Bích Lạc trước khi bước vào thư phòng, mặc dù trong lòng đã biết Phó Hán Khanh sẽ không ngoan ngoãn ngồi đó phê duyệt công văn, nhưng tận mắt trông thấy cả đống công văn đầy ắp trên bàn, mà đường đường giáo chủ Ma giáo thì hai chân gác trên bàn, hai tay gối đầu, nửa ngồi nửa nằm trên chiếc ghế dựa da hổ lớn, đang ngủ khò khò, khóe mắt nàng vẫn giật giật vài cái không rõ ràng lắm.
Bích Lạc xuất thân từ một nơi lễ nghi quy phạm cực nghiêm cẩn, xưa nay nhận sự giáo dục cực thục nữ, trong mắt gặp được cũng thường là người lễ nghi phiên phiên, đối với sự lười nhác của Phó Hán Khanh, tư thế không ra thể thống như vậy, biểu hiện quét sạch thể diện của Ma giáo này, thật sự khiến mắt và lòng đồng thời bốc hỏa.
Nàng không thể không nhắm mắt hít sâu vài lần, nhắc nhở mình phải bình tĩnh, thong dong, chú ý khí độ phong phạm hình tượng các loại vấn đề, vất vả lắm mới làm cho tâm tình bình phục một chút, sau đó tiến lên trước, đến trước mặt Phó Hán Khanh, cúi đầu ghé tai y, vận hết nội lực toàn thân bức thanh âm thành một đường thẳng bén nhọn, không hề lưu tình tống toàn bộ vào tai Phó Hán Khanh.
Chiêu này là nàng học được từ chỗ Dao Quang, nhưng Dao Quang chỉ muốn đánh thức Phó Hán Khanh, nàng lại cố tình trút giận, tất nhiên không hề giữ lại, ngưng toàn bộ công lực rồi trực tiếp bức ra.
Phó Hán Khanh hét thảm một tiếng, trực tiếp rớt khỏi ghế, hai tay ôm tai, thống khổ cực kỳ, thần kinh cảm giác đau của y có trì độn hơn thì cũng phải thấy đau đớn mười phần khi màng tai bị kích thích đáng sợ như vậy.
Bích Lạc khoan thai, nghi thái muôn phương đứng bên cạnh, nhàn nhã vuốt tóc mai, thập phần thục nữ cũng cực khách khí nói: “Giáo chủ, ngươi cứ tiếp tục ngon giấc, yên tâm, thân là cấp dưới, ta nhất định đánh thức ngươi lúc cần thiết.”
Phó Hán Khanh đơn thuần hơn nữa cũng chưa đến mức không hiểu lời nói mát rõ ràng như vậy, phẫn nộ rúm lại, lòng còn sợ hãi mà đánh giá nàng vài lần, song không dám hó hé gì.
“Ồ, giáo chủ sao còn chưa bắt đầu xử lý công vụ?” Tiếng cười nhẹ nhàng từ ngoài cửa truyền đến, Dao Quang và Tiêu Thương tựa như vô sự đi tới, cười khanh khách nói “Có gì cần giáo chủ cứ việc nói, chúng ta sẽ tận tâm tận lực giúp đỡ.”
Phó Hán Khanh đứng dậy chỉ chỉ đống công văn rất rất cao chất đầy bàn: “Ta vừa rồi đã xem mấy thứ, ta nghĩ, các ngươi khả năng đã lấy nhầm những thứ cần cho ta xem nên không xem tiếp nữa.”
“Lấy nhầm? Không thể…” Dao Quang thất tình hiện cả lên mặt, nhìn thế nào khoa trương thế ấy, vờ vịt thế ấy, nói “Cũng năm lần bảy lượt căn dặn rồi, tân giáo chủ vừa nhậm chức, không rõ sự vụ trong giáo, nhất định phải lấy tư liệu cần thiết cho giáo chủ xem, kẻ nào dám lấy nhầm, ta đi giáo huấn hắn.”
Nàng vừa nói vừa tùy tay mở một công văn, xem lướt một lúc, cười nói: “Không có gì nhầm lẫn cả? Giáo chủ, ngươi cảm thấy nhầm chỗ nào.”
Phó Hán Khanh đưa tay nhận công văn trong tay nàng, mở ra nhìn một thoáng, sau đó nói: “Làm giáo chủ phải hiểu biết vài việc trong giáo, điều này rất có đạo lý, nhưng vì sao…” Y đưa tay chỉ mấy dòng chữ lít nhít trên giấy “Ngay cả một đệ tử phụ trách quét dọn, khi nào sinh ra, thích ăn món gì, uống rượu gì, thích nói suông gì, rồi cả nói mớ có nội dung gì ta cũng phải đọc một lần.”
