Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 2 - Chương 7-2: Nam nữ thụ thụ bất thân (2)



Edit: hongheechan

"Này nha, không phải ngươi không biết bản công tử có phải là thần y hay không?" Mộc Phong xoa xoa cái mông, đau nhe răng trợn mắt, nghe đối phương chửi bới mình như thế, lập tức xù lông, "Nếu không phải do bản công tử, vương gia. . . ." Nói được nửa câu, chợt dừng lại, phẫn hận trừng Mộ Dung Lân một cái, "Bản công tử là người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ, không nói chuyện với người thô lỗ như ngươi." Xoa cái mông khập khễnh rời đi.

Mộ Dung Lân giơ tay lên sờ sờ Hải Đông Thanh, đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Hàn Hàn một cái, lắc đầu: "Cũng không nhìn thấy có nơi nào đặc biệt, khẩu vị đại ca thật kỳ quái!" Xoay người rời đi.

Đầu Hàn Hàn kéo xuống một hàng vạch đen, lời này nói nàng sao?

Ôm tiểu hồ ly lấy dược liệu từ kho thuốc, Tình Không Bích Tiêu đã nhanh nhẹn nhóm bếp, giúp Hàn Hàn chuẩn bị đồ ăn sáng.

Mặc dù chủ viện của Mộ Dung Ý có phòng bếp nhỏ, nhưng từ trước khi Hàn Hàn đến thì chưa dùng qua bao giờ, bình thường ăn uống đều do phòng bếp vương phủ đưa đến, phòng bếp nhỏ này là do Hàn Hàn tới rồi mới dọn dẹp, tất cả dụng cụ đều mới.

Có Tình Không Bích Tiêu giúp một tay, Hàn Hàn làm điểm tâm rất nhanh, trong lòng canh chừng thời gian, giờ này Nhiếp Chính vương cũng sắp trở về rồi, vội mang theo người bưng thức ăn đi ra ngoài bày.

"Không sắc thuốc sao?" Ăn xong điểm tâm, Mộ Dung Ý nhìn Hàn Hàn đang rửa tay cho mình hỏi.

"Hai khắc đồng hồ sau khi ăn xong thì không nên dùng thuốc, ta sẽ đi sắc thuốc, chờ một chút là có thể uống." Tay sạch, Hàn Hàn thuận tay cũng rửa cho mình một chút, đưa khăn cho Tình Không đứng một bên cầm lấy.

"Ừ, thuốc sắc xong rồi thì mang đến thư phòng cho bổn vương, bổn vương nhớ mấy ngày trước bảo ngươi làm túi lưới, khi nào thì làm xong?"

"Túi lưới?" Hàn Hàn buồn bực, lúc nào nàng nói sẽ làm chứ ?

"Ngày đó ở trên đường cái, ngươi nói túi lưới này chất lượng không tốt, không cho mua." Mộ Dung Ý nhắc nhở một câu, đứng dậy đi ra ngoài, "Mau làm đi, túi lưới của bổn vương nên thay rồi."

Mộ Dung Ý nhắc nhở như vậy, Hàn Hàn mới nhớ tới, lúc đó nàng là vì tiết kiệm tiền mới nói như thế, nàng làm sao biết đánh túi lưới gì đó? Sớm biết như vậy, ban đầu dứt khoát để hắn mua cho xong!

Hai khắc sau, Hàn Hàn bưng chén thuốc xuất hiện ở bên ngoài thư phòng của Mộ Dung Ý.

Hai người giữ cửa đã vô cùng quen thuộc với Hàn Hàn, cũng biết nữ đầu bếp mới tới này rất khác biệt ở trước mặt vương gia, thấy Hàn Hàn tới đây, vội hành lễ: "Mạc cô nương!"

Hàn Hàn cười gật đầu một cái: "Ta đưa thuốc cho Vương Gia." Vừa nói, đẩy cửa đi vào.

