Mạc Ly thân là Long vương, rất ít khi rời khỏi tổng đàn. Một khi sinh biến, luôn do ông ta trấn giữ tổng đàn, bởi vì ông ta là người thân gánh chức trách truyền thừa. Thỏ khôn còn biết đào ba hang, bảy trăm năm qua, Tu La giáo nhiều lần gặp khốn cảnh, mấy bận gần như bị diệt sạch. Nếu không phải bởi vì thường rơi vào nguy cảnh, cho nên bất cứ lúc nào cũng có thiết tưởng xấu, định sẵn sách ứng biến chu mật, Tu La một mạch sao có thể truyền thừa không dứt đến hôm nay.
Long vương trước nay chỉ quản lý sổ sách mật, nắm giữ cơ mật trong giáo, cực ít trải hiểm. Bát bộ cao thủ thuộc hạ cũng rất ít rời khỏi tổng đàn. Đủ loại thủ đoạn ứng biến và phòng bị chu mật đó, huyền ảo và cơ mật bên trong, trước nay chỉ có mình ông ta biết. Một khi Tu La giáo bị đả kích nặng nề, ảnh hưởng đến sinh tử tồn vong, thì phải nhờ ông ta đứng ra toàn lực bảo tồn căn cơ trong giáo, hòng mong ngày khác phong vân tái khởi. Hiện tại nghe Phó Hán Khanh nói đến trách nhiệm truyền thừa, Mạc Ly bất giác chấn động trong lòng, thất thanh hỏi: “Tình huống thật sự nghiêm trọng như thế?”
“Phải.” Phó Hán Khanh nôn nóng nói: “Nếu chúng ta không thể kịp thời làm chút gì đó, hết thảy thành tựu của Tu La giáo những năm gần đây, đều có thể hóa thành bọt nước, thậm chí dao động căn cơ, đứng trước nỗi nguy diệt giáo!”
Sắc mặt Mạc Ly lập tức âm trầm, lưng vã mồ hôi lạnh.
Nỗi nguy diệt giáo, ông ta từng ứng đối một lần rồi! Lúc tiền giáo chủ mất tích, chư vương lần lượt chết, đám người thừa kế Dao Quang Bích Lạc chưa trưởng thành, mười mấy năm, đều là ông ta một mình khổ sở chèo chống. Hiện tại cho dù nguy nan lại đến, ông ta cũng tự tin có thể ứng đối, có thể vì Tu La giáo lưu lại mồi lửa tương lai đốt sạch thiên hạ. Nhưng mà tình hình như vậy ông ta lại tuyệt không nguyện ý trải qua nữa!
Không chỉ bởi vì loại gian khổ và cay đắng đó, quan trọng hơn là Tu La giáo hôm nay đã không phải Tu La giáo năm đó. Uy phong như thế, hưng thịnh như thế, dần dần đi vào trong mắt trong lòng người thiên hạ như thế, không còn bị bài xích căm thù. Nếu thật có nạn, vì bảo toàn căn cơ, vì tuyệt không sơ suất, Tu La giáo chỉ có thể một lần nữa tìm kiếm sự che chở của hắc ám, dùng giết chóc và máu tươi để đổi lấy sinh tồn. Xé toang mặt nạ ôn hòa, lộ ra nanh vuốt hổ lang. Vì bảo vệ mình mà giết chóc không kiêng nể gì, vì thanh trừ bất cứ một uy hiếp nào có thể mà cùng hung cực ác, thà rằng giết sai ba nghìn, không thể buông tha một người!
Tu La giáo một lần nữa lưu lạc vào hắc ám, đến khi nào mới có thể lại thấy ánh mặt trời, còn có khả năng lại thấy mặt trời sao? Ngần ấy năm, tất cả khổ tâm, tất cả kiến thiết, đều sẽ hóa thành bọt nước. Hết thảy thành tựu phồn vinh đạt được, đều sẽ tan thành tro bụi. Ông ta có thể cam đoan truyền thừa của Tu La giáo, nhưng ông ta không có năng lực, trùng kiến ra Tu La giáo hôm nay! Vừa nghĩ đến đây, lập tức mất sạch trấn định, chỉ cảm thấy vô luận trả giá ra sao, cũng không thể để loại sự tình này phát sinh.
Đúng vào lúc này, Phó Hán Khanh lại kiên trì nói: “Cho nên, ông nhất định phải lưu lại, mà ta nhất định phải đi.”
Mạc Ly rốt cuộc cắn răng: “Dù ta vi phạm trách nhiệm truyền thừa của Long vương, điều Bát bộ thiên long rời tổng đàn đi viện trợ, cũng không thể cho ngươi đi. Ngươi…”
Phó Hán Khanh không đợi ông ta nói cho hết, chỉ đưa tay cầm tay ông ta.
