Tiểu Lão Bản

Chương 18: Nói chuyện hợp tác (1)



Đường Học Cẩn là lâm thời nảy lòng tham tới đây, cho nên cậu không xác định Tư Vân có ở tiệm không.

Cậu còn nhớ khi mình làm cho Tư Vân, đối phương mỗi lần tới đều vào thứ năm, mà hôm nay vừa lúc là thứ tư, tuy rằng không quá xác định, nhưng tốt xấu cũng có thể tới thử xem.

Cậu đã từ chỗ Lưu Minh Lượng biết nhà của Tư Vân ở thành phố S.

Thành phố S, Đường Học Cẩn tự nhiên biết, năm 90, nó là khu kinh tế phát triển nhanh chóng, vùng kinh tế đặc biệt do năm 78 cải | cách | giải | phóng mở ra, dẫn đến nơi này phát triển so với các vùng duyên hải khác, nhanh hơn rất nhiều.

Đánh chủ ý lên đầu Tư Vân, là một tuần trước Lưu Minh Lượng tới rồi cậu đột nhiên nghĩ ra.

Có lẽ vì đời trước Đường Học Cẩn đã dùng hết vận xui, nói chung, khi tới tiệm Tư Vân, cậu vừa lúc gặp được hai người tính ra ngoài.

Đường Học Cẩn dẫn đầu chào Tư Vân, "Chào, anh Tư." Sau đó lại nghiêng đầu chào Lục Quân Thần sóng vai đứng cạnh Tư Vân.

Lục Quân Thần không ngờ rằng mình sẽ gặp lại Đường Học Cẩn, anh âm thầm nhìn Vạn Bác đứng cạnh Đường Học Cẩn, rồi thu hồi ánh mắt, ôn hòa cười nói: "Chào."

Tư Vân hiển nhiên cũng không ngờ sẽ gặp Đường Học Cẩn, anh quan tâm hỏi: "Sao em lại tới đây, cuộc sống hiện tại ở trường đã quen chưa, việc học ổn cả chứ?"

Đường Học Cẩn cười với Lục Quân Thần, rồi trả lời câu hỏi của Tư Vân, "Trường học rất tốt, bài thầy cô giảng em đều nghe hiểu."

Tư Vân gật đầu, lại quăng ánh mắt về phía Vạn Bác bên cạnh Đường Học Cẩn, "Bạn học của em à? Hai đứa ra ngoài chơi sao?"

Đường Học Cẩn kéo Vạn Bác tới giới thiệu cho Tư Vân và Lục Quân Thần, giới thiệu xong rồi, mới bắt đầu nói mục đích mình tới đây.

Tư Vân trợn to mắt nhìn Đường Học Cẩn, xác nhận lại: "Em nói em muốn hợp tác với anh?"

Đường Học Cẩn gật đầu, ánh mắt không hề thay đổi, ngữ điệu cũng không nhanh không chậm: "Dạ, em muốn hợp tác với anh."

Nhìn cậu bé đứng trước mặt, Tư Vân đột nhiên có hứng thú, anh quay đầu nói với cậu em họ Lục Quân Thần: "Nghe Tiểu Cẩn nói xong rồi hãy đi?"

Lục Quân Thần mỉm cười gật đầu, trên thực tế, anh cũng khá thấy hứng thú, đương nhiên, đối với Đường Học Cẩn vừa tròn mười ba tuổi, anh càng hứng thú hơn.

Bọn họ trực tiếp tới một tiệm cơm số lượng không nhiều trên trấn, tiệm cơm này vệ sinh không tồi, xoi mói như Lục Quân Thần cũng chỉ là nhướng mày không nói gì.

"Hai đứa ăn tối chưa?" Một tay chống má, Tư Vân cười híp mắt nhìn hai cậu nhóc trước mặt.

"Chưa." Đường Học Cẩn cười cười, đáp lại.

"Vậy thì tốt," Đẩy thực đơn tới trước mặt Đường Học Cẩn, Tư Vân cười ha hả: "Lần trước mời em ăn cơm lại không để em gọi món, lần này nhường cho em... Ừ, còn có bạn em."

Nghe được đối phương nhắc tới mình, Vạn Bác có chút thận trọng, cậu kéo vạt áo Đường Học Cẩn, ghé qua nhỏ giọng hỏi: "Sao cậu quen bọn họ vậy? Quần áo trên người bọn họ, trước đây tôi từng thấy trên tạp chí mẹ tôi mỗi ngày thích đọc, đắt lắm."

