Tiểu Lão Bản

Chương 9: Chuyện ở trường



Nửa đêm Đường Học Cẩn bị ác mộng giật tỉnh —— cậu mơ thấy khi mình chết.

Tỉnh lại rồi, cậu ngủ không được, mở to mắt, Đường Học Cẩn ngẩn ngơ nhìn trần nhà trong bóng đêm, sờ một nghìn đồng để ở đầu giường, ánh mắt trống rỗng, giờ này khắc này, thậm chí còn có hoảng hốt như chưa thoát khỏi cơn mê.

Một nghìn đồng này có thể làm gì?

Nếu là đời trước, xấp xỉ là một tháng tiền thuê nhà... có lẽ còn không đủ, nhưng lúc này, lại là tư bản duy nhất cậu có được —— Đường Học Cẩn ngoại trừ thỏa mãn với một nghìn khối này cũng có chút xót xa và cay đắng.

Nhưng ngẫm lại, trong thời gian hai tháng ngắn ngủi kiếm được số tiền thứ nhất vốn đã là chuyện rất giỏi, việc tốt làm thường khó, vạn sự khởi đầu nan, Đường Học Cẩn bơm hơi cho mình, cậu nói với bản thân, sẽ ngày một tốt thôi —— dù sao, so với đời trước không có gì cả, một nghìn đồng của đời này không thể nghi ngờ là góp một viên gạch cho mục tiêu cậu đã kế hoạch trong tương lai.

Nghĩ vậy, Đường Học Cẩn vứt hết những xúc cảm mặt trái trong đầu đi, bắt đầu chuyên tâm suy xét mình nên dùng một nghìn đồng này làm gì.

Một nghìn đồng trừ đi học phí lại trừ đi tiền ký túc xá và đủ mọi thứ tiền linh tinh khác chừng hơn ba bốn trăm đồng, tính toán đâu ra đấy sẽ thừa lại sáu bảy trăm, nếu miệng ăn núi lở, vậy khi học kỳ này kết thúc cậu nhắm chừng sẽ lập tức xuất hiện tình huống toàn thân không còn mấy mao, thế nên cậu phải cam đoan, khi trả xong học phí và tiền ký túc xá lại trừ đi tiền ăn uống bình thường, số tiền thừa lại có đủ để tiếp tục mẹ đẻ con.

—— nhưng cậu nên làm gì đây?

Một nghìn đồng có thể làm gì, vấn đề này đích xác làm khó cậu.

Đời trước Đường Học Cẩn học tài chính, thế nên đối với cổ phiếu chứng khoán cũng có nghiên cứu, nhưng trước không nói tài chính trong tay cậu có thể lưu động nhiều nhất không hơn sáu trăm đồng, chỉ nói tuổi hiện tại của cậu, cũng không đạt đủ yêu cầu mười tám tuổi để có thể mở tài khoản ở trung tâm giao dịch.

Đời trước Đường Học Cẩn hầu như không học được gì, đi học học mọt sách cậu không hay ăn diện không giỏi ăn nói đối với xã giao cũng là dở tệ... Tổng kết một câu, ở đại học, ngoại trừ thành tích khả quan, cậu không có điểm nào có thể lấy ra để khen ngợi, hẳn xem như thuộc về "quần thể yếu thế".

Đồng thời, cho dù là vào công ty, công trạng của cậu cũng thủy chung giữ ở mức nửa vời hơi nhích lên trên nếu tính từ giữa, nguyên nhân chủ yếu, vẫn là vì không giỏi ăn nói —— hoặc dùng xã giao trở ngại để hình dung có lẽ càng thỏa đáng.

Than nhẹ một hơi, Đường Học Cẩn bỗng nhiên phát hiện, đời trước mình kỳ thực sống rất có lệ, ngoại trừ đi học học thành mọt sách, kiến thức chuyên nghiệp ở đại học xem như vững chắc, dường như không có quá nhiều điểm để khen, xã giao vốn nên học tập nhất, cậu không biết, sở trường vốn nên học tập nhất, cũng không biết...

Xoay người, Đường Học Cẩn bắt đầu phiền não.

Nghĩ nửa ngày không nghĩ ra được gì, Đường Học Cẩn cuối cùng nhíu mày nặng đầu rơi vào giấc ngủ, lần này, cậu ngủ thẳng đến sáng.

...

