[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 2 - Chương 26: Quyền hạn của giáo chủ



Bích Lạc lúc đầu chỉ sửng sốt, song lập tức hiểu được, bất giác cười thầm không ngừng.

Dao Quang vốn đưa Phó Hán Khanh lên làm giáo chủ, có nguyên nhân rất lớn là muốn trút giận, ngần ấy tư liệu cũ xưa chất hết lên đây, rõ ràng muốn chỉnh chết Phó Hán Khanh, ai ngờ hy vọng mệt chết kẻ thù đã tan tành mây khói dưới năng lực khó tin này của Phó Hán Khanh, ngược lại bỗng dưng cho Phó Hán Khanh nổi bật một phen, thật sự khiến người không cam lòng.

Mà phản ứng của Tiêu Thương thì rất bình thường, chư vương họ đều là những nhân vật vạn dặm mới tìm được một, cực thông minh cực tài giỏi, tư chất thiên chất đều cao, mà vì được đến địa vị hôm nay, đều bỏ ra cái giá cực lớn, vất vả cực kỳ.

Mà Phó Hán Khanh đã có võ công khó lòng tưởng tượng, lại có tốc độ đọc và năng lực ghi nhớ càng thêm khó lòng tưởng tượng. Võ công còn có thể nói là khổ luyện ra, mà năng lực ghi nhớ kiểu này, rõ ràng chính là thiên phú. Trên thế giới, ai có thể có loại thiên phú này, khiến những người bình thường gọi là thiên tài đó, trong lòng thật sự rất không thoải mái. So với lực lượng này, mỗi người họ đều bình thường đến không thể bình thường hơn.

Nếu có thể có được tốc độ đọc và trí nhớ như vậy, thành tựu của họ chắc sẽ cao hơn hiện tại hai ba lần là ít, song rất rõ ràng là, lực lượng họ tha thiết ước mơ, mà Phó Hán Khanh là người có được thì rõ ràng chẳng xem là gì, không có chí vươn lên, cũng không có ý quý trọng, lực lượng như vậy chỉ xem như bình thường, chỉ dùng để ứng phó trò đùa ác của Dao Quang.

Biểu hiện kiểu này, hành vi kiểu này, thật sự khiến người đỏ mắt đố kỵ muốn đem y thiên đao vạn quả, mới có thể trút hết ác khí trong lòng.

Vốn người của Ma giáo chẳng phải thiện nam tín nữ, Tiêu Thương và Dao Quang có biểu hiện như vậy thật sự chẳng có gì lạ.

Mắt thấy dáng vẻ vừa tức vừa hận, bất cứ lúc nào cũng có thể mất khống chế mà ra tay giết người của hai vị này. Bích Lạc hiếm khi mới cười vui vẻ, như mây tan mặt trời hiện ra, băng tầng chợt vỡ, thanh mỹ tuyệt luân. Nàng cười ngăn Phó Hán Khanh tiếp tục đọc: “Được rồi, chúng ta đều biết trí nhớ của ngươi tốt đến thần kỳ, không cần đọc nữa.”

Dao Quang đưa tay, phất toàn bộ nửa bàn tư liệu cao bằng nửa người này xuống đất, tức giận nói: “Giáo chủ nói phải lắm, những tư liệu này không xem cũng không sao, về sau đừng xem nữa, giáo chủ, ngươi cứ phê duyệt những việc đang chờ ngươi quyết định này là được.”

Phó Hán Khanh nhìn đống tư liệu không cần xem nữa, thập phần cao hứng, lại có chút hy vọng nói: “Việc này, phải chăng những công văn này cũng có thể không cần phê duyệt?”

Dao Quang thoải mái nói: “Giáo chủ không muốn phê thì thôi, cùng lắm là để mẹ tên trông cửa kia ở nhà bệnh chết, chúng ta ở đây vẫn không cho nghỉ, không cho mẹ con họ gặp nhau lần cuối đã…”

Không đợi nàng nói hết lời, Phó Hán Khanh đã nhanh chóng lấy công văn xin phép kia đến, một tay nhấc bút, viết một chữ đồng ý thật to bên dưới.

