[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 1 - Chương 7: Vương giả trở về



Sau khi vị bang chủ kia truyền đạt mệnh lệnh, hình phòng từ người hành hình lớn nhỏ đến trông coi từ trong ra ngoài cùng nhau tụ tập lại. Chẳng qua sau khi vây quanh A Hán trầm mặc nửa nén hương, mọi người bắt đầu cười gượng nghị luận.

“Việc này, bang chủ đi rồi.”

“Bang chủ cũng thuận miệng nói vậy thôi chứ chưa hẳn đã là thật nhỉ.”

“Đúng vậy đúng vậy, hẳn không phải thật.”

“Tiểu tử này cũng chỉ mạnh miệng được hai ngày, đoán không lâu nữa sẽ khai thôi.”

“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta cũng không cần phí tâm tư đó nhiều.”

Mọi người ngươi một câu, ta một câu, cười ha ha rồi nhanh chóng tản đi các nơi.

A Hán bị họ vây quanh ồn ào, có buồn ngủ hơn cũng phải tỉnh. Trong lòng mơ mơ hồ hồ, sao không giống trong truyện vậy. Lòng dạ y vốn tinh thuần, nghĩ là hỏi ngay, tuyệt không chần chừ chút nào: “Không phải có người hạ lệnh bắt các ngươi cưỡng gian ta à, tại sao các ngươi đều đi cả vậy?”

Mấy người chưa đi xa còn nghe rõ lời y, cùng trợn trắng mắt, làm ra vẻ muốn té xỉu.

Người hành hình gần nhất nhảy dựng lên một cước hung hãn đá lên người y: “Mẹ kiếp, tiểu tử ngươi không có tự trọng hả? Không cho người làm là ngươi không thoải mái phải không? Ngươi cũng không ngẫm lại bộ dáng người chẳng ra người quỷ chẳng ra quỷ này của ngươi, ai chịu thượng ngươi? Mẹ kiếp ai lại mù mắt mà thượng ngươi?”

A Hán không tức không giận, càng không có khả năng cảm thấy xấu hổ giận dữ muốn chết, y cư nhiên chỉ cúi đầu nhìn nhìn máu tươi đã hóa đen khắp người, cùng những vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ, thậm chí đã bắt đầu thối rữa chảy mủ, sau đó rất thành thật, không mảy may không cam lòng gật đầu: “Ngươi nói đúng.”

Với y mà nói, hết thảy chỉ như hỏi một cộng một là mấy, đối phương đáp hai, hoàn toàn là một vấn đề cực kỳ đơn giản.

Trước kia lúc bị Trương Mẫn Hân buộc xem sách đã từng hết sức khó hiểu với tình tiết kiểu này.

Tuy nói cổ đại nam phong thịnh hành, nhưng dẫu sao cũng không phải người người đều yêu thích, vẫn có không ít người căn bản không thích điệu này, thậm chí có khả năng có cảm giác chán ghét. Mà cho dù có thích kiểu này, cũng không phải người người thích biểu diễn xuân cung sống động trước mặt mọi người, ít nhiều phải có mấy người có cảm giác không sạch hoặc không thích ứng chứ.

Thế nhưng, dưới rất nhiều tình huống, thường chỉ cần người thượng vị ra lệnh một tiếng, tất cả hạ nhân, trong đó có hộ vệ, bảo tiêu, binh lính, canh gác, người hầu, ít nhất mười mấy hai mươi người, nhiều thì năm sáu mươi người, đều lập tức biến thành đồng tính, không chút do dự, hoàn toàn không có mảy may tâm lý né tránh, thậm chí tranh nhau xâm phạm tiểu thụ, việc này cũng quá là kỳ quái.

Chẳng lẽ quân sự hóa huấn luyện, hoặc là bang phái huấn luyện của cổ đại, vì theo đuổi đoàn kết thống nhất, phối hợp khăng khít, ngay cả tính hướng cũng huấn luyện thành một kiểu?

