Phó Hán Khanh ngoan ngoãn để Địch Cửu một mạch lôi thẳng vào, bởi vì phần lớn người của Chấn Vũ võ quán đều đang xem náo nhiệt ở trường diễn võ, hiện tại vào bên trong võ quán, ngược lại bốn phía không một bóng người.
Không có cả đống người điên cuồng kêu la thần tiên, Phó Hán Khanh miễn cưỡng khôi phục chút trấn định, nghĩ đến trường diễn võ rộng lớn bị phá hoại kia, cùng đại môn cũng vĩ đại như thế mà nháy mắt đã sập xuống, y lại hơi chột dạ, do dự một thoáng, vẫn lí nhí hỏi: “Ta nói, việc đó, trước kia ta vẫn quên hỏi, làm giáo chủ mỗi tháng sẽ có tiền công chứ?”
Địch Cửu thở dài thườn thượt, buông tay ra, quay người dùng ánh mắt cực vô lực nhìn Phó Hán Khanh, hồi lâu mới nói: “Yên tâm, sẽ không có ai bắt ngươi đền đâu.”
Phó Hán Khanh vẫn hơi không yên: “Nhưng mà, những thứ phải tu sửa đó, cần nhiều tiền lắm.”
Địch Cửu lạnh lùng nói: “Ta không cho là họ sẽ cố ý tu sửa.”
“Hả!” Phó Hán Khanh nhìn y hết sức ngu ngốc, trên mặt thoáng không hiểu, bất quá, cũng chẳng đi chăm chú suy xét nguyên nhân, chỉ cần không phải đền tiền, không cần chịu trách nhiệm là được rồi, lần trước y vừa không cẩn thận rớt xuống vách núi, liền tự dưng thiếu một kẻ gọi là đại ma đầu một mạng, lại tự dưng bị bắt trở thành giáo chủ Ma giáo, cho đến bây giờ lại phải vì cứu mạng cả đống người mà nhảy lên nhảy xuống, mài mòn cả môi, đủ thấy thiếu nợ người ta tuyệt đối không phải chuyện gì tốt lành.
Hiện tại tâm tình thả lỏng, ánh mắt ngây ngô đến mức có phần đơn thuần kia của y bắt đầu chậm rãi híp lại.
Địch Cửu hiện tại ngay cả than cũng không than nổi. Loại quái vật này, chuyện đơn giản nhất cũng không chịu động não suy nghĩ một chút, lại có thể vì chuyện không quan trọng, đi phí công phí sức.
Y rốt cuộc có hiểu thân phận giáo chủ có ý nghĩa thế nào không, rốt cuộc có hiểu chuyện y làm, hậu quả thế nào không?
Y cơ hồ phải trách mắng Phó Hán Khanh ra tiếng, nhưng nhìn đôi mắt đã híp lại thành một đường kia, thân thể một lần nữa lại bắt đầu tự nhiên lắc lư, phối hợp với bộ dáng nhếch nhác, toàn thân trên dưới rách rưới thê thảm, còn cả mấy chỗ vết máu mơ hồ, bỗng nhiên lại cảm thấy, lúc này nhắc nhở y thân là người đứng đầu Tu La, sẽ buồn cười cỡ nào, vũ nhục bốn chữ “Tu La giáo chủ” này cỡ nào.
Cuối cùng lời đã đến bên miệng lại nuốt vào. Địch Cửu than một tiếng: “Muốn ngủ thì ngủ đi. Chuyện còn lại chúng ta sẽ xử lý.”
Phó Hán Khanh kỳ thật vẫn cố nén mệt mỏi ứng phó mấy việc bên ngoài mệt lử rồi. Nghe lời này, thật sự như nghe thấy thiên âm, lập tức thoáng lấy lại tinh thần. Chẳng qua y hoan hoan hỉ hỉ quay một vòng nhìn bốn phía: “Ta đi đâu ngủ?”