Mạc Ly lúc đầu hơi ngẩn ra, lập tức cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại đến khó tin, đang lặng lẽ dung vào giữa kinh mạch mình. Mạc Ly lại chấn động: “Làm sao có thể? Ngươi… Ngươi…” Ông ta ngạc nhiên nhìn Phó Hán Khanh: “Dao Quang từng nói, võ công của ngươi là không thể khôi phục được, độc tán công năm đó ngươi trúng căn bản không có giải dược, mấy năm nay chúng ta…”
“Không khôi phục. Ta chỉ luyện lại từ đầu.” Phó Hán Khanh mỉm cười. Vĩnh viễn nhớ nhung thứ mất đi, người ta rất khó vui vẻ được. Bất kể từng mất đi những gì, chỉ cần còn có dũng khí, còn có hy vọng, thì không có gì là ghê gớm, luôn có thể bắt đầu một lần nữa.
Mạc Ly chỉ có thể trừng mắt nhìn y mà ngẩn người. Luyện lại lần nữa? Nói thật nhẹ nhàng, ai chẳng biết võ công hủy rồi không thể quay lại, quả có thể luyện lại? Nhưng công phu từ nhỏ cần mẫn rèn luyện, đến hai ba mươi tuổi, sau khi thể trạng đã định, luyện lại, cho dù luyện đến sáu mươi tuổi cũng không khôi phục được một nửa. Tên này luyện rốt cuộc là thần công gì, lúc này mới hai năm rưỡi à…
Ông ta kinh ngạc đến mức không thể nói gì, Phó Hán Khanh lại không rảnh bận tâm sự chấn động tâm linh ông ta phải chịu, chỉ nói vội: “Hiện tại ta có thể đi chưa?”
“Ngươi võ công tuy khôi phục, nhưng…” Mạc Ly vẫn cứ chần chừ, không phải không tin được năng lực làm việc hoặc năng lực ứng biến của Phó Hán Khanh, chỉ là nghĩ đến tật xấu nhân từ nương tay kia của Phó Hán Khanh, không dám thả y đi vào địa ngục sát phạt nọ.
May mà lúc này Địch Nhất đứng ra: “Ta theo y.”
Ánh mắt Mạc Ly lưỡng lự giữa hai người, mắt thấy Phó Hán Khanh vội vàng lo âu, Địch Nhất bình yên kiên định, trong lòng biết cho dù muốn ngăn, chỉ sợ cũng chẳng ngăn được. Võ công của Phó Hán Khanh đã khôi phục, lại là tâm tư kiên định, ông ta không cho, chẳng lẽ y không biết xông ra sao!
Vì thế Mạc Ly chỉ đành cười khổ một chút: “Được, ta an bài nhân thủ và ngựa cho ngươi. Chỉ là trong lúc gấp gáp, những người đắc lực đáng tin có thể điều động có hạn. Các ngươi đi trước một bước, ta lại đi nghĩ cách, dưới tình huống bảo đảm căn cơ tổng đàn không việc gì, ta sẽ tận lực rút ra tối đa nhân thủ đi tiếp ứng!”
Lời này nói thật bình thản, nhưng trong đó lại có vô hạn gian nan, bát bộ cao thủ trong tay ông ta vốn chỉ đủ để bảo hộ căn cơ cuối cùng của tổng đàn khi sinh biến, một khi điều ra nhân thủ, lực lượng tự nhiên sẽ chia mỏng. Ông ta đã định quyết tâm, thà rằng mạo đại hiểm bảo hộ truyền thừa thất bại, mà đem toàn bộ tín nhiệm, giao cho Phó Hán Khanh.
Mà lúc này, Phó Hán Khanh không nói rõ ràng, ông ta kỳ thật còn căn bản chưa biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ông ta chẳng qua tin Phó Hán Khanh người này. Cũng nhận định, với Tu La giáo mà nói, Phó Hán Khanh và trách nhiệm bảo vệ truyền thừa của mình, quan trọng như nhau.
Phó Hán Khanh cũng hơi thở phào, không muốn chậm trễ một thời một khắc nào nữa: “Việc không nên chậm trễ, hiện tại làm ngay!”
—
Ngày mười sáu tháng bảy, Lạc Phượng lĩnh đã thành địa ngục nhân gian. Máu tươi nhuộm đỏ cả dãy núi. Từ chân núi đến động phủ nghe nói có giấu kho báu sâu trong sơn lĩnh kia, trên sơn đạo rải đầy thi thể. Đao kiếm vô chủ, còn cả đoạn chi tàn thi, rơi rụng khắp nơi, trong không khí pha lẫn mùi máu tươi cùng những mùi hôi cũ xưa.
