[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 3 - Chương 103: Lấy tĩnh chờ biến



Có một nháy mắt như vậy, Phó Hán Khanh hoài nghi mình bị thương quá nặng, sinh ra ảo giác. Trước kia khi ở tổng đàn, trong chư vương Dao Quang là người hà khắc nhất, thích tìm y gây chuyện nhất, lại còn có việc hay không cũng chạy đến nói cả đống lời xấu về Địch Cửu.

Hiện giờ xảy ra chuyện như vậy, Dao Quang không ở đây chỉ tay năm ngón, làm ra vẻ đã biết từ trước “Ta đã sớm nói rồi…” để lên án kịch liệt sự ngu xuẩn của y, ngược lại nhìn như không chút để ý áp chế chỉ trích của Dạ Xoa, chuyện tày trời cũng mỉm cười nhẹ tênh như mây gió, một nét là qua như vậy.

Nhưng thân thể mình tuy suy yếu bất kham, tinh thần lại cực rõ ràng cường đại, cho dù muốn sinh ra ảo giác, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.

Phó Hán Khanh kinh ngạc nhìn Dao Quang, có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng thân thể yếu đuối này sau khi trọng thương, hiện tại cả sức lực để ra tiếng cũng không có.

Dao Quang thấy môi Phó Hán Khanh hơi mấp máy, láng máng đang nói “xin lỗi” bất giác cười nói “Có gì mà xin lỗi, ngươi là giáo chủ, cho dù tùy hứng một hai lần, làm sai mấy chuyện, cũng chẳng ai có thể làm gì ngươi, nếu ngay cả chút đặc quyền đó cũng không có, ai còn muốn làm giáo chủ này?”

Phó Hán Khanh cố gắng muốn phát ra âm thanh, vì nội phủ bị thương quá nặng, căn bản không thể làm được…

Dao Quang cười trấn an y: “Đừng vội.” Tiện tay lấy bút vẽ mi đưa vào tay y, xòe tay kề đến, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi có lời gì muốn nói?”

Phó Hán Khanh nỗ lực khống chế ngón tay, gian nan viết xuống vài chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.

Dao Quang nhìn cả buổi mới nhìn ra, đây là ba từ “Tấn An” “quay vòng” “không còn kho báu” đứt quãng, ba ý này thoạt nhìn không hề liên quan, nhất thời lại ngớ ra. Tiêu Thương và Dạ Xoa đứng phía sau nàng nhìn rõ mấy chữ này, cũng không khỏi hơi kinh ngạc, nhìn nhau một cái, lại đều không nói gì.

Chẳng ai ngờ được, suýt chết mà sống sót, Phó Hán Khanh nhớ đến trước nhất, không phải nỗi khổ mình bị bán đứng phản bội, tìm được đường sống trong chỗ chết, trái lại việc cứu tế của thành Tấn An, bởi vì không có tiền của kho báu bổ sung, ảnh hưởng việc quay vòng trong giáo.

Trong lúc thoáng ngẩn thoáng kinh này, Tiêu Thương bỗng thở dài khe khẽ một tiếng, vốn cũng có rất nhiều lời muốn oán giận Phó Hán Khanh, hiện tại chợt không đành lòng nói, chẳng qua trong lòng ngạc nhiên, loại đại ma đầu như mình đây, sao đang yên đang lành lại đi mềm lòng.

Dao Quang cười nhẹ nhàng: “Ngươi đó, thật quá coi thường chúng ta, chẳng lẽ chúng ta có thể vô dụng như vậy, chút phương pháp ứng biến cũng không có? Chẳng lẽ trừ trông chờ kho báu của giáo chủ đại nhân ngươi, giáo ta không có biện pháp khác để duy trì hay sao?” Nàng nói cười thản nhiên, bảo “Ngươi yên tâm, việc quay vòng các nơi, chúng ta đã ứng phó rồi, ngay cả bạc cứu tế thành Tấn An tiếp sau, chúng ta cũng trích ra rồi.”

Phó Hán Khanh kinh ngạc cực độ trừng to mắt, nếu không phải thương thế quá nặng, quả thực phải nhảy dựng khỏi giường.