Dao Quang cười khanh khách lắc đầu: “Không được.”

Phó Hán Khanh ngẩn ra: “Không được? Không thể cho nghỉ sao?”

“Đương nhiên có thể cho, nhưng ngươi phải viết rõ vì sao cho nghỉ, tổng cộng cho nghỉ bao nhiêu ngày, và với hành vi xin phép này, ngươi có ý kiến gì không, vân vân.”

Phó Hán Khanh trợn tròn mắt, lẩm bẩm: “Không phải chứ, chỉ là xin nghỉ phép thôi mà.”

“Chỉ là xin nghỉ phép thôi mà cái gì, nếu để người biết, tùy tiện xin nghỉ là nhất định cho, hôm nay người này xin, ngày mai người kia xin, trong giáo chúng ta còn ai làm việc không?” Dao Quang hùng hồn lý lẽ: “Ngươi đương nhiên phải viết rõ, chỉ cho nghỉ mấy ngày, cũng phải nói rõ, đây là niệm tình mẫu tử người ta mới ngoại lệ cho nghỉ, còn phải viết rõ, đối với hành vi xin phép kiểu này, ngươi không hề ủng hộ, nếu không có chuyện quan trọng tốt nhất đừng xin nghỉ, như vậy người ta mới biết, vị giáo chủ mới nhậm chức ngươi không phải chủ tử dễ lừa bịp, làm việc mới không dám không tận tâm.”

Phó Hán Khanh mồ hôi vã đầy đầu: “Đây… đây…” Trời ơi, một tờ giấy xin phép xíu xiu cũng phải biến thành phiền toái như vậy, bên kia còn mấy chồng đang chờ y chậm rãi phê duyệt, nói như vậy, nhân sinh của y sẽ chỉ còn phê duyệt phê duyệt lại phê duyệt mịt mù tăm tối, tàn bạo vô nhân đạo.

Dao Quang không khách khí nhét bút vào tay y lần nữa: “Ngươi phê đi, thân là giáo chủ, chính là nên không từ vất vả, tận lực cho giáo ta, ngươi phê duyệt nhiều hơn đi.”

Nàng nói cơ hồ có chút ác ý, có chút dữ tợn. Hừ, ngươi xem nhanh nhớ nhanh, ta thật muốn coi thử, ngươi có phải viết chữ ra nghị luận cũng nhanh như vậy, nếu ngươi không đủ nhanh, ta sẽ cho cổ tay ngươi gãy, đầu óc xoắn lại luôn, nếu ngươi thực sự nhanh như vậy, cứ coi như ta xúi quẩy là được.

Phó Hán Khanh nhìn cây bút kia lăng lăng, thiếu điều run bắn.

Bích Lạc không nhìn được, nhàn nhạt nói: “Càn Đạt Bà vương thích đùa, giáo chủ không cần để ý nàng ta. Những công văn giáo chủ phê duyệt này đích xác đều là việc vặt, không phải không thể không do giáo chủ phê. Chỉ vì giáo chủ hôm nay mới nhậm chức, còn chưa rõ lắm với giáo vụ, mới dùng mấy việc vặt vãnh này cho giáo chủ luyện tập, chậm rãi quen thuộc giáo vụ, về sau sẽ có thể xử lý đại sự. Giáo chủ chỉ cần phê cho hay không cho là được. Chúng ta đứng bên, giáo chủ có gì khó hiểu hoặc nhất thời không định được chủ ý, đều có thể hỏi chúng ta.”

