[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 2 - Chương 24: Làm việc



Địch Cửu lại nói: “Ngoài ra, vẫn còn Dạ Xoa vương chưa vội về. Dạ Xoa là thần giết chóc, Dạ Xoa vương cũng là người sát tính lớn nhất trong chư vương. Thủ hạ của y chỉ có một nhánh Minh quân nhưng là đạo nhân mã chiến lực mạnh nhất, hung hãn nhất cả thần giáo. Mỗi người lấy một địch trăm, người người dũng mãnh không sợ chết. Quyền chấp pháp giết chóc trừng phạt của giáo chủ, cũng phần lớn do Dạ Xoa vương kiêm quản, đồng thời trả thù địch nhân và giao chiến với thiên hạ các phái, những việc này cũng thường là Dạ Xoa vương làm tốt nhất. Đương nhiên, Dạ Xoa vương cũng luôn là người kiêu ngạo bất tuân nhất trong chư vương. Về sau chờ gặp y rồi sẽ biết.”

Phó Hán Khanh gật đầu, lại hỏi: “Vậy còn ngươi, ngươi quản gì?”

Địch Cửu nhìn Phó Hán Khanh một cái, ánh mắt hơi phức tạp, song không nói gì.

Tiêu Thương vui trước tai họa, cười nói: “Trước ngươi, giáo chủ giáo ta luôn do Thiên vương đảm nhiệm. Bởi Thiên vương sẽ trở thành giáo chủ, chưởng quản toàn giáo, cho nên từ trước đến nay, bản thân Thiên vương ngược lại không phân phối quyền vị thế lực gì. Vốn y có thể trở thành giáo chủ, nhưng sự xuất hiện của ngươi lại khiến y mất đi cơ hội này. Bởi vậy, y xem như là Thiên vương đầu tiên không làm giáo chủ trong bảy trăm năm qua, cho nên, trừ mười chín ảnh vệ kia, y căn bản không thể quản gì hết. Mà cả ảnh vệ, bởi vì phải chia một nửa làm hộ vệ của ngươi, cho nên y chân chính có thể nắm trong tay chỉ còn một nửa mà thôi. Nói cách khác, trong giáo ta y mặc dù danh liệt chư vương, địa vị tôn quý, nhưng cũng bất quá là cái ngôi rỗng, không có bao nhiêu quyền lực thực tế.”

Nghe y nói chuyện là có thể nhìn ra, giữa chư vương truyền lại chính thống và Thiên vương xuất thân ảnh vệ chẳng những lòng bất hòa, trên cơ bản ngay cả mặt cũng bất hòa, từng câu từng chữ đều tru tâm lục can, khoét vào vết thương lòng, không để lại cho người ta chút thể diện nào.

Huấn luyện của ảnh vệ làm cho Địch Cửu có được năng lực tự khống chế thần kỳ, hầu như có thể hoàn toàn bình tĩnh đối mặt với hết thảy, nhưng bao lâu nay, nhìn mọi thứ vốn thuộc về mình từ từ bị người khác cướp đi, một mực tận lực ẩn nhẫn không bộc phát cảm xúc trong lòng, song bị Tiêu Thương không hề cố kỵ, chỉ ra thân phận hiện giờ trong giáo của kẻ gọi là Thiên vương y trước mặt mọi người, chung quy khiến sắc mặt y cũng bắt đầu trầm xuống.

Song, phản ứng của Phó Hán Khanh lại một lần nữa khiến mọi người rớt tròng mắt.

Y ngẩng đầu nhìn Địch Cửu: “Ngươi thật may mắn.”

Địch Cửu ngạc nhiên, tiểu tử này đã hại y đến bước này, còn nói y may mắn “Ngươi nói cái gì?”

Phó Hán Khanh nhìn y đầy hâm mộ: “Ngươi chỉ cần quản có chín người, thanh nhàn biết bao.”

Đây có tính là đã được tiện nghi còn khoe khoang không?

