Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 2 - Chương 42: Cung yến (1)



Editor: Lãng Nhược Y

Nhìn đại trưởng công chúa rời đi, Công Tôn Văn thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn  Hàn Hàn: “Vừa rồi cũng nhờ ngươi, nếu không ta thật sự không biết nên làm thế nào bây giờ.” Nếu bị ả công chúa điêu ngoa kia đuổi đi thật, không nói mất mặt, ngay cả biểu ca cũng không thể gặp.

Hàn Hàn cười cười: “Không có gì, lời ta nói vốn dĩ là thật.”

“Đúng là lời nói thật.” Công Tôn Thiến kéo tay Hàn Hàn, nụ cười càng thêm vẻ thân thiết, “Khó trách Ý nhi xem trọng con, đúng là một đứa trẻ thông minh lanh lợi.”

“Hàn Hàn, ngươi cũng ở đây à?” Một giọng nói kinh ngạc vui mừng thốt lên từ phía sau, Hàn Hàn nghiêng đầu, liền nhìn thấy Tiếu Sắc Vi hưng phấn nâng góc váy chạy đến, khuôn mặt nhỏ tròn ẩn hiện lúm đồng tiền như hoa.

Một lão mụ đi theo phía sau liên tục kêu: “Chậm một chút, tiểu thư người chậm một chút, người phải nhớ kỹ đi không được lộ chân, bước không quá một tấc, cười không khoe răng, tay không quá ngực, tác phong trầm tĩnh, ngôn ngữ đoan chính……”

Tiếu Sắc Vi nghe vậy nhíu mày, quay đầu không kiên nhẫn xua xua tay: “Được, được, ta nhớ rồi, nhất định sẽ chú ý, mẫu thân cũng không có ở đây, người nhắc ít đi hai câu không được sao?”

“Tuy phu nhân không có ở đây, nhưng người đã căn dặn lão nô phải chăm sóc tiểu thư, lão nô không dám chậm trễ, ghi nhớ lời gửi gắm của phu nhân, tuân thủ nghiêm ngặt ‘nữ giới’, dạy dỗ từng cử chỉ lời nói của tiểu thư……” Lão mụ không dao động nói.

Tiếu Sắc Vi trợn tròn mắt, không thể cãi lại nhưng cũng không buông tà váy trong tay: “Được, được, ta nghe theo người không phải là được rồi sao?”

Không tự nhiên nhấc chân xoay nhẹ một vòng, một bước thành ba chậm rì rì bước tới cạnh Hàn Hàn, nhìn dáng vẻ nghẹn cười của Hàn Hàn, tức giận nói: “Ngươi còn cười, ta đã bị chỉnh thành như vậy…… Bây giờ ngươi đã biết vì sao ta không thích tham gia yến hội rồi chứ?”

Hàn Hàn khụ một tiếng, mắt không giấu được ý cười: “Tiểu nha hoàn bên cạnh ngươi đâu, sao lại đổi người?” Phu thê Tiếu lão gia này cũng thật đặc biệt, tổng cộng chỉ có hai đích tử, nam dưỡng thành một tên tham ăn, nữ lại dưỡng thành một nữ hán tử, không biết lúc này đang đau đầu thế nào đây?

Tiếu Sắc Vi méo miệng: “Tạm thời bị mẫu thân ta gọi qua hầu hạ người rồi, lại còn phái Vương ma ma đến hầu hạ ta, đúng rồi, ngươi tham gia cung yến lại đeo khăn che mặt làm gì? Vừa rồi ta nhìn nửa ngày, thiếu chút nữa đã không nhận ra ngươi.” Lại ghé sát vào tai Hàn Hàn thấp giọng nói thầm, “Vương ma ma này là ma ma giáo dưỡng mẫu thân ta trước kia, động một chút liền 《 Nữ huấn 》《 Nữ giới 》, là một người bảo thủ, làm người ta thật đau đầu.”

“Mẫu thân ngươi cũng chỉ muốn tốt cho ngươi, ngươi nhẫn nại một chút đi.” Hàn Hàn cười trấn an, chỉ sợ Tiếu phu nhân cũng biết tính tình nữ nhi của mình, không yên tâm nên mới phái ma ma giáo dưỡng mình đi theo nàng ấy.