Mộ Dung Ý đang ngồi ở sau thư án phê duyệt sổ sách các nơi mới đưa tới, nhìn Hàn Hàn đẩy cửa đi vào, ánh mắt lòe lòe, rơi vào khay được bưng lên trong tay nàng: "Thuốc sắc xong rồi?"

Hàn Hàn nén cười gật đầu: "Đã nấu xong rồi." Má nó, cho nhiều hoàng liên hơn, mùi vị này, đủ khiến cho ngươi khổ sở.

Con ngươi hẹp dài của Mộ Dung Ý liếc chén thuốc trong tay Hàn Hàn một cái, trong mắt xẹt qua tia hài hước: "Thuốc quá đắng, ngươi uống đi!" Chỉ ngửi mùi cũng biết tiểu nha đầu này tăng thêm chất liệu ở bên trong rồi, quả nhiên vẫn là không chịu thua thiệt, hai ngày này mình giày vò nàng, nàng rõ ràng không dám phản kháng, nhưng vụng trộm cũng phải lấy lại danh dự.

Khóe miệng Hàn Hàn giật giật, mẹ nó, ngươi ngại đắng chẳng lẽ ta lại không ngại? Còn nữa, thuốc bổ này rõ ràng là ngươi phân phó sắc lên có được hay không? Để cho ta uống là cái quái gì?

Liếm liếm môi, mắt to chuyển động: die nđ-ànl ê.q`uy/đô/n "Cái đó, Vương Gia, có câu nói ‘thuốc đắng dã tật có lợi cho bệnh’, ngài không thể vì sợ đắng mà cự tuyệt uống thuốc, như thế là rất bất lợi với cơ thể ngài. . . ."

Mộ Dung Ý nhìn chằm chằm vào môi hồng nhuận của Hàn Hàn, ánh mắt thâm trầm, miệng hơi khô, trong con ngươi hẹp dài xẹt qua tia sáng không rõ.

Hàn Hàn còn chưa châm chọc xong, chỉ thấy con ngươi hẹp dài ma mị của Nhiếp Chính vương quét tới lần nữa: "Chẳng lẽ muốn ta uy? Vậy thì bản vương đành miễn vi kì nan (*) thôi."

(*) gắng gượng mà làm.

Hàn Hàn cả kinh, trong miệng mắc kẹt: "Không. . . ." Cần.

Bóng dáng người trước mắt thoáng một cái, trên môi mềm nhũn, hơi thở lạnh lẽo bao trùm lên môi, tiếp theo là một ngụm khổ sở. . . . . . Chén thuốc.

Chén thuốc? Tâm Hàn Hàn muốn chết rồi, từ nhỏ đến lớn, nàng ghét nhất là uống thuốc, nhất là bên trong chén thuốc này, vì trả thù Mộ Dung Ý, nàng cố ý tăng thêm một lượng lớn Hoàng Liên!

Không đợi nàng phản ứng kịp, lại một ngụm thuốc đổ xuống, trong phút chốc Hàn Hàn rơi nước mắt. . . . Quá, quá khổ có được không!

Khay trong tay khay chẳng biết bị Mộ Dung Ý ném xuống đất lúc nào, Hàn Hàn nhăn mặt, cảm thấy uống thuốc thêm mấy đời cũng không có khổ như vậy, trong miệng còn có cái gì đó mềm mềm lướt qua, Hàn Hàn không hề nghĩ ngợi, ngậm miệng cắn lêni, ngay lập tức trong miệng của nàng, thứ mềm mại đó trượt ra khỏi miệng.

Mộ Dung Ý liếm liếm môi, cúi đầu đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu chung một chỗ của Hàn Hàn.

Nhìn tuấn nhan lãnh mị của Mộ Dung Ý, Hàn Hàn đột nhiên phản ứng ra một vấn đề, "Này, ta nói ngươi có biết cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân hay không?" Hai tay chống nạnh, nổi trận lôi đình, tuy nói người này cực kì có khả năng bất lực, nhưng không phải thân xác là nam nhân sao, cấm kị giữa nam nữ ở cổ đại này lớn như vậy, nếu truyền đi, mình còn có thể làm người hay không chứ?

