Tiểu Kỳ Ba

Chương 14: Khó chịu muốn chết



Thế là An Nhược Cốc thực sự có một người bạn gái.

Bộ dạng không quá xuất chúng, được cái tình cách tốt, dịu dàng. Thành tích ưu tú, kiến thức rộng khắp, có nét nho nhã của người con gái Giang Nam, đặc biệt không quấy người không làm bộ, ở cùng rất thoải mái.

Kỳ lạ là, Ngôn Tiếu đối với chuyện này không có phản ứng gì, thậm chí còn khách khách khí khí gọi một tiếng chị Kỳ. Điều này làm An Nhược Cốc vừa thấy vui vẻ lại không tránh được có chút bực bội khó giải thích.

Vẫn là Chu Bằng nhịn không được hỏi riêng y, “Nhược Cốc, sao cậu nói tìm bạn gái liền có bạn gái vậy, cũng không thông báo trước một tiếng?”

“Chỉ là cảm thấy nên có một người bạn gái, tôi cũng không có bệnh gì không thể nói.”

“Vậy sao chưa từng thấy nhắc đến cô gái đó.”

“À, học trường bên cạnh, là bạn cấp 3 của mình.”

Chu Bằng có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm y một lúc.

“Sao vậy?”

“Người bình thường khi nhắc đến người mình yêu sẽ không có bộ dạng như vậy, trông cậu giống như đang giới thiệu… một người bạn học vậy.”

“Vốn là bạn học mà. Tôi bảo, cậu rốt cuộc muốn nói gì?”

“Không có gì, chỉ là lo Tề Nhiễm sẽ liều mạng với câu.”

An Nhược Cốc giả bộ không hiểu.

“Đừng thấy mỗi lần Tề Nhiễm với Ngôn Tiếu gặp nhau lại cãi cọ, thực lòng cô ấy rất thương cậu nhóc. Cậu nhóc kia thật sự rất thích cậu.”

Không thể không thừa nhận, nghe đến câu này tim An Nhược Cốc giật thót một cái, giống như bị thứ gì đó đè nén. Nói ra nhóc con thật sự không thấy xuất hiện nữa rồi, lúc trên đường gặp mặt cũng chỉ cười một cái rồi lại cất bước đi. Tuy nhìn qua tưởng chừng như không có gì thay đổi, vẫn vừa nháo vừa manh, nhưng y có thể nhìn được tia khổ sở trong đôi mắt kia, khiến y có chút… đau lòng.

Đè xuống cảm giác không phải trong lòng, An Nhược Cốc cầm điện thoại trả lời tin nhắn.Chu Bằng trộm nhìn nội dung tin nhắn và người nhắn tin trên máy, thiếu chút nữa nhịn cười đến chết.Tin nhắn của Tô Kỳ như sau: Nhược Cốc, anh có thời gian rảnh mượn giúp em mấy quyển sách của Thường Diệu Tín, bên trường em không có. Cảm ơn.

“Tôi bảo, hai người không phải là bạn học nhóm chứ?”

Được rồi, kỳ thật An Nhược Cốc cũng cảm thấy khó nói. Kiểu ở chung thế này, không khác lúc cấp 3 là mấy.

Nói thật, đây là hai người ngại phiền phức rảnh rỗi không việc gì liền kết hợp với nhau. Một cặp tình nhân ở bên nhau, không quấn quít không nồng cháy, không hề có chút ham muốn thân mật nào. Cho dù là vợ chồng già cũng không nhạt nhẽo đến thế… An Nhược Cốc con người này, cũng lười suy nghĩ xa vời, y chỉ cảm thấy dạng con gái như vậy rất thích hợp để kết hôn.Kỳ thực Ngôn Tiếu rất khó chịu, cực kỳ khó chịu.

Cậu chưa từng ảo tượng rằng cậu và An Nhược Cốc sẽ ở bên nhau, cậu cũng biết trong lòng An Nhược Cốc chỉ coi cậu là một đứa nhóc con. Cậu so với ai đều rõ hơn cả. Một người con trai tài giỏi như thế đến cùng sẽ tìm một người con gái cũng tài giỏi như thể để nâng khăn sửa túi, không phải Tô Kỳ thì cũng sẽ có người khác.

Thế nên khó chịu thì khó chịu, cậu hiểu rất rõ. Ngày trước mặt dày mặt dặn quấn lấy anh cũng không mong sẽ có chuyện gì xảy ra. An Nhược Cốc giả bộ không hiểu lòng cậu, cậu cũng giả bộ như không có ý đồ đen tối nào mà bám theo. Quả nhiên chỉ có thể dừng lại ở đây thôi.

Cứ khó chịu là lại muốn ăn kem. Trong lúc cậu đang cầm thìa múc lên múc xuống, vị trí trước mặt xuất hiện một người.

Ngôn Tiếu ngẩng đầu liếc mắt, không nói tiếng nào.

“Nghe nói anh An của cậu có bạn gái rồi?”