Liếc Vạn Bác một cái, Đường Học Cẩn nói: "Tôi từng làm việc ở tiệm anh ta."

"Di." Trợn tròn mắt, "Cậu từng làm việc cho anh ta à? Cậu mới mười ba tuổi mà."

Đường Học Cẩn cảm thấy phản ứng của Vạn Bác rất buồn cười, nhưng kề tai nói nhỏ như vậy ở trước mặt Tư Vân và Lục Quân Thần đích xác không tốt lắm, vì thế cậu nhỏ giọng nói: "Lát nữa nói sau, cậu không phải đói rồi à, muốn ăn gì thì gọi đi." Nói xong, Đường Học Cẩn đẩy thực đơn tới trước mặt Vạn Bác.

Vạn Bác liếc Tư Vân và Lục Quân Thần ngồi đối diện một cái, lại nhìn Đường Học Cẩn ngồi bên cạnh, cuối cùng bụng trống rỗng vẫn cướp cờ đầu, trực tiếp không khách khí gọi món —— trời đất bao la, bụng lớn nhất.

Lục Quân Thần thấy Đường Học Cẩn không gọi lấy một món, ngón tay lơ đãng gõ mặt bàn, ôn hòa hỏi: "Sao em không gọi gì cả, lẽ nào không hợp khẩu vị cả sao?"

Thấy Lục Quân Thần bỗng nhiên dùng giọng điệu quan tâm mình, Đường Học Cẩn nhìn anh một cái, bọn họ chỉ gặp nhau hai lần, lần đầu tiên thậm chí không có lấy một câu trò chuyện, lần này cũng bất quá gật đầu chào, quan tâm bất thình lình như vậy, khiến cậu thấy có chút giật mình.

Bất quá cũng chỉ kinh ngạc một chút thôi, Đường Học Cẩn rất nhanh hoàn hồn, cậu đáp: "Không phải, em chỉ là không kiêng ăn."

Lục Quân Thần gật đầu, tỏ vẻ hiểu, sau đó không nói thêm gì nữa.

Ấn tượng Lục Quân Thần dành cho cậu bé chỉ gặp hai lần trước mắt kỳ thực rất sâu, lần đầu tiên gặp, anh nhìn thấy Đường Học Cẩn đang giải quyết dị nghị của một vị khách quen.

Từ đầu đến đuôi anh vẫn chú ý quan sát, anh phát hiện Đường Học Cẩn không hề lộ ra vẻ không kiên nhẫn như những nhân viên cửa hàng khác, mà là luôn ôm ý cười, sau đó dùng một ít từ ngữ mang tí ca ngợi đã dễ dàng giải quyết nghi ngờ của khách hàng đồng thời khiến cô gái ấy không hề do dự trả tiền.

Đồng thời trên đường về, anh nghe anh họ mình lải nhải về cậu bé này, thế là hiếu kỳ dành cho Đường Học Cẩn cũng càng sâu.

—— biểu hiện như vậy, không hề giống một cậu bé mười ba tuổi từ nhỏ đã sống ở nông thôn.

Bất quá, Đường Học Cẩn xác thực là một cậu bé mười ba tuổi tới từ nông thôn, điểm này không cần hoài nghi, thế nên Lục Quân Thần vẻn vẹn chỉ là hiếu kỳ, một cậu bé tới từ nông thôn, làm cách nào nghĩ ra những ý nghĩ hẳn chỉ có người làm ăn mới sẽ lưu ý như vậy.

Gọi món, thừa dịp đồ ăn chưa lên, Tư Vân cười ha hả mở miệng: "Tiểu Cẩn, em nói xem em tìm anh là định nói chuyện hợp tác gì."

Nhắc tới mục đích mình tìm đối phương, Đường Học Cẩn nghiêng mình trước từ chỗ Vạn Bác lấy ra năm sợi lắc tay còn thừa lại, để ở trước mặt Tư Vân và Lục Quân Thần, lập tức nói: "Em tới tìm anh hợp tác là về cái này."

"Lắc tay?"

Tư Vân duỗi tay cầm lấy một túi quà nhỏ, mở ra từ trong đổ ra một sợi lắc tay, ngẩng đầu nhìn Đường Học Cẩn nhướng mày, "Em không nói giỡn chứ?"

Đường Học Cẩn lắc đầu, bình tĩnh nói, "Không, em không nói giỡn, em tới tìm anh là để hợp tác làm nó, sợi lắc này là hàng thủ công."

