Tiểu Kiều Thê - Vân Gian

Chương 58: Ở lại



Lần này đã có sự hoà hợp về tâm hồn nên lúc bắt đầu cơn tình ái đã cực kỳ mãnh liệt. Bùi Nam cảm tưởng như mình phát sốt lên vậy, đầu choáng váng, cả người cứ nóng bừng bừng, những nơi mà Tề Phong Bắc chạm qua lại càng nóng cháy hơn.

Lòng bàn tay người đàn ông như bùng lên ngọn lửa thiêu đốt, chạm đến đâu cũng khơi lên một luồng nhiệt nóng hổi. Cái lưỡi lại càng nóng hơn gấp đôi, khi bị ngậm mút lấy thì Bùi Nam có cảm giác như sắp bị tan chảy đi vậy.

Cũng càng nhận rõ hơn động tác của Tề Phong Bắc mang theo sự nôn nóng khó có thể kiềm chế được.

Vốn tưởng rằng đối phương là một người điềm tĩnh và thành thạo, thế nhưng giờ cậu mới phát hiện thì ra hắn lại si mê mình tới mức muốn dùng lưỡi thưởng thức từng tấc da thịt của cậu. Bùi Nam vừa cao hứng lại có hơi đắc ý, còn cố ý nhỏ giọng nói: "Tề Phong Bắc, ngài biến thái ghê."

Tề Phong Bắc giương mắt nhìn cậu, ngũ quan anh tuấn không có một chút tỳ vết, như một tác phẩm nghệ thuật đỉnh cấp của một nghệ thuật gia chăm chút tạo nên, trên môi còn óng ánh vệt nước, thoạt nhìn tô thêm vài phần tình sắc.

Bùi Nam đối mặt hắn mở rộng chân ra, nơi đó đã bị đầu lưỡi liếm ướt đẫm, vốn dĩ là màu hồng nhạt đã biến thành màu đỏ chín rục. Bùi Nam còn đưa tay xuống mò, ngón tay đẹp đẽ cố ý banh miệng huyệt ra, mở miệng câu dẫn người đàn ông, "Thì ra ngài thích bướm nhỏ của em như vậy... Đừng nói là đã dòm ngó từ khi em còn bé rồi nha?"

Tề Phong Bắc rốt cục không nhịn được mà lên tiếng, "Tôi cũng không phải loại thích chơi trẻ em."

Bùi Nam biết hắn không phải vậy nhưng vẫn cố ý kích thích hắn, "Vậy đã nhen nhóm từ lúc nào?"

Miệng huyệt mở rộng ra, lộ ra tầng thịt dâm hồng nhạt bên trong, còn đang co rút từng cơn như đang dụ dỗ đàn ông cắm vào. Tề Phong Bắc không chịu nổi, gầm khẽ một tiếng, nhanh tay kéo phéc mơ tuya quần xuống, móc ra dương v.ật cương cứng, cọ lên miệng huyệt hai lần rồi đâm vào, còn nói: "Lúc em chà bồn tắm cho tôi."

Lần gặp mặt đó, hắn mềm lòng, tim đập nhanh nhưng công tắc của tất cả sự việc chính là lúc Bùi Nam mặc quần bó sát rồi cúi xuống trước mặt hắn. Cặp mông đẹp đẽ của thiếu niên lộ ra hoàn toàn, hình dáng âm đ.ạo do lớp vải hằn lên ra khiến hắn như bị giật điện, như cái đồng hồ đã dừng lại từ lâu lại bắt đầu chuyển động, khiến dòng máu đông cứng từ thuở nào của hắn lại bắt đầu sục sôi và sủi bọt, niềm đam mê đã mất của hắn lại trở về lại như ban đầu.

Nhưng đối tượng vậy mà lại là đứa con trai cũ.

Có giãy dụa, có chống cự nhưng không hề đáng kể, cho dù lí trí có cứng cỏi đến đâu thì cuối cùng vẫn bị đánh bại bởi bản tính. Tự cho phép mình sa ngã, vứt bỏ cả luân thường đạo lý, lần đầu tiên làm ra một quyết định không đáng mặt đàn ông.

Và yêu Bùi Nam là một biến số mà hắn chưa bao giờ nghĩ tới.