Vả lại, cho dù là có tính hướng mặt này, động chút thực thi cưỡng gian một kẻ bị giam cầm tra tấn trường kỳ, còn vô hạn tiêu hồn, vẫn khiến người không thể lý giải. Mà chưa nói đến, một người bộ dạng đẹp hơn, vóc dáng đẹp hơn, sau khi trải qua thời gian dài tra tấn, chịu hình pháp lớn nhỏ, trên cơ bản cũng chẳng thành hình người. Trường kỳ giam cầm bình thường cũng sẽ không giải quyết vấn đề vệ sinh cá nhân. Để máu tươi chồng lên máu khô, vết thương lộ trong không khí, nhiễm trùng, chảy mủ, lở loét, thậm chí có thể có giòi bọ, đống cỏ trong phòng giam khả năng sẽ có vô số bò sát nhỏ, không khí ẩm thấp, môi trường hôi thối là nơi tốt nhất để vi khuẩn có hại sinh sôi. Nhìn một người máu me nhầy nhụa, trước mắt vô số ruồi bọ bị máu tanh thu hút đến bay loạn, một tay sờ qua, máu đen ngưng tụ, niêm mạc trắng bệch, mủ vàng nhầy nhụa, nhớp nháp hôi rình một tay. Cần tinh thần kiên định, ý chí ngoan cường, tính xúc động lợi hại chừng nào, mới có thể sinh ra dục vọng với người như vậy, mới có thể hoàn toàn không ngại mỹ cảm, hưởng thụ, cùng vấn đề vệ sinh để thực thi hành vi? Mà còn một lần là mười đến hai mươi, thậm chí năm mươi người đồng thời như thế?

Mà cho dù xem nhẹ hết thảy, quá nhiều người cùng thực thi cưỡng dâm một người, tinh dịch của người ta còn chưa khô, mình đã đĩnh thương lên ngựa. Cho dù mỗi người đều tâm lý biến thái, nhưng không ai suy nghĩ phương diện an toàn sao? Thật sự không ai quan tâm sẽ gặp phải bệnh đường sinh dục gì sao? Chẳng lẽ những người cổ đại này, cứ cách một thời gian là kiểm tra toàn thân để xác định mọi người đều không có bệnh, mọi người đều có thể yên tâm? Khả năng này thật sự quá nhỏ.

Giải thích duy nhất chỉ có thể là những người đó quá trung tâm, quá nghe lời, vì một câu của lão đại mà mạo hiểm tâm lý thân thể đồng thời chịu nguy hiểm cực lớn, kính dâng sinh mệnh và kiện khang để hoàn thành khổ hình quỷ dị kiểu này.

Cổ nhân đúng là thần kỳ, loại hình pháp cật lực không kết quả, hại người không lợi mình mà họ cũng nghĩ ra được.

Đối chiếu mà nói, tổ chức kỷ luật của ngũ đại bang rất không đủ, tuy nói mệnh lệnh này của bang chủ rất không nhân đạo, nhưng bang chủ vừa đi, họ đã dám bằng mặt không bằng lòng như vậy, xem ra, bang phái thế này hẳn chẳng có tiền đồ gì lớn.

Nghiêm túc suy xét vấn đề học thuật, A Hán uể oải động não một hồi, rồi cũng chẳng muốn nghiên cứu sâu hơn, đã không có ai tính cưỡng gian, y cũng liền nhắm mắt, tiếp tục mộng đẹp ngọt ngào.

Người hành hình đã sớm hết hy vọng, cũng chẳng buồn đánh thức y, tự mình bước ra cửa lao đi làm biếng.

Một giấc này A Hán ngủ rất say, rất thơm, rất ngọt, dường như có vài tiếng kêu thảm từ rất xa truyền đến, y cũng lười suy nghĩ, lười mở mắt, kiên trì để thần trí nghỉ ngơi trong mộng đẹp ấm áp.

