[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 3 - Chương 2: Xử lý như thế



“Giáo chủ đang nghỉ ngơi.” Ngữ khí nhạt nhẽo không hề lên xuống, khuôn mặt giống như làm từ gỗ kia, trong ngữ khí trầm trầm, lại khiến người không tự giác nhượng bộ lui bước.

Với nhãn lực của Tề Hạo và Đoàn Thiên Thành mà vẫn không cách nào phát hiện, cửa phòng rõ ràng không một bóng người, người này rốt cuộc làm sao đột nhiên hiện ra. Cùng với nói là ẩn nấp một bên chờ thời xuất hiện, càng giống như trực tiếp từ trong u minh địa ngục hiện thân lên nhân gian hơn.

Nói đến thì chỗ giống giáo chủ duy nhất của người kia chính là bên cạnh có một hộ vệ bí hiểm thần kỳ như vậy.

Địch Cửu lại chỉ mỉm cười: “Ngươi có thể lựa chọn để chúng ta vào, cũng có thể ngăn chúng ta, để chúng ta trực tiếp ở đây gọi y dậy.”

Ánh mắt Địch Nhất hờ hững đảo qua mặt Địch Cửu, gia hỏa xưa nay lãnh khốc thâm trầm, hỉ nộ không lộ ra sắc này, cũng chỉ những lúc có thể phiền hà Phó Hán Khanh, mới lộ ra vẻ tươi cười hả hê trước nỗi đau của người ta như vậy.

Dọc đường đến đây, Địch Cửu rốt cuộc là từ khi nào, bắt đầu lấy chỉnh trị Phó Hán Khanh làm vui, nếu y bận xử lý sự vụ của các phân đàn các nơi, tích cực củng cố thế lực và uy tín thì thôi, sợ nhất là y nhàn rỗi vô sự, chuyên tìm mấy chuyện lông gà vỏ tỏi đến quấy rầy giấc ngủ của Phó Hán Khanh, lấy đây làm vui.

Vì mấy lý do buồn cười như cơm chiều hôm nay có phải dâng rượu, sáng mai có cần y mua điểm tâm ngon miệng cho không, Địch Cửu đều có thể chẳng hề hổ thẹn trực tiếp tóm Phó Hán Khanh từ trong chăn ấm nệm êm dậy.

Cũng chỉ có loại người như Phó Hán Khanh, mới có thể sau vô số lần mấy việc thế này lặp lại, vẫn không hề kích động, bực mình hoặc là bị các cảm xúc tức giận tiêu cực khuấy động.

Mỗi một lần bị đánh thức y đều vẻ mặt mù mờ, ánh mắt sầu não, nhưng bất kể lý do đánh thức y hoang đường buồn cười cỡ nào, y đều chưa bao giờ tức giận, chỉ trả lời đơn giản rồi một lần nữa thần tốc lao vào mộng đẹp.

Một lần hai lần như thế, sau ba trăm lẻ một lần bị đánh thức, phản ứng của y lại vẫn giống như lần đầu tiên, thoáng không vui, song tuyệt không có mảy may bất mãn.

Địch Nhất thật sự không thể phán đoán người này rốt cuộc là định lực quá cao minh, tâm chí quá kiên định, hay đơn giản là mơ hồ đến mức khiến người không thể tin.

Y càng khó lý giải chính là, vì sao biết rõ không thể có bất cứ ảnh hưởng gì với tâm tình của Phó Hán Khanh, với tính nết của Địch Cửu, sao vẫn có thể tiếp tục trò chơi vô vị kiểu này không hề biết chán.

Mặc dù y cũng muốn tận trách ngăn trở một chút, để biểu thị hộ vệ y không phải đồ bài trí, nhưng căn bản là chẳng thể ngăn được, Thiên vương đại nhân người ta hoàn toàn không cần đánh một trận với ngươi, chỉ cần vận công phát ra một tiếng sư tử hống, giáo chủ vĩ đại dù ngủ say thế nào cũng phải bị đánh thức.

Cho nên, Địch Nhất cũng chỉ đành bất đắc dĩ tránh qua bên cạnh, mặc Địch Cửu một tay đẩy cửa phòng.

Gian phòng ngủ này lớn đến thần kỳ. Bài trí cực xa hoa, chỉ chiếc giường có thể cho bảy tám người lăn qua lăn lại bên trên kia đã khiến người ta thầm suy tư vô hạn.

Bốn phía màn như khói tựa ảo, lại rủ xuống không ít trân châu mỹ ngọc, trên giường thoáng có chấn động hơi lớn sẽ phát ra vô số tiếng va chạm thanh thúy, cực vui tai dễ nghe.