“Thật coi chúng ta là đám khố rách áo ôm à, yên tâm đi, chư vương chúng ta đều dùng vốn riêng của mình, lâm thời bổ khuyết thiếu hụt trong giáo, phải nói rõ trước, lợi tức hai mươi phân, mỗi năm tổng kết, lợi chồng lên lợi, toàn khấu trừ vào tiền lãi trong giáo, đừng có trông mong bọn ta chi tiền suông.” Bảy trăm năm chư vương truyền thừa không dứt, trong đó bí mật truyền xuống, không chỉ có võ công, nhân mã bản bộ, còn cả càng nhiều tài phú. Hết thảy đều không nhập vào đồ chúng và tài sản khác trong giáo để tính toán. Hơn nữa, những năm gần đây, Tu La giáo phát triển điên cuồng, làm ăn thành công, tiền lãi hàng năm của mọi người đều là con số cực kinh người, lúc này giữa khốn cảnh lấy ra, quả thật có tác dụng kéo bình sóng to.

Có thể vào khi giáo phái nguy nan, lấy tài phú cá nhân ứng gấp, đủ thấy trí tuệ và quyết đoán của chư vương, nhưng Phó Hán Khanh vẫn không thể nghĩ minh bạch, sao họ có thể tiếp tục duy trì hành vi cứu tế thành Tấn An? Ở chung nhiều năm như vậy, y trước nay chưa từng trông chờ, những chư vương Ma giáo này một ngày nào đó sẽ bỗng nhiên lắc mình biến thành đại thiện nhân.

Dao Quang nhìn y biểu tình ngơ ngác, bất giác buồn cười: “Việc này có gì đâu? Ngươi là giáo chủ, ngươi có ý này, chúng ta tự nhiên nên thay ngươi tận tâm một chút.”

“Đúng vậy, về sau có chuyện gì cứ nói một tiếng, có thể làm mọi người đều sẽ làm, đừng cứ cho là chúng ta chiếm tiện nghi của ngươi tính kế ngươi.” Tiêu Thương ở bên cười nói “Kỳ thật, chúng ta ủng hộ ngươi, thứ nhất, là tôn trọng ý nguyện thân là giáo chủ, thứ hai, tai ngươi đã bắt đầu cứu, tiền đã phí cả đống, nếu nửa đường buông tay, chẳng những danh tiếng tốt hủy sạch, bạc cũng coi như ném uổng, chúng ta đành phải cắn răng một cái, giậm chân một cái, tranh thủ trọn vẹn trước sau. Mấy ngày nay phi thư của Tấn An bên kia chưa từng ngừng, phong tín tử của ta cũng không ngừng báo về tin tức, nói đến thì đệ tử chúng ta chuyện giết người phóng hỏa làm nhiều, chuyện cứu người vẫn thật sự chưa từng làm. Mỗi người đều nói, bị những lão nhược phụ nhụ đó nắm tay không chịu buông, nhìn cả đống người vừa khóc vừa lạy mình, muốn lập bài vị trường sinh cho mình, cảm giác này cư nhiên tốt vô cùng. Hơn nữa, chúng ta làm việc đại thiện chấn động thiên hạ như vậy, phải cho đám gọi là người trong chính đạo bình thường hô nhân hô nghĩa, vừa có chuyện là chỉ biết bảo vệ hà bao của mình đó nhìn một cái, coi chúng còn không biết xấu hổ mà mắng chúng ta là Ma giáo nữa không?”

Dao Quang cười nói tiếp: “Sáng nay thu được phi tấn, chẳng biết tiểu tử ngu ngốc môn nào phái nào không có đầu óc, nghe tin tức cư nhiên ra roi thúc ngựa chạy đến Tấn An, giữa nạn dân nơi nơi kêu gọi, nói chúng ta là Ma giáo, làm việc thiện tất có mục đích không thể cho người biết, kêu mọi người đừng mắc mưu, kết quả bị một đoàn phụ nữ trẻ em vây quanh ra sức đánh một phen, bị nước miếng của nạn dân nhấn chìm không ngóc nổi đầu, nghe thật là thống khoái cực kỳ.”

