Tiểu Lão Bản

Chương 15: Rất hâm mộ



Ngày thứ hai lên lớp, Đường Học Cẩn là theo Vạn Bác còn có mấy người bạn cùng phòng khác. Nói thật, chung một phòng ngủ, bạn học Đường Học Cẩn có thể nhớ tên không nhiều, nhưng đối với người khác, bọn họ đều có ấn tượng tốt với cậu... Dù sao, tính cách ngoan ngoãn ôn hòa luôn dễ làm người thích.

Tới lớp, Đường Học Cẩn vừa ngồi xuống đã nghe được tiếng Vạn Bác và mấy nữ sinh cùng lớp phía sau chào hỏi, khóe miệng cậu chậm rãi giơ lên, ánh mắt rất bình thản.

Giờ học đối với người thích học luôn qua rất nhanh, ví dụ như Đường Học Cẩn, nhưng đối với một bộ phận ngồi không yên trong lớp lại là chậm chết người, ví dụ như Vạn Bác. Mỗi khi hết tiết, chân Vạn Bác sẽ nổi gió phần phật một cái chạy ra ngoài, vẻ mặt chẳng khác gì được giải phóng.

Buổi trưa khi tan học, Vạn Bác vui vẻ chạy tới chỗ Đường Học Cẩn, nhét 50 đồng vào tay đối phương, hớn hở khoe với người trước mặt thành quả cả buổi sáng, "Đường Học Cẩn, mười sợi lắc tôi bán xong cả rồi, mà còn có rất nhiều người không mua được hy vọng đợt lắc sau có thể ra thật nhanh."

"Nhanh vậy!" Đường Học Cẩn có chút kinh ngạc.

"Đương nhiên rồi, mười sợi đối với tôi, quả thật quá dễ." Hất cao đầu, Vạn Bác vẻ mặt đắc sắt, Đường Học Cẩn nhìn mà chỉ muốn cười, ở cậu xem, kỳ thực không tính là gì, bất quá thấy cái vẻ "Thấy tôi hay chưa cầu khen ngợi" viết chình ình trên mặt đối phương, cậu vẫn nở nụ cười: "Ừm, cậu hay quá."

——╰(*°▽°*)╯ hây da được khen rồi.

"Này, ngày mai làm nhiều nữa đi, quả thật là dễ bán." Ánh mắt Vạn Bác lấp lánh, cậu dường như đã thấy được từng tờ tiền mọc cánh đứng đối diện vẫy tay.

"..." Nhìn Vạn Bác rõ ràng rơi vào ảo tưởng tốt đẹp nào đó, Đường Học Cẩn nhàn nhạt đánh vỡ giấc mộng ấy, "Không, đợt sau phải chờ đến ngày kia."

Nghe xong, Vạn Bác không rõ: "Sao vậy?" Rõ ràng bán chạy vậy mà.

"Ừm, thứ tốt bắt người chờ thì đã sao?" Đường Học Cẩn cười nhạt hỏi lại.

"Ầy..." Đầu óc thông minh, Vạn Bác lập tức hiểu rõ nguyên nhân, cậu một lần nữa than thở: "Đường Học Cẩn, cậu thật lợi hại."

Đối với lời khen này, Đường Học Cẩn đáp lại rất bình tĩnh, vì cậu thà rằng không cần nó —— nó không có lúc nào là không nhắc nhở cậu, kết cục bi kịch của đời trước.

Đè xuống sự yếu đuối, Đường Học Cẩn nhẹ giọng nói: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm." Nói xong, cậu lướt qua Vạn Bác rời khỏi phòng học.

Vạn Bác nhìn khuôn mặt bỗng nhiên tắt đi nụ cười của Đường Học Cẩn, ngỡ ngàng, chờ khi hoàn hồn, cậu phát hiện người đã sắp tới chỗ cầu thang, bèn vội vã chạy theo.

"Nè, Đường Học Cẩn cậu không vui à?"

"Không."

"Nhưng cậu thoạt nhìn không vui mà." Vạn Bác nghiêm túc nói: "Tuy rằng vẻ mặt bình thường của cậu cũng vậy, nhưng ánh mắt khác đấy."

"Phải không..." Một tiếng thở dài không dễ nghe thấy, Đường Học Cẩn thu hồi cảm xúc đáy mắt, đổi lại vẻ mặt không khác ngày thường, "Tôi không sao cả, là cậu nghĩ nhiều quá thôi."

