Tiểu Lão Bản

Chương 58: Tô gia tới rồi



Lần đầu tiên luôn nương theo đủ kiểu đau đớn và bị thương, cho nên lần đầu tiên của Đường Học Cẩn và Lục Quân Thần cũng không ngoại lệ, cho dù là trước đó, đã làm đủ các bước, cũng không thể thay đổi kết quả sau cùng —— Đường Học Cẩn bị sốt.

Lục Quân Thần thử độ ấm trên trán cậu, đầy đau lòng, anh hôm qua hơi mất khống chế, chỉ là miếng thịt này treo bên mép anh lâu như vậy, khó khăn lắm mới gặm được, đương nhiên phải gặm nhiều mấy cái...

"Tiểu Cẩn, xin lỗi, đêm qua anh..."

Cả người Đường Học Cẩn khó chịu muốn chết, chỗ không thể nói ra lúc này làm cậu thấy rất quái dị, đầu cũng đau, thân thể cũng đau, toàn thân mềm nhũn, hoàn toàn chẳng có tí sức lực gì.

Nghe được lời Lục Quân Thần, lại nhớ tới tối qua kỳ thực xem như là mình chủ động, khuôn mặt vốn đã đỏ nay càng đỏ hơn, nhấc lên mí mắt trừng Lục Quân Thần một cái, Đường Học Cẩn mở miệng, giọng khàn khàn, dẫn theo một ít suy yếu, "... Em muốn uống nước."

Lục Quân Thần nghe xong, vội vã đứng dậy, chạy ra ngoài rót nước lại chạy vào, cả quá trình không mất bốn mươi giây, tốc độ nhanh đến làm Đường Học Cẩn nằm trên giường cũng có chút líu lưỡi.

"... Anh chạy nhanh như vậy làm chi."

"Không phải em khát à." Lục Quân Thần ôn nhu cười, biểu hiện muốn bao nhiêu trung khuyển thì có bấy nhiêu.

Đường Học Cẩn bất đắc dĩ bật cười, chống khuỷu tay ngồi dậy, Lục Quân Thần vội vã cầm gối đầu lót sau lưng cậu, đưa ly nước trong tay qua, ôn nhu nói: "Uống đi, anh đi nấu cháo cho em, chờ em ăn xong rồi, chúng ta tới bệnh viện."

Nghe được lời này, Đường Học Cẩn suýt nữa bị sặc, khiến Lục Quân Thần ngồi bên cạnh phải lo lắng vỗ lưng cho, khụ mãi một hồi, mới dừng lại.

"Không đi." Cậu kiên quyết nói, giỡn gì vậy, bị sốt vì chuyện đó lẽ nào còn chạy tới bệnh viện khoe khoang à?

"Em đang bị sốt." Lục Quân Thần mím môi, kể ra sự thật.

Đường Học Cẩn ngẩng đầu, chớp mắt nhìn anh, "Uống thuốc hạ sốt là được."

Lục Quân Thần nhìn Đường Học Cẩn nằm trên giường sắc mặt tái nhợt nhưng ánh mắt rất kiên quyết, bất đắc dĩ thở dài, thỏa hiệp nói: "Được rồi, anh đi nấu cháo."

Nói xong, anh cầm lấy cái ly không, cẩn thận đỡ Đường Học Cẩn nằm xuống giường, kéo chăn đắp cho cậu, cúi đầu hôn lên trán Đường Học Cẩn, ôn hòa nói: "Ngủ một giấc đi, lát nữa nấu xong anh sẽ gọi em dậy."

Cậu có chút hoài nghi nhìn vẻ mặt ôn nhu của anh, không xác định hỏi: "Anh có chắc mình biết nấu không đó?"

Cậu không quên ngoại trừ chén mì trường thọ hôm qua làm thành công ra, Lục Quân Thần chưa từng có kinh nghiệm vào bếp, mà còn hôm qua ăn xong mì trường thọ, Đường Học Cẩn đã nhìn thấy một đống tác phẩm thất bại nằm lặng im trong thùng rác.

Nhéo chóp mũi Đường Học Cẩn, Lục Quân Thần cười khẽ, "Nấu cháo mà thôi, em quá coi thường người đàn ông của mình rồi."