Y không biết cửa lao mở ra, có một đôi mắt uy nghiêm mà lạnh lùng đang đánh giá y.

Y không biết, giữa lúc y nằm mộng, thế giới bên ngoài đã long trời lở đất, Địch Phi biến mất đã lâu bỗng nhiên xuất hiện, chẳng những thương thế khỏi hẳn, công lực dường như còn cao hơn một tầng.

Mà tất cả lực lượng ngầm trên tay Địch Phi, nháy mắt đồng thời bạo khởi làm loạn.

Ngũ đại bang chớp mắt bị đánh tan. Địa vị bá chủ một phương này, đến tay còn chưa được một tháng đã đối mặt với vận mệnh hủy diệt.

Địch Phi trước cửa lao ngập ngừng một chút, nhíu mày vì mùi hôi kia, cách cửa lao nhìn vào, cái thứ đen thui cuộn tròn nọ chắc là người. Ẩn ẩn có tiếng ruồi bọ vo ve, nơi nơi đều là vết máu loang lổ hóa đen. Y không hề sợ máu tươi, lại tuyệt đối ghét dơ bẩn và mùi hôi như vậy.

Y quay người ra khỏi lao phòng, đi qua thông đạo âm u, cho đến khi lại nhìn thấy trời trong nắng đẹp, mới nhàn nhạt hỏi: “A Hán là ai? Các ngươi đã điều tra ra chưa?”

Có người ở bên cạnh cung kính nói: “Y ở hậu viên bốn năm, các công tử và hạ nhân trong viện đều nói y là kẻ không có chí lớn, chỉ ham an nhàn, nói đến ấn tượng của mọi người với y, đều là muôn miệng một lời, lười như heo.”

Địch Phi nhướng mày, một kẻ lười như heo lại muốn an nhàn, chả trách lúc ấy lại nói như vậy, vì vinh hoa phú quý, nên trả giá một chút.

“Y từ đâu đến, tại sao trong viên của ta lại thu nạp loại người này.”

“Hồi đó y là Lý tổng quản đưa vào, mà Lý tổng quản đã bị giết trong chiến tranh với ngũ đại bang, phó tổng quản thường xuyên làm việc bên cạnh Lý tổng quản sau lần đó cũng không biết đã chạy đi đâu, đến bây giờ còn chưa trở về báo danh, cho nên chúng ta tạm thời không rõ, căn nguyên của y rốt cuộc thế nào, lại vì sao mà bị đưa vào trang.”

Địch Phi gật đầu: “Lý tổng quản là người lão thành, đã là người ông ta đưa đến hẳn không có vấn đề gì. Huống chi lúc ấy y còn rất nhỏ, trên người một tiểu hài có thể có âm mưu gì, có lẽ là y lúc nhỏ bộ dáng thanh tú xinh xắn, Lý tổng quản bèn tùy ý làm chủ, thu vào trang.”

“Chủ thượng nói rất phải.” Thanh âm kia dừng một chút, mới nói: “Chỉ tiếc Lý tổng quản kinh nghiệm lão đạo như vậy cũng nhìn nhầm, lúc nhỏ thì thế, lớn chưa chắc đẹp, người này dung mạo hiện tại, chẳng qua bình bình mà thôi.”

Địch Phi trầm mặc một chút, mới nhàn nhạt phân phó: “Chiếu cố y cho tốt.”

“Vâng.”

Sau khi A Hán tỉnh lại, thế giới đã thay đổi. Nhà tù tối tăm biến thành gian phòng hoa lệ, cỏ tranh tiểu trùng nơi nơi biến thành giường chăn mềm mại thơm phức.

Trên người không biết từ khi nào đã trở nên sạch sẽ, tất cả vết thương đều được băng bó ổn thỏa, bên cạnh có một đống nha hoàn, một đống đầy tớ dốc lòng hầu hạ, cộng thêm một đống đại phu chuyên tâm khán chẩn cho y.

