[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 3 - Chương 3: Thiện lương cố chấp



Trong sự yên tĩnh như chết chóc, Phó Hán Khanh cẩn thận nhìn mọi người bốn phía, hơi chột dạ hỏi: “Có gì không đúng à? Xảy ra chuyện này, báo quan là biện pháp bình thường nhất mà?”

Không ai trả lời, sau khi bị chấn động cực lớn như thế, đã chẳng còn ai có thể trả lời.

Đoàn Thiên Thành hai mắt đăm đăm, có lẽ trong lòng đang thầm thuyết phục mình, vừa rồi tai nghe thấy chắc chắn toàn là nói mớ.

Mặt và mớ râu tóc bạc trắng của Tề Hạo cũng gần như đã biến thành cùng một màu.

Cho dù là Địch Cửu, gân xanh trên thái dương cũng lặng lẽ giật hai ba cái.

Về phần Địch Nhất, bởi vì có mặt nạ bảo hộ, cho nên không nhìn ra vẻ mặt y có biến hóa gì lớn, chẳng qua vừa rồi bỗng hơi loạng choạng, cao thủ đứng đầu kiểu này vậy mà lại vô cớ không đứng vững, thật là chuyện lạ.

Những đại nhân vật này cũng đều như thế, vậy đám hạ nhân, thị vệ mỹ nữ tuấn đồng đứng hầu trong phòng đột nhiên lảo đảo chực ngã, cũng sẽ chẳng có ai để ý.

Bị Phó Hán Khanh truy hỏi như vậy, những người khác còn đang ngẩn ra, Địch Cửu đã thở dài, quay người định đi.

Phó Hán Khanh lười biếng mọi sự đều chậm một nhịp hiếm khi thân thủ mới trở nên mạnh mẽ, nhảy đến đưa tay túm chặt áo y: “Ngươi đi đâu?”

Địch Cửu lạnh lùng trừng người như tiểu hài tử xấu chơi đang túm chặt áo y không buông: “Ta cuối cùng cũng xem như biết tới hỏi ngươi là phạm sai lầm buồn cười nhất, chuyện này ta cứ tự mình xử lý là được.”

Vẻ mặt Phó Hán Khanh càng thêm khẩn trương: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi muốn xử lý thế nào?”

“Giết!” Một chữ lạnh băng, sát khí tràn ra bốn phía.

Phó Hán Khanh lớn tiếng nói: “Ta không đáp ứng.”

Địch Cửu từng chữ một, cơ hồ gằn ra từ kẽ răng: “Sự tình liên quan đến uy tín của thần giáo ta, ai quan tâm ngươi đáp ứng hay không, cứ tiếp tục ngủ việc ngươi đi.”

Phó Hán Khanh trừng mắt nhìn Địch Cửu, ánh mắt quả thực có phần ủy khuất “Ngươi muốn giết người đã không đúng rồi, còn chạy tới nói với ta, hại ta bất an, cho ta biết lại không nghe ý kiến của ta, chẳng lẽ ngươi muốn ta biết rõ ngươi muốn đi giết người, còn giả như không có chuyện gì sao?”

Cho dù là với định lực của Địch Cửu cũng sắp tức đến hộc máu: “Thứ nhất, Tu La giáo chúng ta không phải mở thiện đường, giết người không tính là đại sự. Thứ hai, không phải ta vô cớ giết người. Là bọn chúng đến đả thương người của chúng ta trước. Thứ ba, không phải ta không nghe ý kiến của ngươi, mà là ý kiến của ngươi hoàn toàn là trò đùa, căn bản không thể thực hiện.”

Y nghiến răng nghiến lợi nói, càng nói vẻ dữ tợn trong mắt càng đậm, sau đó Địch Nhất không thể không đặt tay lên chuôi đao, tiến lên một bước, làm ra tư thế bảo vệ. Mà Đoàn Thiên Thành và Tề Hạo thì theo bản năng lui lại hai bước, để tránh vạn nhất đánh nhau, mình sẽ bị cuốn vào trong đó.