“Làm giáo chủ đương nhiên nên nắm rõ tình hình bên dưới, hiểu rõ hết thảy tư liệu, sở thích của thuộc hạ, vậy mới có thể khiến cấp dưới quy phục.” Dao Quang cười khanh khách nói “Nhớ không biết ai từng nói, một tướng quân đắc quân tâm nhất, có thể không biết kẻ địch của mình là ai, lại không thể quên tên thuộc hạ binh lính, đây chính là danh ngôn chí lý, muốn làm một giáo chủ thành công, đương nhiên phải học tập đàng hoàng.”
Tiêu Thương ở bên cợt nhả hỏi: “Có lời này à? Sao ta chưa từng nghe.”
Phó Hán Khanh đăm đăm mắt lăng lăng nhìn Dao Quang cả buổi, sau đó lại lấy một xấp từ trong đống văn thư khác, mở ra trước mặt Dao Quang: “Ta biết làm giáo chủ là phải xử lý rất nhiều chuyện, nhưng vì sao một đệ tử trông cửa xin phép về thăm mẫu thân bị bệnh, chuyện kiểu này cũng phải do giáo chủ đặc phê?”
“Đệ tử trông cửa rất quan trọng, không có y trông cửa, chẳng phải chúng ta mở rộng cửa, mặc người ra ra vào vào. Ngươi thân là giáo chủ, đương nhiên nên xử lý công vụ toàn diện không sót, nếu mọi chuyện thuộc hạ chúng ta đều giải quyết tốt, không giao cho giáo chủ ngươi, chẳng phải là bỏ không ngươi, thế còn cần giáo chủ ngươi làm gì?”
Dao Quang nói rất đương nhiên, mà Phó Hán Khanh trên cơ bản hai mắt đã đăm đăm.
Bích Lạc nhíu mày, đưa tay mở vài xấp văn thư trên bàn, nhìn qua một chút, tốt lắm, Càn Đạt Bà vương ác liệt đến mức đem tất cả tư liệu của các đệ tử cấp thấp có thể có hoặc không trong kho tư liệu, những thứ cho dù người bình thường chuyên sắp xếp tư liệu cũng chẳng buồn lật xem này, cơ hồ đưa hết cho tân nhiệm giáo chủ, với danh nghĩa để giáo chủ hiểu biết tình hình trong giáo. Lại đem những chuyện vụn vặt, lông gà vỏ tỏi vô vị, đến nghiêm túc xin chỉ thị, cũng xưng là giao quyền cho giáo chủ…
Bích Lạc nhíu mày, cơ hồ hơi cười khổ muốn lắc đầu, tuy nói lúc trước Dao Quang thản nhiên thừa nhận chọn Phó Hán Khanh làm giáo chủ là vì báo thù, là vì mệt chết y. Nhưng trước đó thật sự không ngờ, phương thức báo thù của nàng ta có thể tuyệt như vậy. Ngần ấy thứ, thật muốn xem hết, ghi nhớ, đổi lại ai khác cũng phải mất nửa cái mạng.
Bỗng nhiên, Bích Lạc cảm thấy, vừa nãy Phó Hán Khanh bỏ mặc công sự mà ngủ, kỳ thật cũng có thể tha thứ, vừa rồi bị mình chỉnh ác, dường như quả thật hơi oan.
Phó Hán Khanh đáng thương bị Dao Quang cười khanh khách, vô hạn ôn nhu thân thiết, vô cùng quan tâm, cộng thêm ánh mắt xích đảm trung tâm trừng cả buổi như vậy, rốt cuộc rất thất bại mà ngồi xuống, cầm một xấp tư liệu kiên trì xem. Khác với người khác chính là y nhìn cực nhanh, một xấp tư liệu cũ đã lâu năm, chữ lít nhít, y cơ hồ chỉ quét vài lần, đã nhanh chóng lật một tờ xem tiếp. Sau vài lần đã xem xong một xấp tư liệu, sau đó tiện tay cầm lấy xấp thứ hai.
Dao Quang hơi nhíu mày, đưa tay đè tay y, uyển chuyển cười nhẹ, quyến rũ như hoa, nàng khom lưng, mặt hoa da phấn, cơ hồ đều sắp kề đến trước mặt Phó Hán Khanh, hơi thở như hoa lan nói: “Giáo chủ, những tư liệu này là để giáo chủ hiểu biết giáo chúng, giáo chủ lật xem tùy ý như vậy, xem với không xem, rốt cuộc có khác gì nhau đâu?”
Nhìn vẻ tươi cười của nữ tử mị thuật đệ nhất thiên hạ từ khoảng cách gần như thế, ánh mắt Phó Hán Khanh lại trong suốt đến khó tin: “Ta nghiêm túc xem xong rồi, cũng nhớ rồi?”