“Dĩ nhiên ta biết mẫu thân có lòng tốt, nhưng thật sự không được tự nhiên.” Tiếu Sắc Vi xoắn ngón tay, vẫn rất không quen, may mắn là Vương ma ma chỉ ở cùng nàng một ngày, nếu đi theo nàng lâu dài, nàng còn không phát điên sao.

Hàn Hàn cười cười, kéo Công Tôn Văn qua giới thiệu: “Giới thiệu với ngươi một chút, vị này là Công Tôn tiểu thư, biểu muội của Định Xa tướng quân; Công Tôn tiểu thư, vị này là Tiếu Sắc Vi, đích nữ của gia tộc Tiếu thị.”

Lúc này Tiếu Sắc Vi mới chú ý tới Công Tôn Văn và người đứng chung với Công Tôn Văn - Công Tôn Thiến, trước đây khi tham gia yến hội, nàng cũng từng gặp qua Công Tôn Thiến vài lần, tuy rằng ấn tượng không sâu đậm, nhưng cũng biết là phu nhân thế gia, vội vàng hành lễ của vãn bối.

Công Tôn Văn mở miệng: “Đừng gọi ta Công Tôn tiểu thư, nghe thật không quen chút nào, ngươi cứ như cô mẫu, gọi Văn Văn là được rồi.” Nhìn về phía Tiếu Sắc Vi nói, “Tính cách này của ngươi, ta thích.”

Tiếu Sắc Vi ngơ ngác, trong chúng quý nữ, tính cách của nàng đã bị xem như khác người, không ngờ hôm nay lại thấy một nữ tử có lời nói còn lớn mật hơn cả mình, mở miệng chính là thích, trong lòng lập tức cảm thấy thân thiết.

Bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, tươi cười lôi kéo Công Tôn Văn, đánh giá trên dưới vài lần: “Ngươi chính là Công Tôn tiểu thư truy đuổi Định Xa tướng quân chạy khắp nơi đó sao?” Nàng nhớ mang máng các huynh muội con thiếp thất trong phủ từng nhắc đến, nói là tiểu bá vương Mộ Dung Lân gần đây không hề đánh nhau, là bởi vì biểu muội của hắn đã tới, hắn đang bận trốn biểu muội mình khắp nơi.

Sắc mặt Công Tôn Văn thay đổi, còn chưa kịp nói gì, đã thấy Tiếu Sắc Vi hưng phấn tiếp tục: “Ta đã muốn gặp ngươi lâu rồi, thế mà lại có thể dọa tiểu bá vương sợ mất mật, thật không hổ là nữ trung hào kiệt!”

Hàn Hàn đứng một bên nghe, quả thực có xúc động muốn đâm tường, nhớ lại lần đầu bọn họ gặp mặt, Tiếu Sắc Vi đứng trước mặt mọi người hỏi có phải mình nấu cơm cho ca ca nàng ấy hay không, đột nhiên cảm thấy hai cảnh tượng này thật sự rất giống nhau, Tiếu Sắc Vi nói chuyện hoàn toàn không có tiết tấu mà.

Quả nhiên, gương mặt xinh đẹp của Công Tôn Văn sau khi nghe xong liền trầm xuống, nàng chỉ là ái mộ biểu ca, sao lại biến thành dọa biểu ca sợ mất mật rồi? Đúng là nói hươu nói vượn!

Hàn Hàn vội vàng hoà giải: “Chuyện là, cung yến sắp bắt đầu rồi, chúng ta mau đến đó thôi.” Nếu còn nói thêm gì nữa, không chừng Công Tôn Văn sẽ nổi bão mất.

Nghe Hàn Hàn nói như vậy, Công Tôn Văn mới ngừng lời định nói lại, nhưng vẫn khó chịu: “Biểu ca chỉ chưa chuẩn bị tâm lí gặp ta mà thôi, không có bị dọa mất mật!”