Chỉ có bản thân Phó Hán Khanh hoàn toàn không có cảm giác nguy cơ, nghiêm túc đưa tay, từng ngón từng ngón tính với y: “Thứ nhất, mở hay không mở thiện đường và giết người hay không, chẳng có quan hệ trực tiếp, kết quả ngươi suy luận ra hoàn toàn không có sức thuyết phục. Thứ hai, bọn họ đả thương người của chúng ta, hành vi này bình thường phải đi báo quan, yêu cầu quan phủ chủ trì công đạo, truy cứu trách nhiệm, đòi bồi thường cho chúng ta. Đồng thời xử phạt phạm nhân, mà không phải chúng ta chạy đi giết người, hành vi ngươi đánh ta, ta giết ngươi, ngươi lại giết trở lại này, là rất không đúng và dễ tạo thành tuần hoàn ác tính vĩnh viễn. Thứ ba, ta cảm thấy ý kiến của ta là bình thường nhất, hòa bình nhất, thân thiện nhất, là biện pháp tốt nhất với mọi người. Sao lại không thể thực hiện được?”

Địch Cửu cơ hồ nổi điên mà trừng Phó Hán Khanh chòng chọc, người này sao lại không thể có một chút xíu phương thức suy xét bình thường vậy: “Tu La thần giáo ta, là Ma giáo trong mắt người thiên hạ, chúng ta chịu thiệt nặng như vậy lại chạy đi báo quan, cách làm như thế, thể diện thần giáo còn gì, người thiên hạ sẽ nhìn chúng ta thế nào, các đệ tử làm sao lấy chúng ta làm vinh?”

Y vừa nói vừa đưa tay day day trán, ôi, ngần ấy năm huấn luyện thiết huyết, làm sao dễ dàng bị tên này kích thích cho mất sạch định lực, chẳng những phải đưa ra thuyết minh ngu xuẩn như dạy tiểu hài tử kiểu này, còn đau đầu kịch liệt vầy.

Phó Hán Khanh chớp chớp đôi mắt thoạt nhìn ngây thơ thuần khiết như hài tử, đến mức mà có phần vô tri, tuy rằng y tuyệt không cảm thấy người thiên hạ nhìn thế nào, thể diện Tu La giáo làm sao giữ gìn là vấn đề gì, bất quá lại mơ hồ nhớ ra, Ma giáo, hình như là xã hội đen, nếu xã hội đen sống mái, không thích nhất là chính phủ nhúng tay, nhưng mà…

Y sờ sờ mũi, lúc này mới dùng ngữ khí rất đỗi khờ dại đơn thuần hỏi: “Chúng ta có treo biển, cho mọi người biết chúng ta là Tu La giáo, những việc làm ăn đó đều là của Ma giáo chúng ta không?”

Địch Cửu hừ mạnh một tiếng, không đáp.

Đoàn Thiên Thành miễn cưỡng đáp: “Hiện giờ giáo ta đã thành đối tượng cho các nước và võ lâm vây quét, tự nhiên không thể để lộ thân phận.”

Tề Hạo lạnh lùng nói: “Nếu bày ra cờ hiệu thần giáo ta, những kẻ đó có gan bằng trời cũng không dám chọc vào.”

Phó Hán Khanh gật đầu, hết sức thành khẩn mà tiếp tục cùng mọi người thảo luận một hai ba bốn: “Thứ nhất, nếu chúng ta không lộ rõ thân phận, là thương nhân chính đáng, thương nhân chính đáng bị bức hại như vậy, chúng ta hoàn toàn có lý do yêu cầu quan phủ bảo vệ. Thứ hai, chúng ta là bang phái giang hồ, là hắc đạo, là Ma giáo, nhưng chỉ cần chúng làm ăn chính đáng, không lừa không dối không trốn thuế lậu thuế, vậy thì cửa hiệu hàng hóa người làm của chúng ta bị tổn hại đánh cướp, chúng ta cũng nên hỏi quan phủ phụ trách trị an yêu cầu truy cứu trách nhiệm. Thứ ba…”

Đã không còn ai có thể chịu đựng thứ ba thứ tư của y nữa, Địch Cửu lạnh lùng nói: “Ngươi có nói một trăm điều cũng vô dụng. Chúng ta thực chất đều là người giang hồ, chỉ có thể dùng cách của người giang hồ để xử lý vấn đề, cách nghĩ hoang đường này của ngươi mau mau dẹp đi.”

“Cách nghĩ của ta hoang đường chỗ nào, đây là cách nghĩ bình thường nhất lý trí nhất thích hợp nhất nhân đạo nhất.” Phó Hán Khanh vẫn cố gắng cãi lý “Các ngươi mới không phải là người bình thường…”

Y một câu lật úp một thuyền người, mọi người đều trở thành đối tượng công kích của y, ngay khi đại đa số những người ở đây giận mà không dám nói, Phó Hán Khanh vô hạn cảm khái bổ sung: “Ta trước kia cũng không biết, hóa ra các ngươi toàn là người bình thường, và là vĩ nhân chỉ cầu bỏ ra, không cầu hồi báo, chỉ cần hiến dâng, không chịu đòi hỏi.”