Vệ sinh cá nhân xong, nhét toàn bộ gia sản vào túi, Đường Học Cẩn ăn diện thỏa đáng rồi rời khỏi cái chỗ từng là nhà của cậu trong hai tháng qua ——

Xuống lầu, vừa tới cửa, Đường Học Cẩn đã thấy Lưu Minh Lượng dựa vào cửa tiệm hút thuốc, đáy mắt lóe lên kinh ngạc, cậu chạy tới trước chào một tiếng, rồi nghi hoặc hỏi: "Chú Lưu, sao chú lại tới đây?"

"Chậc, chú Lưu tới dẫn cháu đi làm thủ tục," Lưu Minh Lượng vỗ vai Đường Học Cẩn, như là cảm động lây mà nói: "Ngày đầu tiên khai giảng, nếu không có người lớn dẫn cháu tới trường, phỏng chừng sau này sẽ bị cho là không cha mẹ mà bị ăn hiếp."

Đường Học Cẩn nghe xong lời này, đáy lòng ấm áp, cậu treo lên nụ cười chân tâm nhìn Lưu Minh Lượng cảm kích nói, "Chú Lưu, thật rất cảm ơn chú."

Lưu Minh Lượng cười ha hả vỗ đầu Đường Học Cẩn, cố ý xệ mặt nói: "Chỉ bằng mỗi lần cháu đều gọi chú một tiếng chú Lưu, chút việc nhỏ này không tính là gì."

"Huống hồ, chú Lưu sao, cũng là người từng trải." Thở dài, Lưu Minh Lượng nhớ tới thuở cặp sách đến trường của mình, cha mẹ ông cũng vì chưa từng tới đón ông, khiến mọi người trong trường cho rằng ông là loại không cha không mẹ, thế nên thường có mấy thằng oắt nghịch ngợm thích ăn hiếp ông, cha mẹ ông không để tâm tới, thế nên ông không thể kể ra ủy khuất này với ai.

Vì thế lúc này khiLưu Minh Lượng thấy Đường Học Cẩn, như là thấy mình khi bé, mà còn ông và thằng bé rất hợp ý, nên càng không hy vọng chuyện từng xảy ra trên người mình tái diễn trên người đối phương, vì thế ông không keo kiệt những việc chỉ cần giơ tay lên, là đã có thể giúp được.

Đường Học Cẩn tự nhiên biết hàm nghĩa của ba chữ "người từng trải" trong miệng Lưu Minh Lượng, cậu nhìn xúc cảm buồn bã chợt lóe trên mặt ông, rủ mắt xuống, đổi chủ đề nói: "Chú Lưu à, chúng ta đi mau thôi, trung học số một cách chỗ này khá xa."

Lưu Minh Lượng cúi đầu liếc Đường Học Cẩn đổi chủ đề một cách gượng gạo, không nói gì thêm, chỉ là cười cười, ánh mắt lóe lên sự ấm áp, tiện tay ném tàn thuốc đi, rồi duỗi tay chỉ vào chiếc xe máy cách đó không xa, nói: "Nhìn, phương tiện giao thông đã chuẩn bị đủ rồi, sẽ không để học sinh ngoan của chúng ta ngày đầu tới trễ đâu."

Đường Học Cẩn thấy chủ đề đã đổi, chỉ là ngượng ngùng cười, sau đó chạy theo Lưu Minh Lượng ngồi lên yên sau của xe máy.

...

Có nhân lực và công cụ giúp đỡ, tốc độ tự nhiên nhanh hơn không chỉ một bậc, sau nửa giờ ngắn ngủi, bọn họ đã tới cửa trung học số một.

Trung học số một trên trấn xem như có lịch sử, mà còn nó có một vị nhân sĩ tốt bụng ở Cảng Thành tài trợ, nên trang thiết bị ở trường tương đối hoàn thiện.

Đứng trước cánh cổng thoạt nhìn khá huy hoàng, ánh mắt Đường Học Cẩn nhìn giáo viên ở trung học số một có chút hoài niệm, đời trước, cậu lấy đây làm cơ sở, không ngừng nỗ lực bò lên, cuối cùng, cậu nhìn thấy ánh rạng đông của hy vọng.

Mà lần này, cậu vẫn sẽ không buông bỏ việc học, nhưng trọng tâm của cậu sẽ hướng về một phía khác —— cậu muốn kiếm tiền.

Tuy rằng cũ rích mà trắng ra, nhưng Đường Học Cẩn từ khi sống lại, đã rõ, cậu nhất định phải sống khác với đời trước, mà trước tiên cậu phải cố gắng thoát khỏi cuộc sống hiện thực này cái đã, quá bần cùng căn bản không có tư bản nói chuyện mộng mơ, đây là đạo lý đời trước cậu ngộ cả đời, đến chết cũng không ngộ ra —— cậu luôn cho rằng thân tình có thể bù đắp mọi thiếu thốn, nhưng cuối cùng, cậu phát hiện mình cực kỳ sai.