Biết người nọ là đồ đần, là kẻ điên, song khi Địch Cửu nghe Phó Hán Khanh tỏ ra hâm mộ với bản thân mình lúc này như thế, khi y thấy cái kẻ đã cướp đi hết thảy vinh quang và quyền lực của mình, còn nhìn mình bằng ánh mắt hâm mộ như thế, có lẽ dù là Bồ Tát cũng phải tức giận, huống chi y là một người bị thủ đoạn huyết tinh tàn nhẫn huấn luyện ra.

Địch Cửu chậm rãi nhếch khóe miệng, lộ ra vẻ tươi cười cực cứng, lại còn lộ rõ sát khí: “Ta phải cảm tạ ngươi đã cho ta thanh nhàn như thế sao?”

Phó Hán Khanh tuy thường làm chuyện ngu xuẩn, nói lời ngu xuẩn, bất quá lực cảm giác với nguy hiểm hình như không quá kém, chí ít y đã lập tức phát hiện Địch Cửu nổi giận, lại còn giận cực lợi hại, vậy là lập tức trưng ra dáng vẻ kinh hồn táng đảm, trực tiếp nhảy dựng lên khỏi ghế, nhìn đông nhìn tây, có lẽ đang tìm đường chạy trốn.

Mạc Ly cao tuổi vì biểu hiện khiếp nhược của giáo chủ Ma giáo mà liên tục lắc đầu, Bích Lạc thì hơi nhíu mày.

Dao Quang lại cười yêu kiều như chuông: “Giáo chủ tiểu đệ đệ, mau đến chỗ tỷ tỷ, tỷ tỷ bảo vệ ngươi.”

Phó Hán Khanh theo tiếng bổ đến, lại thật sự trốn ra sau lưng Dao Quang nhanh như chớp.

Lúc đó tất cả nhìn như cực đơn giản, lại khiến mấy người khác ở đây hơi ngẩn ra.

Dao Quang tập là thiên ma mị thuật, bình thường vô luận có ý hay vô ý, mỗi tiếng nói cử động đều tự nhiên, cực tao nhã, mà mị thái lan tràn, một khi nàng thật sự vận công pháp, chẳng những nam nhân không chịu được, cả Bích Lạc thân là nữ tử cũng không dám nhìn nàng nhiều.

Cho nên, ngày thường chư vương ở chung, với nàng đều có chút phòng bị, mọi người đều tận lực giảm thiểu thời gian nhìn thẳng nàng.

Vừa rồi Dao Quang gọi, nửa cố ý nửa vô ý, nói là dụ dỗ chẳng bằng nói chỉ thuần là trò đùa dai, gọi thật ôn nhu uyển chuyển, xúc động lòng người, một cái liếc nhìn, đủ khiến người khuynh thành khuynh quốc khuynh mệnh cũng không hối hận.

Nam nhân trong tiếng gọi như thế bổ đến trái lại không lạ thường, lạ là Phó Hán Khanh giống như không hề cảm nhận được hết thảy mị thái dung tư này, thuần vì một câu che chở cho y an toàn mà không hề xấu hổ, đường đường một giáo chủ Ma giáo tôn kính, lại trốn ra sau lưng một nữ nhân. Ánh mắt vẫn trong suốt thuần khiết hệt như một đứa trẻ.

Y có thể đối với một tiếng gọi của Dao Quang, không suy đoán, không phòng bị, trực tiếp, hoàn toàn, không đa tâm thêm, trực tiếp nhận ý tứ trong một câu tùy ý kia.

Rốt cuộc nên nói nam nhân này trì độn, hay là đơn thuần. Song loại tinh thuần cực chí này lại khiến người ta nhìn thấy đều không khỏi sửng sốt.