Dưới tình huống hỗn loạn này, không ai đến tiếp đãi chăm sóc, nhà cửa phòng ốc của Chấn Vũ võ quán nhiều như vậy, y chung quy đâu thể tùy tiện đẩy một cánh cửa rồi trực tiếp đi đánh một giấc.
Thế nhưng, Địch Cửu lại nói: “Tùy tiện, ngươi tùy tiện tìm một gian phòng có giường là được, ta tin chủ nhân tuyệt đối sẽ không để ý, ngược lại còn vì ngươi cư nhiên từng ngủ trên giường y một lần mà cảm thấy vinh hạnh vô hạn kìa.”
Phó Hán Khanh nghe xong lập tức như phụng chỉ, hiếm khi mới chăm chỉ chạy nhanh, lao như bay đến vị trí thoạt nhìn có thể như là phòng ngủ.
Địch Cửu chỉ đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn bóng dáng Phó Hán Khanh nhanh chóng biến mất sau cánh cửa của một khu viện phía trước, mà thân ảnh Địch Nhất nhẹ nhàng không dấu vết kia cũng im lặng đuổi theo.
Mặc dù là bài trí, bất quá tên ảnh vệ kia lại vẫn có mô có dạng, cả ngày chẳng phải làm gì, chỉ cần theo sau tên ngốc này, xem các loại trò cười và kịch hay lớn nhỏ, cuộc sống như vậy thật là…
Địch Cửu không dưng chợt thở dài một tiếng, vì hết thảy những hành vi ngu xuẩn lao tâm lao lực tự mình chuốc khổ trước mắt của mình mà cảm thấy bất đắc dĩ.
Y cứ thế đứng một hồi, không bao lâu sau liền thấy Thư Phóng dẫn mấy tâm phúc thủ hạ chạy đến như bay, cung kính đứng trước mặt thi lễ: “Đường chủ ở bên ngoài thu thập tàn cục, nhất thời không thể thoát thân. Lệnh chúng thuộc hạ đến đây nghe giáo chủ và Thiên vương sai phái.”
Bởi vì lúc này mấy người y dẫn theo bên cạnh đều là đệ tử chính thức của Tu La giáo, cho nên trước mặt Địch Cửu y đã rất tự nhiên mà sửa dùng cách xưng hô trong Tu La giáo.
Địch Cửu thản nhiên gật đầu: “Phái người thu xếp một chút cho các đệ tử chúng ta dẫn đến, chúng ta dọc đường đi vội, phải chịu kha khá nỗi khổ phong trần, chuẩn bị nước ấm và quần áo, chúng ta đều phải tắm rửa thay quần áo, đúng rồi, cũng chuẩn bị giúp giáo chủ một chút, phái hai người lanh lợi, giúp y tắm rửa.”
Thư Phóng đáp vâng, lại ngập ngừng hỏi: “Giáo chủ đang…”
Địch Cửu tiện tay chỉ phía trước: “Từ chỗ viện kia hướng vào, ngươi tính, phòng ngủ gần nhất đó, đẩy cửa ra là có thể tìm được y trên giường…”
Câu trả lời này khiến Thư Phóng đương trường sững sờ, ngây ra một thoáng mới miễn cưỡng tiếp lời: “Đều là thuộc hạ vô lễ, để giáo chủ một đường phong trần vội đến, còn phải lao tâm lao thần thay võ quán chúng ta, phòng ngủ của giáo chủ sớm đã chuẩn bị tốt, bây giờ thuộc hạ sẽ đi mời giáo chủ…”
“Không cần.” Địch Cửu nói nhàn nhạt: “Lúc này cho dù ngủ trên đống củi, cũng thoải mái hơn chán so với các ngươi đánh thức y, lại ném y vào gian phòng xa hoa nào đó, các ngươi chỉ cần chuẩn bị nước ấm và y phục, tắm rửa cho y là được. Người này lúc ngủ, chỉ cần không đụng đến cấm kỵ, cho dù trói y ra ngoài bán y cũng chẳng tỉnh đâu.”