Đường Học Cẩn đã mệt mỏi, mắt như sắp sụp xuống, cậu nhẹ nhàng nói: "Nấu không được cũng đừng cố gắng, gọi điện kêu đồ ăn nhanh đi..."

Lục Quân Thần buồn cười nhìn cậu bé cho dù bị bệnh vẫn theo thói quen quan tâm mình, trong ánh mắt lấp đầy cưng chiều và ôn nhu, thương tiếc và bảo vệ, anh nhìn Đường Học Cẩn thiếp đi, nhẹ chân nhẹ tay, xoay người ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Nói thật, Lục Quân Thần chưa từng thử nấu thứ gì có yêu cầu cao như cháo, anh nhíu mày nhìn căn bếp ngăn nắp sạch sẽ, không biết phải làm sao, nghĩ hồi lâu, anh lấy điện thoại ra bấm số ở nhà.

Nghe mẹ dạy cho đường đi nước bước, chân tay Lục Quân Thần lúng túng múc gạo, mỗi lần vo xong chắt nước ra, đều sẽ chắt mất một phần gạo, cứ thế, chờ tới lúc vo sạch rồi, chỗ gạo tầm chừng một chén đã chỉ thừa lại phân nửa, mặt khác đều hiến cho bồn rửa.

Thấy vậy, Lục Quân Thần: "..."

Bà Lục nghe được đầu kia không có âm thanh, đoán được con mình gặp phải tình huống gì, vì thế bà cẩn thận dạy cho thằng bé, gạo phải múc thế nào, chắt ra sao mới không làm gạo trôi ra cùng nước, Lục Quân Thần làm lại nửa ngày, cuối cùng cũng có được một chén gạo từ hai lần vo, có thể bật nồi lên nấu được rồi.

Nhìn cái nồi trên bàn bắt đầu xì xì làm việc, Lục Quân Thần lau chỗ mồ hôi chảy ra trên trán, cầm điện thoại tán gẫu mấy câu với bà Lục, cuối cùng lại báo tin Tết này sẽ dẫn Đường Học Cẩn về, nghe bà Lục ở đầu kia gật đầu đồng ý, mới cúp máy.

Cúp xong rồi, bà Lục bỗng nhiên nhớ tới mình hình như không có nói cho Lục Quân Thần biết thời gian nấu là bao lâu, vừa định gọi qua, lại cảm thấy con bà hẳn sẽ không ngu như vậy, vì thế lắc đầu, tâm tình vui sướng vào phòng khách, bà phải nói cho ông xã biết, con trai bảo bối của bọn họ, cuối cùng đã biết xuống bếp.

Mà bên này, Lục Quân Thần ở trong bếp nhìn chằm chằm cái nồi đang nấu, mặt lạnh tanh, thầm nghĩ, phải nấu bao lâu đây?

Vì không biết cần bao lâu, nên Lục Quân Thần không làm gì cả, cứ đứng trong bếp nhìn nồi áp suất.

Năm phút, mười phút, mười lăm phút... Hai mươi phút.

Nồi áp suất đã bắt đầu kêu từ mười phút trước, lông mày Lục Quân Thần càng nhíu càng chặt, anh nghĩ, sao kêu to vậy, lẽ nào bị hỏng?

Cuối cùng, nồi áp suất o o kêu suốt mười phút, không còn kiên nhẫn gì nữa, bùm một tiếng rõ to, trực tiếp nổ... Lục Quân Thần đứng không gần, nên không bị gì cả, chỉ là có chút ngẩn ra, mắt trợn to miệng cũng há hốc —— hoàn toàn là vẻ mặt ngu ngơ.

Đường Học Cẩn nằm ngủ trong phòng bị tiếng bùm này giật thót tim, bất chấp cả người mình đang đau nhức khó chịu xốc chăn xuống giường, mở cửa ra đã thấy Lục Quân Thần đứng ngu ngơ ngay ở cửa bếp.

"Quân Thần, cái tiếng vừa rồi là gì vậy?"

