Tiểu Lão Bản

Chương 37: Nhà của Lục Quân Thần



Ngày thứ hai, Đường Học Cẩn trước đi tạm biệt Vạn Bác, tuy rằng không nỡ, nhưng cậu tin, duyên phận của bọn họ vẫn chưa dừng ở đây.

Vừa nghe tin nghỉ hè này Đường Học Cẩn sẽ trực tiếp lên thành phố G, Vạn Bác quả thật trợn mắt há hốc mồm không thể tin được. Hồi hồn rồi, cậu kéo chặt tay Đường Học Cẩn, vẻ mặt luyến tiếc, "Phải đi nhanh như vậy à? Vậy nghỉ hè này tôi chẳng phải không thể tìm cậu chơi."

Đường Học Cẩn nhìn khuôn mặt nhăn nhíu của Vạn Bác, vỗ đầu cậu như chiếu cố một đứa bé, "Ừ, tôi phải lên thành phố G làm quen, huống hồ, nếu tôi ở đây, mấy tên ghê tởm người ấy sẽ tiếp tục xuất hiện, tôi không muốn gặp bọn họ."

Vạn Bác hôm qua không ở tiệm, nên không biết Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ đã tới quậy, lúc này nghe Đường Học Cẩn nói vậy, cậu nghi hoặc, "Mấy tên ấy? Có chuyện gì vậy?"

"Cha mẹ nuôi của tôi hôm qua tới tìm tôi." Đường Học Cẩn nhắc tới hai người họ đã ghê tởm, không muốn nói gì thêm, đơn giản kể lại nguyên nhân, "Bọn họ đòi tiền, tôi không cho, bọn họ sẽ không để yên đâu."

Vạn Bác trợn tròn mắt, mắng: "M* kiếp, đây là người à, sao ghê tởm vậy." Mắng xong, cậu lại chớp mắt nhìn Đường Học Cẩn, có chút ai oán, "Vậy cậu chuẩn bị lúc nào lên thành phố G?"

"Sau khi có thành tích thi vào lớp 10." Đường Học Cẩn cười nói.

"Vậy chẳng phải chỉ còn mấy ngày?" Vạn Bác khoa trương gãi đầu, khiến cho đầu mình chẳng khác gì ổ gà, cậu nóng nảy đi tới đi lui, "Đều tại hai con đen rùa rút đầu ấy, nếu không sao cậu lại đi nhanh như vậy. A a a, nếu để tôi gặp bọn họ, tôi nhất định phải để bọn họ nếm thử mùi vị của quả đấm này, để bọn họ biết, khi dễ anh em của tôi là phải trả giá!"

Đường Học Cẩn nhìn Vạn Bác, trong lòng không khỏi cảm động, đời này cậu thấy mình rất may mắn, có Lưu Minh Lượng và Trương Vân như cha mẹ quan tâm, có Tư Vân ở thời gian đầu giúp đỡ, có Vạn Bác xem cậu là bạn bè thường bảo vệ cậu sau lưng, có Lục Quân Thần thưởng thức cậu.

"Cảm ơn cậu." Đường Học Cẩn cong môi, cười rất xinh đẹp, cậu thong thả nói rằng: "Bọn họ sẽ bị báo ứng, tuy rằng không phải hiện tại."

Vạn Bác nhìn chằm chằm Đường Học Cẩn, như là muốn nhớ kỹ cậu, "Đường Học Cẩn, tôi không nỡ xa cậu." Tuy rằng con trai không nên mít ướt, nhưng cậu xác thực rất không nỡ, người ngồi trước mặt cậu, là người cậu mất ba năm thời gian thề phải đuổi theo và vượt qua, mà còn, cũng là bạn bè và anh em tốt nhất của cậu.

"Nếu không nỡ, vậy tới thành phố G học đi." Đường Học Cẩn biết, thành tích của Vạn Bác không kém, muốn lên thành phố G học hoàn toàn có thể.