Y đáp không chút để tâm, Thư Phóng đáng thương nghe mà người đầy mồ hôi lạnh.
Có phải là quá lâu không đến tổng đàn, cho nên không theo kịp tình thế trong giáo, sao thần giáo trước giờ quy củ nghiêm nhất, trừng phạt nặng nhất, người bên dưới có thể tùy tiện quở trách giáo chủ như vậy? Hơn nữa quở trách vẫn là nhân vật cường đại đến khủng bố như thần kia.
Y lại không dám nói ra điều gì hoài nghi, chỉ đành đầu mướt mồ hôi đáp vâng.
Địch Cửu tự nhiên chẳng có lòng dạ đi đồng tình với nỗi khổ của đám tiểu nhân vật đáng thương không biết làm sao tự xử đó. Dưới sự tiếp đãi của những người hết sức lo sợ này, thoải thoải mái mái, thống thống khoái khoái tắm nước ấm, ngồi uống ngụm trà, nghỉ ngơi một hồi. Thấy Tề Hạo vẫn chưa thể thoát thân trở về, Thư Phóng thì vẫn kinh sợ bồi bên cạnh, trong lòng bỗng hơi buồn bực.
Trước kia đi qua mấy phân đàn, y đều có thể thong dong vận dụng hết thảy tâm cơ quyền mưu, không dấu vết thu phục mỗi một nhân tài có thể dùng, song hiện tại, đột nhiên cảm thấy phiên vất vả lúc trước đã hao phí đó, đều chẳng qua là trò cười mà thôi.
Thư Phóng trước mắt này, cũng coi như là tinh anh của phân đường, cùng y thân thiết trò chuyện, hờ hững chỉ ra những việc từng trải và công lao của y, để y vì Thiên vương cao cao tại thượng mình, lại nhớ rõ một tiểu nhân vật như y mà rất đỗi cảm động. Đây vốn là hành vi vừa không mất công lại lắm lợi ích.
Nhưng lúc này Địch Cửu lại chỉ cảm thấy phiền chán và nôn nóng không thể nói ra lời. Cứ thế trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn đứng dậy, đi coi thử Phó Hán Khanh.
Mặc dù trước đó y đã nói không cần, nhưng Thư Phóng vẫn an bài người, đổi phòng cho Phó Hán Khanh. Cho nên khi Địch Cửu tìm được Phó Hán Khanh, y đã nằm trong gian phòng lớn nhất xa hoa nhất và còn có đại sàng mềm mại thoải mái của Chấn Vũ võ quán, bên cạnh đương nhiên ngoại lệ có một đống người hầu hạ.
Địch Cửu theo lệ phất tay, đuổi hết đám người nhàn tạp, ngồi xuống bên giường. Cúi đầu nhìn Phó Hán Khanh đang ngủ rất say.
Cái tên hạnh phúc này, chắc vừa nằm mộng đẹp, vừa để hạ nhân lau rửa sạch sẽ, thay xiêm y ấm áp thoải mái, ôm chăn ngủ say sưa.
Bởi tóc vừa gội, còn mang theo hơi ẩm, ngủ như vậy rất dễ bị cảm lạnh, khi Địch Cửu vừa vào, đang có hai thị nữ cầm khăn khô giúp y lau tóc, hòng làm tóc khô nhanh hơn.
Địch Cửu lúc này thấy tóc y tản hết trên giường, nghĩ đến động tác của thị nữ vừa rồi, cũng rất tự nhiên mà tiện tay cầm một mớ.