Vạn Bác nhìn chằm chằm mặt Đường Học Cẩn, nhìn lại nhìn, nửa ngày mới sờ đầu mình, nhỏ giọng lầm bầm: "Di, lẽ nào thật là tôi nhìn lầm rồi... Nhưng rõ ràng không phải mà..."

...

Lượng tiêu thụ lắc tay ở trường vượt ngoài dự liệu của Đường Học Cẩn, hầu như cậu vừa làm xong một đợt, ngày thứ hai đã có thể cháy hàng, ngắn ngủi một tháng, bọn họ bán ra hơn ba trăm sợi lắc, trừ đi phí tổn lời hơn 900 đồng.

Hai người họ quang minh chính đại buôn bán, trường học khẳng định là biết, bất quá vì Đường Vận mấy lần tới chỗ lãnh đạo đảm bảo bọn họ sẽ không vì vậy mà dẫn đến thành tích học tập giảm xuống, mấy bài kiểm tra sau cũng xác thực chứng minh cho dù không tới lớp tự học, thành tích của Đường Học Cẩn vẫn vững vàng xếp hạng thứ nhất, ném xa hạng thứ hai ba mươi mấy điểm.

Về phần Vạn Bác, từ khi cậu biết năng lực học tập nghịch thiên của Đường Học Cẩn, đã bắt đầu khắc khổ cố gắng phấn đấu, lớp tự học cậu cũng xin miễn, có bé ngoan Đường Học Cẩn thầy cô thích nhất cam đoan, Đường Vận đồng ý.

Bất quá, Đường Học Cẩn cũng không nuốt lời, thành tích mấy bài kiểm tra của Vạn Bác đều ổn định xếp hạng thứ năm thứ sáu trong lớp.

Quả nhiên, có thành tích cam đoan, lãnh đạo không tiếp tục quan tâm chuyện buôn bán của bọn họ nữa.

Kiếm được hơn chín trăm đồng Vạn Bác cầm đi phần thuộc về mình, ước chừng là ba trăm đồng, số tiền đầu tiên tự kiếm được này khiến cậu mỗi ngày ở trước mặt Đường Học Cẩn cười rất vui vẻ và thỏa mãn, thậm chí còn đắc ý dào dạt.

Buổi tối, Vạn Bác làm bài được phân nửa, đột nhiên quay đầu nhìn người cũng ngồi làm bài bên cạnh, nói: "Đường Học Cẩn, tiếp tục như vậy, có phải tôi không cần hỏi xin tiền tía nữa không?"

Lắc đầu, Đường Học Cẩn đả kích: "Chờ sự mới mẻ này qua, cho dù cậu có mấy cái miệng khen nức mũi, cũng không thể lời được như bây giờ."

"Vậy à." Vạn Bác nhíu, cậu để bút xuống, xoay người đặt mông ngồi trước mặt Đường Học Cẩn, như là phiền lắm, "Tôi còn tưởng rằng có thể chứng minh mình với tía chứ."

"Muốn chứng minh mình, rất dễ, cố gắng học là được." Đường Học Cẩn quái dị liếc Vạn Bác vẻ mặt quấn quýt, bình tĩnh nói.

"Không phải vậy." Sờ mũi, Vạn Bác buồn bực phun mật đắng với Đường Học Cẩn. Nói cho cậu nghe xong mâu thuẫn giữa mình và tía.

"Là vậy đó, tôi cảm thấy mình không có tự do, tôi rõ ràng đã không phải con nít, nhưng tía làm chi mà tôi mặc gì ăn gì làm gì dùng gì thậm chí kết bạn với ai cũng thích quản chứ."

Nghe Vạn Bác nói, Đường Học Cẩn chỉ có một suy nghĩ: Thân ở trong phúc mà không biết phúc.

Phải biết, nếu không vì yêu, ai sẽ rảnh vậy mà đi quan tâm mấy chuyện lông gà vỏ tỏi ấy chứ?

Lấy Đường Học Cẩn nói, không quản đời trước hay đời này, cậu hâm mộ nhất, thủy chung là những đứa bé có cha mẹ thương yêu, bọn nhỏ được bảo vệ dưới cánh chim, niềm hạnh phúc được hỏi han ân cần... Mà giờ, ngồi nghe Vạn Bác tâm sự với cậu sự bất mãn đối với cha mình, điều này làm Đường Học Cẩn ước ao cực độ lại có xung động muốn hung hăng gõ tỉnh người trước mắt.

—— nếu có thể, cậu cũng muốn có hạnh phúc bị lải nhải này.