“Thì ra là thế.” Tiếu Sắc Vi gật gật đầu, nàng cũng không thật sự cảm thấy hứng thú với đề tài này, nhìn về phía Hàn Hàn, “Sau khi ta giữ nguyên lớp trang điểm của ngươi về nhà, những tỷ muội kia của ta đều nói rất đẹp, một đám người hâm mộ không thôi, ngay cả mẫu thân ta cũng hỏi, còn nói cũng muốn mua mấy hộp về dùng, ta nói với mẫu thân đây là đồ của Hàn Phong Các, mẫu thân ta nói rất tốt, bảo ta nói với ngươi một tiếng rằng khi nào ngươi và bà chủ Hàn Phong Các kia thông báo khai trương, người sẽ gọi thêm một số tỷ muội tốt đến mua, trước mắt đặt trước mười bộ, chờ đến lúc khai trương sẽ đến lấy, tiền bạc không thành vấn đề, chỉ là đến lúc đó không được nói là không có hàng đâu đấy.”

Hàn Hàn kinh hỉ trong lòng, vội vàng đồng ý.

Mọi người đi dọc theo đường nhỏ, cười nói bước vào Thông Chính Điện.

Lúc này trong điện đã có người ngồi vào vị trí, hai bên trái phải dựa theo cấp bậc mà sắp xếp ghế ngồi, ở giữa có một khoảng sân rộng lớn dùng để phục vụ ca vũ.

Mộ Dung Ý toàn thân phục sức Nhiếp Chính Vương cao quý đẹp đẽ ngồi ngay ngắn ở vị trí đầu tiên trên hàng ghế, đôi mắt hẹp dài lạnh như băng nhìn thấy Hàn Hàn tiến vào, bỗng hiện lên nét dịu dàng, vẫy tay: “Lại đây, ngồi bên này.”

Hàn Hàn vốn đã muốn bước qua, thấy người trong điện theo một tiếng trầm thấp quyến rũ này mà sôi nổi dừng nghị luận nhìn về phía mình, trong lòng có chút không tự nhiên, lén trợn mắt trừng Mộ Dung Ý một cái, hắn tuyệt đối cố ý!

Mộ Dung Ý cũng không để ý, đôi mắt hẹp dài nhìn Hàn Hàn chằm chằm, rất có khí thế nếu nàng không đi, hắn liền đứng dậy bế nàng qua.

Hàn Hàn âm thầm nghiến răng, lần đầu tiên cảm thấy may mắn khi mình đeo khăn che mặt, khiến mọi người không thấy rõ biểu cảm của mình, nếu không tuyệt đối sẽ xấu hổ chết. Không được tự nhiên tạm biệt nhóm người Công Tôn Thiến, cùng mấy người Tình Không đi qua.

“Sao lại đến đây sớm như vậy, hoa viên không vui sao?” Hàn Hàn đến gần, Mộ Dung Ý vươn tay, giữ chặt tay Hàn Hàn kéo nàng ngồi xuống, tốt xấu gì cũng còn cố kỵ đây là nơi đông người, có rất nhiều người đang nhìn nên không ôm Hàn Hàn vào lòng, mà chỉ kéo nàng ngồi xuống chỗ ngồi tựa lại gần người mình mà thôi.

Tuy là như vậy, nhưng phía dưới vẫn vang lên tiếng hút khí lớn, vị trí đó…… Chính là vị trí của Nhiếp Chính Vương phi, hiện tại lại để một tiểu trù nương ngồi lên…. Nhiếp Chính Vương sẽ không định cho một tiểu trù nương làm Vương phi đó chứ?

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Hàn Hàn đều thay đổi.

Hàn Hàn không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy vị trí này rất tốt, ngồi ở chỗ này, mọi chuyện trong đại điện đều có thể thấy rõ, cho dù là trong góc tối cũng có thể nhìn được, một lát có biểu diễn, từ chỗ của nàng có thể nhìn thấy trực diện, tuyệt đối là vị trí tốt nhất, vì thế yên tâm thoải mái mà ngồi.

“Nghe nói hôm nay thiên hạ đệ nhất mỹ nhân kia cũng tới?” Hàn Hàn cắn miếng bánh hoa mai Mộ Dung Ý đưa tới, mơ hồ không rõ hỏi.

“Ừm” Mộ Dung Ý đáp một tiếng nhàn nhạt, không hề có hứng thú với vấn đề này.

“Ngài đã từng gặp thiên hạ đệ nhất mỹ nhân kia chưa?” Hàn Hàn tinh thần tỉnh táo.