Hai bên giường đều đứng hai nữ tử xinh đẹp, dung mạo như tơ, tóc như mây, quần áo trên người mặc ít đến mức gần như không có, băng cơ ngọc cốt, dáng vẻ tự do vô hạn mất hồn.

Bốn mỹ nhân đều cầm một chiếc quạt lớn chế từ lông chim, phe phẩy quạt cho người trên giường. Thời tiết đang nóng bức, chiếc quạt lông chim này hữu ý vô ý lướt trên mặt người đang ngủ say kia, nếu là nam tử bình thường, tỉnh táo chịu khiêu khích như vậy, không biết sẽ kích động thế nào.

Mà trên giường không phải chỉ có một người, còn hai đồng nhân tuyệt sắc tầm mười hai mười ba tuổi, mi mục thanh tú như họa, đang bóp lưng bóp vai cho người ngủ say kia, đủ mọi thủ đoạn khiến thân tâm khoan khoái đều dùng ra, chỉ nhìn mồ hôi ẩn ẩn trên trán họ là có thể biết họ làm việc cố gắng cỡ nào.

Tình hình kiểu này khiến trong phòng bỗng dưng có một loại hơi thở dâm xa.

Tề Hạo hơi hừ một tiếng, thoáng nghiêng đầu, lạnh lùng trừng Đoàn Thiên Thành một cái.

Đoàn Thiên Thành ngoan ngoãn cúi đầu, ánh mắt cũng không dám ngước một chút.

Đem mỹ nữ xinh đẹp nhất Bách Hoa lâu, lại còn tạm thời chọn mua tuấn đồng dâng đến hầu hạ giáo chủ, việc này vốn chính là đương nhiên mà.

Chẳng qua hiện tại xem ra, những giai nhân đang cực hồng của cả phủ Đại Danh cùng đám đồng nhân tuấn tú, tất cả cố gắng của họ, giống như chỉ có tác dụng thôi miên vậy.

Việc này… Nên khen ngợi giáo chủ đại nhân định lực cao trác, không gần nữ sắc nam sắc sao?

Một giọt mồ hôi lạnh, chậm rãi từ trên trán y lăn xuống.

Tề Hạo thì chỉ cười khổ nhìn trên giường.

Kỳ thật Tu La giáo vốn không lấy lễ giáo gò bó đệ tử, các đời giáo chủ có rất nhiều người ngông nghênh tùy ý, hưởng thụ niềm vui thanh sắc, vốn không tính là gì, tỉnh nắm quyền thiên hạ, say nằm trên gối mỹ nhân, vốn chính là thành tựu lớn nhất của chí nghiệp nam nhi.

Thế nhưng, hết thảy những điều này, nếu kéo đến cùng vị giáo chủ gà gật này, cảm giác mang đến cho người ta, trừ hoang dâm tang chí, chính là không có chí tiến thủ.

Hai người họ đều là cấp dưới, cấp trên đang ngủ đương nhiên không dám lỗ mãng. Địch Cửu lại không có loại cố kỵ này, tiện tay vung lên, mỹ tỳ tuấn đồng lập tức ngoan ngoãn mà lặng lẽ lui đi, y bước đến trước giường, dựa giường ngồi xuống, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ giáo chủ đại nhân giang tay giang chân nằm sấp trên giường, nước miếng thấm ướt quá nửa gối kia.

Địch Nhất tầm mắt lạnh lùng, ánh mắt không hề chớp một chút, theo thế tay y, lặng lẽ nhìn các yếu huyệt sau lưng Phó Hán Khanh, đều dưới tầm khống chế của Địch Cửu.

Địch Cửu vỗ một cái, vẻ mặt tươi cười cúi người kề tai Phó Hán Khanh mà gọi: “Giáo chủ.”

Một luồng chân khí ngưng thẳng như kim, hung tợn đâm vào tai Phó Hán Khanh, Phó Hán Khanh kêu thảm một tiếng, nhảy dựng lên cao, gần như trực tiếp đâm lủng nóc phòng.

Chờ y choáng váng rơi xuống giường, mở ánh mắt như ngủ mà không ngủ nhìn bốn phía, Địch Cửu đã cười lạnh, khoanh tay đứng trước giường.

Đoàn Thiên Thành và Tề Hạo không dám chậm trễ, tức khắc thi lễ thỉnh an.

Phó Hán Khanh mơ mơ màng màng, người còn chưa tỉnh hẳn, tùy tiện ừ một tiếng rồi thôi. Mù mờ nhìn Địch Cửu: “Lại có chuyện gì? Muốn thương lượng đêm nay ăn món gì à?”

