[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 3 - Chương 17: Ai là vô lại



Tông Vô Cực kinh ngạc nhìn Phó Hán Khanh, rõ ràng bị y lắc hơi hoa mắt váng đầu, cộng thêm bị sặc bụi đất mà ho khan một trận, xuất phát từ lễ phép vẫn không thể không nặn ra vẻ tươi cười hỏi: “Các hạ là…”

Phó Hán Khanh đương nhiên không thể ngốc đến mức tự xưng ta là tân nhiệm giáo chủ của Tu La giáo, nhưng nói dối lại trái với bản tính của y. Cũng may luân chuyển mấy đời, y đã học được kỹ xảo lảng tránh không phải nói thật: “Ta, ta đương nhiên là người hiện tại có thể làm chủ.”

Y quay đầu nhìn Tề Hạo, lại nhìn sang đám người đi cùng kia: “Không sai chứ?”

Bất kể những người biết chuyện ở đây có không đồng ý cỡ nào, cũng chẳng thể đứng ra nói, ngươi không thể làm chủ.

Dù sao Phó Hán Khanh cũng là giáo chủ của họ trên danh nghĩa, y đã nhảy ra, không ai tiện công khai đối nghịch. Đành phải bấm bụng cam chịu.

Tông Vô Cực lại sửng sốt: “Ngươi chính là chưởng môn đại đệ tử Tề quán chủ nói?”

Phó Hán Khanh mỉm cười, không hề trả lời.

Bất quá, Tông Vô Cực đã rất tự nhiên mà cho rằng đây là một phương thức thừa nhận khoe khoang thân phận. Không khỏi cực kỳ sửng sốt đánh giá y một phen.

Tuy rằng người này vẫn bụi lem nhem, nhưng đứng gần, diện mục vẫn xem như có thể miễn cưỡng nhìn ra, tuy nhìn không rõ lắm song cũng biết người này cực trẻ. Quan trọng nhất là chẳng hề có phong phạm của cao thủ tuyệt đỉnh, cứ thế tùy tiện đứng trước mặt, liền cho người ta một cảm giác lười biếng không thể nói rõ.

Lão vừa do dự suy ngẫm như vậy, lại quên béng chuyện kiểm tra công phu ra oai phủ đầu.

Phó Hán Khanh lại đã buông tay, đưa tay che miệng ngáp một cái: “Việc này, thật xin lỗi, không phải ta không nói lễ phép, nhưng chúng ta chạy một mạch đến nơi này, thật sự mệt lắm, rất cần nghỉ ngơi. Ta thấy hôm nay chẳng có đại sự gì, mọi người cứ tan hết đi.” Ánh mắt y đảo qua mấy người bị thương phía sau Tông Vô Cực “Hình như các người cũng có rất nhiều người bị thương phải xử lý. Mọi người cứ lo việc mỗi bên là được.”

Y phất tay, hết sức thờ ơ, ánh mắt đã không chờ nổi mà díp lại, quay người định đi.

Tông Vô Cực không thể ngờ y lại làm như chưa hề phát sinh chuyện gì, sắc mặt lập tức hóa lạnh, thân hình hơi lóe lên, đã ngăn trước mặt y: “Các hạ định cứ thế đuổi chúng ta?”

Phó Hán Khanh chớp chớp mắt, có chút vô tội nhìn lão: “Ông muốn vào uống trà, tán gẫu một hôm cũng không phải là không thể. Chẳng qua, ông xác định không cần trị thương cho các bằng hữu của ông trước sao? Hơn nữa bọn ta thật sự mệt lắm, đương nhiên nếu ông không yêu cầu ta tự mình tiếp đãi, tùy tiện phái một người tán chuyện với ông cũng được, để ta có thể vào trong ngủ một lúc, nghỉ ngơi một hồi, ta cũng sẽ rất cảm kích.”

Tông Vô Cực xanh xám mặt: “Chúng ta đến yêu cầu luận võ so kỹ.”

“Ta biết chứ.” Phó Hán Khanh gật đầu “Nhưng mà ta mệt rồi, ta muốn đi ngủ.”

Y đáp đúng là hết sức đương nhiên, vô số người ở đây nghe xong, quả thực đều cho là tai mình đã nghe lầm.