Phó Hán Khanh nghe vậy chỉ có thể kinh ngạc ngẩn người, y chưa bao giờ biết, mọi người lại sẽ tốt với y như vậy? Vốn nghĩ rằng, y được đưa lên vị giáo chủ, chỉ bởi vì cân bằng yêu cầu, chỉ bởi vì mọi người đều thích một vật bài trí hoặc con rối không tranh quyền dễ nói chuyện, chỉ là vì tránh nội loạn tranh đấu có khả năng dẫn phát. Y trước nay chưa từng nghĩ đến, kỳ thật họ thực sự xem y là giáo chủ, thực sự tôn trọng ý chí của y, cho dù dưới tình huống khó khăn như vậy, cũng tận lực hoàn thành nguyện vọng của y…

Y chưa bao giờ biết, hóa ra, bên cạnh kỳ thật vẫn luôn có rất nhiều người, đối đãi y rất rất tốt.

Ở chung nhiều năm như vậy, hóa ra cho dù là người lạnh lùng công lợi, cũng có thể dần dần có tình có nghĩa có tâm…

Vậy thì, vì sao mọi người đều có thể như thế, độc mình Địch Cửu…

Tiêu Thương nhìn vẻ mặt y, không khỏi sốt ruột: “Ngươi trước đừng vội cảm động, chúng ta phải nói rõ, tiền này không phải chúng ta lấy đến hành thiện suông đâu, ngươi phải trả đó.”

“Đúng vậy, trừ từ tiền lãi giáo chủ của ngươi bên kia, số tiền ngần ấy năm qua ngươi tích cóp đã trừ hết rồi, về sau tiền lãi hàng năm, vừa phân xuống, cứ trả nợ trước rồi nói sau.” Dao Quang đắc ý cười nói “Ngươi cũng đừng mong để chúng ta phế ngươi, hoặc là trông chờ người khác soán vị ngươi, ít nhất còn phải làm trâu làm ngựa cho chúng ta mười năm mới trả được hết.”

Phó Hán Khanh nằm đó không thể có động tác hơi lớn, cũng không thể nói chuyện. Nhưng dần dần vẻ lo âu trong ánh mắt đã trở nên nhu hòa, bên môi cũng chậm rãi lộ ra ý cười.

Thì ra, thật sự vẫn có người cực tốt cực tốt với y, thì ra ngần ấy năm qua, tự cho là mở mắt cảm thụ thế giới này, lại vẫn lơ là rất nhiều người, rất nhiều chuyện.

Cuộc sống của thế nhân kỳ quái biết mấy, trừ những tình yêu luôn được truyền tụng không ngừng ấy, trừ những tình yêu trong tiểu thuyết, trong truyện, vĩnh viễn được đề cao hơn hết thảy ấy, thì ra còn sẽ có rất nhiều chuyện tốt đẹp, tình cảm tốt đẹp.

Y còn đang ngẩn người, Dao Quang đã cùng Tiêu Thương truyền nhau vẻ tươi cười hai bên trong lòng biết.

Trải qua phản bội như vậy, chịu đau thương như vậy, ánh mắt người này thủy chung trong veo. Thần sắc thủy chung ôn hòa, không có nản lòng, không có tuyệt vọng, không có cực đoan, không có điên cuồng. Trái lại khiến họ lo lắng toi công, còn phí tinh thần, vừa nói vừa cười, kéo đông kéo tây dời lực chú ý như thế.

Mà Dạ Xoa thì chỉ trầm mặc đứng một bên, lãnh nhãn nhìn hết thảy. Ánh mắt buồn bực, không chút biểu tình. Đúng là không ai nhìn ra được nàng đang nghĩ gì?

Dao Quang cười hỏi: “Ngươi vội vã gặp chúng ta, chỉ vì việc này?”

Phó Hán Khanh gian nan lắc đầu, ngón tay khó khăn kéo bút.

Dao Quang cười đổi tay kia cho y, nhìn y chậm chạp viết từng chữ xuống lòng bàn tay: “Phòng bị Địch Cửu, tạm chớ phản kích.”

Ba người đều ngẩn ra.