Lực lượng của Dao Quang, có thể khiến mỗi người họ đều cảm thấy sợ hãi và uy hiếp, nhưng Phó Hán Khanh không bị ảnh hưởng, phải chăng bởi vì y vốn đã không phòng bị người, không đi suy nghĩ những huyễn hoặc trong đó, lòng không có bụi bẩn, cho nên thiên ma thuật cũng chẳng thể có tác dụng gì với y.

Song, ngẩn ra như vậy chỉ một nháy mắt.

Nhìn cái vẻ rụt tay rụt chân kiêm rụt đầu co lại phía sau Dao Quang này của Phó Hán Khanh, mọi người đều lập tức ném phăng ý nghĩ vừa rồi, ôi, chắc vì y là đồ đần, cho nên căn bản mới không hiểu thiên ma mị thuật là gì thôi.

Địch Cửu đưa tay day day ấn đường, vì sự thất thố của mình vừa rồi mà cảm thấy buồn bực cực độ, ôi, biết rõ y là đồ đần còn nghiêm túc với y, thực là quá mất mặt.

Dao Quang quay đầu nhìn Phó Hán Khanh một cái, tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt lại có chút khác thường. Đồ đần này biết rõ nàng là ai, nàng am hiểu cái gì, lại vẫn có thể dùng ánh mắt trong suốt thẳng thắn như thế mà nhìn nàng, ngần ấy năm qua, từ sau khi thiên ma công pháp của nàng đại thành, đây là nam nhân đầu tiên, có thể thản nhiên nhìn thẳng nàng, hoàn toàn không cố kỵ. Tên ngốc này lại thật sự tin nàng chịu bảo vệ y, nàng có thể bảo vệ y.

Nên nói gì cho được đây, kẻ ngốc đến độ này, đúng là không phải người bình thường có thể so.

Mạc Ly thở dài nói: “Mọi người đừng ồn nữa, giáo chủ, hôm nay là ngày đầu tiên ngươi chính thức nhậm chức, cũng nên học xử lý công vụ mới phải.”

“Phải phải phải.” Phó Hán Khanh cũng xem như rất sợ phiền phức, lúc này hận không thể tránh Địch Cửu càng xa càng tốt, tất nhiên là đáp không ngừng.

Tiêu Thương cười cười chỉ hướng thư phòng: “Công văn cần ngươi phê duyệt, cùng hết thảy sổ sách danh sách phải nộp cho giáo chủ xem xét, đều ở đó?”

Chưa dứt lời bỗng nhiên sinh ra một trận kình phong, kéo tay áo mọi người lay động, Phó Hán Khanh đã biến mất.

Tiêu Thương nhún vai: “Tiểu tử này khinh công không tồi.”

Dao Quang cười khanh khách, mâu quang như nước nhìn về phía Địch Cửu: “Có thể làm giáo chủ của chúng ta sợ thành như vậy, uy phong của Thiên vương thật khiến bọn ta mở rộng tầm mắt.”

Địch Cửu hừ một tiếng, không chịu đối mắt với nàng. Quay người rảo bước ra ngoài.

“Đi đâu, thân là một trong bát vương, ngày đầu tiên giáo chủ chính vị, dù sao cũng nên ra chút lực chứ? Ngươi thật sự yên tâm để giáo chủ của chúng ta một mình đối mặt với cả đống công vụ sao?” Dao Quang cười hỏi.

Địch Cửu chẳng buồn quay đầu, thản nhiên nói: “Ta trước kia vẫn là ảnh vệ, công vụ trong giáo chưa từng xử lý.”

“Nhưng mỗi một ảnh vệ đều từng được dạy làm giáo chủ như thế nào, hiệu suất xử lý giáo vụ mô phỏng, phản ứng khi thí nghiệm ứng đối mọi tình huống đột phát, đều là tham khảo để chọn Thiên vương trong ảnh vệ, không phải sao?”

“Nhưng ta hiện tại tuy là Thiên vương, quản chẳng qua là mấy ảnh vệ, hiện tại ta còn bận đi xử lý đám ảnh vệ thất trách bị tội, những chuyện khác cứ phiền mấy vị tiếp tục xuất lực vì thần giáo đi.” Y thản nhiên đáp một câu rồi nhanh chóng rời khỏi.

