Tiểu Lão Bản

Chương 20: Đạo lý phải biết



Trên đường về, Đường Học Cẩn ngồi ở yên sau, mẫn cảm nhận ra hôm nay Vạn Bác quá mức an tĩnh, người luôn miệng mồm toang hoác, hay kỷ kỷ thế nào thế nào không ngừng cà sự tồn tại của mình này hôm nay trầm mặc đến ngoài ý muốn, cả chặng đường không nói một lời —— đại khái chỉ cần không phải ngu, đều đã có thể nhìn ra.

Đột nhiên im thin thít, mặc cho Đường Học Cẩn là người sống lại, cũng không thể hoàn toàn đọc hiểu suy nghĩ của một thằng nhóc trung nhị, thế là để tránh lãng phí tế bào não, cậu trực tiếp hỏi, "Cậu sao vậy?"

Vạn Bác hình như đang chìm đắm trong tâm sự, hoàn toàn không nghe được lời Đường Học Cẩn, cậu ta buồn đầu thở hổn hển giẫm bàn đạp, không đáp.

"..." Đường Học Cẩn chờ nửa ngày không chờ được đáp lại, bèn duỗi tay vỗ vào phần lưng so với cậu rắn chắc dị thường, "Cậu đang nghĩ cái gì vậy, rốt cuộc là sao hả?"

Đại khái vì bị vỗ, Vạn Bác cuối cùng đã phản ứng, bất quá vẫn rất ngốc.

Vì, phản ứng ấy là...

"A?"

"Tôi hỏi cậu, cậu sao vậy, từ này đến giờ vẫn im thin thít." Đường Học Cẩn kiên nhẫn hỏi lại.

"Không sao cả," Giọng Vạn Bác buồn bực, "Tôi chỉ là cảm thấy so với cậu, tôi quả thật ngây thơ quá rồi."

"Trước bán được hơn ba trăm sợi lắc tay tôi đã đắc ý rất lâu, mỗi ngày cầm nó khoe khoang với người khác, tôi cho rằng mình rất lợi hại, nhưng, tôi không nghĩ tới..." Cậu im ỉm đã có thể đĩnh đạc trò chuyện với một người thân phận bối cảnh thoạt nhìn cực kỳ không tầm thường như vậy mà còn có thể nghĩ ra nhiều lời đề nghị ưu tú, cũng là những điều tôi chưa từng nghe thấy.

——(┳_┳)... Vì sao người so với người, tức chết người hả.

Đường Học Cẩn trăm triệu không nghĩ tới người xưa nay ở trước mặt mình thẳng tính tùy tiện lại có tâm tư tinh tế như thế... Bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt cậu nhìn về nơi khác, giọng nói như từ xa truyền tới, xa xôi yếu ớt.

"Đó là vì cậu trải qua quá ít."

Vạn Bác bĩu môi, phản bác nói: "Nhưng cậu cũng không trải qua nhiều hơn tôi bao nhiêu."

"A." Khóe miệng Đường Học Cẩn kéo ra nụ cười tự giễu —— cậu trải qua đã đủ nhiều, ba mươi năm chờ mong và lừa gạt, cuối cùng chết thảm trong bi kịch... Từng việc từng chuyện, rất nhiều, cậu rõ ràng đều trải qua, gọi người quặn thắt tim.

Thu hồi sự yếu đuối, rủ mắt, Đường Học Cẩn giơ tay lên, sau đó gõ một cái mạnh vào đầu Vạn Bác.

Vạn Bác bị gõ không nhẹ, sững sờ, phản ứng lại, cậu lên án: "Cậu gõ đầu tôi làm gì."

Đường Học Cẩn thu hồi tay, dị thường bình tĩnh phun ra ba chữ: "Gõ tỉnh cậu."

"Di, tôi sao hả, tôi không phải là cảm thấy không công bằng sao, vì sao cậu biết mọi thứ mà tôi không biết gì cả, rõ ràng chúng ta cùng tuổi... A, Đường Học Cẩn cậu dừng tay, đau đau đau!" Vạn Bác kháng nghị còn chưa hết đâu, đã bị Đường Học Cẩn ngồi sau lưng giơ tay liều mạng gõ đầu.

Đường Học Cẩn vừa gõ vừa nói: "Cậu kháng nghị và oán giận cái gì, khi tôi bảo cậu đọc sách, cậu đi đâu? Khi tôi bảo cậu ôn tập, cậu lại đi đâu? Nếu bản thân cậu không chịu cố gắng, oán trời trách đất được cái rắm gì."

Đột nhiên nghe Đường Học Cẩn bình thường luôn ôn hòa thình lình phun ra một câu thô tục như vậy, Vạn Bác lặng lẽ nghẹn lời.

Gõ đại khái mười mấy cái, Đường Học Cẩn thu hồi tay, hỏi: "Giờ đã tỉnh chưa?"

Vạn Bác ngoan ngoãn gật đầu, ồm ồm trả lời: "Tỉnh rồi."

Thấy Vạn Bác đã bình tĩnh, Đường Học Cẩn chậm chậm rì rì mở miệng, thanh âm rất tùy ý, "Vạn Bác, đại khái cậu không biết tôi từng sống trong hoàn cảnh thế nào đi, ở trước kỳ nghỉ hè, tôi vẫn cho rằng dù cha mẹ không thích tôi, cũng sẽ không quá phận với tôi, nhưng, sau đó tôi phát hiện, không phải như vậy."