Hai tay siết chặt, Đường Học Cẩn tạm dừng một hồi, kế nhấc chân bước vào trường.

Sau khi tìm được tên và lớp trên bảng thông báo, Đường Học Cẩn dẫn Lưu Minh Lượng tới phòng học, đời này và đời trước cậu đều ở lớp A7, là lớp chuyên của năm, học sinh vào lớp này đều là học sinh nổi bật nhất trường học chọn, bọn họ có cùng một đặc điểm, là thành tích tốt.

Khi Đường Học Cẩn dẫn Lưu Minh Lượng tới phòng học, không hấp dẫn bất cứ ánh mắt gì, ở lớp, phụ huynh theo cạnh con trẻ chỗ nào cũng có, trái lại những người ngồi một mình, mới tương đối chọc người chú ý.

Dẫn Lưu Minh Lượng tìm được một chỗ ngồi xuống, bọn họ nhỏ giọng nói chuyện, ra vẻ là về một chuyện thú vị gì đấy, Đường Học Cẩn cười cong mắt, thoạt nhìn rất hớn hở.

Cách bọn họ không xa có một đôi cha con, người cha nhìn cách ở chung giữa Đường Học Cẩn và Lưu Minh Lượng, nâng tay chọt cậu bé ngồi trước mặt mình, than ngắn thở dài, "Vạn Bác a, lúc nào con có thể thân mật với tía như vậy, tía nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh."

Cậu bé bị gọi là Vạn Bác, trực tiếp cho người cha không ngừng cằn nhằn mình một cái liếc xéo, trực tiếp vùi đầu vào khuỷu tay, không tính để ý tới.

Bất quá trước khi nằm xuống, cậu cố ý quay đầu nhìn Đường Học Cẩn và Lưu Minh Lượng đang trò chuyện với nhau chỉ cách mình mấy bàn, bĩu môi, nhỏ giọng hừ một tiếng.

——︿( ̄︶ ̄)︿ cậu và tía căn bản không có khả năng hòa thuận như vậy, bất quá bầu không khí hài hòa ấy, thật khiến người ước ao.

Vạn Thế Tam nhìn thằng con căn bản không hề nể mặt mình, lại nhìn Đường Học Cẩn, lặng lẽ thở dài.

Theo thời gian trôi qua, học sinh và phụ huynh tới lớp ngày càng nhiều, mãi đến khi phòng học nho nhỏ này sắp nhét không nổi chừng ấy người, chủ nhiệm lớp mới kéo mặt, bước vào.

Thấy chủ nhiệm vào, phòng học ầm ĩ an tĩnh trong nháy mắt, mọi người xoát xoát quay đầu nhìn vị chủ nhiệm sắp nghênh đón suốt ba năm trung học này, mở to mắt nhìn thật cẩn thận.

Đường Vận đỡ mắt kính, nhìn phòng học lộn xộn nhét đầy người một vòng, khụ hai tiếng, sau đó mở miệng, "Mời các phụ huynh trước ra ngoài đợi trong chốc lát, tôi muốn mở một cuộc họp nhỏ với các bạn học sinh, sau đó mới bắt đầu việc đăng ký."

Chủ nhiệm lớp đã lên tiếng, các phụ huynh đều sôi nổi đứng dậy, ra ngoài nhìn con mình.

Lưu Minh Lượng dựa vào tường, liếc nhìn bọn nhỏ hoạt bát ngoài sân trường, không có biểu tình, không biết đang nghĩ gì, lúc này, ông phát hiện có người lại gần, quay đầu, đã thấy một người đàn ông trung niên nhìn mình cười, ông nghi hoặc nhíu mày, "Xin hỏi có chuyện gì không?"

Vạn Thế Tam nghe được lời Lưu Minh Lượng, soạt một cái bu lại, khiêm tốn thỉnh giáo cách ở chung với nhóc nhà mình.

Hết cách rồi, Vạn Thế Tam cho rằng Lưu Minh Lượng và Đường Học Cẩn là cha con vừa rồi lại tận mắt thấy cảnh bọn họ vui vẻ với nhau, thế nên ông nghĩ đối phương rất có cách đối phó với trẻ con, ông hẳn có thể học, ôm suy nghĩ ấy, thừa dịp lúc này, ông cọ tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.