Đường Học Cẩn nghỉ ngơi ở nhà Lục Quân Thần mấy ngày, đối phương cũng rút thời gian dẫn cậu dạo quanh thành phố G, đưa cậu tới khắp các trường cấp ba. Điều này làm Đường Học Cẩn khá xấu hổ, cậu biết Lục Quân Thần cũng bận, phải quản lý một công ty, nhất định không phải việc đơn giản.
Ngày này, giờ ăn sáng, khi Lục Quân Thần đưa ra ý định dẫn Đường Học Cẩn tới công viên chơi, đã bị cậu cự tuyệt.
Lục Quân Thần ngẩng đầu, buông đũa xuống, có chút phiền muộn, "Sao vậy, em không thích công viên à?" Bí thư không phải nói cho các cậu bé đều thích sao.
"Không phải." Đường Học Cẩn xua tay, nhìn Lục Quân Thần nói: "Kỳ thực anh không cần chăm em thế, em có thể đi một mình, yên tâm, em đã mười sáu tuổi rồi."
Lục Quân Thần không tán thành nói: "Anh đã hứa với Lưu Minh Lượng và dì Trương, phải chiếu cố em."
"... Em có thể đi một mình thật mà, lẽ nào sau này em đi học, anh cũng tính theo em sao?" Đường Học Cẩn rất bất đắc dĩ, bên trong cậu cũng không phải một cậu nhóc mười sáu tuổi, bị xem là con nít quan tâm như vậy, tuy thấy rất vui, nhưng, cũng có chút ái ngại.
Bị câu hỏi của Đường Học Cẩn ép nghẹn, tạm dừng nửa ngày, Lục Quân Thần mới miễn cưỡng thỏa hiệp, "Vậy em phải về trước buổi trưa và buổi tối đấy."
"Dạ." Gật đầu, Đường Học Cẩn song song thở ra.
...
Đường Học Cẩn một mình đi trên đường, xung quanh là người và cảnh vật xa lạ, thành phố G làm tỉnh lị trình độ phồn hoa chênh lệch với trấn trên không chỉ một điểm.
Không thể nghi ngờ, làm bến cảng thông thương từ lâu đã mở, sự thời thượng của thành phố G cũng vượt mức quy định, kiến thiết cũng đã hoàn thiện, tuy rằng chưa có nhiều nhà cao tầng như đời sau, nhưng cũng ẩn hiện quy mô.
Dòng người tới lui trên đường không chỉ có người Hoa Quốc da vàng, còn có một số người ngoại quốc da trắng mắt xanh và người ngoại quốc Á Châu cũng là da vàng tóc đen.
Bọn họ mặc quần áo hip-hop, dùng cái giọng Hoa Quốc ngượng nghịu, vừa đi vừa trò chuyện, vẻ mặt treo đầy ý cười, trong mắt như là chứa đựng sự hiếu kỳ với thành phố này.
Đường Học Cẩn lướt qua, nghe bọn họ đánh giá thành phố, không thể phủ nhận mà cười, ai nói về sau thành phố G vẫn sẽ vậy chứ? Bọn họ không biết, sự phồn hoa về sau của nó tuyệt đối không phải hiện tại có thể sánh bằng.
Nét mặt điểm lên vài phần ý cười, Đường Học Cẩn chậm rì rì lui tới, cậu vừa đi vừa quan sát mỗi góc của thành phố, ký ức đời trước bỗng nhiên hiện ra trong đầu, cậu biết, khu nào lúc nào sẽ xây siêu thị cỡ lớn, khu nào lúc nào sẽ biến thành khu biệt thự sa hoa.
Khi ngang qua một trung tâm giao dịch chứng khoán, Đường Học Cẩn dừng bước.
Cậu nhớ, chừng nửa tháng nữa, sẽ có một cổ phiếu đột nhiên như ngựa hoang thoát cương từ vùng xanh của thị trường chứng khoán tăng đỏ, từ điểm chót bay tới điểm đỉnh.
Mà quá trình này, vẻn vẹn tốn hao không đến nửa tháng, sau đó lại một lần nữa khiến người té rớt mắt kính là, cổ phiếu trong vòng chưa tới một tuần lễ rớt về, thậm chí rớt còn thấp hơn trước đó...
Đời trước khi Đường Học Cẩn đọc sách tài chính có thấy được tên cổ phiếu này, riêng lưu tâm nghiên cứu hồi lâu, cậu thích nhìn những biểu đồ đường gấp trên máy tính, nhìn chúng phập phồng như sóng, quả thật rất thích mắt.
Cậu biết, có bao nhiêu cổ dân sẽ nhờ cổ phiếu này kiếm đầy chậu, đảo mắt thành nhà giàu mới nổi, cũng có bao nhiêu cổ dân lại vì cổ phiếu này, mà thành kẻ nghèo hàn, cuộc sống té xuống đáy cốc.