Nàng vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn Dao Quang một cái nửa cảnh cáo, nhắc nhở nàng ta cho dù tức giận, cũng không được quá đáng quá. Dao Quang cười cười, thấy Bích Lạc chống lưng cho Phó Hán Khanh, cũng biết không tiện ức hiếp người quá mức, bèn theo bậc thang bước xuống, yêu kiều cười đẩy vai Phó Hán Khanh một cái, sẵng giọng: “Giáo chủ, ngươi thật là, đùa một chút cũng không biết, còn xem là thật hay sao.”

Vừa thấy nàng hờn dỗi vô hạn, Tiêu Thương liền rùng mình lui lại mấy bước, Bích Lạc cũng vội vàng dời tầm mắt.

Phó Hán Khanh lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng, nghe Bích Lạc nói thật hợp tình hợp lý, trong lòng khoan khoái, cao cao hứng hứng bắt đầu phê duyệt đống việc vặt kia.

“Quản sự tiền điện đề nghị mua thêm một xấp binh khí mới? Đồng ý.”

“Tổng tuần tra trình hỏi trong lúc giáo chủ mới nhậm chức, hết thảy phòng ngự tổng đàn vẫn như cũ được không? Đồng ý.”

“Trướng phòng thay mười ba giáo chúng báo công, xin mỗi người thưởng năm mươi lượng? Đồng ý.”

“Tả vệ đội trưởng cáo ốm từ chức, đồng ý.”

“Giáo chủ chính vị, giáo ta đại khánh, thỉnh cầu điều động rượu ngon bao nhiêu vò, cả giáo cùng vui, đồng ý.”

“Tiền phong thủ vệ thỉnh cầu sắm mười lăm kiện y phục mới. Đồng ý.”

“Phân đàn Ly quốc thỉnh cầu cho phép mở rộng việc làm ăn. Đồng ý.”

“Phân đàn Trịnh quốc có ý bán cửa hiệu, đồng ý.”

“Phân đàn Tống quốc thỉnh cầu tru sát Thiết Quyền Vô Địch Phương Minh Viễn, đồng… chờ đã…”

Phó Hán Khanh ngồi thẳng dậy, nhìn lại tờ thỉnh thị trên tay một lần nữa, vội vàng viết ba chữ to bằng cái đấu “Không đồng ý.”

Vốn y phê toàn là những việc vặt vãnh không quan trọng, căn bản chẳng cần chờ y phê duyệt, người dưới sẽ tự xử lý, cho nên lúc y phê duyệt, ba người kia đều không chú ý lắm, cho đến lúc này y chợt chấn động, Dao Quang bấy giờ mới là người đầu tiên hơi cúi xuống, chú mục nhìn qua, ồ một tiếng: “Giáo chủ vì sao không đồng ý?”

Phó Hán Khanh ngạc nhiên nói: “Muốn giết người, vì sao ta phải đồng ý?”

“Nhưng đây cũng đâu phải là vô cớ giết người.” Dao Quang đưa tay chỉ công văn “Trên đây không phải có nói rõ sao? Phương Minh Viễn nhiều lần công khai nhục mạ giáo ta, lại còn đi khắp nơi khoác lác từng giết chết bao nhiêu đệ tử giáo ta, vì y nói xằng bậy, khiến thế nhân coi thường giáo ta, giáo ta bắt y trả giá, có gì không thể?”

Phó Hán Khanh chỉ cảm thấy đặc biệt hoảng sợ: “Chỉ bởi chút chuyện thế này đã muốn giết người?”

“Vậy thì sao?” Tiêu Thương thản nhiên nói “Trên giang hồ này, giết người chưa bao giờ cần lý do, chúng ta giết người có lý đã là rất không tồi.”

Phó Hán Khanh kinh ngạc nhìn mỗi người họ, trong mắt đầy vẻ khó hiểu và nghi hoặc.

Mà ba người cũng nhìn y như vậy, trong mắt cũng là khó hiểu và nghi hoặc hệt như nhau.