Tư Vân vốn cho rằng là cái gì rất đặc biệt, kết quả thấy là một sợi lắc có thể tùy ý mua, bèn rã rời, tư thái cũng lười biếng cả lên, "Tiểu Cẩn, nếu là cái gì đặc biệt hơn, anh có lẽ sẽ thấy hứng thú, nhưng cái này rõ ràng là một sợi lắc handmade có thể tùy ý mua bên đường mà thôi —— đồng thời giá cả rất thấp, anh không cảm thấy nó có khả năng kinh doanh gì."

"Không, nó có." Vẻ mặt Đường Học Cẩn không vì lời nói và thái độ của Tư Vân mà thay đổi, trái lại càng bình tĩnh hơn, ánh mắt cậu thậm chí không hề có gợn sóng, bình tĩnh ngoài dự liệu của mọi người.

Cậu đâu vào đấy bày ra giá trị của mấy sợi lắc, trình bày xu thế khả năng phát triển của tương lai, đồng thời liệt ra không gian tăng trưởng của hàng mỹ nghệ... Năng lực khái quát cao độ và vẻ mặt không hề hoang mang ấy thành công khiến thái độ từ ban đầu thờ ơ của Tư Vân bắt đầu thay đổi, chờ đến khi Đường Học Cẩn nói xong câu cuối cùng, Tư Vân đã vỗ tay, Lục Quân Thần nghe cả quá trình tự nhiên cũng tán dương vỗ theo.

"Tiểu Cẩn, em thật không giống một cậu bé mười ba tuổi." Tư Vân than thở: "Suy nghĩ của em rất tốt, ánh mắt cũng lâu dài, anh thừa nhận mình bị hấp dẫn."

Khóe mắt Đường Học Cẩn sáng lên, khó được có chút vui mừng lộ rõ trên mặt, "Thật à?"

Tư Vân gật đầu, "Ừ, bất quá chờ ăn xong rồi, chúng ta lại nói rõ hơn, hiện tại bụng đã quấy không thành kế, còn nói nữa não sẽ bị chập mạch."

Đường Học Cẩn nghe được lời này phốc xuy một tiếng bật cười, mỉm cười gật đầu, bụng cậu cũng đói rồi.

Cơm của tiệm này không tồi, nhưng vì là do Vạn Bác gọi, con trai thích nhất đơn giản là thịt, nên cả một bàn, bốn năm món không rời thịt, rau lại rất ít thấy.

"..." Đường Học Cẩn kỳ thực thiên vị rau hơn, đại khái là vì thói quen đời trước ảnh hưởng.

Cậu nhìn cả bàn thịt, khó được trêu chọc Vạn Bác: "Bình thường ăn cơm ở trường cậu bị ngược đãi à? Gọi nhiều... thịt như vậy?"

Vạn Bác bị ánh mắt cười nhạo của Đường Học Cẩn nói rất xấu hổ, ngón tay chọt chọt bàn, nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ thích ăn thịt, tôi cảm thấy ăn rau cứ như thỏ vậy, tôi lại không phải thỏ."

Tư Vân và Lục Quân Thần nghe xong ha ha bật cười, "Nhóc này nói đúng, nếu chỉ ăn rau chúng ta không phải thành thỏ cả sao." Nói xong Tư Vân động đũa gắp một miếng thịt ram bỏ vào miệng.

"Ăn đi, ăn xong mới có sức nói chuyện hợp tác." Tư Vân đá lông nheo với Đường Học Cẩn và Vạn Bác, biểu hiện rất thân mật.

Nhưng, khoảng thời gian Đường Học Cẩn làm cho anh tuy nói không dài lại không ngắn, hai tháng gặp cũng cỡ tám, chín lần, cộng thêm ký ức đời trước có, cậu nhìn người xem như có chút chuẩn xác.

—— Tư Vân, tính cách chân chính tuyệt đối không như hiện tại anh ta biểu hiện ra ngoài.

Tuy Đường Học Cẩn không hiểu vì sao bằng vào thân phận một bí thư thôn như Lưu Minh Lượng sẽ quen một người bất luận là từ cách ăn nói cách ăn diện hay khí chất lộ ra đều khác hẳn với cư dân thôn trấn như Tư Vân, đồng thời vẫn là quan hệ bạn bè... Bất quá, những chuyện này không cần cậu quan tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.