Bàn tay để bên đùi siết chặt, Đường Học Cẩn quay người, rời khỏi sở giao dịch, cậu hiện tại chưa thành niên, căn bản không mở tài khoản được.
Mím môi, Đường Học Cẩn nghĩ, có lẽ cậu nên tìm Lục Quân Thần giúp, dù sao, cơ hội như vậy rất ít có, nếu bỏ lỡ, nhất định rất đáng tiếc.
—— huống hồ, cậu hiện tại cần tiền.
Nghĩ vậy, Đường Học Cẩn nhanh hơn bước chân, không có tâm tình dạo tiếp, cậu xoay người chạy tới chợ, mua một ít rau và thịt, rồi về nhà Lục Quân Thần, âm thầm sắp xếp câu từ.
Khi Lục Quân Thần về nhà, Đường Học Cẩn đã nấu xong cơm nước, nhìn bữa cơm nóng hầm hập trên bàn, anh bỗng nhiên có một ảo giác căn nhà này rất ấm áp. Khóe miệng giơ lên, Lục Quân Thần để cặp tài liệu xuống hít mũi khoa trương khen: "Oa, thơm quá, Tiểu Cẩn em thật hiền lành."
"Đừng nói vậy." Đường Học Cẩn nghe được lời này, có chút xấu hổ đỏ má, "Mau đi rửa tay rồi tới ăn cơm."
Không biết có phải là nghĩ nhiều không, Đường Học Cẩn cảm thấy gần đây ánh mắt Lục Quân Thần nhìn mình ôn nhu kỳ cục, không giống ánh mắt nhìn bạn bè, ngược lại như... đối đãi với người yêu thân mật nhất vậy.
Người yêu?
Ha ha, Đường Học Cẩn bị suy nghĩ của mình chọc cười, hai người họ là nam, cái gì yêu hay không chứ, rốt cuộc cậu đang bậy bạ cái gì vậy, ừm... gần đây cậu nhất định là não bổ nhiều quá.
Hất đầu, Đường Học Cẩn ném mấy suy nghĩ lộn xộn tự não bổ ấy đi, ngẩng đầu nhìn Lục Quân Thần, châm chước một hồi, nghĩ nửa ngày tìm từ, mới ấp úng mở miệng, "Cái kia, có thể giúp em một việc không?"
Lục Quân Thần bất mãn nhìn Đường Học Cẩn, "Tiểu Cẩn nhất định không xem anh là bạn rồi, em cần anh giúp gì, cứ nói thẳng là được, khách khí vậy làm chi."
"Không phải." Đường Học Cẩn nhìn ánh mắt ôn nhu cỉa Lục Quân Thần, bất tri bất giác không còn thận trọng và quấn quýt nữa, "Em tính nói, anh có thể giúp em mở tài khoản ở sở giao dịch chứng khoán không?"
Lục Quân Thần nghe được lời này, sững sờ, anh trái lại không ngờ Đường Học Cẩn sẽ nhờ anh việc này, trong mắt anh, đối phương không nên tiếp xúc tới những thứ như tài chính giao dịch chứng khoán.
Suy nghĩ một hồi, Lục Quân Thần phỏng đoán, có lẽ hôm nay Đường Học Cẩn ra ngoài nghe được gì đó, rồi đột nhiên tới hứng thú muốn thử một lần, em ấy không biết phiêu lưu của thị trường chứng khoán, chỉ là hứng thú, nên muốn thử.
Đường Học Cẩn không che giấu, gật đầu, "Dạ, em muốn thử."
"Cổ phiếu tuy rằng có thể giúp em một đêm phất nhanh, nhưng cũng có rất nhiều người vì nó từ người giàu biến thành kẻ nghèo, nó không phải đồ chơi, huống hồ tiền của em không phải để dành để mở tiệm sao?" Lục Quân Thần nói: "Anh nhớ em từng nói muốn mở một tiệm ở thành phố G."
Trước khi mở lời đã biết Lục Quân Thần nhất định không sẽ đồng ý mình cầm tiền đi mua cổ phiếu, nên Đường Học Cẩn không kỳ quái khi gặp phản ứng này, nếu đối phương nghe xong mà đơn giản đáp ứng, vậy mới khiến cậu thấy kỳ quái.
"Em biết anh lo lắng gì, bất quá em sẽ không biến thành vậy." Đường Học Cẩn tự tin bật cười, "Em chỉ là muốn xem em có năng lực chơi cái này không thôi, lúc trước em có xem qua một ít sách về nó, có tí hứng thú ấy mà."
Lông mày Lục Quân Thần vẫn không giãn ra, "Tuy em nói vậy không sai, nhưng Tiểu Cẩn, cổ phiếu không phải chơi bằng tiền lẻ, em mua cổ phiếu không tốn mười nghìn cũng phải mấy nghìn, nếu lỗ, vậy thì sao đây?"