"Em tôi đập vỡ đầu tôi, cha mẹ không những không trách nó trái lại đổ mọi sai lầm lên người tôi, tùy ý trách móc tùy ý đánh chửi, khi vui thì còn nhỏ nhẹ, khi không vui thì bất kể tôi làm gì cũng sẽ trở thành lấy cớ để bọn họ trút giận... Cậu có biết tôi vì không để mình tiếp tục sống trong cái nhà đó, cố gắng cỡ nào sao?"

Đường Học Cẩn yếu ớt nói, cậu nghiêng đầu nhìn Vạn Bác tuy rằng không nói nhưng vẫn dựng lỗ tai nghiêm túc nghe, đáy mắt có chút vui mừng.

Cậu hỏi: "A, cậu biết mấy lời khen hiện tại cậu dành cho tôi, là tôi trả giá bao nhiêu mới có thể có được sao?"

Chưa chờ Vạn Bác đáp lại Đường Học Cẩn đã lắc đầu: "Cậu không biết, cậu như một thằng nhóc phản nghịch vậy, cảm thấy mỗi một việc mình làm đều nên nhận được biểu dương —— bất kể cậu trả giá bao nhiêu."

"Cha cậu thương cậu, nên quan tâm cậu, cậu không hiểu được lại luôn trách ông ấy yêu cầu cậu quá nhiều. Cậu tự nghĩ xem, khi cậu cảm thấy không công bằng, có từng ngẫm lại, cậu đã trả giá bao nhiêu?" Giọng Đường Học Cẩn có chút âm u, dưới ánh đêm phụ trợ, càng khiến người khắc sâu.

Vạn Bác rụt cổ, cậu chưa từng có lần nào bị nhìn thấu trần-trụi như lần này, mấy ý nghĩ bé xíu trong đầu cậu hoàn toàn bị lột ra, để lộ dưới ánh mặt trời, bị người xem trong mắt, cậu bỗng nhiên thấy xấu hổ.

Nếu người nói những lời này không phải Đường Học Cẩn mà là một ai đó, có lẽ giờ này khắc này, nắm tay Vạn Bác đã nện tới.

Nhưng người nói là Đường Học Cẩn!

Nhờ vào thiện cảm và sùng bái thẳng đến nay đối với Đường Học Cẩn, Vạn Bác tuy rằng xấu hổ lại không nóng nảy phát giận, trái lại bắt đầu tự ngẫm lại.

Khi một người đang trong trạng thái xung động, vậy mọi lời quan tâm —— bất kể là tốt cho người đó hay bình thường, đều sẽ vì trạng thái tâm lý mà trực tiếp chuyển đổi thành một câu nói khác.

Sở dĩ luôn nói Vạn Bác là một thằng nhóc mắc bệnh trung nhị, là vì cậu ta đang ở cái tuổi dễ dàng xung động, lời của người thân cận nhất trái lại khiến cậu ta hoàn toàn không thể nghe lọt —— vì não của cậu ta sớm phản ứng ra cho cậu ta một cảm xúc khác, chính là bực bội.

Mà giờ này khắc này, Đường Học Cẩn không phải lấy thân phận trưởng bối nói chuyện với cậu ta, cũng không phải lấy thân phận bạn bè, Đường Học Cẩn chỉ là một người bình thường, lấy thân phận một người cùng lứa tuổi của Vạn Bác.

Nói cho Vạn Bác, khi cậu ta cảm thấy không công bằng mọi thứ đều sai chỉ có mình mới đúng, cậu xem nhẹ rất nhiều thứ —— vì sao không công bằng hả?

Vì, cậu ta không trả giá nhiều như người ta từng làm! Cậu ta cũng không biết, người ta vì thành tích này, cố gắng bao lâu!

Vạn Bác bỗng nhiên cảm thấy như bị rót một chậu nước lạnh, cậu bắt đầu tỉnh ngộ.

... Khi hai người bình an về tới cổng, Vạn Bác vẫn im lặng trên đường đột nhiên mở miệng, cậu dừng bước, nghiêm túc nhìn Đường Học Cẩn.

Cậu nói: "Xin lỗi, tôi biết sai rồi, sau này tôi nhất định sẽ không vậy nữa."

Khóe miệng Đường Học Cẩn giơ lên, ánh mắt bình tĩnh, "Cậu không cần xin lỗi tôi, người cậu xin lỗi, chưa bao giờ là tôi."

Vạn Bác rõ ràng gật đầu, "Tôi biết, tôi sẽ xin lỗi tía."

Nhìn Vạn Bác, Đường Học Cẩn không nói gì thêm, cậu xoay người, đi thẳng tới ký túc xá, vừa đi vừa nói: "Cậu còn đứng đó làm gì, mau đuổi kịp, làm xong bài tập chưa? Nếu chưa lại phải thức tới nửa đêm, tôi không có hứng thú giúp cậu đâu, a!"

Vạn Bác đương nhiên không bỏ qua ánh mắt mang theo ý cười của Đường Học Cẩn, thế nên nghe được câu nói dành cho mình này, cậu lập tức toét miệng, cười như một thằng ngốc, vui vẻ đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.