[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 3 - Chương 102: Dần lộ manh mối



“Chúng ta rốt cuộc còn phải thủ ở đây bao lâu?” Thanh âm lạnh băng của Dạ Xoa vang trong sảnh đường nho nhỏ nóc lưu ly này “Người bên trong sống dở chết dở là chúng ta không làm gì hết sao? Đã bốn ngày rồi, chúng ta đã bỏ lỡ thời gian phản kích tốt nhất.”

Chất vấn lạnh băng như nắm đấm đánh trong không khí, hai người có tư cách trả lời trong sảnh, một ngồi trên ghế nhíu mày suy nghĩ, một đang chậm bước, rốt cuộc chẳng ai trả lời.

Dạ Xoa cười gằn một tiếng: “Được, các ngươi tiếp tục ở đây lãng phí thời gian đi, ác nhân tự có kẻ đứng đầu sát thủ ta đây đi làm.” Rốt cuộc không thèm để ý phản ứng của hai người nữa, phất tay áo đi ngay.

“Chậm đã.” Dao Quang thở dài, không thể không theo tiếng mà nói: “Dù là muốn đi phản kích, cũng nên biết địch nhân của chúng ta hiện tại ở nơi nào, đang làm gì. Cho dù trên tay ngươi có tổ chức sát thủ cường đại nhất, chung quy đâu thể nào không thấy người đã giết chứ.”

Dạ Xoa hừ lạnh một tiếng: “Việc này thì phải hỏi Đại Bằng vương tự xưng không gì không biết, trên thực tế lại nơi nơi biết sau của chúng ta.”

Tiêu Thương như hoàn toàn không phát giác có người đang chế giễu trào phúng, mi phong nhíu chặt lắc đầu, lẩm bẩm một mình: “Không đúng…”

Dao Quang hỏi khẽ: “Cái gì không đúng?”

“Lần này Địch Cửu có thể nơi nơi tránh được phong tín tử của ta, lặng lẽ làm chuyện lớn như vậy, ta một chút tin tức cũng không hay biết, việc này rất không đúng…”

Dao Quang thở dài: “Ta biết chuyện lần này ngươi rất mất mặt, thôi khỏi cần lại đi tìm cớ khác nữa…”

Tiêu Thương giận dữ trừng qua: “Ai tìm cớ, trước đó vài ngày ta cũng là bị một chuỗi chuyện này quay rối mù đầu óc, mấy ngày nay mới có thời gian ngẫm nghĩ, lúc này mới cảm thấy cổ quái. Địch Cửu lặng lẽ thu nạp vây cánh, mọi người đều biết, cũng cho đây bất quá là tư tâm bình thường, không để ý lắm. Nhưng y âm thầm tạo thế lực, lôi kéo nhân thủ phản giáo, lại im hơi lặng tiếng gây ra một chuỗi đại sự ở phân đàn các nước. Phong tín tử của ta cho dù không có khả năng điều tra ra hết, nhưng hoàn hoàn toàn toàn không phát hiện một chút dấu vết như vậy, thì quá là kỳ quái…”

“Có gì đáng kỳ quái, phong tín tử tuy rằng thiện thám thính tin tức, nhưng Địch Cửu nắm giữ đại quyền đã nhiều năm, sớm ôm tư tâm, âm thầm chú ý phương thức hành động của phong tín tử. Trước đó đã lẩn tránh, các ngươi nhất thời không điều tra ra, chẳng có gì phải ngạc nhiên. Thừa nhận thất bại không mất mặt, thà chết không nhận thua mới làm người ta khinh thường.” Dạ Xoa lạnh lùng nói.

Tiêu Thương cười lạnh: “Không sai, Địch Cửu tay khống chế đại quyền nhiều năm, thân tại cao vị trong giáo, rất nhiều hành động của phong tín tử, không thể trốn khỏi tai mắt y. Nhưng nếu thật mà luận, các ngươi cũng thân tại đại vị trong giáo nhiều năm, thời điểm ở cùng ta, tranh cường đấu thắng với ta, phải nhiều hơn y không biết bao nhiêu, đổi lại các ngươi, muốn làm một chuyện lớn như vậy, phức tạp như vậy, liên đới nhiều như thế, có thể hoàn toàn giấu được ta không?”