Mạc Ly lắc đầu: “Khúc mắc giữa chư vương và một hệ Thiên vương tuy đã rất nhiều đời, nhưng có lúc các ngươi cũng quá đáng lắm.”

Tiêu Thương nói vẻ không đồng ý: “Ông nghĩ rằng chúng ta hòa nhã nịnh bợ y là y sẽ quên hết nợ nần trước kia sao.”

Bích Lạc cũng chậm rãi gật đầu: “Kỳ thật ta cũng cảm thấy, có lúc, chỉ rõ vài việc thì tốt hơn, thẳng thắn biểu hiện bất mãn và khúc mắc của hai bên ra ngoài, có lẽ tốt hơn nhiều so với bình thường tươi cười nhìn nhau, thời khắc mấu chốt âm thầm hại nhau.”

Mạc Ly thở dài một tiếng: “Ta già rồi, không có sự nhiệt tình, kích động, đảm sắc của các ngươi, ta chỉ muốn được sao hay vậy, thiên hạ thái bình, tất cả duy trì hiện trạng, có lẽ là ta đã sai. Tương lai, hết thảy thần ma, cần dựa vào các ngươi quyết định.” Ông đứng lên, cũng đi ra ngoài.

Dao Quang ngạc nhiên gọi: “Long vương ông cũng đi, vị giáo chủ kia của chúng ta bên kia còn có…”

Mạc Ly chẳng buồn quay đầu, khoát tay: “Ta già rồi, những chuyện ẩu tả này, về sau đừng kêu ta.”

Dao Quang lẩm bẩm: “Nếu chúng ta không ẩu tả, tên kia đã chẳng làm giáo chủ.”

Bích Lạc hiển nhiên khá không đồng ý với lời này, thản nhiên đứng dậy, cũng muốn rời khỏi.

Dao Quang cười kêu: “Ngươi sẽ không đi luôn chứ, ngươi thật sự cho là tên giáo chủ quỷ lười kia thật có thể một mình xử lý xong công sự, ta thấy, cả sổ sách cơ bản nhất y cũng chưa chắc đã có tinh thần lật hết.”

Bích Lạc thản nhiên nói: “Không phải còn có các ngươi sao?”

Tiêu Thương cười ha ha nói: “Ta và Dao Quang lại chưa bao giờ vì tương lai thần giáo, mới chọn y làm giáo chủ, ngươi thật cho là bọn ta sẽ rảnh rỗi để phụ tá y đàng hoàng.”

Bích Lạc thoáng chần chừ, rốt cuộc quay người hướng đến thư phòng.

Dao Quang cười đắc ý, vị Khẩn Na La vương này chính là nghiêm cẩn quá mức, có lòng trách nhiệm quá mức, suy nghĩ vì thần giáo quá mức.

Nụ cười này của nàng không khỏi lại tràn lan mị thái. Dọa Tiêu Thương mắt nhìn nóc nhà, nhìn mặt đất, nhất định không dám nhìn mặt nàng: “Ta nói, ngươi bình thường có thể khống chế chút không?”

Dao Quang nghe mà không thấy, mắt nhìn về hướng thư phòng: “Ta thấy mười hơi là được.”

Tiêu Thương kêu ca: “Tối thiểu cũng phải nửa nén hương chứ, Bích Lạc tuy nói tính tình bảo thủ, cũng đâu đến mức hoàn toàn không có định lực…”

Chưa dứt lời, thư phòng bên kia đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm của Phó Hán Khanh.

Dao Quang đắc ý dương dương, một tay xòe trước mũi Tiêu Thương: “Coi đi, Bích Lạc ngay cả mười hơi còn chưa nhịn nổi đã phát tác, ván này ta thắng, một lượng bạc, mau giao ra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.