[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 2 - Chương 7: Bát vương phong vân động



Phó Hán Khanh được chiêu đãi tốt vô cùng, bể bơi cực lớn bạch ngọc điêu thành, chỉ cho mình y tắm rửa, bên cạnh còn đứng một hàng bảy tám thiếu nữ xinh đẹp, giúp y giữ đồ, chà lưng. Mỗi một người dung nhan đều yêu kiều hơn hoa, mỗi một người trên mình đều chỉ mặc áo ngắn đơn giản, lộ rõ thân thể duyên dáng. Tất cả đều vẻ mặt tươi cười, cung kính hầu hạ y gột sạch gió bụi, dòng nước mát rượi ngấm lên y phục vốn đã rất ít của mỹ nhân, khiến bộ vị mỹ lệ nhất đủ hấp dẫn nhất của nữ thể, càng như ẩn như hiện, khiến người phải nghĩ ngợi.

Phó Hán Khanh thản nhiên tiếp nhận sự hầu hạ chăm sóc của những nữ tử này, hoàn toàn không mảy may bất an, nhưng cũng đồng dạng thản nhiên nhìn hết đủ loại hình thái duyên dáng của mỹ nhân, ánh mắt chẳng hề bất đồng so với ngắm một đóa hoa, một gốc cỏ.

Sau khi gột sạch gió bụi, thay y phục hoa quý thoải mái nhất, đến yến hội long trọng nhất của Tu La giáo. Thức ngon mỹ vị nhất, mỹ tửu danh quý nhất, ca vũ động lòng người nhất, tất cả đều có. Trừ Dao Quang bị thương quá nặng, thật sự không thể tham dự, Địch Cửu và Mạc Ly đều nén thương thế đích thân bồi, tha thiết mời rượu, ngữ khí chân thành cứ như là tri kỷ nhiều năm không gặp vậy.

Phó Hán Khanh có rượu thì uống, có đồ thì ăn, người khác không đề cập tới chuyện tiếp nhiệm giáo chủ, y cũng chẳng nói gì nhiều. Người ta hỏi gì, y có thể đáp thì đáp, không thể đáp chỉ nói, ta không thể cho ngươi biết. Về phần người ngoài có phải đang dò xét, nói chuyện phải chăng có nghệ thuật, đủ kỹ xảo, cự tuyệt quá trực tiếp liệu có khiến người ta khó xử không, những điều này y hoàn toàn không suy nghĩ. Yến tiệc đã xong, Địch Cửu tự mình dẫn Phó Hán Khanh đến gian phòng tốt nhất trong cả Thiên Ngoại thiên.

Những trang sức hoa lệ, bài trí vô giá đó Phó Hán Khanh hoàn toàn không chú ý, y vừa nhìn đã trúng ý, trong lòng cao hứng chính là chiếc giường lớn nhất thoải mái nhất mềm mại nhất tinh xảo nhất kia. Nói đến thì vì lời hứa không hay ho này, y đã phải một mình trong sa mạc, chịu khổ chịu tội bao nhiêu ngày, chẳng dễ dàng gì đến được đây, cuối cùng có thể ngủ một giấc hạnh phúc khoan khoái rồi.

Nghĩ đến điểm đó, tâm tình thập phần kích động, tên lười nhác tội nghiệp, quả thực phải lệ nóng doanh tròng.

Cho nên sau khi Địch Cửu khách khí cáo từ mấy câu, mấy người khác lưu lại hầu hạ đều bị y bảo không có việc gì mà đuổi hết ra ngoài, giáo chủ Ma giáo tương lai tâm tình khoái hoạt dị thường, như một đứa trẻ, quả thực gấp không chờ nổi mà lao thẳng lên giường. Sau đó kinh hãi kêu một tiếng rồi nhảy dựng lên, vén tấm chăn mềm mại nhìn thử, trong ổ chăn ấm áp, một nữ tử toàn thân không một mảnh vải, da thịt trắng như tuyết, thân mang dị hương, dung nhan tuyệt sắc, mỉm cười với y, vừa xinh đẹp vừa quyến rũ: “Công tử.”

Lúc này, tất cả những vết thương trọng yếu trên người Dao Quang đã được xử lý tốt nhất, tân nhiệm Thiên vương Tu La giáo và Long vương thâm niên cao nhất ngồi trước giường Càn Đạt Bà vương, thần sắc đều thập phần ngưng trọng.