“Có lẽ đã gặp qua một lần.” Mộ Dung Ý không khẳng định, trước kia hắn từng đi sứ đến Vân Quốc, được dùng quốc lễ tiếp đãi, quốc lễ yêu cầu toàn bộ con cháu hoàng thất đều phải tham dự, cho nên hẳn là Bế Nguyệt công chúa cũng tham dự, nhưng lúc ấy hắn không chú ý những chuyện đó, nên lúc hiện tại không thể xác định.

“Có phải đệ nhất mỹ nhân gì kia lớn lên rất xinh đẹp không?” Đôi mắt to tròn chớp chớp.

Mộ Dung Ý lắc đầu: “Không biết.” Hắn chưa từng chú ý, sao có thể biết đối phương trông như thế nào, lại nói, ngoại trừ tiểu nha đầu, nữ nhân trong mắt hắn đều có chung một dạng.

Gương mặt nhỏ Hàn Hàn lộ vẻ suy sụp, còn tưởng rằng hắn biết, thế mà lại không biết. Nhớ lại lời đồn đãi Nhiếp Chính Vương không gần nữ sắc, trong lòng lại có cảm giác thoải mái, người không gần nữ sắc dĩ nhiên sẽ không chú ý dáng vẻ nữ tử, tưởng tượng như vậy lại có chút kỳ quái, kéo tay áo Mộ Dung Ý quay đầu nhìn hắn: “Ngài sẽ không qua một đoạn thời gian cũng quên ta trông như thế nào đó chứ?”

“Nói bậy bạ gì đó?” Mộ Dung Ý gõ trán Hàn Hàn, dung mạo tiểu nha đầu đã khắc sâu vào xương cốt, sao hắn có thể quên mất!

Hàn Hàn xoa xoa cái trán: “Không được gõ đầu của ta, còn gõ nữa sẽ ngốc đấy!”

“Nàng còn có thể ngốc hơn sao?” Mộ Dung Ý cười một tiếng tựa lại gần hơn.

“Ngài nói cái gì?” Hàn Hàn trừng mắt, quá đả kích người khác, ý của hắn là nàng vốn dĩ đã ngốc hết thuốc chữa rồi sao?

“Chẳng lẽ không phải?” Mộ Dung Ý nhướn mày, nhìn bộ dạng xù lông của tiểu nha đầu, không nhịn được lại muốn trêu đùa nhiều hơn một chút.

“Đương nhiên không phải, ngài từng gặp qua người ‘ngốc’ nào thông minh lanh lợi, đa mưu cơ trí như ta sao?”

Tình Không Bích Tiêu liếc nhìn nhau, sau đó yên lặng cúi đầu, cô nương tự khen mình trước mặt mọi người như vậy, thật sự được chứ?

“Đã từng.” Giọng nói lạnh lùng quyến rũ phối hợp cùng giọng điệu khẳng định khiến Hàn Hàn sửng sốt.

“Ngài từng gặp qua? Ở đâu?”

“Nàng.” Trả lời dứt khoát.

“……” Sao trước kia nàng lại không phát hiện tài ăn nói của tên này lại tốt như vậy chứ? Nàng cho rằng tài ăn nói của mình đã đủ tốt để ứng phó mọi tình huống, nhưng tên này lại có thể khiến nàng không còn lời nào để phản bác, chẳng lẽ đây chính là chân nhân bất lộ tướng trong truyền thuyết?

Bên này đang nói, bên ngoài cũng đã có nhiều nhóm người lục tục tiến vào, ghế trống trong điện nhanh chóng được ngồi đầy.

Hàn Hàn nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng quay đầu hỏi Mộ Dung Ý: “Đúng rồi, không phải ngài nên tiến vào cùng Hoàng Thượng sao? Sao lúc này lại ngồi ở đây?” Khi TV trình diễn về những Nhiếp Chính Vương, Hoàng Thượng truyền kì này, không phải đều đợi mọi người ngồi vào vị trí rồi mới khoan thai tới muộn, sau đó chờ mọi người cung kính chỉnh tề thực hiện nghi thức cung nghênh, chậm rãi ngồi vào vị trí của mình, mới hô to “Bình thân” để thể hiện sự tôn quý của mình sao?