Lần này không chỉ Tông Vô Cực giận dữ, phía sau lão cũng có một đám người nhảy dựng lên quát to.

“Khinh người quá đáng.”

“Kiêu ngạo vô lễ.”

“Ranh con vô tri.”

Có thể là cố kỵ thân phận, mặc dù mắng chửi, mọi người vẫn rất văn nhã, ném ra toàn thành ngữ bốn chữ. Trên cơ bản không thấy có từ nào thô tục. Nhưng bởi vì mắng người đều là đại hào một phương, mỗi người trung khí mười phần, vừa mắng ra, trên cơ bản chấn động thiên địa, nửa thành đều nghe thấy.

Người giang hồ tối sĩ diện, tối không chịu nổi coi khinh, cho dù đám người Tu La giáo khinh thường giáo chủ, nhưng vị tất dung được người ta mắng y như vậy, lấy Lăng Tiêu làm đầu, mấy kiếm sĩ tuổi trẻ đã nhịn không được ấn kiếm tiến lên.

Chúng nhân Chấn Vũ võ quán cũng không thể để khách quý của quán chủ bị người nhục mạ như vậy, lập tức có mấy võ sư bị thương cũng nỗ lực đứng thẳng.

Thư Phóng vừa rồi thấy Phó Hán Khanh tự xưng chủ sự, trong lòng liền nhận định y là giáo chủ, nghe nhục mạ như vậy càng thấy hoảng sợ, không kiềm nổi cũng tiến lên hai bước.

Mà ngay cả Tề Hạo mặc dù sắc mặt đen như đít nồi, rốt cuộc vẫn vận đủ chân khí toàn thân muốn bức lên trước.

May mà Phó Hán Khanh cũng phát hiện tình huống không thích hợp, vội vàng giơ hai tay, dằn xuống một cái, làm động tác can ngăn, cản mọi hành vi quá khích, lúc này mới nhìn thẳng Tông Vô Cực, đánh giá trên dưới một phen, rất đỗi bối rối mà lắc đầu, nhẹ nhàng hỏi: “Ông là bằng hữu của ta?”

Tông Vô Cực cười lạnh: “Đáng tiếc ta không có vinh hạnh như vậy.”

Phó Hán Khanh gật đầu: “Thế ông là thân thích của ta?”

“Không dám trèo cao.”

“Thế, ông khẳng định cũng không phải sư phụ ta?”

Tông Vô Cực nén giận: “Vô nghĩa!”

Phó Hán Khanh nghiêm túc gật đầu, nhíu mày, rất đỗi mù mờ nói: “Ông vừa không phải bằng hữu, cũng không phải thân thích của ta, càng không phải sư phụ ta, hơn nữa ta thấy ông toàn thân trên dưới cũng chẳng có phong thái vương giả, mình hổ vừa chấn là có thể khiến người ta thật lòng bái phục, không dám làm trái, thế thì vì sao ông vừa chạy tới khiêu chiến, ta phải lập tức ứng chiến.”

Y đưa tay sờ sờ mặt mình: “Trên mặt ta không viết hai chữ nghe lời chứ?”

Kỳ thật đây chỉ là muốn thảo luận với Tông Vô Cực một chút, lý luận cổ quái của đối phương có hợp lý hay không, người ngoài nghe thật là quá châm chọc và mỉa mai, Chấn Vũ võ quán và Tu La giáo bên này nghe vậy đều cười ầm. Tông Vô Cực thì tức đến mức tím tái mặt mày: “Ngươi…”

Đoán là người giang hồ thích quán, khiêu chiến lẫn nhau, tuyệt không gặp phải người ứng đối như Phó Hán Khanh, Tông Vô Cực cho dù là lão giang hồ lăn lộn trong chốn võ lâm bao nhiêu năm, nhất thời lại quên mất phải nói lời gì để phản bác.

Phó Hán Khanh thấy lão không lập tức đưa ra dị nghị, mệt mỏi liền dâng lên, tuyệt không nể nang trước mặt đám đông vươn vai híp mắt, lảo đảo quay người định đi.