Mạc Ly trầm giọng nói: “Các ngươi có chú ý, trong tên của y, có một chữ hán?”

Dao Quang gượng đề cao tinh thần hỏi: “Các ngươi có phát hiện, mắt y, so với hài tử còn trong suốt hơn.”

Địch Cửu ngạc nhiên: “Truyền thuyết liên quan đến vị giáo chủ kia trong giáo rất nhiều người đều biết, một ngày nào đó, một người trong tên có chữ hán, ánh mắt trong suốt, sẽ đến mở ra một thiên địa mới cho thánh giáo chúng ta, nhưng đó chỉ là truyền thuyết, truyền thuyết rất nhiều người từng nghe này, cũng có khả năng bị rất nhiều người lợi dụng.”

Mạc Ly và Dao Quang nhìn nhau một cái, sau đó Mạc Ly nhẹ nhàng nói: “Không phải truyền thuyết, hoặc giả nói truyền thuyết này, kỳ thật là rất nhiều năm trước, Bất Động Minh vương đời thứ nhất vì chế ước chư vương đời sau, vì một người tạo thế không biết ngày nào sẽ xuất hiện mà cố ý xây dựng nên.”

Địch Cửu hơi nhíu mày: “Có ý gì?”

Dao Quang nhẹ nhàng nói: “Có một bí mật rất lớn, thiết luật tối cao, từ đời đầu tiên tới nay, giáo mệnh tối cao cũng chỉ có chư vương mới có thể truyền tai nhau, ngươi không biết. Vốn điều này phải vào ngày ngươi tiếp nhiệm Thiên vương, do Thiên vương tiền nhiệm đích thân cho ngươi biết. Nhưng lão đầu kia không còn, mà Long vương cũng chưa kịp cho ngươi biết, đã bị Phó Hán Khanh xông vào cắt ngang.”

Mạc Ly nhẹ nhàng gật đầu: “Việc này có liên quan đến chế độ quyền giáo chủ giáo ta các đời truyền lại? Ngươi biết vì sao mỗi một đời giáo chủ đều chỉ có thể xưng là quyền giáo chủ không? Bởi vì từ giáo chủ đời đầu tới nay, giáo chủ chân chính giáo ta có thể chấp nhận chỉ có một, người kia…”

Trong quá trình Long vương cao tuổi nhất Ma giáo thuật lại cơ mật cao nhất trong giáo với tân nhiệm Thiên vương, thần sắc Địch Cửu vẫn không có biến hóa lớn, đợi khi nói xong, y mới nhàn nhạt nói: “Cho nên, y phải là người trong lời tiên đoán của giáo tổ đời đầu kia, y sẽ trở thành giáo chủ chân chính đầu tiên của giáo ta từ sau giáo tổ.”

Mạc Ly nhìn Địch Cửu có phần kỳ quái, tuy nói phương thức huấn luyện ảnh vệ cực lãnh khốc thiết huyết, song biết địa vị của mình gặp uy hiếp lớn như vậy, còn có thể mặt không biểu cảm, ngữ khí nhạt nhẽo như thế, thiếu niên này thật sự có chút lão thành quá đáng, cũng khó trách có thể trổ hết tài năng trong chúng nhân.

Dao Quang nén đau, khe khẽ cười nói: “Đã bảy trăm năm, tuy nói có thiên ma huyết thệ ước thúc, nhưng bây giờ còn ai thật sự coi lời thề, coi tôn sư trọng đạo là gì. Trái lại chư vương chúng ta và chế độ chế hành giáo chủ càng có thể cam đoan thiết luật đời đầu này trong dòng thời gian đằng đẵng, có khả năng thực hiện. Nếu chư vương và quyền giáo chủ không hợp, trái lại có thể mượn lý do này kéo quyền giáo chủ xuống ngựa, trợ giúp người phù hợp với yêu cầu của giáo tổ bước lên, cho nên…” Nàng cười ném mị nhãn cho Địch Cửu “Nhớ khách khí với chúng ta một chút, lấy lòng nhiều hơn, tương lai bảo vệ vị quyền giáo chủ cũng dễ dàng hơn nhiều.”

Địch Cửu lạnh lùng nhướng mày, có phần không biết nên giận hay cười, vị toàn thân trên dưới thương lớn thương bé mấy chục chỗ này, cư nhiên còn không quên nói đùa.