Dạ Xoa lạnh giọng hỏi đầu tiên: “Ngươi có ý tứ gì?”

Tiêu Thương ngạc nhiên kêu: “Không phải đến bây giờ mà ngươi còn muốn che chở y đó chứ?”

Phó Hán Khanh lắc đầu, lại gật đầu, dưới tình thế cấp bách quên mất mình bị thương nội phủ, mở miệng định nói, lại sặc đến mức thân thể run rẩy dữ dội, nhưng cả ho khan cũng không có sức ho ra tiếng.

Dao Quang hoảng sợ, vội đưa tay vỗ ngực giúp y thuận khí, Bích Lạc lúc này cũng từ bên cạnh lướt đến bên giường, tay lên xuống thoăn thoắt, châm liên tiếp mấy châm, trong lúc vội trăm điều còn có thời gian hung tợn trừng ba người mấy cái.

Phó Hán Khanh không có sức lực làm động tác dư thừa khác nữa, chỉ nhìn Dao Quang cầu xin, vẻ lo âu và khẩn nài trong ánh mắt kia, khiến Dao Quang thoáng mềm lòng, chần chừ một chút mới hỏi: “Lý do của ngươi rất phức tạp, nhất thời không cách nào viết rõ?”

Phó Hán Khanh gật đầu.

Dao Quang thở dài, lại hỏi Bích Lạc: “Khi nào thì y có thể nói chuyện?”

Bích Lạc nói nhàn nhạt: “Y đã tỉnh lại là có thể sống sót, ta điều trị mấy ngày nữa là dần dần có thể nói chuyện, nhưng muốn cho y có khí lực trường thiên đại luận thuyết phục các ngươi, ít nhất còn phải mất khoảng thời gian nửa tháng.”

“Nửa tháng?” Dạ Xoa lạnh lùng nói “Thời cơ chiến đấu gì đó lỡ được nửa tháng?”

Tiêu Thương buông tay “Ta không sao cả, dù sao ta phải nghỉ ngơi chỉnh đốn phong tín tử, nửa tháng còn ngại ít kìa.” Dao Quang nhìn sang Bích Lạc: “Ngươi thì sao?”

Bích Lạc nói thong thả: “Ta hiện tại chính là một đại phu, chuyện khác ta đều không quản.”

Dao Quang thấy trước mắt không còn người nào để đẩy nữa, chỉ đành cười khổ một tiếng, rồi lại mềm mỏng nói: “Được, ta đáp ứng ngươi.”

Một ngữ nói ra, nàng có thể nhìn thấy vẻ cảm kích nhanh chóng nổi lên trong đáy mắt Phó Hán Khanh, cũng có thể tra ra, thân thể thương nhược kia nháy mắt này đã thả lỏng.

Vẫn thành thật như vậy, vẫn không biết hoài nghi như vậy, chịu toàn tâm tín nhiệm người bên cạnh như vậy.

Dao Quang không biết có nên cười nhạo y hay không, nhưng đột nhiên phát hiện, thì ra được người tin tưởng gửi gắm trong nguy nan khốn cảnh, cảm giác kỳ thật rất tốt.

Đã là đồng bạn thì không chịu hoài nghi, tên này, cách làm việc của y, nguyên tắc của y, luôn đi ngược lại với tập quán của Tu La giáo, song suy đoán như thế, việc y tin mà không nghi Địch Cửu, dường như không nên quở trách quá nặng.

“Được rồi, chuyện đã nói xong, người bệnh phải nghỉ ngơi, các ngươi bàn xong việc rồi thì lập tức biến mất cho ta.” Bích Lạc quở mắng không chút khách khí, cắt ngang sự thất thần của Dao Quang nháy mắt này.

Mọi người tự nhiên biết Bích Lạc khẩn cấp đuổi người là cho mọi người cơ hội ra ngoài thương lượng, tất nhiên không nói hai lời, rất ngoan ngoãn nghe lời, nháy mắt đã đi sạch.