Tông Vô Cực còn đang ngẩn người, may mà Đỗ Tùng Pha sau lưng trầm giọng quát: “Tông huynh.” Lão lúc này mới giật mình, người lập tức nhoáng một cái, lại ngăn cản Phó Hán Khanh “Chuyện luận võ là Thư phó quán chủ chính miệng đồng ý.”

“Ông cũng biết y là phó quán chủ, hiện tại Tề quán chủ đã đáp ứng hết thảy do ta làm chủ.” Phó Hán Khanh không chút khách khí đốp lại lão, thuận tiện quay đầu quở trách Thư Phóng: “Ngươi cũng thật là, sao lại tùy tiện đáp ứng luận võ với người ta. Chấn Vũ võ quán chúng ta, thân là võ quán lớn nhất Đới quốc, tùy tiện ai tới cửa, tùy tiện lúc nào tới cửa, ngươi đều bỏ xuống hết thảy luận võ với người ta, các ngươi cầm là tiền công của ai mà nghe lời vậy. Hơn nữa, thể diện tôn nghiêm của võ quán chúng ta có còn cần hay không. Nếu để người ta cho là, tùy tiện Trương Tam Lý Tứ nào cũng có thể ảnh hưởng việc dạy học bình thường của chúng ta, tùy tiện Vương Ngũ Triệu Lục nào đến chúng ta cũng phải nghe lời, về sau có còn ngày nào thanh nhàn không? Hơn nữa chúng ta mở là võ quán, không phải lôi đài, mở cửa dạy người luyện võ. Ngươi trong thời gian dạy học ra đây luận võ với người ta, dẫn đến rối loạn lớn như thế, hại đồ đệ không thể chuyên tâm luyện võ, giáo đầu không thể chuyên tâm giảng dạy. Ngươi làm sao còn mặt mũi nhận học phí của người ta, ngươi làm sao xứng đáng với sự nhiệt thành của các đồ đệ hiếu học, ngươi làm sao xứng đáng với sự tín nhiệm của cha mẹ gia đình đồ đệ với chúng ta?”

Thư Phóng bị giáo huấn mà há hốc miệng, không thể phản bác, chỉ đành vâng vâng dạ dạ.

Mọi người của Chấn Vũ võ quán tuy đều cảm thấy Thư Phóng lần này bị mắng rất oan, nhưng thấy cả đống lời mắng xong, sắc mặt khó coi nhất trái lại không phải Thư Phóng, mà là đám Tông Vô Cực, lại cảm thấy thật hả giận.

Đến cả Tề Hạo và đám người Tu La giáo cũng không khỏi vừa mừng vừa sợ, mặc dù cách hành sự của Phó Hán Khanh hoàn toàn không hợp lệ thường, bọn họ vị tất tán đồng, nhưng một phen đấu võ mồm, miệng đầy ngụy biện, lại bắt bẻ khiến người không thể nói tiếng nào, trước kia sao không phát hiện, người này cư nhiên còn tư duy linh hoạt, giỏi tài ăn nói.

Kỳ thật Phó Hán Khanh lúc này vừa mệt vừa mỏi, khi nói chuyện mắt cũng díp cả lại, tầm mắt mơ mơ hồ hồ, trên cơ bản là thuộc trạng thái nửa mộng du. Có thể ngụy biện trôi chảy như vậy, chẳng qua là do biết rõ nếu hết thảy còn tiếp tục, chắc chắn máu nhuộm trường diễn võ, chỉ cần Địch Cửu vừa ra tay, không biết phải chết bao nhiêu người.

Tuy y không phải đại hảo nhân lòng chứa thiên hạ một lòng cứu khổ cứu nạn gì gì đó. Nhưng y chưa từng trốn tránh trách nhiệm. Hiện tại y đã là người đứng đầu Tu La giáo, thì không thể để thủ hạ một mà hai, hai mà ba xử lý vấn đề bằng phương thức thuần bạo lực, đồng thời gây ra huyết án, sát thương mạng người.

Cho nên, bản thân y chỉ đành gắng duy trì bằng cách không bạo lực không hợp tác như vậy.

Tông Vô Cực lạnh lùng nói: “Các hạ chơi xấu như thế thì đừng trách chúng ta vô lễ. Hôm nay các ngươi không chịu hoàn thành lần luận võ này, chúng ta sẽ dỡ chiêu bài, đập đại môn của các ngươi, lại kêu các đệ tử đi khắp thành quát mắng sự khiếp đảm yếu đuối của các ngươi.”