Ban đầu là vì dục vọng, không hề có một chút thương xót nào nên hắn muốn làm gì thì làm với cậu như một con thú, dù bảo bối có nói không thì hắn vẫn muốn, dù có khóc lóc van xin thì hắn vẫn đâm vào trong cậu, điên cuồng chơi cậu nhiều lần. Hắn cũng thích trêu chọc rồi làm cậu khóc, nhưng lạ thay khi nhìn thấy những giọt nước mắt của cậu chỉ khiến hắn càng khó chịu hơn.

Sau đó dần dần mất khống chế như nó vốn dĩ đã phải như thế này từ đầu.

(WordPress: htt895709555.wordpress.com)

(Wattpad: caudocmoc1823)

"Ba ba xấu quá nha, lúc đó đã muốn chơi em rồi." Bùi Nam ăn hết dương v.ật, một mặt thì ngại lớn nhưng vẫn kiên trì vặn vẹo cái mông muốn nuốt cả cây hàng vào, còn một ít phần gốc ở bên ngoài, người đàn ông đẩy eo một cái đã cắm hết vào trong, hai người dường như cùng sinh ra ở một chỗ, vừa thoải mái vừa chìm trong bể dục.

Tề Phong Bắc nhéo chân cậu, gập lên để Bùi Nam có thể nhìn rõ nơi hai người kết hợp. "Tôi nghĩ em cũng thích lắm." Sau đó nheo mắt nhìn cậu, "Gọi tôi nữa đi."

Niềm yêu thích của người đàn ông rõ mồn một, thích ở trên giường nghe cậu gọi "Ba ba", mỗi một lần Bùi Nam gọi như vậy thì dương v.ật của hắn đều sẽ cứng ngắt, cho dù không phải gọi ở trên giường mà ở chỗ khác thì hắn cũng sẽ nổi lên một ít phản ứng.

Rõ ràng trong lòng đã không còn coi cậu là con trai hắn từ lâu rồi.

Dương v.ật cứ mài bên trong lỗ nhỏ, lớn quá, chỉ động một chút là đã có thể mài hết nửa vách hang, mài trúng nhiều điểm nhạy cảm khiến Bùi Nam thoải mái rên hừ hừ, trong đôi mắt cũng ướt sũng nước. Môi cậu bị hôn đến hồng hào, còn hơi sưng, trông rất khêu gợi, lúc mở miệng như muốn gọi "Ba ba" cho thoả ước nguyện của hắn, thế nhưng lời đến bên mép lại là một xưng hô khiến Tề Phong Bắc phải bất ngờ.

"Chồng ơi."

Âm thanh mềm nhũn, lúc Bùi Nam đối mặt với hắn càng lộ vẻ yếu ớt, ý tứ mê hoặc bay vào trong tai rõ mồn một.

Tề Phong Bắc ngẩn người, lực công kích quá mạnh khiến hắn đờ người mất mấy giây, một lúc sau con mắt của hắn tối sầm lại, dục hoả càng bốc lên cao hơn, dương v.ật cứng ngắt, gân xanh cũng nhảy nhót trên mặt dương v.ật.

Bùi Nam chiếm được hiệu quả mong muốn thì càng vui vẻ hơn, liền lại sát hắn gọi tiếp, "Chồng ơi, chồng chơi em đi..."

Cậu vốn muốn ghẹo Tề Phong Bắc, ai ngờ quay đầu lại người chịu khổ vẫn là chính mình. Tề Phong Bắc đúng là đồ cầm thú, chơi cậu tới ba lần, Bùi Nam kêu rên tới mức khàn giọng, nước mắt lưng tròng xin tha cũng vô dụng, cuối cùng vẫn là nhờ cuộc điện thoại từ bên trường gọi tới mới khiến Tề Phong Bắc dừng lại.

"Ây da... Xem ra cô lớn nói không sai chút nào, Tề Phong Bắc, ngài không khác gì thú hoang hết..." Bùi Nam ấm ức vô cùng, hai chân bị làm đến mức không khép lại được, hai bên bắp đùi đều đỏ chót lên, hai lỗ nhỏ cũng bị bắn đầy tinh.

Tề Phong Bắc lần này chơi lỗ đít cậu cũng không mang bao.

Tề Phong Bắc đã cầm lấy điện thoại di động, vừa nhấn nhận cuộc gọi vừa lấy tay còn lại xoa xoa gò má Bùi Nam hòng trấn an cậu, lúc nói chuyện ngữ khí lại khôi phục như lúc thường, phảng phất như vừa rồi không hề diễn ra chuyện lăn lộn mấy hiệp vậy.