“Không phải, mấy chỗ làm ăn của chúng ta ở bản địa bị người gây hấn, bị thương không ít, bọn họ đến hỏi ngươi xem phản kích thế nào.” Ngữ khí của Địch Cửu bình thản, không hề khác biệt với bình thường khi khắc ý thảo luận với Phó Hán Khanh các vấn đề nhàm chán như ăn uống mặc đồ.

Phó Hán Khanh uể oải ngáp một cái: “Ngươi làm chủ là được.”

“Vậy được rồi, ta dẫn người đi giết sạch cả nhà những kẻ liên quan đến việc này.” Địch Cửu ngữ khí thản nhiên, giống như bình thường quyết định phải ăn món nào, uống loại rượu nào.

Phó Hán Khanh gật đầu không ngừng, cũng chẳng biết đang tỏ vẻ đồng ý, hay là đang ngủ gà gật: “Tốt lắm, ngươi nói là được rồi.” Khi nói lời này, cả thân thể đã không thể kiềm được lại nằm nhoài lên giường ấm nệm êm.

Địch Cửu gật đầu, quay người đi thẳng.

Tề Hạo và Đoàn Thiên Thành trừng to mắt, trong lòng thật sự không cách nào thích ứng.

Vầy là xong rồi? Kết thúc rồi? Cái gọi là hỏi ý giáo chủ, chính là chuyện thế này?

Bất quá, hai người đương nhiên không dám ngây ra quá lâu trong phòng ngủ của giáo chủ, chỉ đành ngơ ngẩn theo Địch Cửu ra ngoài.

Mới đi tới cửa, chợt nghe một tiếng kêu kinh hãi phía sau: “Cái gì, ngươi vừa nói cái gì?”

Hai người theo tiếng quay đầu, thấy giáo chủ đại nhân đã nhảy xuống giường, hai mắt trừng cực to, lại không hề có vẻ buồn ngủ.

Địch Cửu thong dong quay người, thản nhiên nói: “Ta nói đi giết sạch cả nhà kẻ địch, giáo chủ đã đồng ý rồi.”

Phó Hán Khanh rùng mình, lấy làm may mắn vì mình kịp thời tỉnh táo, đồng thời chống chế không chớp mắt: “Ta vừa nãy chưa tỉnh ngủ, lời nói không tính.”

“Quân tử không nói đùa.” Địch Cửu hơi nhướng mày, tựa tiếu phi tiếu.

“Ta không phải quân tử.” Phó Hán Khanh đối đáp trôi chảy.

Đoàn Thiên Thành địa vị thấp, còn chưa dám nói gì, trán Tề Hạo đã bắt đầu nổi gân xanh. Sự tình cũng bức đến đỉnh điểm rồi, hai vị giáo chủ thật giả này lại tranh chấp hệt như con nít.

Ông ta vốn đã lửa giận vạn trượng, khi nhìn thấy kẻ gọi là giáo chủ, vẻ mặt thiện lương ngoan ngoãn, tận tình khuyên bảo “Vì sao phải giết người, giết người là không đúng, hơn nữa giết người sẽ phạm pháp.” gần như theo bước vị phân đường chủ Triệu quốc kia, một luồng chân khí rẽ lối, trực tiếp tức đến ngất đi.

Hiếm khi thấy Địch Cửu có thể đồng dạng không hề chớp mắt nói: “Bởi vì bọn chúng đã đánh người của chúng ta, cho nên chúng ta phải ăn miếng trả miếng, hồi báo gấp bội.”

Phó Hán Khanh cuối cùng đã tỉnh táo lại: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đây?”

Địch Cửu hơi ra hiệu, Đoàn Thiên Thành lập tức tiến lên một bước, đem chuyện đã xảy ra hôm nay, nhanh chóng báo lại một lần.

Phó Hán Khanh lăng lăng hỏi: “Nhưng chúng ta không phải Ma giáo sao, chúng ta không phải thế lực rất lớn, rất có tiền, đệ tử đều rất lợi hại à? Làm sao lại bị người ức hiếp thành thế này?”