Vạn Bác vừa nghe, mắt sáng rực, "Di, sao tôi không nghĩ tới chứ, a a a, tôi lập tức đi nói cho tía, tôi cũng muốn lên thành phố G học." Nói xong, hấp tấp tính chạy lên lầu tìm Vạn Thế Tam.

"Cậu gấp như vậy làm chi." Kéo Vạn Bác lại, Đường Học Cẩn cười nói: "Bác ấy hiện tại phỏng chừng đang bận mà."

"Khụ khụ, vui quá thôi." Vạn Bác ngượng ngập cười, gãi đầu, hắc hắc hắc không ngừng, thoạt nhìn rất hưng phấn và kích động.

Đường Học Cẩn lắc đầu, ba năm qua, cái tên đứng trước mặt cậu vẫn không hề thay đổi, hấp tấp thẳng thắn.

Bất quá cũng nhờ cái tính ấy, nhân duyên của Vạn Bác mới tốt đến không ngờ, Đường Học Cẩn kỳ thực rất bội phục Vạn Bác, cậu xưa nay chưa từng thấy ai có nhân duyên tốt như vậy, có lẽ ông Trời kỳ thực cũng rất thích tên nhóc sáng sủa đứng trước mặt cậu đi.

Sau, Đường Học Cẩn lại hàn huyên một hồi với Vạn Bác, đến tầm bữa trưa, cậu tạm biệt rồi rời đi, Lưu Minh Lượng và Trương Vân còn ở nhà chờ cậu về ăn cơm.

Lúc sắp đi, Vạn Bác kéo cậu cằn nhằn căn dặn rất nhiều, Đường Học Cẩn nghe mà muốn cười, nhưng trong lòng lại chảy qua một dòng nước ấm, cảm giác ấy ấm áp đến trái tim, bức tường ngăn cách ẩn sâu sớm đã ầm ầm sập, cậu bắt đầu chậm rãi tin tưởng, cuộc sống của mình sẽ tốt hơn.

...

Giữa tháng bảy, thành tích thi lớp 10 ra, Đường Học Cẩn đương nhiên lấy số điểm cao nhất nhận được hạng đầu của cả trấn thậm chí cả huyện, thành tích của cậu chỉ thiếu mười mấy điểm là điểm tuyệt đối, vừa thấy số điểm này, hiệu trưởng trung học số cười toe toét, cả khuôn mặt sắp thành hoa cúc nở rộ.

Điểm thi vào lớp 10 của Đường Học Cẩn sáng lập lịch sử mới, trung học của trấn thậm chí là huyện chưa từng có ai có thể đạt được điểm số này, trong mắt mọi người, nó quả thật là kỳ tích.

Đường Học Cẩn tự nhiên mà vậy nổi tiếng, hầu như ai ai cũng từ đáy lòng ca ngợi thiếu niên này, trung học số một ở trấn vì thế mà thưởng cho cậu học bổng một nghìn đồng, tuy rằng số tiền này đối với Đường Học Cẩn hiện tại không tính nhiều, nhưng cậu rất vui vẻ nhận lấy, vì đây là sự tán thành và chứng minh dành cho cậu.

Ngày nhận được thành tích, Đường Học Cẩn mang theo mấy món đồ ít ỏi của mình rời khỏi nhà Lưu Minh Lượng, ngồi lên xe Lục Quân Thần tới thành phố G.

Thành tích của cậu đã đạt được thậm chí vượt qua điểm đậu của trung học tốt nhất thành phố G, khi đưa phiếu điểm cho cậu, Đường Vận có nói, đã có trường gọi điện tới đây hy vọng nhận cậu.

—— "Em nhớ cố gắng, em sẽ là học sinh cô tự hào nhất trong suốt cuộc đời giáo dục của mình."

Nghiêng đầu, Đường Học Cẩn nhìn phong cảnh nhanh chóng vụt qua bên ngoài, nhớ tới lời Đường Vận nói với mình, trong lòng ấm áp.