“Không cần.” Mộ Dung Ý cầm lấy một khối bánh quế hoa nhấc khăn che mặt đưa tới bên miệng Hàn Hàn.

Chẳng qua là do hắn lo lắng đệm hương bồ Hàn Hàn ngồi lại bị người khác động tay động chân, không yên tâm những hạ nhân đó cho nên mới tự đến xem, vừa vặn kịp lúc tiểu nha đầu đi vào, liền thuận thế kéo tiểu nha đầu cùng ngồi xuống. Huống hồ, mặc dù hắn không dùng những nghi thức xã giao đó để hiện mình tôn quý, thì có ai dám coi thường hắn sao?

Lực chú ý của Hàn Hàn đều đặt trên câu trả lời của Mộ Dung Ý, ngửi thấy mùi hương bánh quế hoa liền há miệng cắn một cái theo thói quen, ăn vào miệng mới phát hiện là Nhiếp Chính Vương đại nhân tự mình bón, trong lòng thất kinh, bánh quế hoa sặc trong cổ họng, lớn tiếng ho khan, trời ạ, vừa rồi nâng mâm bánh cho mình ăn còn chưa tính, bây giờ lại còn trực tiếp bón đến tận miệng, hắn đang ngại mình chưa đủ chú ý sao?

Quả nhiên, những người đang vụng trộm nhìn lén bọn họ trong điện lập tức khắc kinh ngạc há to miệng, trợn mắt không thể tưởng tượng, nước trà trong tay đổ ra ngoài cũng không biết.

Mộ Dung Ý chậm rãi sắc bén liếc một vòng quanh điện, những người kia lập tức giật nảy mình, cuống quít cúi đầu.

Thu lại ánh mắt, Mộ Dung Ý vươn tay nhẹ nhàng vỗ lưng Hàn Hàn, giọng nói trầm thấp có đôi chút buồn bực: “Ăn thứ gì cũng có thể sặc, thật là ngốc!” Vừa nói vừa đưa cái ly trong tay qua.

Hàn Hàn ho khan mãnh liệt, không có thời gian quan tâm nhiều như vậy, hai tay cầm ly xốc khăn che mặt lên uống ừng ực, đến lúc cảm thấy tốt hơn rồi mới căm tức liếc Mộ Dung Ý: “Không phải vì ngài, ta có thể bị sặc sao?”

Đáng tiếc, vì vừa rồi ho khan quá mãnh liệt nên giữa đôi mắt lúc này có một tầng hơi nước mờ ảo, trừng lên như vậy không hiện căm tức, ngược lại còn thêm vài phần quyến rũ.

Mộ Dung Ý nhìn mà trong lòng cảm thấy ngưa ngứa, giọng điệu cũng bất giác trở nên ôn hòa: “Được, được, đều do bổn vương, nàng có muốn uống thêm một chút hay không?” Tay nhận lấy cái ly của Hàn Hàn, hỏi.

Tình Không Bích Tiêu không tự giác lui về sau một bước, nam nhân thần sắc ôn nhu, lại còn nhận sai này thật sự là chủ tử bọn họ sao? Không phải là Ám Nhị giả trang chứ?

Bên này đang nói, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến giọng nói bén nhọn của tiểu thái giám: “Hoàng Thượng giá lâm ——, Hoàng Hậu nương nương giá lâm ——”

Theo sau giọng nói kia, người trong điện đồng loạt đứng lên, rối rít quỳ xuống sơn hô: “Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

Hàn Hàn vừa định đứng lên, lại bị Mộ Dung Ý giữ chặt tay, quay đầu liền thấy Mộ Dung Ý hờ hững ngồi tại chỗ, phảng phất như không nghe thấy động tĩnh gì.

Lại quay đầu lại, liền nhìn thấy hai bóng người màu vàng rực từ trắc điện* đi đến.

*Điện bên cạnh

Đi đầu là nam tử mặt mày tuấn lãng, phong thần(phong tư + thần thái) như ngọc, trên đầu đeo ngọc quan phi long nạm vàng ròng, hoàng bào minh hoàng thêu đồ án ngũ trảo long đằng bằng tơ bảy màu, đai lưng thêu chỉ vàng khảm một khối ngọc bội trắng tinh, khoảng cách khá xa, không thấy rõ đồ án trên ngọc bội, tuy trang phục đơn giản lại khiến uy nghi hoàng gia bày ra không sót chút nào.