Ý nghĩ đầu tiên của y chính là, cầu vồng cuối cùng đến rồi, cuộc sống hạnh phúc cuối cùng đến rồi.

Cuộc sống sau đó quả nhiên vô cùng hạnh phúc. Y không cần làm gì, không cần nói gì, tất cả mọi chuyện, người khác thay y làm thỏa thỏa đáng đáng, đến cả lau người thay đồ, chuyện kiểu này, y cũng chỉ cần nhắm mắt hưởng thụ là được.

Mặc dù thuốc hơi đắng, mặc dù thương trên người hơi nhiều, nhưng vậy lại có gì hệ trọng.

Có ăn có uống có ngủ, y chẳng cần nhọc lòng gì, cả ngày cứ ngủ mơ màng.

Đại phu chữa bệnh cho y nói thân thể y suy yếu, dễ dàng mê man, cẩn thận thoa thuốc, trị thương cho y, luân phiên canh giữ bên cạnh.

Y bị thương cực nghiêm trọng, xương sườn gãy quá nửa, xương cánh tay không gãy thì sai vị, mười ngón tay trên cơ bản là nửa tàn. Mà từng mảng lớn những vết thương lở loét chảy mủ trên người càng thảm không nỡ nhìn. Lại thêm thời gian dài bị tra tấn thân thể vô cùng yếu, cho nên khôi phục thập phần chậm chạp.

Chẳng qua, y lại là một bệnh nhân cực phối hợp, chưa bao giờ ồn ào la lối, cả ngày chỉ thiêm thiếp, ngủ ngủ tỉnh tỉnh, mặc người làm gì thân thể mình.

Trong khoảng thời gian này, Địch Phi cũng tới một hai lần, nhưng y mỗi lần đều không biết là hôn mê hay ngủ, chưa từng tỉnh táo lần nào. Địch Phi nhìn tình hình của y, hỏi qua đại phu vài câu rồi lại đi ngay.

Mất đủ nửa năm, A Hán mới không còn cần ngày ngày nuôi bằng thuốc nước, bên cạnh cũng không cần đại phu ngày đêm tùy thị nữa. Chỉ là mười ngón tay đã có sáu ngón hoàn toàn không còn tri giác, chỉ là y bước đi đã trở nên vô cùng chậm chạp, mà còn tập tà tập tễnh, tư thế khó coi, chỉ là quần áo trên người y phải mặc kín bưng, từ cổ áo đến ống tay đều không thể lộ ra một chút, nếu không sẽ rất dễ dọa người, chỉ là y từ đây rốt cuộc không thể dùng lực mạnh, không làm được việc nặng, chỉ là từ đây, hễ gặp thời tiết mưa dầm, mỗi một khớp xương đều sẽ rên rỉ đau đớn.

Chẳng qua hết thảy với A Hán mà nói, đương nhiên không tính là gì. Y có một gian phòng lớn đến hù chết người, còn có viện lạc nở đầy những kỳ hoa dị thảo, nuôi rất nhiều chim quý thú hiếm chỉ thuộc về y. Hạ nhân chuyên hầu hạ từ trong ra ngoài mười mấy người. Đồ ăn thức uống mỗi ngày an bài cho y đều là mỹ vị tinh trí nhất, bởi vì thân thể y suy yếu, thậm chí còn mời dược thiện sư phụ đến làm đồ ăn cho y.

Cách vài ngày sẽ có tặng phẩm của trang chủ đưa đến cửa, từng đống vàng bạc châu báu, cả đám đồ cổ đồ ngọc, trên danh mục xếp hết chuỗi này đến chuỗi khác, rất nhiều thứ còn có tên rất dài dòng, rất khó đọc, rất không dễ nhớ, nhưng nghe nói đại biểu cho cực kỳ trân quý.