Y nơi này chất vấn chưa hết, Dao Quang đã thoáng biến sắc. Dạ Xoa hơi nhíu mày, hai người nhất thời lại đều không thể trả lời.

Tiêu Thương căm hận nói: “Chư vương chế hành, là chế độ truyền thừa bảy trăm năm qua, một thế hệ chư vương nào mà chưa từng phòng bị lẫn nhau, đấu pháp lẫn nhau. Phong tín tử của ta, đâu phải chỉ giám thị mỗi mình y. Đối với hành động của những người khác các ngươi cũng thập phần chú ý như vậy. Các ngươi đương nhiên cũng không thích nơi nơi có người quản có người tra, các ngươi cũng sẽ có các loại thủ đoạn phản giám thị, nhưng lại có loại thủ pháp nào có thể hoàn toàn tránh được tai mắt của phong tín tử. Đạo lý đồng dạng, mỹ nữ hầu hạ bên cạnh ta và những người khác, trong đó nhất định sẽ có đồ tử đồ tôn của Dao Quang len vào, trừ phi chúng ta đều tính toán cả đời làm hòa thượng ni cô, không hỏi việc nam nữ, bằng không Dao Quang nơi đó khẳng định không phòng bị được, còn cả ngươi, Dạ Xoa…” Ánh mắt y nhìn sang Dạ Xoa, cười nói: “Ngươi khống chế tổ chức sát thủ lớn nhất bản giáo, trong tối, cũng nhất định phải cẩn thận nghiên cứu nhược điểm của những người khác, thậm chí lấy chúng ta làm kẻ địch thiết tưởng, để huấn luyện thuộc hạ thuật vây giết ám toán. Chúng ta biết rõ như vậy, cũng đâu thể làm gì.”

Dao Quang chầm chậm gật đầu: “Không sai, chư vương kiềm chế lẫn nhau, chế ước lẫn nhau, là truyền thừa bảy trăm năm qua, ai cũng không có khả năng giấu được mọi người, đi làm hành vi phản giáo, nhưng sự thật là, Địch Cửu đã làm được, đây rốt cuộc là…”

Nàng ngưng mắt nhìn Tiêu Thương, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi đã hỏi ra đây, chắc là trong lòng đã nắm chắc.”

Tiêu Thương cười khổ, vẻ tươi cười đặc biệt nặng nề: “Ta chỉ mong đã đoán sai. Địch Cửu có thể giấu được ta, không phải phong tín tử vô năng, mà là, có một người hoàn toàn nắm rõ hết thảy quy luật hoạt động của phong tín tử, tinh thông hết thảy thủ đoạn giấu giếm phong tín tử, đang trợ giúp Địch Cửu.”

Dạ Xoa thở dài một hơi, trầm giọng hỏi: “Trừ ngươi ra, còn người nào có thể làm được hai điểm này.”

Tiêu Thương nhắm mắt thở dài, một lúc lâu mới nói: “Bất Động Minh vương.”

Dạ Xoa chấn động, buột miệng nói ngay: “Không có khả năng?”

“Làm sao không có khả năng?” Tiêu Thương lạnh lùng hỏi “Ngươi biết Bất Động Minh vương đời này là ai không? Ngươi từng gặp y chưa? Y dáng vẻ thế nào, y có thân phận gì, y tính tình ra sao, y thích cái gì? Ngươi chẳng biết gì hết, lại dám nói không có khả năng?”

Sắc mặt Dao Quang thoáng trắng nhợt, gật đầu cực chậm cực chậm: “Ta cũng muốn nói không có khả năng, thế nhưng lúc này nghĩ đến, quả thật ngoại trừ y thì chẳng còn người thứ hai có bản lĩnh thế này nữa. Từ đời đầu tới nay, Bất Động Minh vương đã có được đặc quyền cách biệt độc lập, hết thảy hành sự, không cần báo với trong giáo, tất cả lực lượng trong giáo, không được rình mò điều tra, cho nên Bất Động Minh vương, trước nay đều là người thần bí nhất trong giáo. Bảy trăm năm qua, số lần xuất hiện cũng ít đến thảm. Đối với Bất Động Minh vương, chúng ta không hề biết gì. Chúng ta chỉ biết, người có thể đáp ra mật ngữ, lộ ra tín vật chính là Minh vương, chúng ta chỉ biết, phàm trong giáo có đại sự phải quyết sách, đều nhất định chiếu truyền thống bảy trăm năm qua, thông qua phương thức cơ mật truyền ra tin tức, nhưng tin tức này do người nào nhận, làm sao nhận, hay là rốt cuộc có người nhận hay không, chúng ta kỳ thật chẳng hề hay biết. Nhưng y cái gì cũng biết, chuyện quan trọng trong giáo, y biết toàn bộ.”