Cuộc gọi đến hắn chỉ nói ngắn gọn có mấy câu đã kết thúc, Bùi Nam ngã đầu nằm lên trên đầu gối của người đàn ông, ngửa đầu nhìn hắn, hỏi: "Trường học gọi tới sao?"

"Ừ."

"Nói cái gì vậy?" Bùi Nam sờ cơ bụng của hắn chơi, "Lộ Tân Kỳ bị cục cảnh sát bắt đi rồi sao?"

Tề Phong Bắc nói: "Tạm thời vẫn chưa bị. Ban giám hiệu đã báo cho phụ huynh của cậu ta, chuyện này đã gây ra hậu quả quá lớn, chụp trộm là việc trái pháp luật, đã trái pháp luật mà còn lan truyền tràn lan trên mạng xã hội. Nếu như bị khởi tố thì cuộc đời của cậu ta cũng sẽ bị chôn vùi một nửa, nên phụ huynh của cậu ta đã thông qua ban giám hiệu mà liên hệ với tôi, mong chúng ta có thể thông cảm mà bỏ qua cho."

Bùi Nam hỏi: "Vậy ngài muốn hoà giải sao?"

Tề Phong Bắc luồn tay vào tóc cậu, còn vuốt hết tóc mái của cậu lên, nói: "Nếu xử nặng thì cậu ta còn chưa đầy hai mươi tuổi, tôi cảm thấy có thể cho cậu ta một cơ hội."

Bùi Nam nhỏ giọng nói: "Nhưng hành vi của cậu ta khốn nạn quá, còn uy hiếp em phải ngủ với cậu ta nữa, thật đáng ghét."

Tề Phong Bắc nói: "Nếu như em muốn kiện cậu ta thì tôi cũng sẽ không nương tay."

"Vậy cũng cũng không cần nha." Bùi Nam vội vàng đáp lời, lại nói tiếp: "Nếu không phải chúng ta ở trường học làm như vậy thì cũng sẽ không có chuyện xảy ra sau đó rồi..."

Tề Phong Bắc nói: "Vậy nên tôi không đáp ứng chuyện giải hoà ngay lập tức, tôi hy vọng ban giám hiệu có thể cho tôi một phương pháp xử lý ổn thoả thì tôi cũng có thể lựa chọn không khởi tố nữa."

Sau mấy ngày Bùi Nam đều không đi học, tuy rằng được Tề Phong Bắc dỗ lâu như vậy, lúc ở bên cạnh hắn cảm thấy an tâm mười phần nhưng cứ tưởng tượng đến chuyện phát sinh vào buổi sáng hôm đó là Bùi Nam vẫn cảm thấy khó chịu.

Những cái nhìn ác ý và tràn cười chế nhạo làm cho cậu khó chịu, cậu cũng biết mặc dù những bức ảnh trong diễn đàn đã xoá đi rồi, Tề Phong Bắc cũng đã tung ra giấy đăng ký kết hôn của hai người, nhưng những người đã hít drama đó vẫn chưa thể quên được, âm thanh xì xào vẫn nổi lên rất nhiều.

Cậu không biết mình có thể chịu đựng được hay không.

Đời này của Bùi Nam chưa chịu qua phong ba bão táp gì quá lớn, cú sốc lớn nhất chính là cái lần mà Tề Phong Bắc không cần cậu nữa, đưa cậu về khu ổ chuột, ở đó cậu đã nếm được hết hơi ấm lạnh của cuộc đời, nhưng thực tế cũng chưa từng lĩnh hội qua cái "ác" chân chính, chỉ có thân thể và tinh thần không thích ứng mà thôi.

Sau đó cậu chạy trốn, sau nữa thì được Tề Phong Bắc bảo vệ, từ đầu đến cuối cũng không ăn khổ quá nhiều.

Hơn nữa trước đây cậu luôn là tiêu điểm của đám đông, lần này thay đổi thành một phương thức khác thì cậu cũng không biết mình có thể chịu được ánh mắt chế nhạo của người khác hay không nữa.

Mấy ngày sau, Tề Phong Bắc mang về tin tức xử trí Lộ Tân Kỳ.

"Bị trường đuổi học?" Bùi Nam hơi kinh ngạc.