Lục Quân Thần vừa lái xe vừa thỉnh thoảng bớt thời giờ nhìn Đường Học Cẩn, lúc này thấy cậu bé đột nhiên bật cười, bèn hiếu kỳ hỏi: "Nghĩ tới chuyện gì mà vui vẻ vậy?"

"Dạ?" Đột nhiên nghe Lục Quân Thần hỏi, Đường Học Cẩn sững sờ một lát, chưa kịp phản ứng, rồi chớp mắt, "Không có gì ạ."

Lục Quân Thần cười, "Đúng rồi, anh vẫn chưa chúc mừng em đạt được thành tích tốt như vậy." Nghiêng đầu, anh lại bổ sung một câu: "Chờ về nhà rồi anh bổ sung quà cho em nhé."

"..." Đường Học Cẩn nghẹn lời, Lục Quân Thần làm vậy cứ như là cậu muốn quà lắm ấy.

"Sao không nói gì, sợ à? A, kỳ thực không cần sợ, thành phố G cũng vậy thôi, dù sao anh sẽ ở cạnh em." Câu cuối cùng, Lục Quân Thần nói rất đứng đắn, ánh mắt anh trộm liếc phản ứng của Đường Học Cẩn, lại phát hiện đối phương khiến mình có chút thất vọng.

Đường Học Cẩn thần sắc nhàn nhạt, không có phản ứng gì với lời anh vừa nói, làm ơn đi, câu phía sau, có thể xem như nửa câu tỏ tình được không.

Một tay chống cằm, Đường Học Cẩn nhìn cảnh sắc phía trước, suy nghĩ một hồi, nói: "Em không sợ, chỉ là cảm thấy bên cạnh đột nhiên không có chú Lưu thím và Vạn Bác, có chút không thói quen mà thôi."

"Không phải có anh sao?" Lục Quân Thần nói vậy.

Đường Học Cẩn lắc đầu, "Khác ạ."

Lục Quân Thần nghe được lời này, mím môi, không nói gì thêm. Trong lòng anh kỳ thực có chút phiền muộn, hai năm qua, anh chậm rãi, từng bước, khó khăn lắm cuối cùng mới bước vào lòng Đường Học Cẩn, nhưng, anh phát hiện, nó cách vị trí anh muốn, vẫn rất xa.

Nhìn Đường Học Cẩn nghiêng đầu ngó ra ngoài cửa sổ, Lục Quân Thần thở dài, anh cảm thấy mình còn cần rất nhiều thời gian, bàn tay nắm tay lái siết chặt, ánh mắt anh khôi phục bình tĩnh.

—— có lâu hơn nữa, anh cũng đợi được.

Sau, là hành trình im lặng, từ trấn đến thành phố G lái xe đại khái cần chừng ba tiếng rưỡi, Lục Quân Thần nhìn Đường Học Cẩn nhắm mắt lại gật gù, nhẹ nhàng bật cười.

Đỗ xe ở ven đường, Lục Quân Thần nghiêng người bật ghế ngồi xuống, chỉnh nó thành tư thế nằm, Đường Học Cẩn hình như cũng thấy thoải mái, khóe miệng cong lên. Cậu lật người, đưa lưng về phía Lục Quân Thần rụt mình lại như con tôm, một tay siết chặt đặt bên mép, ngủ rất ngọt ngào.

—— thường nói người có tư thế ngủ này, là người không có cảm giác an toàn.

Lục Quân Thần nhìn Đường Học Cẩn, ánh mắt ôn nhu thương tiếc có thể chết chìm người, anh duỗi tay, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, ôn hòa nói: "Ngủ ngon nhé, khi dậy, thành phố G đã tới rồi."

...

Đường Học Cẩn vừa mở mắt, đã thấy Lục Quân Thần đang dùng ánh mắt ôn nhu nhìn mình, cậu ngẩn ra, đầu vẫn có chút mơ hồ, duỗi tay xoa mắt, mờ mịt nhìn căn phòng ngủ bố trí đơn giản in vào tầm mắt, "Đây là đâu?"