“Càng đáng hận là, chế độ phong tín tử, vốn chính là Minh vương và Bằng vương đời đầu cùng lập, tất cả quy tắc hoạt động của phong tín tử, thậm chí bao quát cải tiến đời sau, đều phải thông báo Minh vương. Tương truyền Minh vương đời đầu địa vị cực đặc biệt, không thích hợp để người biết, cho nên dù là Bằng vương nắm trong tay tình báo thu thập, cũng phải tránh việc này, tránh xâm phạm đến lợi ích của Minh vương.” Tiêu Thương tức tối nói “Minh vương kia bình quân năm mươi năm mới xuất hiện một hai lần, mọi người trên cơ bản đều xem y là người không tồn tại, dù là các đời Bằng vương truyền thừa cũng không quá để ý y, hôm nay ta mới biết được, chính là ngần ấy năm qua lơ là, mới khiến chúng ta có cái họa tâm phúc.”

Dao Quang và Dạ Xoa nghe vậy đều chỉ trầm mặc nhìn nhau.

Tương truyền, Minh vương đời đầu, là người kinh tài tuyệt diễm. Thủy tổ bản giáo tuy là Địch Phi, nhưng Minh vương mới là công thần hàng đầu trùng hưng bản giáo. Năm đó bản giáo bị chính đạo áp chế, thương vong nặng nề, chán nản đào vong. Là dựa vào Minh vương với đủ loại mưu hoa và dốc hết sức duy trì, mới có thể chấn hưng, cũng báo thù chính đạo thiên hạ.

Cho nên, chư vương đều rất kính Minh vương, với ý kiến của Minh vương, không gì không nghe theo.

Sau đó chế hành chư vương, chế độ ảnh vệ, phương thức lựa chọn giáo chủ, đều là quyết sách của Minh vương, kỳ thật nhìn từ trên quyền quyết định, Minh vương mới là giáo chủ đời đầu chân chính.

Thân phận của Minh vương đời thứ nhất đến nay không một ai biết, nghe nói trừ chư vương đời đầu thì không còn một người nào biết thân phận của y, vì bảo vệ bí mật của Minh vương, đồng thời tỏ rõ quyết không thể xâm phạm quyền lực và ẩn bí của Minh vương, Bằng vương đời đầu chẳng những chưa từng tra xét hết thảy về Minh vương, thậm chí thông báo toàn bộ tình huống của phong tín tử cho Minh vương, làm phương thức tra xét của phong tín tử mất hiệu lực với Minh vương, lấy đây để tỏ rõ thành ý, mà truyền thống này sau đó vẫn liên tục truyền xuống.

Bởi vì Minh vương về sau cực ít xuất hiện trong lịch sử thần giáo, tuy từng có tráng cử vừa nhấc tay mà vãn đại kiếp, cũng từng vô tình ngồi nhìn thần giáo gặp tai ương diệt vong mà không hiện thân. Thậm chí từng có lịch sử, suốt một đời chưa từng lộ diện một lần, dần dần mọi người đều không tự giác xem Minh vương như một người không tồn tại.

Tuy rằng mỗi một lần trước khi ra đại quyết sách, đều theo lệ thông tri Minh vương, nhưng trên tâm lý, chưa từng thật sự nghĩ Minh vương sẽ xuất hiện, trong tính toán trước đó, cũng chưa bao giờ tính một phiếu kia của Minh vương, cho đến lần này, Tiêu Thương đột nhiên nói ra đoạn chân tướng ẩn tình này, mới khiến người bỗng giật mình phát giác, kẻ ẩn nấp sau truyền thừa bảy trăm năm kia, hóa ra không phải là một cái bóng như có như không, hóa ra đang tồn tại chân thật, hơn nữa lần này không còn là ân nhân của thần giáo, cứu tinh của thần giáo, mà là… địch nhân rất đáng sợ của thần giáo.