Tề Phong Bắc nói: "Mặt ngoài thì bảo là trường đuổi học nhưng thực tế là phụ huynh của cậu ta chuyển trường cho cậu ta." Hắn không nói là hắn tra được vị trí công tác của ba đối phương, khéo làm sao lại là nhân viên dưới trướng một công ty hợp tác với hắn, chỉ cần nói bóng gió hai ba câu thì ba của Lộ Tân Kỳ đã bị thuyên chuyển đến chi nhánh khác, cách thành phố A hơn 1000km.

Đời này chắc rất khó gặp lại được.

Bùi Nam cũng không thèm để ý, "Vậy cũng được, đi rồi là được, em cũng không muốn tiếp tục nhìn thấy cậu ta nữa."

Tề Phong Bắc ôm hắn eo, nói: "Còn giờ tới chuyện của em."

"Hả?"

"Bây giờ cho em hai lựa chọn, đầu tiên là tiếp tục học ở trường này, thứ hai là chuyển tới một trường học khác, ở thành phố C, trường đại học hạng thường, cũng có chuyên ngành thiết kế thời trang."

Bùi Nam xụ mặt, "Không có lựa chọn thứ ba sao?"

Tề Phong Bắc nhíu mày nhìn cậu, "Em muốn lựa chọn thứ ba là cái gì?"

Bùi Nam lập tức lớn tiếng nói: "Không đi học! Làm vợ toàn thời gian của ngài, muốn sinh em bé cơ!"

Tề Phong Bắc bị chọc tức đến bật cười, nhéo mặt cậu rồi nghiêm mặt nói: "Tiểu Nam, tôi cho em đi học cũng không phải cần em đi làm kiếm tiền nuôi gia đình. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tôi có thể bảo vệ cho em cả đời, cho em cơm ngon áo đẹp, cho em muốn làm cái gì thì làm cái đó."

Bùi Nam uể oải nói: "Em cũng nghĩ vậy đó, vậy sao ngài còn muốn để em đi học?"

"Muốn để em tự có giá trị của bản thân mình, không cần phải dựa dẫm vào ai cả, chỉ cần dựa vào bản thân em thôi. Tiền tài và tình cảm đều có khả năng sẽ mất đi, chỉ có kiến thức mà em học được sẽ đi cùng em suốt một đời. Tuy rằng tôi nghĩ sẽ không có bất cứ chuyện bất ngờ nào xảy ra, nhưng mà tôi nói là nếu như, nếu như có một ngày tôi không thể bảo vệ được em, tôi không có cách nào ở bên cạnh em nữa, rồi em phải lưu lạc đầu đường xó chợ một lần nữa thì trong tay em cũng đã có một tấm bằng đại học, đã có một ít kiến thức chuyên ngành, vậy là có thể cho em cơm no áo ấm rồi. Em không nhất thiết phải cần nó nhưng mà nhất định phải có nó. Em hiểu được không?"

Hắn nói nghiêm túc tới vậy, Bùi Nam cũng cảm thán theo, "Tề Phong Bắc, dáng vẻ ngài khuyên em đi học giống y hệt lúc thầy hiệu trưởng đọc diễn văn khai giảng ở trường cấp hai vậy."

Tề Phong Bắc tức giận đánh một cái lên mông cậu, "Có phải là muốn ăn đòn rồi đúng không?"

"Ngài cũng đã đánh rồi đó được không hả!" Bùi Nam trừng hắn, vùi vào lồng ngực hắn, hai má cà lên cằm hắn, mềm giọng nói: "Em cũng không phải là không muốn đi học mà, em đã học được một vài thứ thú vị lắm, cũng không muốn từ bỏ đâu."

"Vậy em chọn như thế nào, muốn ở lại hay là chuyển đi? Ở thành phố C cũng có căn nhà, trong một năm thì tôi đảm bảo sẽ có khoảng tám tháng có thể ở cùng với em."

Tề Phong Bắc dịu dàng hơn rất nhiều, không còn vừa dữ dằn vừa uy hiếp như mọi khi luôn khiến Bùi Nam dễ dàng thoả hiệp nữa.

Thái độ như bây giờ mới đúng là ưu đãi của vị trí bạn đời đời duy nhất.

Tâm tình Bùi Nam cao hứng, cũng không biết đào đâu ra dũng khí mà lớn tiếng nói: "Em muốn ở lại!"

Cậu nắm chặt tay thành nắm đấm, "Em không tin mấy lời châm chọc khiêu khích có thể ăn được em! Em muốn ở lại, học tới tốt nghiệp mới thôi! Em tuyệt đối tuyệt đối không muốn từ bỏ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.