Song cho dù là giữa địa ngục, cũng có người như cá gặp nước, có người hoan hỉ hưng phấn.
Hai thân ảnh màu xanh không ngừng chạy quanh thi thể lật xem. Một người trong đó lật xem thi thể, kiểm tra đao kiếm dưới đất, còn thỉnh thoảng kinh thán với kẻ kia:
“Đây không phải là đại hiệp Quan Đông gì đó sao?”
“Đúng vậy, đây là Giang Nam Thiết Cảm Đương. Nhân vật chính đạo nổi danh đấy…”
“Lại nhìn thử kẻ này…”
“Xì, quên đi, có gì đáng nhìn? Đều là đám ngu ngốc bình thường mang mác chính nhân quân tử đẹp đẽ, vừa nghe kho báu là lập tức biến thành thỏ mắt đỏ. Một cái kim hạt đậu cũng chưa thấy đâu, đã ở nơi này đánh đến ngươi chết ta sống.”
“Ngươi cho là ta muốn nhìn chắc, những người này chết đủ khó coi. Nhìn họ rất hại mắt được không? Nhưng những danh nhân giang hồ này đều thích mang binh khí tốt, rất nhiều đệ tử thế gia còn ưa mang theo cả đống ngân phiếu ra ngoài, ta đây không phải đang nhân cơ hội phát chút tài từ người chết à. Dù sao họ cũng chết rồi, tiện nghi người khác không bằng tiện nghi ta.”
“Ê, ta nói ngươi cũng cẩn thận chút, chúng ta mau mau tra xong rồi về. Những người này không đầu óc, nhưng nếu Địch Cửu phái người ẩn nấp trong tối thì sao? Chúng ta là đến xem xét tình hình, đừng lộ dấu vết, nếu không Bằng vương không tha cho đâu.”
Người kia bĩu môi: “Sợ gì? Bên trên không phải đều an bài tốt rồi sao? Nhân mã của tên phản đồ kia giấu ở chỗ nào chúng ta đều nắm rõ, chờ đám ngu xuẩn này tìm được kho báu, mấy đại mỹ nữ xen lẫn trong ái thiếp sủng cơ bên cạnh họ liền phát hiện những kim ngân châu báu này chỉ có một tầng trên là thật, phía dưới toàn là giả, không để họ tự mình đánh nhau. Sau đó mấy huynh đệ lẫn giữa chính đạo kia lại cắt đứt kíp nổ của trái phá đến tranh công, vạch trần âm mưu của Địch Cửu, sau đó chúng ta sẽ nấp ở bên cạnh xem đám gia hỏa giết đỏ cả mắt này chạy đến chỗ nhân mã của Địch Cửu là được!” Phong tín tử trẻ tuổi vẻ mặt tươi cười, tin tưởng mười phần, cảm thấy hết thảy thành công tốt đẹp lần này ở ngay trước mắt.
Đồng bạn của gã lớn tuổi hơn một chút, nghe xong lại cũng cười nói: “Tuy nói như thế, vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt. Lần này chư vương các bộ đồng thời hành động, mọi người đều nên cố gắng giành vinh dự cho người nhà. Chúng ta nếu xảy ra chút sai lầm, cho dù không hại đại cục, trên mặt Bằng vương cũng không vẻ vang…”
Còn chưa nói xong, sơn đạo đột nhiên chấn động, lại như có thiên quân vạn mã tập kích bất ngờ.
Hai người nhìn nhau hoảng sợ! Không đúng! Nếu là đám nhân sĩ chính đạo kia bị người của họ dẫn đi liều chết với thuộc hạ của Địch Cửu, phải đi một nhánh sơn đạo khác. Phương hướng này, là thông đến nơi ẩn thân của đại đội nhân mã Tu La giáo họ!
Hai người thân thủ cực nhanh, một trái một phải, đồng thời biến mất trong cây rừng hai bên sơn đạo.
Thân là phong tín tử thiện giấu tung tích nhất, trên người họ mặc đều là y phục cùng màu với cây cối trong rừng, trên đầu còn cắm đầy cành cây cỏ dại. Nhẹ nhàng nhảy vào giữa cây rừng như thế, ngay lập tức trở thành một phần của rừng cây. Dù là cao thủ đứng đầu, cũng rất khó phát hiện sự tồn tại của họ.
Sau khi hai người ẩn thân không lâu, liền thấy mấy hắc y nhân bay nhảy vun vút, lướt băng băng như điện xẹt, phía sau là vô số nhân sĩ võ lâm chính đạo đỏ lừ mắt, vẻ mặt dữ tợn, hô quát rít gào gầm gừ xông qua đây.