Vạn Bác phát hiện mình lải nhải nhiều vậy mà Đường Học Cẩn bị cậu cho là bạn tốt không hề có phản ứng, vì thế cậu bất mãn vươn ngón tay ra chọt cánh tay tinh tế của đối phương, "Nè, Đường Học Cẩn, cậu có nghe tôi nói không đó."

"Ừ." Liếc Vạn Bác một cái, Đường Học Cẩn không vui nói: "Vạn Bác, cậu phải biết, người cậu đang oán giận, là cha cậu, người thân nhất của cậu."

"Tôi biết, thế nhưng..." Vạn Bác còn muốn nói gì, nhưng khi thấy ánh mắt bình thường không gợn của Đường Học Cẩn, bỗng nhiên lại không nói được.

"Nè, cậu đừng giận mà, tôi cũng chỉ là nói thôi."

Nhìn vẻ mặt và ánh mắt Vạn Bác, Đường Học Cẩn thở dài, bỗng nhiên lời nói thấm thía: "Vạn Bác, cậu có biết chuyện gì khiến người bi thương nhất không?"

Vạn Bác lắc đầu, biểu tình ngỡ ngàng.

"Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn báo đáp thâm ân thì cha mẹ chẳng còn đâu nữa."

Đường Học Cẩn có lẽ không rõ giữa Vạn Bác và Vạn Thế Tam rốt cuộc có chuyện gì, dẫn đến quan hệ cha con bọn họ không cách nào hòa hợp như vậy——

Có là vì Vạn Bác hiện đang ở vào tuổi phản nghịch, có lẽ vì cách giáo dục của Vạn Thế Tam xảy ra vấn đề, có lẽ vì giữa bọn họ từng có chuyện gì đó tạo thành... Nhưng bất kể thế nào, Đường Học Cẩn tin chắc, một người làm cha, ngoại trừ yêu con ra chẳng còn nguyên nhân nào khác có thể khiến ông ấy làm chuyện con mình không thích.

"Đâu đến mức khoa trương như vậy, thân thể tía tôi khỏe lắm, hôm qua còn lớn giọng quát tôi nữa." Vạn Bác chưa có khái niệm Đường Học Cẩn đã nói, nên tự nhiên không biết, phía sau câu này rốt cuộc là bi thương lớn cỡ nào.

Đường Học Cẩn lắc đầu, không nói gì thêm.

Hai đời cộng lại cậu chưa từng chân chính cảm nhận được tình thương cha mẹ, tự nhiên không biết cách khuyên bảo một cậu nhóc đang mắc bệnh trung nhị.

Tập trung lực chú ý vào sách giáo khoa trước mắt, Đường Học Cẩn im lặng, vốn đang định lải nhải thêm gì Vạn Bác thấy đối phương không để ý tới mình, rất thức thời vui vẻ ngồi về chỗ nghiêm túc làm bài.

Đối với Vạn Bác, một tháng thời gian đủ để cậu chân chính hiểu rõ tính tình Đường Học Cẩn.

—— tuy rằng vẻ mặt vĩnh viễn ôn hòa, nhưng trên thực tế, quan hệ với mọi người bất quá là quen sơ, lấn được thêm tí cũng chỉ là vị trí vừa vặn không gần không xa, Đường Học Cẩn như vậy, quả thật là tách biệt mình và mọi người thành hai thế giới khác nhau, cậu xây cho trái tim mình một bức tường, người khác vào không được, cậu cũng ra không được.

...

Lại một tuần trôi qua, ngày này, tiết học vừa kết thúc Đường Học Cẩn bị Đường Vận gọi ra, nói là có người tìm cậu.

Đại khái đoán được là ai, nên Đường Học Cẩn nhu thuận theo Đường Vận đến phòng làm việc, quả nhiên, cậu thấy Lưu Minh Lượng ngồi trên ghế đang dùng ánh mắt ôn hòa nhìn mình.

"Chú Lưu, sao chú tới đây?" Đường Học Cẩn ngồi cạnh Lưu Minh Lượng, có chút thẹn thùng cười.

"Cháu đến trường đã một tháng, chú Lưu tới xem cháu có thích ứng không, mọi chuyện vẫn tốt chứ."

"Cảm ơn chú quan tâm, cháu ở đây rất tốt."

"Vậy thì tốt rồi, cháu vẫn luôn là một đứa bé nhu thuận, chú Lưu rất yên tâm."

Nghe được lời này, Đường Học Cẩn lộ ra một nụ cười với Lưu Minh Lượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.