Mạc Ly nói nhàn nhạt: “Bao đời nay, không phải chưa từng xuất hiện người thoạt nhìn phù hợp yêu cầu, các đời chư vương giáo ta thậm chí âm thầm bồi dưỡng một đám người mắt trong suốt, sau đó dùng để tranh quyền đoạt lợi.”

Địch Cửu mi phong hơi nhếch: “Các ngươi cho y là…”

“Y đích xác có khả năng là chư vương khác âm thầm bồi dưỡng sai sử, dùng để đoạt quyền, nhưng với võ công của y, khả năng này hoàn toàn không tồn tại. Người có được võ công bực này, làm sao cam tâm trở thành con rối của kẻ khác, ngồi bài trí trên bảo tọa. Sẽ chẳng có ai trợ giúp một kẻ quá cường đại, bản thân không thể khống chế như vậy lên ngôi.” Mạc Ly hơi lắc đầu.

Dao Quang thản nhiên cười cười: “Kỳ thật muốn đứng đầu giáo ta cũng không khó lắm, quan trọng không phải là phù hợp những điều kiện theo như lời giáo tổ đời đầu nói hay không, mà ở chỗ y phải chăng đủ cường đại, phải chăng có thể lãnh đạo chúng ta đánh bại đám gọi là chính đạo, phải chăng có thể dẫn dắt giáo ta đi đến hưng thịnh.”

Địch Cửu nhướng mày, bình tĩnh nói: “Phó Hán Khanh đủ cường đại, y cường đại đến mức vượt quá tưởng tượng của chúng ta, nếu y thật lòng nghĩ cho giáo ta, vậy thì y làm giáo chủ đích xác có ích vô hại.”

Dao Quang ra vẻ kinh ngạc nói: “Đây chính là lời thật lòng của ngươi, nếu ngươi cũng không có ý kiến, vậy ta cũng thật sự muốn ủng hộ y làm giáo chủ.”

Địch Cửu dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang nàng: “Ta không có hứng thú ra vẻ rộng rãi. Các ngươi vốn không có giao tình gì lớn với ta, giữa lợi và hại, cũng chẳng dám trông mong các ngươi bảo vệ ta phản đối y. Nếu y đăng vị có ích cho giáo ta, các ngươi tự nhiên sẽ ủng hộ, đến lúc đó cũng chẳng thể do ta không đồng ý.”

“Được rồi được rồi, sự tình cũng bức đến trước mắt rồi, mọi người phải nên đồng tâm hiệp lực mới đúng, sao các ngươi lại cãi nhau rồi.” Mạc Ly đau đầu nhìn hai người giận dữ “Chuyện này quá nghiêm trọng, không thể do ba người chúng ta quyết định. Hôm nay trong tiệc rượu, nên thăm dò, chúng ta đã dò ra hết, hiện tại lập tức đưa tin, bảo Đại Bằng vương tra rõ mọi thứ về Phó Hán Khanh. Người này quá cường đại, sâu không thể lường, nhất định phải tìm ra lai lịch xuất thân, nắm giữ nhược điểm của y mới được. Còn nữa, thông tri Khẩn Na La vương, điều động nhân thủ, tìm kiếm mộ phần và di thể giáo chủ ở nơi y nói, nếu có thể tìm được thi thể, phải tra nghiệm thi thể cẩn thận nhất, để xác định lời y nói có phải là thật. Bảo chư vương các nơi đều mau chóng về gấp cho ta, trời cũng sắp sập rồi, coi họ còn tiêu dao được không.”

Dao Quang mỹ lệ hơi nhướng mày: “Người khác liệu có về không thì ta không biết, bất quá Đại Minh vương của chúng ta chỉ sợ sẽ không nghe lời như vậy đâu.”

Mạc Ly lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn về phía Địch Cửu: “Nghi thức truyền thừa Thiên vương của ngươi còn chưa tiến hành xong đã bị cắt ngang, bất quá, về quyền hạn Thiên vương của ngươi sẽ không bị ảnh hưởng đâu, chỉ là ngươi vẫn chưa chọn cho mình một cái tên?”