"Nhà anh." Lục Quân Thần nói: "Anh thấy em ngủ say quá, nên không gọi em dậy."

Tạm dừng, Lục Quân Thần lại nói: "Sao người em nhẹ vậy, ôm lên cũng không được mấy cân, sau này anh nhất định phải vỗ béo em, nếu không đi chung với em, người khác sẽ cho rằng anh ngược đãi em mất."

Xốc chăn lên, Đường Học Cẩn ngồi dậy, nhìn Lục Quân Thần, "Đâu khoa trương như anh nói chứ."

"Em thấy thế à." Ôm cánh tay, Lục Quân Thần kéo tay Đường Học Cẩn, giơ lên trước mặt mình lắc lắc, "Em nhìn này, chỉ thừa lại xương, còn không đủ gầy sao."

"Đâu có." Nói xong, nhéo chỗ có thịt nhất trên tay mình, chỉ cho Lục Quân Thần xem, "Nè, anh nhìn, có thịt mà."

Lục Quân Thần làm như không thấy, "Em cũng chỉ có chỗ đó là thịt nhiều chút, ừ... còn có m-ô-n-g."

Đường Học Cẩn bất đắc dĩ nhìn Lục Quân Thần, thầm nói, đó là vì anh chưa gặp em ở đời trước, mà còn, câu cuối cùng ấy không phải đùa giỡn à? Bất quá ý tốt của đối phương, cậu cũng rõ, "Rồi rồi, sau này em nhất định ăn thêm nửa chén cơm được không?"

Lục Quân Thần nghe vậy thoả mãn gật đầu, "Vậy mới được."

Nghiêng đầu nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, Đường Học Cẩn phát hiện đã là buổi chiều hai giờ hơn, cậu đã ngủ suốt bốn giờ. Vội vã bò dậy, Đường Học Cẩn có chút xấu hổ gãi tóc mình, "Dẫn em đi gặp người nhà của anh đi, ngại quá, em vừa tới lại không chào hỏi bọn họ."

Lục Quân Thần cười, duỗi tay sờ đầu cậu bé lùn hơn mình cả tấc, "Bọn họ không ở chung với anh."

Lục Khải Nguyên vẫn luôn tọa trấn tổng công ty ở Cảng Thành, rất hiếm về thành phố G, công ty con của thành phố G ông sớm đã giao cho con trai, lại đón cha mình về Cảng Thành, nên có thể nói, ở thành phố G, chỉ có một mình Lục Quân Thần.

"Bất quá, anh trái lại muốn dẫn em đi tham quan nhà anh..." Lục Quân Thần nhìn Đường Học Cẩn, cười nói: "Căn nhà này là mấy năm trước xây, đã có tuổi rồi, bất quá hoàn cảnh ở đây rất tốt, anh tin em sẽ thích."

"Dạ, ở đây rất tốt." Đường Học Cẩn rất thích căn nhà này, khi ngắm, ánh mắt cậu lấp lánh.

"Em thích là tốt rồi." Lục Quân Thần thấy Đường Học Cẩn thích, trong lòng thỏa mãn, kéo theo giọng nói nhẹ nhàng hơn không ít, cái vẻ này, đâu như là vị cấp trên nghiêm cẩn mặt than trong công ty chứ.

"Ách..." Đường Học Cẩn cảm thấy, lời này nghe sao quỷ dị vậy... Rất ái muội đi, ừ, ái muội? Giữa hai người nam sao có thể có thứ ấy chứ, lắc đầu, Đường Học Cẩn đá bay suy nghĩ lộn xộn trong đầu.

Lục Quân Thần quan sát vẻ mặt Đường Học Cẩn, nhìn rõ xong, bất đắc dĩ kéo khóe miệng, xem ra, xác thực là không ổn rồi, cậu nhóc này căn bản không nghĩ tới điểm ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.