Lục Quân Thần chớp mắt, bừng tỉnh, vội vã chạy tới bàn bếp dập tắt lửa, sau đó nhìn căn bếp bừa bộn này, có chút ỉu xìu đứng tại chỗ.

—— anh thấy mình thật thất bại.

Đỉnh đầu Đường Học Cẩn treo ba dấu chấm hỏi, bước từng bước tới cửa bếp, sau đó cậu cũng ngây ra.

Hồi hồn, cậu buồn cười lắc đầu, tới sau lừng Lục Quân Thần, duỗi tay ôm eo anh, tựa đầu vào lưng anh, an ủi: "Không sao đâu, chúng ta ra ngoài trước đi."

Lục Quân Thần thất hồn lạc phách, vợ mình bệnh anh lại chẳng nấu được một chén cháo, điểm này dứt khoát là không thể chấp nhận được! Thầm hạ quyết định, anh phải học nấu ăn.

Xoay người, Lục Quân Thần ôm lấy Đường Học Cẩn, cau mày, "Sao em lại ra đây, đầu còn đau không có thấy choáng không?" Sao vẫn nhẹ vậy, cần mập lên tí nữa mới được.

"Đỡ hơn rồi." Đường Học Cẩn an tâm tựa đầu vào lòng Lục Quân Thần, tuy rằng động tác này có chút không nữ tính, nhưng hiện tại toàn thân cậu đều kháng nghị, cho nên cũng không miễn cưỡng mình.

Ôm người về phòng, Lục Quân Thần đặt Đường Học Cẩn lên giường, có chút ngại ngùng cúi đầu, nói: "Anh đi gọi điện kêu đồ ăn nhanh."

Đường Học Cẩn bật cười, ôm lấy mặt Lục Quân Thần, ghé qua bẹp một cái, "Cảm ơn anh."

Lục Quân Thần ôn nhu bật cười, xấu hổ trong nháy mắt mất sạch, "Xin lỗi, anh... không biết nó sẽ nổ."

"Không sao, anh không bị gì là tốt, lần sau đừng vào bếp nữa." Lắc đầu, Đường Học Cẩn cười nói, rồi nhớ tới cái đống bừa bộn trong bếp, cậu có chút đau đầu, "Cái mớ trong bếp ấy, chờ em khỏe lại sẽ vào dọn."

Lần này Lục Quân Thần nhanh chóng gật đầu, vụ nổ nhà bếp vừa rồi khiến anh vẫn còn sợ hãi, nhà bếp rất nguy hiểm, chí ít tân thủ như anh hiện tại, nên bớt vào thì hơn, chờ tới khi học giỏi rồi, vào ra thế nào tùy tiện.

Rảnh rỗi không việc gì làm, Lục Quân Thần cầm một quyển sách đọc cho Đường Học Cẩn nghe, khiến Đường Học Cẩn chỉ là bị sốt dở khóc dở cười.

"Làm quá à, em có thể tự xem mà."

"Không được, để anh đọc cho nghe, em cứ nằm đi."

"... Nhưng, em không quen lắm."

"Sau này sẽ quen thôi."

"..."

Cuối cùng, Đường Học Cẩn vẫn không thắng được Lục Quân Thần.

Cho nên tình huống biến thành, Đường Học Cẩn ngoan ngoãn nằm trên giường, nghe Lục Quân Thần dùng cái giọng âm u từ tính đọc cho mình nghe nội dung quyển sách anh cầm, lý luận rõ ràng nên khô khan rườm rà, nhưng nói ra từ miệng Lục Quân Thần, lại như một câu chuyện cổ tích đặc sắc vậy.

Thời gian trôi qua từng giây, ngay khi Lục Quân Thần lật sang trang khác định đọc tiếp, chuông cửa vang lên.

Lục Quân Thần đứng dậy, duỗi tay sờ má Đường Học Cẩn, cười nói: "Anh đi mở cửa, đại khái là đồ ăn nhanh tới rồi, Tiểu Cẩn dậy rửa mặt đi."

Đường Học Cẩn gật đầu, chậm rãi bò dậy, lại chậm rãi nhích vào WC, đóng cửa, đánh răng rửa mặt.