Đường Học Cẩn lắc đầu, "Sẽ không lỗ, em tin vào bản thân."
Cậu không thể trực tiếp nói mình có ký ức tương lai, biết cổ phiếu lúc nào tăng lúc nào đạt tới điểm đỉnh, lại lúc nào rớt về đáy cốc, vì một ngày nói, phỏng chừng cậu sẽ bị cho là có bệnh tâm thần giam vào bệnh viện.
Đón ánh mắt kiên định của Đường Học Cẩn, Lục Quân Thần thở dài, duỗi tay xoa đầu đối phương, "Vậy được rồi, anh mở cho em, bất quá nếu lỗ, tiền tính về anh, lời, vậy là của em."
"Anh không cần làm vậy." Ý tốt của Lục Quân Thần bị Đường Học Cẩn cự tuyệt, vô công bất thụ lộc, lui mười nghìn bước, nếu cậu thật bị lỗ, chẳng lẽ còn bắt đối phương tính bill sao?
Lục Quân Thần khó được xệ mặt với Đường Học Cẩn, "Không được, nếu em không đồng ý yêu cầu này, anh sẽ không mở tài khoản cho em, đây là điều kiện duy nhất."
Nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng, Đường Học Cẩn thỏa hiệp, ý tốt của Lục Quân Thần, làm cậu rất thỏa mãn.
"Anh đừng tốt với em như vậy, nếu không sau này em nổi lòng tham, vậy phải làm sao đây?" Cúi đầu, Đường Học Cẩn giấu đi vẻ mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Lỗ tai Lục Quân Thần co giật, từ ánh mắt đến vẻ mặt đều trở nên vui sướng —— anh nghe được lời Đường Học Cẩn nói.
—— anh muốn tốt với em, là để ngày sau em không rời xa anh được nữa.
Ăn xong bữa trưa, Lục Quân Thần cướp đi rửa chén, Đường Học Cẩn đành phải bất đắc dĩ bị đuổi ra bếp, ngồi ở sô pha phòng khách, cầm mớ sách tham khảo mình mua về, bắt đầu xem.
Khi Lục Quân Thần rửa chén xong, đi ra, thấy Đường Học Cẩn cả người vùi vào sô pha, cầm một quyển sách, nhìn đến hứng thú. Anh nhẹ nhàng bật cười, nhẹ chân nhẹ tay lại gần, dưới tình huống không quấy rầy Đường Học Cẩn, lấy ra tài liệu mang về từ công ty, cũng bắt đầu xem.
Ánh nắng buổi chiều rơi trên đất, rất sáng, mà hai người ngồi trong nhà, rõ ràng là từng người làm việc riêng, lại bao bọc lẫn nhau trong cái ấm ấy.
Khi Lưu Minh Lượng và Tư Vân đến, Đường Học Cẩn và Lục Quân Thần mỗi người chiếm một góc sô pha, nghiêm túc nhìn sách hoặc tài liệu trong tay, dẫn đến nghe tiếng chuông cửa vang, cả hai đều giật thót tim.
Đường Học Cẩn để sách xuống, đứng dậy đi mở cửa, khi thấy Lưu Minh Lượng đứng ngoài cửa cười với mình, mắt cậu sáng lên, như là một đứa bé rời nhà đã lâu lại thấy thân nhân vậy.
"Chú Lưu, sao chú tới đây?" Giọng Đường Học Cẩn tràn đầy vui vẻ.
"Tới thăm cháu, thuận tiện đưa cho cháu một ít đồ đạc." Nói xong, Lưu Minh Lượng đưa sổ hộ khẩu trong tay cho Đường Học Cẩn, nhìn ánh mắt nghi hoặc của đối phương, cười giải thích: "Chú đã giúp cháu tách riêng hộ khẩu với Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ ra rồi, hiện tại cháu chẳng còn dính dáng gì với bọn họ nữa."
"Cảm ơn chú Lưu." Đường Học Cẩn nhìn sổ hộ khẩu trong tay, ánh mắt lấp đầy kích động, lần này, cậu cuối cùng đã hoàn toàn thoát khỏi hai vợ chồng ấy.
Tư Vân ở bên cạnh nhìn, cười híp mắt, chen vào nói: "Hắc, Tiểu Cẩn này, em còn chưa chào anh đấy, lẽ nào em không thấy anh sao?" Nói xong, còn vờ thương tâm lau hai giọt nước mắt căn bản không tồn tại.
Đường Học Cẩn nghe được lời này, nghiêng đầu nhìn Tư Vân, ôn hòa chào: "Anh cũng tới rồi, anh Tư."
"..." Tư Vân nhìn Đường Học Cẩn, cảm thấy tiếng anh Tư này sao mà nhạt nhẽo thế.
Tốt xấu bọn họ hai năm qua xem như quen biết, vì sao xưng hô của anh chưa từng thay đổi, từ ban đầu anh Tư đến hiện tại vẫn là anh Tư...