Từ nay về sau, không lo áo cơm, cuộc sống ăn ngủ ngủ ăn, rốt cuộc đã trở lại.

A Hán chẳng buồn nghĩ nhiều, chỉ lo tận tình hưởng thụ nhân sinh. Y không rảnh để cùng hạ nhân bên cạnh làm bất cứ giao lưu tình cảm chủ tớ mức độ thâm sâu nào, nhưng cũng chưa từng đưa ra bất cứ yêu cầu nào, chưa từng sai sử người, chưa từng đánh người mắng người.

Cuộc sống của y hạnh phúc hệt như heo. Mỗi ngày ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh, thì thào nói một tiếng đói là có người đưa lên đồ ăn ngon nhất, ăn uống no nê thì vươn vai, ra vườn đi lại, phơi nắng một chút, mệt thì ngái ngủ mông lung về ngủ tiếp.

Thậm chí cả mấy hạ nhân bên cạnh tên gì y cũng lười hỏi nhiều, đối với bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, thế giới này có biến hóa gì, càng hoàn toàn không thèm để ý.

Chẳng qua, y không quan tâm, tự nhiên cũng có người động chút là nói bên tai y.

“Ngũ đại bang tan thành tro bụi, mấy bang chủ kẻ chết kẻ tàn, kẻ bắt kẻ trốn, môn hạ của năm bang kết cục đều thê thảm.”

A Hán ngẫu nhiên cũng sẽ nghĩ, ngũ đại bang xong đời, những hỏa kế ra ra vào vào hình phòng đó ra sao rồi? Ở chung lâu như vậy, ít nhiều vẫn có chút cảm tình với họ. Ôi, sớm nói giang hồ bá chủ gì đó tranh tới tranh lui đã đủ xuẩn, còn cố chạy đi làm thủ hạ cho kẻ xuẩn dường như càng xuẩn hơn, vinh hoa phú quý còn chưa tới tay nói không chừng đã mất mạng.

Đúng rồi, Địch Phi dường như cũng là bá chủ gì đó, cũng thường xuyên một thân thương chạy trốn, ai nha nha, ông ngàn ngàn vạn vạn đừng để người đánh ngã nữa, bằng không lấy ai nuôi ta.

“Trang chủ có thể tuyệt xứ phùng sinh, bại trung thủ thắng đều là vì công tử thiết cốt boong boong, lẫm liệt chẳng sợ, thề chết giấu giếm hành tung cho trang chủ. Trang chủ vô cùng cảm niệm công tử, vô luận công tử muốn thứ gì, trang chủ nhất định sẽ đáp ứng.”

Đối với hạ nhân mà nói, tiền đồ của chủ nhân chính là tiền đồ của mình, nịnh bợ lấy lòng là chuyện không tránh được, tiếc là vị chủ tử này dường như trời sinh thiếu căn cân, thuộc hạ bởi vì tranh thủ vị trí gần y hơn, để lấy được tư cách có thể hầu hạ bên cạnh y, ngầm đấu sống đấu chết, y lại hệt như đến bây giờ vẫn chưa hiểu, giữa tôi tớ bên cạnh với hạ nhân quét rác ngoài viện có gì khác nhau, thậm chí cả tên cũng không biết, đụng phải loại chủ tử vô tâm vô phế này cố nhiên khiến người buồn bực. Chẳng qua, nếu có thể làm cho y càng củng cố địa vị vững chắc hơn, chí ít ở bên ngoài vẫn có cơ hội tỏ uy phong chiếm tiện nghi.

Đương nhiên rất đáng tiếc là A Hán hoàn toàn không thể lĩnh hội loại ám chỉ rõ ràng này, y gật đầu, ngáp một cái đứng dậy: “Mệt rồi, ta đi ngủ đây.”

Bỏ đám gia hỏa tức đến nỗi mặt mày hóa xanh lại đằng sau, trời ạ, ăn ngủ ngủ ăn, ngươi, ngươi, ngươi, ngươi là heo hả.