Rời khỏi phòng ngủ, trở về chính sảnh, Dạ Xoa lập tức nói: “Ta hiện tại sẽ lên đường, tất cả những kẻ từng dính dáng với Địch Cửu đều không thể buông tha, Tiêu Thương, việc chỉnh đốn của ngươi tốt nhất cũng nhanh chút…”

Dao Quang nhíu mày ngắt lời nàng: “Ta vừa rồi đã đáp ứng giáo chủ, hơn nữa, Tiêu Thương cũng ủng hộ ta, Bích Lạc giữ thế trung lập. Dạ Xoa, theo quy củ, ngươi sẽ không thể động thủ nữa.”

“Ngươi thật sự định nghe y?” Dạ Xoa cơ hồ hơi kinh ngạc “Chẳng qua là lừa y, để y an tâm trị thương thôi, loại sự tình này, đâu phải ngươi chưa từng làm.”

Tiêu Thương lúc này cũng nhíu mày: “Trêu đùa y, cười nhạo y, bằng mặt không bằng lòng với ý của y, tùy ý làm bộ lấy lệ, những việc này chúng ta đều làm không ít, về sau có lẽ vẫn sẽ làm, nhưng hiện tại không thể làm. Chính bởi vì lúc này y đang nguy nan khốn đốn, giãy giụa giữa sinh tử, chúng ta mới không thể lừa y, mới không thể thất tín, y dù sao vẫn là giáo chủ của chúng ta.”

“Bích Lạc đã nói, độc hóa công y trúng là không có giải dược, võ công của y không thể cứu lại, hiện tại cho dù y còn sống, cũng là một phế nhân, chẳng lẽ Tu La giáo cần một phế nhân làm giáo chủ sao?” Dạ Xoa ngữ khí cực không phục.

Ánh mắt Dao Quang thoáng động, vẻ giận dữ ẩn hiện: “Chính bởi vì hiện tại võ công của y đã phế, chúng ta mới phải tôn trọng y, bình thường có thể tranh với y, đấu với y, cùng y đập bàn tranh đến trời đất tối sầm, nhưng hiện tại, chúng ta chỉ cần ủng hộ y, cũng chỉ nên ủng hộ y.”

“Vì sao? Dựa vào cái gì?”

“Dựa vào cái gì? Dựa vào y là giáo chủ chúng ta cùng đề cử. Chúng ta là Ma giáo, chúng ta là ác nhân, nhưng bản giáo chưa từng có kẻ trong nguy nan, bỏ giáo phản nghịch, chưa từng có loại gặp cảnh khốn khó, trở mặt phản chủ.”

Tiêu Thương một chưởng đập xuống, bàn đang yên lành lập tức vỡ tung “Dạ Xoa, đầu mục sát thủ ngần ấy năm, biến ngươi thành tảng đá sống rồi sao?”

“Vì sao? Vì y cho giáo ta có huy hoàng hôm nay, vì y giúp giáo ta từ thiên hạ phản đối, đi đến địa vị chư quốc nâng đỡ hiện giờ, vì y tại vị ngần ấy năm, tín nhiệm dung túng chúng ta, chưa từng do dự, chưa từng cản tay, chưa từng chấm mút quyền lợi của chúng ta, xâm phạm lợi ích của chúng ta, bảy trăm năm qua trừ đời đầu thì còn có đời nào chư vương có thể sống tự tại thoải mái như vậy dưới tay giáo chủ?” Dao Quang nhẹ nhàng nói “Dạ Xoa, chúng ta có thể cùng hung cực ác, nhưng vị tất táng tận lương tâm, chúng ta có thể giết người như ma, nhưng ít ra cũng nên tri ân báo đáp.”

Tiêu Thương cười khẩy một tiếng: “Huống chi, phế y rồi thì thế nào? Giáo chủ ai tới làm? Ta làm ngươi phục không? Dù sao người khác làm, ta cũng khẳng định không phục. Đến lúc đó chẳng cần Địch Cửu ám toán, chúng ta đã vì vị trí kia mà đánh sống đánh chết trước rồi.”