“Y đã là Bất Động Minh vương của bản giáo, vì sao lại giúp Địch Cửu?” Dạ Xoa trầm mặc một hồi, rốt cuộc hỏi ra một câu.

Tiêu Thương cười to: “Địch Cửu cũng vẫn là Thiên vương bản giáo, còn không phải ám toán giáo chủ.”

Dao Quang than nhẹ: “Ngươi nghĩ thử, Bất Động Minh vương, nghe tuy rằng tôn quý, nhưng nếu có một ngày, thật có một người, nói ám thoại, đưa ra tín vật, vào trong giáo, chúng ta sẽ cho y bao nhiêu tôn trọng, lại chịu chia cho y bao nhiêu quyền bính? Mấy năm nay, giáo ta thanh thế như mặt trời ban trưa, hàng năm tiền lãi làm ăn các nơi chính là con số cực kinh người, nếu y muốn chia đi một phần tiền của y, chúng ta sẽ đáp ứng không? Nếu y muốn điều đi một tốp nhân thủ, vẽ ra một phạm vi quản hạt, chúng ta sẽ chịu không?”

Tiêu Thương cười khổ, Dạ Xoa không nói gì.

Đừng nói Bất Động Minh vương, cho dù là tổ sư gia Địch Phi chết rồi sống lại, họ cùng lắm cũng là tôn kính đối đãi mà thôi, nếu muốn không công chia quyền chia tiền chia địa bàn, còn không nhảy dựng lên liều mạng.

“Minh vương đời thứ nhất nghe nói thân phận cực cao cực tôn, căn bản chẳng cần quyền thế tài phú của giáo ta, dốc lòng dốc sức cho giáo ta, chỉ vì báo ân nghĩa của tổ sư gia, mà Minh vương đời đầu tuy rằng chưa từng dây phần quyền lợi trong giáo, nhưng y với giáo ta ân sâu nghĩa nặng, có mệnh lệnh chỉ cần phân phó một câu, chư vương khác tất nhiên không ai không tận sức. Mà sau đời đầu truyền thừa, cũng từng vài lần có việc Minh vương ra tay cứu giúp bản giáo khỏi khốn cảnh, lúc đó Minh vương nếu có yêu cầu gì, những người khác trong giáo khẳng định cũng sẽ không cự tuyệt. Cho nên, Minh vương địa vị cao cả, mà trong giáo lại không phân chia quyền lực cụ thể, chỉ bằng sự tôn kính và nhận thức chung của mọi người rồi cứ thế truyền thừa xuống, nhưng mà, đã qua bảy trăm năm…” Dao Quang thong thả thở dài.

Thời gian bảy trăm năm, đủ để thay đổi hết thảy.

Tổ tiên đời đầu không cầu gì, không có nghĩa là hậu nhân không cầu gì.

Tổ tiên đời đầu căn bản không để ý chuyện quyền lực, không có nghĩa là hậu nhân không có tham vọng xa vời này.

Đời đầu, cùng với mấy đời sau, đều từng có đại ân nghĩa với bản giáo, cho dù không phân chia quyền lực rõ ràng, có chuyện gì cũng có thể điều động hết thảy tư nguyên trong giáo.

Nhưng hiện tại, Minh vương truyền thừa đã đứt rất rất nhiều năm, ba trăm năm qua, Minh vương xuất hiện không quá bốn lần, hơn nữa cũng đều không cống hiến lắm cho giáo. Tu La giáo từ trên đời đều chê trách, đến hôm nay thiên hạ chú mục, từ không thấy thiên nhật, đến hiện nay chư quốc giúp đỡ, một đường đi tới, phong quang vạn trượng, tài nguyên cuồn cuộn, trong đó lại không hề có một chút công lao của người này. Thật sự chui ra một kẻ, ai chịu đem tiền và quyền lực trong tay chia một tẹo teo cho cái tên không liên quan này… Bọn họ nói cho cùng vẫn đều là ác đồ Ma giáo, cho dù hiện tại vờ vĩnh tẩy trắng, dưới thái dương thỉnh thoảng cũng giả người tốt, trong xương cốt quả quyết không thể biến thành quân tử.