“Giáo ta từ sau hai mươi năm trước giáo chủ mất tích, các cao thủ chủ yếu trong giáo bị bức lui về thủ tổng đàn, thế lực các nơi đều bị đả kích nghiêm trọng, các đệ tử các nơi chỉ có thể che giấu thân phận, âm thầm phát triển. Bởi vì nhân thủ không đủ, đại bộ phận cao thủ trong giáo ta, trừ ở tổng đàn thì điều đến chỗ cực nhiều phân tranh, thế lực võ lâm khá mạnh. Mà Triệu quốc bởi vì nhiều năm không tranh chiến, khả năng quản lý của triều đình quan phủ khá mạnh, võ lâm nhân sĩ địa phương cũng không nhiều, cho nên nhân thủ chúng ta phái đến Triệu quốc phát triển, không sắp xếp quá nhiều cao thủ. Ngần ấy năm, các huynh đệ Triệu quốc từng chút từng chút, từ chưa hề có gì, chậm rãi kiến thành từng chỗ phân đàn, dưới tình huống không dẫn đến bất cứ thế lực nào hoài nghi, củng cố thế lực, đã là cực kỳ khó được, nhưng phủ Đại Danh là phân đàn thứ năm của chúng ta, mới kiến thành chưa được một năm, tuy rằng Đoàn đàn chủ mang đến khoản tài chính cực khổng lồ, cùng không ít nhân thủ, ở đây kinh doanh, mở đường khẩu, chung quy vẫn chưa đứng vững, đã đụng đến một số thế lực và các thương hộ cũ ở địa phương, bị họ liên thủ chèn ép gạt bỏ, những xung đột nhỏ trước kia cũng không hề ít, chỉ là chúng ta nhân thủ không ít, lại đều là hán tử có đảm sắc, cho nên chưa chịu thiệt gì. Chẳng qua gần đây nghe nói bên đối đầu kia, có liên lạc với một số thế lực trong võ lâm, kết làm một thể, có lẽ tự cho là đã tìm được chỗ dựa vững chắc, nhân chúng ta chưa chuẩn bị, thình lình tổng tập kích một lần. Đệ tử phân đàn chúng ta tuy không ít, nhưng rất nhiều người chỉ là đệ tử bên ngoài, mặc dù cũng theo mọi người học chút công phu, song chung quy vẫn không đủ cao minh, hơn nữa có rất nhiều đệ tử người làm không biết nguồn căn thân phận thật sự của giáo ta, chẳng qua là kiếm cái ăn, cho nên dưới tình huống không chuẩn bị trước, mới chịu thiệt nặng như thế.”

Tề Hạo tuổi tuy lớn, người lại tuyệt không hồ đồ, vội vàng giải thích phân tích tường tận.

Phó Hán Khanh nghe đến đó mới xem như đã hiểu được, vội hỏi: “Vậy người của chúng ta bị thương nghiêm trọng không?”

“Giáo chủ, sáng sớm hôm nay, sáu chỗ của chúng ta bị tập kích, bị thương cả thảy tám mươi bốn người. Mặc dù không có người chết nhưng số người trọng thương lại có hơn hai mươi. Mà trong số người bị thương có năm người là nòng cốt của phân đàn, mười ba người là quản sự các tầng, đệ tử bên ngoài hai mươi hai người, còn mười sáu người là đệ tử phân đàn Ứng Thiên từ phủ Ứng Thiên vận chuyển hàng đến đây, những người khác chỉ là người làm chúng ta mướn, tuy đều không phải là người giáo ta, nhưng cũng đã trung tâm xuất lực cho chúng ta hơn một năm. Tài vụ, cửa hàng, tổn thất hàng hóa khác, nhất thời không kịp thống kê, có lẽ cực khổng lồ.”

Tuy chỉ là bẩm báo cho Phó Hán Khanh nghe, nhưng Đoàn Thiên Thành càng nói càng thấy trong lòng kích động, tràn đầy căm phẫn, chỉ hận không thể nhảy dựng lên đi tìm kẻ đối đầu, liều mạng ngươi chết ta sống, giết đến máu chảy thành sông mới thôi.

Mà theo y thuyết minh, trên mặt Phó Hán Khanh cũng dần dần lộ ra vẻ bất mãn, đến cuối cùng, rốt cuộc cũng giống như đã trở nên kích phẫn.

Trong ánh mắt tràn ngập chờ mong của Đoàn Thiên Thành và Tề Hạo, y nỗ lực biểu đạt sự phẫn nộ của mình: “Việc này quá đáng lắm rồi.”

Hai cấp dưới trung tâm cảnh cảnh, kích động chờ giáo chủ phát ra mệnh lệnh phục thù, nhất tề trừng to hai mắt, dỏng thẳng tai, chỉ thấy Phó Hán Khanh ra sức vung tay, nói như chém đinh chặt sắt: “Các ngươi còn chờ gì nữa, mau đi báo quan đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.