Phó Hán Khanh nhíu mày: “Ta không trộm không cướp không phạm pháp, không vô duyên vô cớ đến cửa nhà người ta đánh đánh chửi chửi, không động chút là đòi dỡ chiêu bài của người ta, chẳng qua quá mệt, không muốn để ý đám người vô vị, chỉ muốn ngủ một giấc, ngược lại thành chơi xấu. Ông như thế thì tính là đạo lý gì.” Sau đó y lắc đầu, trên mặt cơ hồ có chút áy náy “Thật ngại quá, vì được ngủ một giấc an ổn, ta uy vũ không thể khuất phục, ông thích mắng thích đánh thích đứng ỳ trước cửa nhà người ta thì đều tùy ông.”

Y quay người rảo bước đến đại môn võ quán, vừa đi vừa phất tay hiệu lệnh những người khác: “Mọi người cũng về nghỉ ngơi đi. Đúng rồi, lưu mấy người lại trông cổng, nếu có người đập chiêu bài của chúng ta, không cần mất công ngăn cản, chỉ cần nhớ là ai, sau đó mọi người tính xem làm lại một chiêu bài lớn hơn tốt hơn thì cần bao nhiêu tiền, lại thêm chi phí mất công, tiền đi lại của nhân viên giao thiệp, sau đó chuyển hóa đơn đến nhà người kia, nếu người ta không đền, chúng ta cứ bẩm báo quan phủ bắt đền, thuận tiện cũng tuyên truyền với cả thế giới một chút, anh hùng nào đó cậy vũ lực, thích chạy đến nhà người ta đập phá một trận, hơn nữa sau đó còn quỵt nợ không chịu bồi thường.”

Mọi người nghẹn họng trố mắt, không ai đi theo Phó Hán Khanh, toàn đứng ngẩn người, sự kiện trở nên quỷ dị như vậy, không ai biết Phó Hán Khanh rốt cuộc là thật sự không dám ứng chiến, hay thuần túy giở trò chọc tức Tông Vô Cực.

Tông Vô Cực đã tức đến mức toàn thân run lên, đưa tay chỉ Phó Hán Khanh, ngón tay cũng run run: “Ngươi, ngươi, ngươi vô lại như thế.”

Lão hận không thể nhảy dựng lên, một chưởng bổ Phó Hán Khanh ra. Bởi vậy chân lực toàn thân dồn lên, áo bào cũng căng ra.

Thế nhưng Phó Hán Khanh hoàn toàn thoải mái, không hề phòng bị đưa lưng về phía lão, với thân phận địa vị của lão, nếu thật sự trước mặt mọi người ra tay công kích một kẻ không phòng vệ từ phía sau, bất kể thành hay bại, đều lập tức thân bại danh liệt.

Phó Hán Khanh chẳng buồn quay đầu đáp: “Ta lại chẳng đi khắp nơi bức người đánh nhau, ta lại chẳng hề uy hiếp đòi đập chiêu bài của người, ta chỉ muốn sau khi lặn lội đường xa, không bị quấy nhiễu ngủ một giấc, bớt lo một chút, nghỉ ngơi một lúc, thế không tính là vô lại chứ.”

Tông Vô Cực rốt cuộc không kiềm chế được, bất chấp tất cả trường thân mà lên, vận đủ công lực bổ đến một trảo.

May mà lúc này một người phía sau lướt đến như bay túm tay lão lại, mới tránh cho vị tông sư một đời này nhất thời nóng lòng, vì một chiêu đánh lén này bỗng dưng hủy đi anh danh một đời.

Hành động thích quán lần này do Tông Vô Cực thực lực lớn nhất, võ công mạnh nhất cầm đầu, mọi sự do lão ra mặt giao thiệp, nhưng hôm nay bị y chọc tức gần như mất khống chế, nhân vật tính tình tương đối trầm ổn, suy nghĩ khá cẩn thận, bình thường cũng lấy văn võ song toàn, học thức tu dưỡng mà danh mãn Đới quốc kia liền hiện thân ra mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.