sao có thể bỏ dở nửa chừng. Bổn vương còn định để ngươi làm y phục giày vớ cho bổn vương, hiện giờ chỉ bảo ngươi thêu một túi tiền nhỏ, ngươi còn không biết đủ.”

“Y phục giày vớ?” Hàn Hàn bị dọa đến mức nhảy dựng lên, xoắn người hắn, “Ta nhát gan, ngài đừng làm ta sợ!” Nếu bắt nàng thêu y phục giày vớ thật, nàng nhất định sẽ phát điên.

“A” Mộ Dung Ý cười một tiếng, vươn tay vuốt nhẹ mũi nàng, đối với việc nàng ngoan ngoãn để cho mình ôm, tâm tình rất tốt, ánh mắt cũng vui vẻ hơn rất nhiều, “Cho nên ngươi phải thành thật thêu túi tiền này cho bổn vương, còn dám đâm kim vào tay nữa, bổn vương lập tức phạt ngươi thêu quần áo.”

"Ta cũng không cố ý đâm vào tay.” Hàn Hàn bĩu môi nói thầm một câu, lấy tay vỗ vỗ cánh tay đang vòng lấy eo nàng của Mộ Dung Ý, “Ngài ôm chặt như vậy, ngạt muốn chết.” Mỗi lần phản kháng đều không có hiệu quả, Hàn Hàn cũng không phản kháng nữa, chỉ điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái.

Nhìn đôi môi kiều diễm như cánh hoa của Hàn Hàn, cổ họng Mộ Dung Ý căng thẳng, bàn tay to giữ chặt đầu nhỏ của nàng, cúi đầu hôn.

“Đại ca, còn bao lâu mới đến……” Màn xe đột ngột bị xốc lên, gương mặt xinh đẹp quyến rũ của Mộ Dung Lân ghé vào thăm dò, nhưng biểu cảm lúc này lại có chút kỳ quái, giống như một mỹ nhân bước ra từ trong tranh, biểu cảm trên mặt mỹ nhân có chút ngơ ngẫn.

“Cút!”

Âm thanh trầm thấp hỗn loạn ẩn chứa lửa giận nhàn nhạt, mắt Mộ Dung Lân hoa lên, thân thể lăn từ càng xe xuống, “Bịch” một tiếng rơi trên mặt đất, chật vật không nói nên lời.

Mộ Dung Lân lại không có tâm tư quan tâm những chuyện đó, khẽ nhếch miệng, đôi mắt phượng mở to, ngây người nhìn chiếc xe ngựa gỗ mun vẫn chạy về phía trước, sau một lúc lâu mới lấy lại âm thanh của mình: “Đại ca, huynh sẽ không coi trọng tiểu trù nương kia thật đó chứ?” Phi thân nhảy về phía xe ngựa, còn chưa kịp rơi xuống, đã cảm nhận được một dòng lực mạnh mẽ bắn ra từ bên trong xe, muốn tránh đã không còn kịp, thân mình lại rơi mạnh trên mặt đất lần nữa.

Nghe Mộ Dung Lân nhắc tới, Hàn Hàn đột nhiên nhớ lại Mộ Dung Ý từng nói không thích nàng, gương mặt nhỏ nhắn vốn lúng túng vì Mộ Dung Lân đột ngột xuất hiện lập tức trầm xuống, tay chân dùng sức tránh khỏi trói buộc của Mộ Dung Ý: “Xin Vương gia tự trọng, nam nữ thụ thụ bất thân!”

“Đã hôn nhiều lần như vậy, sao có thể không thân.” Thấy tiểu nha đầu giận dỗi, Mộ Dung Ý vội vàng buông tay, nhưng vẫn không quên phản bác.

Hàn Hàn trừng mắt liếc nhìn hắn một cái: “Ta vẫn nhớ rõ người nào đó đã từng nói, sẽ không bụng đói ăn quàng!” Nàng có nói là sẽ thân thiết với hắn sao? Hắn càn quấy như thế từ khi nào.

“Ý của bổn vương không phải như vậy.” Mộ Dung Ý nhớ lại những lời mình nói lúc trước, dường như đã biết nguyên nhân tiểu nha đầu tức giận, nhưng muốn hắn sửa lại lời đã nói, hắn lại không cất nên lời, chỉ có thể khô khan mở miệng.

“Không phải ý đó thì là ý gì?” Chỉ cần nhớ tới lời hắn nói lúc trước, lửa giận trong lòng Hàn Hàn lại bốc lên, dứt khoát xoay người đi không để ý tới hắn.

“Bổn vương….” Mộ Dung Ý vừa muốn mở miệng, bên ngoài lại truyền đến tiếng hô thô lỗ của Mộ Dung Lân, “Đại ca, huynh lại vì một tiểu trù nương mà đánh thân đệ đệ của mình, quá không phúc hậu!”

Sắc mặt Mộ Dung Ý lập tức trầm xuống, gân xanh trên trán giật giật: “Câm miệng! Còn rống thì ngươi lăn về kinh thành cho bổn vương!”

Hiện giờ Hàn Hàn không muốn nhìn thấy Mộ Dung Ý, vén màn lên, ngồi trên càng xe bên ngoài càng xe: “Trong xe quá nhỏ, ngài ngồi đi, ta ở bên ngoài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.