Lại là một giấc tỉnh dậy, thần hồn của A Hán dường như còn đang trong mộng đẹp trầm trầm chưa trở lại hiện thế, bên tai chỉ nghe một tiếng cười lạnh: “Thái dương lặn ngươi mới tỉnh, thật là phúc khí ghê ha.” A Hán mơ màng mở mắt, nghiêng đầu qua, trông thấy đôi mắt lạnh lùng mà uy nghiêm.

Người trước giường, diện mạo anh tuấn cực kỳ, mày bay tựa kiếm, mắt lạnh như sao, ngũ quan như đao khắc rìu đục có một luồng khí cương nghị bức người mà đến. A Hán đã gặp là không quên, khuôn mặt này tuy xa lạ, y lại nhận ra đôi mắt ấy, lập tức cười thoải mái, vội vàng ngồi dậy, bất kể thế nào cũng phải có sự tôn trọng tương ứng với áo cơm phụ mẫu, thân là nam sủng, nhất định không thể quên đạo đức nghề nghiệp: “Chủ nhân.”

Địch Phi im lặng nhìn y một hồi, lúc này mới nói: “Ngươi đã khỏi rồi.”

A Hán gật đầu: “Khỏi rồi.”

Địch Phi lại trầm mặc một chút, mới nói: “Thời gian này ta rất bận, dù sao ngũ đại bang mới bị tru diệt, lắm việc vụn vặn rắc rối, cũng không có thời gian đến thăm ngươi? Ngươi sống tốt chứ?”

A Hán gật đầu: “Tốt.” Cuộc sống tốt như vậy, thật sự là tốt đến không thể tốt hơn.

Địch Phi lại do dự một lúc, mới nói: “May mà ngươi giữ bí mật cho ta, để ta có cơ hội liệu thương hồi phục, ta đã đáp ứng, chỉ cần ngươi giữ bí mật giúp ta, vô luận ngươi muốn gì, ta đều cho, ngươi hiện tại muốn gì?”

Trên giang hồ y có tiếng là lời hứa ngàn vàng, tuyệt không thay đổi. Một lời hứa của y, thật sự vô cùng đáng giá, giờ này khắc này, y đã quyết định, vô luận A Hán muốn gì, y đều nhất định cho, dù là đòi một nửa quyền lực và tài phú cũng thế.

Quyền lực và tiền tài, chỉ cần cố gắng sẽ có càng nhiều hơn, sinh mệnh lại chỉ có một.

Tuy y xưa nay độc ác tàn nhẫn vô tình, nhưng lời nói ra lại chưa từng không làm được.

A Hán ngẩn ra, muốn gì? Nhưng cuộc sống của y vô cùng thỏa mãn, vô cùng hạnh phúc, y có thể muốn gì đây? Y cẩn thận nghĩ nghĩ, nhớ Trương Mẫn Hân nói, làm nam sủng nếu muốn vĩnh viễn được cuộc sống hạnh phúc thế này, nhất định phải được chủ nhân sủng ái, như vậy…

Mắt sáng ngời, y khấp khởi nói: “Chủ nhân, ông có thể sủng ái ta không?”

Mặt Địch Phi đầu tiên là xanh, tiếp đến lại trắng, sau đó y hít sâu một hơi, nhắm mắt, ngữ khí lạnh lùng nói không nên lời: “Lời đã là ta nói, vô luận thế nào cũng phải làm được. Đây đã là yêu cầu của ngươi…”

Y từ từ đứng dậy, ngồi lên giường, bỗng vươn tay, quần áo của A Hán bị xé cả ra.

A Hán lúc ngủ mặc đương nhiên là đơn y vừa vặn, sau khi bị xé ra, y mới ngẩn người, thân trên trần trụi đã bị ôm vào lòng, tiếp đó, nụ hôn lạnh băng dừng trên trán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.