“Ngươi nhớ rồi?” Dao Quang nở một nụ cười, định bảo giáo chủ ngươi thật biết nói đùa. Phó Hán Khanh lại cũng cười cười, thản nhiên nói “Trần Hán, sinh ngày tám tháng tư, mười bốn tuổi nhập giáo, thân cao năm thước hai tấc, hơi gầy, lấy trường đao làm vũ khí, thuở nhỏ cha mẹ đều mất, chuyên ở phố chợ, là thủ lĩnh đám vô lại con trong chợ, thượng võ hiếu chiến, tính thích rượu nhẹ…”
Y cứ thế thản nhiên đọc thuộc lòng, lúc đầu Dao Quang còn tươi cười chờ xem trò hề của y, dần dần sắc mặt bắt đầu thay đổi. Vừa lắng nghe vừa không ngừng cúi đầu, đối chiếu tư liệu trong tay, thần sắc lập lòe bất định.
Bích Lạc bên cạnh còn giữ được phong độ, miễn cưỡng kiềm chế, Tiêu Thương lại thành thật không khách khí, đưa tay đoạt lấy tư liệu trong tay Dao Quang, đối chiếu nội dung trong tư liệu, bất giác kinh ngạc nói: “Vừa nãy lúc bọn ta chưa đến, ngươi đã học thuộc?”
“Vừa rồi?” Ba người liếc nhìn nhau, vừa rồi Phó Hán Khanh đọc nhanh như gió, ba bốn lượt đã lướt xong một tờ, nháy mắt đã xem xong một xấp tư liệu, người bình thường tốc độ nhanh như vậy, ngay cả tư liệu viết gì còn không rõ, tên này có thể thuộc lòng cả xấp tư liệu sao?
Việc này căn bản không có khả năng.
Người thông minh họ thấy nhiều lắm rồi, thiên phú dị bẩm, tài trí hơn người, xem qua là nhớ, trí nhớ siêu quần, người như thế cũng không coi là hiếm thấy, nhưng chẳng ai có thể trong thời gian ngắn như thế, ngay cả đọc bình thường một lượt cũng không cần, đã ghi nhớ cả xấp tư liệu.
Đối với Phó Hán Khanh mà nói, nhìn qua nhớ ngay là vấn đề đơn giản nhất, mà tinh thần lực của y, khiến cho y có lực chuyên chú thần kỳ, tốc độ đọc cũng vượt xa tưởng tượng của người thường.
Y cũng thật sự không hề có ý định khoe khoang, nhưng đống tư liệu Dao Quang ném cho y quá nhiều, nếu y không sử dụng tốc độ vượt xa người thường này để ứng phó, chỉ sợ cả đời sẽ bị chôn dưới đống tư liệu, nhẫn nhục chịu nhọc, vất vả làm việc mà chết.
Song cử chỉ lâm thời khẩn cấp không thể tránh này của y, lại thật sự dọa ba vương Ma giáo không nhẹ.
Bích Lạc không nói không rằng, rút ra một xấp từ giữa đống tư liệu, đưa cho Phó Hán Khanh.
Phó Hán Khanh hiểu ý mở ra, vẫn như lần trước, lật xem cực nhanh chóng, sau đó lại đưa trả Bích Lạc, lập tức cất cao giọng nói: “Hà Hiếu, nam, hai mươi sáu tuổi nhập giáo, sinh ngày mười ba tháng bảy, thiện dùng kiếm, gia tư khá giàu…”
Y cao giọng đọc thuộc lòng như vậy, Bích Lạc đối chiếu nguyên văn, lại không tìm ra một chữ sai. Nàng lúc đầu khó nén vẻ kinh ngạc, dần dần trong mắt lại lộ ra chút ý cười.
Người thần kỳ như vậy, lực lượng thần kỳ như vậy, lại bởi vì nguyên nhân thần kỳ mà khó tin như vậy, trở thành người đứng đầu giáo ta, hoặc đây thật sự là thiên ý cũng nên, hoặc là, lựa chọn của ta ngày đó không hề sai.
Trong lòng sinh ra sự vui mừng đạm đạm, Bích Lạc mỉm cười ngẩng đầu, lại nghe một tiếng quát khẽ bên tai: “Đừng đọc nữa.”
Bích Lạc lòng hơi kinh ngạc, đưa mắt nhìn lại, Dao Quang xưa nay yên hành mị thị, xinh đẹp vô song, chuyện tày trời cũng cười bỏ qua, sắc mặt chẳng biết là đang tái xanh hay trắng bệch, tóm lại là không dễ nhìn. Đôi mắt xinh đẹp trừng Phó Hán Khanh, răng cũng sắp nghiến ken két.
Mà ở bên cạnh, Tiêu Thương đang liều mạng xoa tay, bẻ ngón tay vang không dứt, vẻ mặt dữ tợn, dáng vẻ như thể muốn bổ lên bóp chết Phó Hán Khanh.
May mà Phó Hán Khanh lúc này đang chuyên tâm đọc tư liệu, không chú ý biểu tình của họ, bằng không chỉ sợ đã sớm ôm đầu trốn qua bên.