Ngôn Tiếu làm như không nghe thấy.

“Đang nói cậu đó.” Người nọ xoa xoa đầu cậu, “Cậu cảm thấy tôi có giống cậu ta không?”

“Tôi không biết anh.”

“Đều là người đồng cảnh ngộ, đừng lạnh lùng thế.”

Ngôn Tiếu nhíu mày, “Có ý gì?”

“Không có gì. Ngày cá tháng Tứ tôi tỏ tình với cậu ta, bị cậu ta trực tiếp từ chối.” Người đang nói đúng là Hoa Vũ ngày đó.

“Tỏ tình? Anh ý?”

“Ừ hử.”

“Anh thực dũng cảm.” Ngôn Tiếu miệng há hốc, “Học trưởng anh ấy thích con gái.”

Hoa Vũ cười, “Cậu thật sự cho cậu ta là thẳng?”

“Nhẽ nào lại không.”

“Không tin thì thôi. Tôi thích cậu ta rất lâu rồi, từ năm nhất đã âm thầm để ý, thậm chí còn cố hết sức để bắt chước cậu ta. Lúc trước luôn cho rằng cậu ta là thẳng, nên mới án binh bất động. Sau này không phải cậu xuất hiện sao, tôi liền dũng cảm đi tỏ tình.”

“Thế thì làm sao, không phải là bị từ chối sao?”

“Cậu nhóc này…” Hoa Vũ thi thoảng lại đập bàn, “Nếu tôi bảo tôi có thể giúp cậu, cậu tin không?”

“Không muốn!”

Hoa Vũ đáp: “Trông cậu có vẻ không vui, định mang cậu đi vui chơi một bữa. Thật không đáng yêu chút nào.”

Ngôn Tiếu đứng dậy, “Xin lỗi, tôi còn là vị thành niên. Hơn nữa, cho dù anh có ý đồ gì, tôi cũng không muốn làm phiền cuộc sống của anh ý.”

Hoa Vũ nghi ngờ nhìn cậu, “Cậu không phải luôn làm phiền cậu ta sao?”

“Lúc trước khác, bây giờ khác!” Ngôn Tiếu xách túi lên, rồi quay đầu bỏ lại một câu, “Anh không giống anh ấy một chút nào, hừ.”

An Nhược Cốc đi đưa sách về liền nhìn thấy cậu nhóc nào đó ngồi trong quán kem, bên cạnh là… Hoa Vũ?An Nhược Cốc nhíu mày. Hai người này sao có thể ở cùng một chỗ? Vốn đã quen biết nhau hay là người kia định làm gì Ngôn Tiếu? Nghĩ đến đây y bất giác liền dừng bước.Sau đó thấy Ngôn Tiếu nổi giận bừng bừng chạy ra.

Ngôn Tiếu vừa thấy y liền lập tức mỉm cười, hai mắt cong thành hai vầng trăng khuyết.Thế nhưng nụ cười này so với nụ cười ngu ngơ thường ngày lại khiến An Nhược Cốc chợt cảm thấy tim bị bóp nghẹn, muốn đưa tay ra ôm lấy cậu.Ngôn Tiếu nghiêng đầu, “Học trường vừa từ chỗ chị Kỳ về sao?”

“Ừm.” Không biết nên nói gì, An Nhược Cốc lắc lắc túi bánh bao gạch cua trong tay, “Muốn ăn không?”

“Không cần, hôm nay em ăn no rồi. Em phải về đây, tạm biệt học trưởng.”

Cho đồ không ăn, thuận đường cũng không muốn cùng về sao. An Nhược Cốc híp mắt, không biết vừa rồi nhóc con nói chuyện gì với tên kia.

“Tiếu Tiếu chờ chút!”

“Học trưởng có việc gì vậy?”

“Không có gì. Anh chỉ muốn bảo em, về sau tối muộn đừng ăn nhiều kem quá.”

Từ phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ.

An Nhược Cốc quay đầu, Hoa Vũ đang nghịch móc treo điện thoại của cậu.

“Đừng dùng vẻ mặt phòng bị như thế nhìn tôi, tôi cái gì cũng chưa làm. Bảo bối của cậu cũng thật là, sợ tôi làm gì cậu, đúng là không phải người nhà không vào một cửa, ai.”

An Nhược Cốc liếc cậu ta, “Cậu nói gì với cậu ấy?”

“Không nói gì cả. Thấy cậu ta có vẻ không vui liền kể cho cậu ta chuyện hôm trước tôi tỏ tình với cậu. Haiz tôi nói nè, tôi rõ ràng vì đồng bệnh tương liên mà đến quan tâm, vì sao ai cũng coi tôi là kẻ xấu vậy?”

“Trông giống.”

“Giống cậu.” Nói rồi trộm lấy một cái bánh bao trong tay An Nhược Cốc. “Thực thơm.”

An Nhược Cốc bất đắc dĩ nhìn cậu ta, “Tôi dám chắc mình chưa từng lấy trộm bánh bao của người khác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.