Bên ngoài, cửa mở ra, Lục Quân Thần nhìn thấy người tới, ánh mắt lóe lên sự hiểu rõ, anh nghĩ, mình đoán quả nhiên không sai mà.

Cụ Tô, Tô Mặc Thành còn có Giang Tư thậm chí Tô Lễ Hàng đều đứng ở cửa.

"Ông Tô bác Tô dì Tô, sao mọi người lại tới đây?" Lục Quân Thần mở miệng trước, nụ cười khéo léo.

Cụ Tô nhớ tới cái tin sáng nay mình kích động tính đi tìm cháu lại từ chỗ con dâu nghe được, suýt nữa không bị tức lệch mũi.

Lúc này nhìn thấy Lục Quân Thần, cụ lại không thể nói gì, tiểu tử trước mặt bắt cóc cháu ngoan của cụ, nhưng cha của đối phương là Lục Khải Nguyên, bạn tốt của con cụ, huống hồ, Lục Quân Thần cũng giúp cháu ngoan của cụ rất nhiều, nếu như cụ ra tay đánh thằng bé, hình như không được tốt cho lắm.

Vì thế, cụ Tô trực tiếp quăng cho Lục Quân Thần cái mặt lạnh tanh, không nói lời nào.

Tô Mặc Thành thấy cha mình như vậy, lại nhìn thằng bé anh tuấn rắn rỏi là đứa con ưu tú nhất trong miệng bạn mình đang đứng ở cửa, cũng không biết phải nói gì, cuối cùng, ông thở dài, chỉ có thể than một tiếng, tạo hóa trêu người.

Tuy rằng trong lòng có đủ mọi suy nghĩ, nhưng lễ phép nên có vẫn phải có, Tô Mặc Thành thấy vợ còn có cha mình đều không nói lời nào, đành phải mở miệng, giọng có chút cứng ngắc, "Quân Thần à, nhà chú là tới tìm Đường... Tiểu Cẩn."

Lục Quân Thần cười cười, gật đầu, "Ông Tô và bác dì, mọi người vào đi." Lại nhìn Tô Lễ Hàng đứng sau cùng, anh bảo thêm: "Tiểu Hàng, em cũng vậy, vào đi." Nói xong, anh né ra, để bốn người đứng ở cửa vào nhà.

Hôm nay Tô Lễ Hàng không có cái vẻ hoạt bát trước đây, cả người như đang rơi vào thế giới riêng mình không thể tự thoát, nét mặt còn sót lại kinh ngạc kinh hỉ và mong đợi sợ hãi, ánh mắt ngẩn ra, cúi đầu, không nói câu gì.

Tới ngồi ở sô pha phòng khách, ánh mắt Giang Tư đã sớm không khống chế được bay vào trong phòng, mong đợi và loáng thoáng sợ hãi bên trong đó, không lừa được ai.

Lục Quân Thần mím môi, nhớ tới tư liệu mình điều tra được, nhưng chưa xác định, than một tiếng, nhìn Giang Tư, nói: "Dì, Tiểu Cẩn đang rửa mặt, sẽ ra nhanh thôi."

Giang Tư nghe vậy, nhìn Lục Quân Thần, rồi vội xoay mặt lại, sắc mặt bà có chút tái nhợt, đáy mắt không giấu được mệt mỏi, chỉ nhìn đã biết, đêm qua nhất định là không nghỉ ngơi tốt.

Vừa nói xong, cửa WC đã mở, Đường Học Cẩn tái nhợt suy yếu xuất hiện mọi người trước mặt, Lục Quân Thần thấy cậu bé nhà mình đi ra, vội vã đứng dậy tới bên cạnh đỡ cậu, quan tâm hỏi: "Em ổn chứ?"

Đường Học Cẩn cười cười, "Chỉ là bị bệnh thôi, anh làm quá à." Nói xong, Đường Học Cẩn bỗng nhiên nhận ra một tầm mắt xa lạ rơi xuống người mình, biểu tình chợt khựng lại, nghi hoặc quay đầu nhìn Tô Mặc Thành và cụ Tô đối với cậu mà nói là người xa lạ.

"Bọn họ, là?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.