“Không cần.” Địch Cửu nhàn nhạt nói “Thiên ý khiến ta không kịp chọn tên cho mình, vậy cứ gọi là Địch Cửu đi.” Ánh mắt y hờ hững như chết “Để ta vĩnh viễn ghi nhớ, bất kể tương lai thân phận địa vị như thế nào, ta chẳng qua là một cái bóng chỉ có số hiệu. Chẳng qua là công cụ tồn tại vì sự cường đại của Tu La giáo. Tất cả những người cùng ta lớn lên, cùng nhau khốn khổ giãy giụa sống sót, đến bây giờ có được cũng bất quá là con số, vì sao ta phải đặc thù.”

Y đứng dậy, cũng không nhìn Mạc Ly và Dao Quang nữa, đẩy cửa rảo bước ra ngoài.

Dao Quang khe khẽ cười rộ: “Tên này tâm tình không tốt đâu, xem ra trừ phi y có thể lên làm giáo chủ, bằng không y sẽ giận dỗi, vĩnh viễn không lấy tên cho mình.”

Mạc Ly đối với việc nàng ta cười trên nỗi đau của người, cũng chỉ có thể khe khẽ thở dài, đang sầu não, nghe thấy Địch Cửu bên ngoài kêu một tiếng: “Mị Cơ, sao ngươi đã về rồi.”

Mạc Ly kinh ngạc bước vội ra cửa, quả nhiên thấy trên hồi lang, một nữ tử cực xinh đẹp, vẻ mặt buồn bực, đang đứng phía trước Địch Cửu.

“Không phải lệnh ngươi đi hầu hạ y à? Sao đã về rồi?”

Sắc mặt Mị Cơ hơi tái xanh, cắn răng, mới căm giận nói: “Y ngủ rồi.”

“Cái gì?” Địch Cửu và Mạc Ly cùng hỏi.

“Y ngủ rồi.” Mị Cơ hô to một tiếng, vẻ mặt toàn là oán hận “Tôi đấm chân cho y, giúp y bóp vai, y lại dám ngủ mất.” Nàng cắn răng, dáng vẻ như muốn xé nát người ta.

Địch Cửu và Mạc Ly nhìn nhau ngạc nhiên.

Có thể khiến nhị vương Tu La thất sắc như thế, tuyệt không phải bởi chuyện Phó Hán Khanh ngủ đơn giản kiểu này.

Mị Cơ là nữ tử đắc lực nhất trong số thuộc hạ của Dao Quang, cũng là người mị thuật tạo hài cao nhất trong cả Tu La giáo. Nàng vốn là một mỹ nhân tuyệt sắc, khi không thi thuật đã có thể khiến người ta thần động tâm dao, nếu toàn lực thi triển mị công, võ lâm chính đạo, tăng nhân đạo trưởng đức hạnh cao nhất tu hành kiên định nhất, cũng không thể duy trì. Khi nàng cởi sạch quần áo, không một mảnh vải nũng nịu tiến đến bóp vai bóp chân cho ngươi, lại đem thủ pháp giục tình, phương thức kích thích dục vọng của cơ thể dung hợp vào trong xoa bóp. Cho dù là thần tiên thanh tâm quả dục, cũng sẽ nhịn không được lập tức đẩy ngã nàng.

Phó Hán Khanh lại có thể ngủ say trong khi nữ tử thế này hầu hạ mình. Trừ phi y không phải nam nhân. Cũng khó trách Mị Cơ bị đả kích nát bét hết tự tin, tức thành thế này.

Đến cả Địch Cửu cũng tự hỏi, với định lực của y, nếu Mị Cơ toàn khai công lực trước mặt, mình nếu muốn bảo trì thanh tỉnh, biện pháp duy nhất cũng chỉ có thể là không cho nàng ta lại gần, bây giờ thấy Mị Cơ tức thành thế này, đúng là vừa sợ vừa giận vừa buồn cười, gương mặt lạnh lùng hiếm khi mới nhu hòa đôi chút, cười nói: “Ngươi đừng quá buồn, ta thấy, chưa biết chừng tên này căn bản không thể đâu, bằng không làm sao y có thể ngủ trước mặt Mị Cơ.”

Mị Cơ bật cười: “Thiên vương mà cũng biết trêu đùa tiểu nhân vật như tôi đây.” Nàng cười nói “Tôi nghĩ, phàm là nam nhân bình thường, không có lý do gì mà không động tâm với tôi, trừ phi…”

“Trừ phi y thích căn bản không phải nữ nhân, đúng chứ?” Ánh mắt Địch Cửu khẽ động.

Mạc Ly đã nhàn nhạt nói “Chọn hai thiếu niên tuấn tú nhất, đưa đến cho y.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.