Tiêu Thương oán hận thở dài: “Bốn chữ Bất Động Minh vương, đến chỗ chúng ta không đổi được lợi ích gì, lại có thể lợi dụng hiểu biết của y với phong tín tử, với một số việc riêng của giáo ta, trợ giúp Địch Cửu. Số tiền Địch Cửu moi ra từ giáo ta, kho báu gạt được từ chỗ giáo chủ, đều tuyệt đối không thể thiếu một phần kia của y. Hơn nữa…”

Dao Quang than khẽ cắt lời y: “Thôi, hết thảy vẫn chỉ là phỏng đoán, việc Minh vương hiện tại cũng không thể hoàn toàn xác định. Chúng ta trong lòng hiểu rõ, phòng chút là được.”

“Lại chẳng phải quan phủ thẩm án, còn cần chứng cứ?” Tiêu Thương hừ một tiếng “Ta đã khẳng định, sau lưng việc này nhất định có Bất Động Minh vương đang giở trò quỷ, đã có y tham dự trong đó thì chúng ta phải phiền toái. Với tất cả hành động của phong tín tử, ta đều phải chỉnh đốn một lần nữa. An bài khác…” Vừa nói vừa nhịn không được đưa tay day day ấn đường. Trong khoảng thời gian cực ngắn, phải hoàn toàn thoát khỏi chương trình làm việc trước kia, sáng lập một phương thức thu thập tình báo chu mật hoàn thiện khác, chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta phải thấy nhức đầu.

“Chẳng lẽ chúng ta phải ngồi đây chờ ngươi chậm chạp cải thiện phong tín tử, lại đi tra xét tin tức, sau đó lại hành động sao?” Dạ Xoa lãnh nhãn nhìn y giận dữ.

Tiêu Thương hừ một tiếng: “Ngươi chỉ biết xách kiếm đi giết người. Làm việc nặng nhọc không có một chút kỹ xảo cao cấp thế này, còn cả ngày tự cho là mình rất cao, cảm thấy ta vô năng, được, ngươi thích làm gì thì đi mà làm. Coi ai là đồng bọn Địch Cửu thì cứ chém đi, ta không có ý kiến.”

Dao Quang nhíu mày ngăn giữa hai người: “Đã là lúc nào rồi, các ngươi còn nội chiến. Hiện tại chúng ta trước tiên phải tuyên bố với thiên hạ, Thiên vương Địch Cửu vi phạm giáo quy, giáo chủ nhân từ, không muốn lấy tính mạng, trục xuất bản giáo, từ đây Thiên vương lệnh toàn bộ hủy bỏ, phàm người từng tham dự tội ác nghịch loạn của Thiên vương, chỉ cần dám thừa nhận, với sự nhân hậu của giáo chủ, ắt không truy cứu, nếu không đều luận xử đồng tội. Mệnh lệnh phân đàn thiên hạ các nơi, phòng bị nghiêm hơn. Phàm người đi lại thân mật với Địch Cửu, đều phải giám thị, cũng may tổng đàn bên kia Long vương đã có chuẩn bị vạn toàn, cơ quan trong giáo đều có thay đổi, lại kịp thời điều động rất nhiều cao thủ bố phòng, hẳn là sẽ không có sai lầm gì nữa. Hiện tại chúng ta mỗi một bước đều phải cẩn thận, không thể tự loạn trận cước.”

“Ngươi hành động như vậy, tuy rằng ổn thỏa, lại chỉ thủ không công, quá mức khiếp nhược, giáo ta chưa từng chịu thiệt quá như vậy, nếu không phản kích gấp trăm lần, chẳng phải khiến người thiên hạ đều coi thường.” Dạ Xoa nhàn nhạt nói.

Dao Quang thở dài: “Đâu phải ta không muốn công, chỉ là hiện tại chúng ta ở ngoài sáng, bọn họ ở trong tối…”

“Vậy thì đi tra, túm họ từ trong tối ra…” Dạ Xoa còn chưa dứt lời, hậu đường bên kia đã truyền ra một tiếng hô to: “Y tỉnh rồi, các ngươi mau tới…”

Mới nói được một nửa, ba người trong sảnh nháy mắt đã đến phòng ngủ.