Hơi chếch về sau so với nam tử nửa bước là một nữ tử có vẻ mỏng manh, nữ tử đầu đội mũ phượng, người khoác phượng bào minh hoàng, phục sức quá mức trang trọng trái lại càng khiến khuôn mặt mảnh mai có thêm mấy phần tái nhợt, thoạt nhìn như một hài tử vừa lớn.

Đối với Hoàng hậu Thần Quốc Hàn Hàn không chú ý quá nhiều, nhưng trước đây xem TV trình diễn, những Hoàng Hậu gì đó không phải đều đoan trang đại khí sao, sao thoạt nhìn vị Hoàng Hậu này lại có chút luống cuống?

“Hoàng Hậu là cháu gái đích tôn của Long Hổ Tướng quân, sang năm đến tuổi cập kê. Dòng chính nhất mạch của Long Hổ Tướng quân, chỉ có một nữ hài này.” Nhận ra nghi hoặc của Hàn Hàn, Mộ Dung Ý thấp giọng giải thích.

Lúc này Hàn Hàn mới phản ứng lại, nhớ mang máng có người từng nói với mình, Hoàng hậu của Hoàng Bộ Thần Minh là đích tôn nữ của Long Hổ Tướng quân - Hoàng Mẫn, chỉ là không ngờ Hoàng Mẫn lại là một hài tử thế này.

Trước kia, khi nàng ở Lưu thôn cũng từng nghe nói về Long Hổ Tướng quân Hoàng Thế Khôn. Nghe nói năm đó cũng là một chiến thần, sau này bị thương không thể ra chiến trường nên mới ở lại kinh thành, lúc tân chiến thần Mộ Dung Ý nổi danh còn muộn hơn hai năm so với Long Hổ Tướng quân Hoàng Thế Khôn, vì thế, mỗi khi nhắc đến Long Hổ Tướng quân rất nhiều văn nhân trấn trên đều không khỏi chi, hồ, giả, dã* hung hăng tiếc hận một phen.

*之乎者也:  Bốn tiếng hư tự dùng trong cổ văn Trung Hoa.

Bởi vậy, sau khi đến kinh thành, Hàn Hàn đã cố ý để tâm tìm hiểu Long Hổ tướng quân một phen, biết hai nhi tử của ông cũng là võ tướng, lúc này trấn thủ biên cương, tuy rằng chức vị không cao lắm nhưng lại là nhân vật nắm thực quyền. Huống chi uy danh Long Hổ Tướng quân vẫn còn đó, rất nhiều lão tướng trong triều cũng do ông đề bạt lên…… Hoàng Bộ Thần Minh cưới đích tôn nữ của Long Hổ Tướng quân làm hậu, dụng ý không cần nói cũng biết. Chỉ đáng tiếc cho tiểu Hoàng Hậu tuổi còn trẻ đã trở thành vật hi sinh chính trị.

Đi phía sau Hoàng Bộ Thần Minh và tiểu Hoàng Hậu là vài vị mỹ nhân, không cần nghĩ cũng biết là phi tần được sủng ái, Hàn Hàn không có hứng thú tiếp tục xem, thu hồi ánh mắt an ổn ngồi đó, nếu Mộ Dung Ý đã không cho nàng quỳ lạy, nàng cũng bớt được một chút việc. .

Đối với thái độ của Mộ Dung Ý như vậy, Hoàng Bộ Thần Minh đã tập mãi thành quen, ánh mắt dừng trên người Hàn Hàn một lát, trong mắt lóe lên vẻ âm u, thoáng qua tức thì, trên mặt lại hiện ý cười ôn hòa, cùng hoàng hậu đi đến chỗ ngồi xong, vẫy vẫy tay: “Chúng ái khanh bình thân.”

Người phía dưới tạ ân xong lại ngồi xuống lần nữa.

“Sứ thần Vân quốc đến ——”

“Sứ thần Kiền quốc đến ——”

“Sứ thần Nam Cương quốc đến ——”

“Sứ thân Hốt Tất quốc đến ——”

……

Theo từng tiếng truyền báo, từng nhóm người theo thứ tự đi đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.