Phó Hán Khanh không hiểu, vì sao có thể tàn nhẫn như vậy, quyết định sinh tử của một tính mạng sống sờ sờ khác đơn giản như vậy, dù rằng việc này, y đã nhìn bao nhiêu đời, vẫn không sao hiểu được.

Mà ba người Dao Quang Bích Lạc và Tiêu Thương không hiểu, trên thế giới vì sao lại có loại người quả thực ngây thơ đến mức ngu xuẩn thế này. Làm giáo chủ Ma giáo mà hỏi vấn đề kiểu này, dứt khoát là trò cười.

Phó Hán Khanh trầm mặc hồi lâu, mới lắc đầu: “Ta không đồng ý.” Y không hề trình bày lý do, với y mà nói, muốn hủy diệt một sinh mệnh, đây đã là lý do lớn nhất để y phản đối.

Tiêu Thương cả giận nói: “Ngươi rốt cuộc có hiểu mình đang làm gì không? Thân là giáo chủ Ma giáo, lòng dạ mềm yếu trách trời thương dân căn bản không nên có.”

Phó Hán Khanh bình tĩnh hỏi: “Là ai quy định giáo chủ Ma giáo không thể trách trời thương dân?”

Tiêu Thương sửng sốt một chút mới đáp: “Mọi người đều biết…”

“Mọi người đều biết, không có nghĩa là ta phải làm như vậy? Giáo chủ Ma giáo, làm chính mình, hay là làm người trong mắt người khác. Vì sao ta phải thuận theo cách nghĩ của thế nhân, thay đổi cách nhìn của mình.” Phó Hán Khanh nhàn nhạt nói “Ta không phải trách trời thương dân, ta chỉ làm chính ta. Ta sẽ không đi hành hiệp trượng nghĩa, cũng không muốn cứu khổ cứu nạn, nhưng nếu có người hấp hối trước mặt, ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nếu ta biết có người sắp đi giết chóc sinh mệnh, mà thái độ của ta có thể ngăn cản, vậy thì ta nhất định sẽ ngăn cản. Ta chỉ đang làm chuyện một người bình thường sẽ làm, lại có ai quy định, giáo chủ Ma giáo, không thể làm một người bình thường.”

Sự trầm mặc khiến người ngạt thở giằng co một lúc lâu, đối mặt giữa bốn người biến thành một loại giằng co khác.

Rất lâu sau, Dao Quang mới nói: “Chính ngươi cũng nói, ngươi kế nhiệm giáo chủ, chỉ là vì hoàn thành một lời hứa, ngươi không thật sự muốn làm chuyện giáo chủ nên làm.”

“Nhưng ngươi đã nói với ta, lời hứa sở dĩ là lời hứa, quyết không phải là có thể dựa vào giở trò để chứng thực giá trị của lời hứa. Đã làm giáo chủ, vô luận có tình nguyện hay không, không thể thoái thác chuyện giáo chủ nên làm. Cho nên, những tư liệu và công vụ ngươi giao cho ta này, tuy rằng ta cảm thấy không nhất thiết phải do giáo chủ xử lý, nhưng các người đã nói như vậy, ta cũng không cự tuyệt, mà chuyện này cũng thế.” Trong ánh mắt trong suốt của Phó Hán Khanh, mang theo sự sáng tỏ: “Ta biết, giáo chủ ta đây với các người mà nói, chỉ là trò đùa, ta cũng biết, các người không thật sự để ý quyền uy của giáo chủ, mà Tu La giáo này từ trên xuống dưới, ta có thể làm chủ, có lẽ ít đến thảm. Nhưng các người đã đẩy ta lên vị trí này, chí ít trong một mức độ nào đó, phải cho ta một chút tuân trọng thích đáng. Những chuyện giao cho ta phê duyệt này, đã đều là chuyện không quan trọng, vậy thì chí ít phải cho phép ta quyết định. Mà hiện tại, quyết định của ta là, không đồng ý.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.