Bích Lạc đang thủ trước phòng, nhìn ba đại cao thủ nháy mắt đã chạy đến trước mặt này, nhẹ giọng nói: “Y yếu lắm, không chịu nổi om sòm ồn ào, các ngươi nhỏ giọng chút, đừng có động tác gì lớn…”

Dạ Xoa lạnh lùng nói: “Đã không yên tâm thì gọi chúng ta qua đây làm gì…”

“Ngươi cho là đại phu hợp cách nào nguyện ý để bệnh nhân hôn mê mấy ngày mới tỉnh lại của mình bị một đám gia hỏa chẳng hiểu gì ồn ào không?” Bích Lạc châm biếm lại: “Nếu không phải y vội vã nhất định gặp các ngươi, ta cần gì…”

Dao Quang vừa kinh vừa hỉ, không đợi nàng nói xong, đã nhịn không được hỏi: “Y có thể nói chuyện rồi?”

“Đương nhiên không thể, nhưng vẫn ra hiệu muốn gặp các ngươi, nhìn ánh mắt vô cùng sốt ruột, ta tuy là hảo đại phu, gặp phải bệnh nhân không nghe lời này, cũng chẳng có biện pháp.”

“Tìm được đường sống trong chỗ chết còn chưa thể nói chuyện đã vội vã gặp chúng ta?” Tiêu Thương ngạc nhiên hỏi, không đợi người ta đáp đã rảo bước xông về trước, bị Bích Lạc trừng, lúc này mới hấp tấp nhẹ bước, phía sau y Dạ Xoa cũng theo sát mà vào.

Dao Quang thoáng chần chừ, dùng ánh mắt chờ đợi nhìn phía Bích Lạc.

Bích Lạc biết tâm sự, mỉm cười gật đầu: “Yên tâm, y đã có thể dựa vào ý chí tỉnh lại, mạng này xem như đã nhặt lại.”

Bích Lạc cười thoải mái, nhiều ngày qua, đến lúc này mới cảm thấy tâm thần hơi buông lỏng, đúng lúc chợt nghe Tiêu Thương trong phòng oang oang: “Ngươi cũng tỉnh rồi, mấy ngày nay thật khiến bọn ta sốt ruột chết được.”

Bích Lạc chán nản: “Tên này lúc nào mới có thể đem lời người ta dặn dò ghi tạc trong đầu, y tốt nhất cầu thần bái phật, đời này chớ bị thương nặng, nếu không rơi vào tay ta…”

Dao Quang cười nhìn nàng nổi giận, bên tai lại nghe thấy thanh âm lạnh băng của Dạ Xoa trong phòng: “Đã khuyên ngươi bao nhiêu lần, ngươi cũng không thèm để ý, trước nay chỉ biết tin nghe người kia, ẩu tả đến mức dám từ trong giáo chạy ra đây, hiện tại…”

Dao Quang ánh mắt chợt lóe, vẻ giận dữ vừa hiện lại ẩn, đề cao thanh âm cười nói: “A di đà phật, giáo chủ của chúng ta cuối cùng cũng tỉnh rồi, y thuật của Bích Lạc quả nhiên là thiên hạ ít có…”

Nàng cứ thế nói cười thản nhiên, dung mạo sinh tư tiến vào, tươi cười đầy mặt, hoan ý đầy mắt, không thấy mảy may lo lắng giận dữ. Một tiếng nói cười kia, vui vẻ biết bao, nghe cực êm tai, lại còn lặng lẽ không dấu vết ép lời lạnh nhạt của Dạ Xoa không nghe được nửa chữ.

Nàng cứ thế vừa đi vừa cười, không nhìn vẻ giận dữ lạnh tanh của Dạ Xoa, không để ý vẻ mặt ngạc nhiên của Tiêu Thương, mỉm cười ngồi trước giường người nọ, mỉm cười chìa tay vuốt lại mớ tóc tán loạn, thử độ ấm trên vầng trán tái nhợt, nhẹ nhàng chỉnh lại chăn cho y, sau đó cười ôn nhu: “Không cần lo lắng, có chúng ta đây, hết thảy đều tốt, hiện tại chỉ chờ ngươi khỏe lại, quyết đoán đại sự.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.