Dạ Xoa vẻ mặt lạnh như băng tuyết, ngữ khí cũng là hàn ý dày đặc: “Được, mấy năm nay thời gian ta ở bên ngoài nhiều, lại không biết, người tốt tri ân báo đáp, vạn sự nói lương tâm trong Ma giáo trong mắt thiên hạ chính đạo chúng ta, là một người tiếp một người chui ra. Giáo chủ đại nhân một phiến khổ tâm, muốn cho chúng ta trong mắt thế nhân từ hắc biến bạch, từ tà chuyển chính, xem ra thật sự cũng chuyển các ngươi từ trong xương cốt rồi, đã như vậy, ta chẳng còn lời nào để nói.”

Nàng thật sự không có tâm tình nói thêm một câu nào nữa, quay người liền muốn rời đi ngay.

Tiêu Thương lạnh giọng nói: “Ngươi thích nói gì đều tùy, nhưng đừng quên, chúng ta hai đối một quyết định tuân theo ý giáo chủ. Giữa chư vương có thể có bất đồng, nhưng mọi sự lấy ý kiến đa số làm chuẩn, đóng cửa lại mọi người tranh đến đỏ mặt tía tai, đánh đến ngươi chết ta sống cũng chẳng sao, quyết định cuối cùng không thể thay đổi, đối địch tiến thoái tất phải nhất trí.”

Dạ Xoa dừng bước, chẳng buồn quay đầu nói: “Yên tâm, giáo quy so với các ngươi ta còn nhớ vững hơn.”

Dao Quang thở dài “Còn một việc, ta phải tuyên bố một chút, về sau trước mặt giáo chủ, đều không được nhắc chuyện Địch Cửu nữa, càng không cho nói mấy lời chúng ta đã dự đoán trước, y không nghe chúng ta, bị thiệt trước mắt gì đó…”

“Vì sao? Trước kia những lời kiểu này người nói nhiều nhất chính là ngươi.” Dạ Xoa quay đầu cười khẩy.

Dao Quang nghiêm mặt nói: “Trước khi sự tình phát sinh, vô luận trung cáo bao nhiêu lần cũng không ngại nhiều, nhưng sau khi sự tình phát sinh, lại nói những lời thừa thãi không thể thay đổi bất cứ chuyện gì này, trừ đả thương lòng người, đả thương tình người thì chẳng còn tác dụng. Đã vì tốt cho y, tội gì đi khơi vết thương trong lòng người ta nữa. Mấy năm nay y đối đãi Địch Cửu như thế nào, chúng ta đều nhìn trong mắt, bị người phản bội thương tổn như vậy, y chưa phát điên, là y kiên cường, chúng ta dù sao không nên bức điên người nữa.”

“Ta không có loại bổn sự khẩu thị tâm phi này như các ngươi, bất quá các ngươi cũng yên tâm, bởi vì, ta sẽ tận lực tránh yết kiến giáo chủ đại nhân.” Dạ Xoa lạnh băng ném lại một câu cuối cùng, rốt cuộc không còn bóng dáng.

Tiêu Thương lắc đầu thở dài: “Rõ ràng ngoại hình chính là một tuyệt sắc, tính tình sao còn lạnh và cứng hơn cả mũi đao. Nói đến thì lòng dạ ngươi cũng không hề tốt hơn nàng ta, vì sao nàng ta lại không học nổi sự linh động của ngươi, rõ ràng đã đủ hung đủ lạnh, tính cách còn cứng nhắc như vậy. Bích Lạc vốn cũng là người rất cứng nhắc, nhưng không lạnh lùng tàn nhẫn khiến người ghét như nàng ta. Ôi, đáng kiếp nàng ta làm đầu lĩnh sát thủ, tảng đá hình người cả đời, vĩnh viễn chẳng nam nhân nào dám thích.”

Dao Quang không đếm xỉa y nói xằng bậy, chỉ quay đầu nhìn hướng phòng ngủ, trong mắt ẩn ẩn vẻ lo âu.

Hy vọng, y có thể sớm khỏe lên.

Hy vọng, y thật sự có lý do rất đầy đủ để đưa ra thỉnh cầu này.

Nếu không, nhân nhượng người phản giáo như thế, làm sao phục chúng? Cho dù lấy vương lệnh mạnh mẽ áp chế, sợ rằng lòng người cũng sẽ bất ổn.

Hy vọng, hết thảy đều có thể dần dần tốt lên đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.