Mái tóc vừa gội không lâu hơi ẩm ướt, nắm trong tay đặc biệt mềm mại, đặc biệt thoải mái, cảm giác trơn bết hơi ẩm giữa mấy ngón tay này, khiến Địch Cửu hơi bất ngờ nhướng mày, nhìn khuôn mặt Phó Hán Khanh đã tẩy rửa sạch sẽ kia. Tên này, kỳ thật ngoại hình vẫn rất anh tuấn, làm người ta thấy dễ thân, chỉ tiếc dáng vẻ ngu ngốc khi ngủ kia quá mất hình tượng.
Địch Cửu vốn nỗi lòng nặng trĩu không biết vì sao lại nở nụ cười, tay trái nhàn nhã nắm tóc Phó Hán Khanh lên, tay phải mở ra, từ từ ụp xuống. Lòng bàn tay nhẹ nhàng tuôn ra một cỗ khí tức nóng rực, lặp lại vài lần như thế, tóc Phó Hán Khanh cũng tự nhiên khô hết.
Địch Cửu cũng không ngờ hỏa diễm chưởng này trừ đánh người, lại còn có thể dùng để cấp tốc hong khô tóc, bản thân cũng khá thú vị nở nụ cười.
Đại khái cho dù đang trong mộng, Phó Hán Khanh cũng cảm thấy có luồng ấm áp như vậy kéo đến rất thoải mái, hiện tại bỗng nhiên hơi ấm không còn, liền bất mãn khua loạn hai tay bắt lại.
Địch Cửu vừa vặn đang xuất thần, không thể kịp thời tránh né, tay bị Phó Hán Khanh nắm được, y mới thoáng ngây người, lập tức bị kéo nghiêng về trước, ngưng mắt nhìn lại, thấy tay phải của mình đã bị Phó Hán Khanh kéo vào lòng ôm như bảo vật.
Địch Cửu dở khóc dở cười, có lẽ là hơi nóng còn chưa mất hẳn trong bàn tay, làm cho tên vô lại ngủ cũng không quên thộn ra này xem tay y là lò sưởi mà dùng.
Nhìn cái tên ngủ chẳng mảy may biết phiền não nhân gian, vừa lòng thỏa ý vô hạn này, vẻ tươi cười ngốc nghếch đầy mặt kia, Địch Cửu lại vô cớ đỏ mắt nóng máu, lòng sinh giận dữ, thật không biết loại người này sống rốt cuộc có truy cầu gì, kỳ vọng gì.
Y hung tợn nhìn Phó Hán Khanh, mấy lần muốn rút tay về, không biết vì sao lại không rút, chợt thoáng động lòng, cúi người kề tai Phó Hán Khanh, vận nhiếp hồn âm, dùng thanh âm nhẹ nhàng hỏi: “A Hán, hiện tại nguyện vọng lớn nhất trong nhân sinh của ngươi là gì?”
Thời gian này y cũng coi như đã hiểu rõ tính tình Phó Hán Khanh, dùng phương pháp này, chỉ cần không đề cập những việc về Tiểu Lâu, không hỏi những vấn đề khiến Phó Hán Khanh mẫn cảm đó, trên cơ bản là hỏi gì đáp nấy.
Quả nhiên, Phó Hán Khanh không bị chạm đến đường cảnh giới là vô cùng dễ lừa, y mơ mơ màng màng nói: “Để Địch Cửu mau mau soán vị ta đi.”
Địch Cửu chấn động, cả người sững sờ trên giường, khoảnh khắc này, trong lòng y dâng lên biết bao kinh đào hãi lãng, khoảnh khắc này, câu nói trong mộng của Phó Hán Khanh, chấn động Địch Cửu bao nhiêu, trong thiên địa, có lẽ chỉ bản thân y mới biết.
Song, chỉ thoáng ngớ ra như vậy, Phó Hán Khanh trong mộng lại vừa vặn mơ thấy một cái móng heo nướng cực thơm cực bự, tự tự nhiên nhiên mà cầm cái tay trong lòng kia, chảy nước miếng, dùng hết toàn lực mà cạp.