Phong tín tử trẻ tuổi nọ chưa bao giờ thấy trận trượng hãi người như thế, nhất thời sợ đến mức tay chân lạnh ngắt.
Xảy ra chuyện gì, hình như hoàn toàn bất đồng với tình huống trước đó Bằng vương nói.
Những nhân vật chính đạo đó sao lại giết qua bên này? Theo tình thế này, sẽ rất nhanh chóng đụng phải tinh nhuệ giáo ta mai phục nơi này, đây… Gã luống cuống thò tay vào ngực móc đồ, không được, nhất định phải phát ra tín hiệu, để họ tránh đi, còn chưa đối mặt với phản đồ thủ hạ Địch Cửu, sao có thể tự tổn thực lực. Tâm hoảng ý loạn, tay gã cũng run lẩy bẩy.
Gã đã không dám nghĩ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Vì sao những người vừa rồi chạy phía trước đó, giống như rõ ràng là người của chính Tu La giáo…
Tay rốt cuộc móc khói tín hiệu ra từ trong lòng, sau đó, gã nhìn thấy tay mình cứ thế bằng không bay đi, máu tươi phút chốc nhuộm đỏ tầm nhìn.
Gã còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy đau. Bản năng há miệng muốn kêu đau, miệng lại lập tức bị chặn, không phát ra một chút thanh âm.
Bên tai truyền đến một thanh âm cực âm lãnh: “Nửa đầu sự tình đương nhiên phát triển theo ý các ngươi, bất quá… Mấy nội ứng kia của các ngươi, đã dẫn dắt thành công đám ngu xuẩn đó xông lên con đường hướng đến Truy Nguyệt phong bên kia…”
Ngón tay lạnh lẽo, bóp trên mạch cổ nam tử đã mất đi năng lực phản kháng nọ, cảm thụ nhịp đập của người trẻ tuổi tràn ngập sinh mệnh lực kia, nhấm nháp nỗi tuyệt vọng đối mặt tử vong của con mồi: “Bỗng nhiên có ác đồ Ma giáo xông ra, một vòng độc thủy phun qua, những mỹ nữ, thiếu hiệp dẫn đường đó, tự nhiên là trốn tránh không kịp, kết cục hiển nhiên liền thảm không nỡ nhìn. Mà đám anh hùng phẫn hận phát điên đó, tự nhiên phải đuổi theo kẻ thù đến bên này, có phải không. Chờ sau khi họ đụng phải đại đội nhân mã của các ngươi, trường diện nhất định sẽ vô cùng thú vị. Đúng rồi, độc thủy kia chính là dùng cơ quan dược đồng của Khẩn Na La vương tự tay phát xuống mà bắn, vừa nhanh vừa chuẩn vừa thuận tiện, sau khi bị bắn trúng, cảm giác thú vị vô cùng, ngươi có muốn thử một lần không…”
Người trẻ tuổi không thể động một ngón tay, vô lực phát một tiếng, gã chỉ cảm thấy có một ống tròn nhẹ nhàng để trên ngực, gã chỉ nghe thấy tiếng da nát rữa, gã chỉ cảm thụ được đau và ngứa không gì sánh bằng. Nếu không phải một tay còn lại cũng bị chế, gã sẽ lăn lộn khắp nơi, điên cuồng xé rách ngực mình, nếu không phải miệng bị bịt, gã sẽ cao giọng phát ra tiếng kêu thảm đau đớn nhất, nhưng mà hiện tại gã chẳng làm được gì cả, chỉ có thể cứng còng thân thể chịu đựng hết thảy.
Thế nhưng, một chút thần trí thanh minh cuối cùng, gã lại không phải vì mình sắp sửa gặp phải cách chết thê thảm nhất mà sợ hãi.
Tín hiệu… Tín hiệu của gã, không thể phát đi… Bằng vương, huynh đệ trong giáo…
Trong đau đớn khôn cùng, gã vẫn cố gắng kiên trì mở to mắt, nhìn rừng cây đối diện. Ở nơi đó, gã còn một đồng bạn… Nhưng mà, gã khốn khổ chống đỡ, duy trì, rốt cuộc chẳng đợi được khói hiệu bốc lên, chẳng đợi được thân ảnh bay vọt chạy trốn.
Gã chỉ nhìn thấy máu tươi, chậm rãi, lạnh băng, từ trong rừng cây đối diện tràn ra.
Tất cả tri giác của gã, rốt cuộc chỉ còn lại đau đớn, khổ nạn và hắc ám. Hai giọt nước mắt, từ trong đôi mắt vẫn đang mở to nhưng đã ảm đạm của gã, chảy xuống.