Nhiếp Chính vương đại nhân bình tĩnh trở lại ngồi phía sau bàn sách, con ngươi hẹp dài đen nhánh quyét nhìn trên dưới người nàng, trong mắt xẹt qua vẻ khinh thường, chậm rãi nói: "Như ngươi vậy, cũng coi là nữ nhân sao?"

Hít sâu một cái từ từ bình phục nội tâm xao động lại, mới vừa rồi nhất thời kích động, hôn tiểu nha đầu này.

Không ngờ tiểu nha đầu lại mỹ vị như vậy, chén thuốc đắng cũng không thể che giấu được ngọt ngào trong miệng nàng, trong mắt xẹt qua một tia đắc ý, về sau phải thưởng thức nhiều hơn mới được, nhưng trước đó cứ ở nơi này đã, nhất định phải bình tĩnh, không được hù tiểu nha đầu này chạy mất.

Hàn Hàn nhìn sang theo tầm mắt của hắn, khuôn mặt ngay lập tức đỏ lên, mẹ nó, ngực nhỏ thì không phải là nữ nhân sao!

Khẽ cắn răng: "Vương Gia nếu như không có phân phó khác, ta xin lui xuống trước." Đợi tiếp nữa, nàng sợ không khống chế được tính tình của mình mà mắng hắn một trận.

Tuy đối phương là Vương Gia thì nàng nên kính cẩn chút, nhưng tiếp xúc càng nhiều, ở trước mặt hắn, nàng càng ngày càng không kính cẩn được.

"Thật sự không có túi lưới?" Nhìn Hàn Hàn rõ ràng tức giận đến giơ chân, rồi dáng vẻ lại ẩn nhẫn không bộc phát, Mộ Dung Ý không hiểu sao cảm thấy vô cùng đáng yêu, không nhịn được trêu chọc thêm mấy câu.

mặt Hàn Hàn tối sầm: "Ta sẽ không làm túi lưới."

"Không làm sao? Bổn vương nhớ ngươi nói ngươi sẽ làm, chẳng lẽ ngươi lại lừa Bổn vương? Tội khi quân này. . . ." Giọng nói lãnh mị từ từ vang lên.

Khi quân? Hàn Hàn nheo mắt, không để ý tới tức giận, vội cười nói: "Mặc dù bây giờ ta không biết, nhưng có thể học mà, Vương Gia muốn túi lưới, ta sẽ mau làm sớm cho ngài." Cái gì gọi là lấy quyền đè người, cái này chính là lấy quyền đè người, mặc dù Nhiếp Chính vương này không là quân, nhưng địa vị của hắn ở nước này còn cao hơn Hoàng đế, cái mũ khi quân ở đỉnh đầu khi quân chụp xuống, không chỉ nàng, bà nội nàng cũng chịu bị dính líu theo.

"Ngày mai đi, ngươi xem rồi chọn hoa văn là được." Mộ Dung Ý vốn vì gạt Hàn Hàn làm cho hắn, hắn cũng không hiểu rõ về túi lưới, nào biết hoa văn gì đâu.

"Ta sẽ đi chọn tơ." Hiện tại Hàn Hàn chỉ muốn mau chóng rời đi, đỡ để cho người này bắt mình đi làm việc đông tây, hoặc lôi kéo mình luyện chữ.

Kiếp trước mình đi học được hai bằng tiến sĩ, học tập cũng đã sớm học đủ rồi, hiện tại chỉ muốn nhẹ nhỏm một chút, nếu không cần gấp, có thể không học cũng được.

"Không cần gấp gáp, đi thay quần áo khác, đến đại sảnh chờ Bổn vương, bồi Bổn vương đi thuyền hoa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.