Lần này cả Đoàn Thiên Thành và Tề Hạo đều lảo đảo chực ngã, Địch Nhất ở phía sau khẽ ho khan, mà Địch Cửu thì bị mấy lời này của y khiến cho ngứa ngáy từng cơn, toàn thân phát rét nhìn y lăng lăng, hồi lâu mới thở dài nói: “Giáo chủ, thứ cho thuộc hạ ngu dốt, ngươi có thể nói rõ một chút không?”

Phó Hán Khanh nghe y khách khách khí khí, cung cung kính kính như vậy, cũng sợ tới mức mặt mày hơi trắng bệch, vội hỏi Đoàn Thiên Thành: “Các ngươi bình thường có nộp thuế không?”

“Tự nhiên là phải nộp.”

“Vậy thì đúng rồi. Các ngươi ở đây, nộp thuế đầu người, thuế đất, thuế nhà, các ngươi chính là con dân Đại Triệu, quan phủ Triệu quốc có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho nhân thân và tài sản của các ngươi. Làm thương nhân, các ngươi nộp mọi thuế thương nghiệp, thì quan phủ cũng phải bảo vệ hết thảy quyền lợi làm ăn cho các ngươi. Nộp thuế là nghĩa vụ của bách tính và thương gia. Các ngươi đã làm đầy đủ. Mà quốc gia, triều đình, quan phủ, dựa vào thuế thu được của các ngươi để hoạt động, lương bổng của quan viên đều nuôi bằng thuế các ngươi nộp, họ cam đoan cho các ngươi một xã hội yên ổn, bảo hộ các ngươi, đây là quyền lợi các ngươi nên được hưởng. Nhưng hiện tại, các ngươi chỉ ngoan ngoãn nộp thuế, xảy ra chuyện, lại không đi yêu cầu sự bảo hộ đương nhiên, chỉ tận nghĩa vụ, không đòi quyền lực, đây không phải là vĩ nhân chỉ biết hiến dâng, không biết đòi hỏi sao?”

Phó Hán Khanh vô cùng kiên nhẫn mà nhất nhất giải thích, mọi người đúng là chưa bao giờ nghe thấy quỷ luận như thế. Cho dù là nhân kiệt ra sao, cũng không khỏi nghẹn họng trố mắt.

Phó Hán Khanh vừa nói như vậy, Ma giáo, Tu La giáo, thủ lĩnh hắc đạo, đám ma đầu lớn lớn nhỏ nhỏ, toàn bộ trở thành đại hảo nhân cao thượng vĩ đại.

Tiếc rằng những người tốt này lại không một ai cảm thấy cao hứng tự hào, ngược lại vì mình bị định nghĩa là người tốt như thế mà lấy làm hổ thẹn vô cùng.

Chỉ là đối mặt với ý nghĩ quỷ dị và cái miệng luôn tuôn ra kỳ đàm quái luận của Phó Hán Khanh, rốt cuộc chẳng ai còn sức lực đi tranh luận. Địch Cửu thở dài một tiếng, y cảm thấy còn nói tiếp, đám người bọn họ sẽ bị giáo chủ đại nhân bức điên mất, càng đừng nói gì đến báo thù.

Y lắc đầu, tùy tay vung một chưởng xuống, chéo áo bị Phó Hán Khanh túm chặt bị tay y cắt đứt.

Nhưng Phó Hán Khanh phản ứng thần tốc, lại vươn tay túm áo y, vẻ mặt không buông không buông ta không buông tay, khiến Địch Cửu chán nản.

Y biết Phó Hán Khanh cố chấp, không dám cắt nữa, thật muốn chơi trò ngươi túm ta cắt này với Phó Hán Khanh, một thân áo quần này cắt nát hết, sợ cũng chẳng thoát khỏi tên này.

Y vừa tức vừa giận, trở tay túm chỗ áo trước ngực Phó Hán Khanh, xách cả người đối phương lên, tự giác nén giận một cách phi thường nói: “Được, ta cho ngươi thời gian năm ngày, nếu ngươi có thể giải quyết chuyện này, đòi lại gấp bội thể diện của chúng ta, ta sẽ không quản nữa, bằng không cứ làm theo cách của ta.”

Kỳ thật nếu theo ý tứ ban đầu của Phó Hán Khanh, sẽ thành thành thật thật trả lời rằng: “Cho dù ta không giải quyết được, ta cũng sẽ không cho ngươi giết người.” Nhưng y dù sao cũng trải qua sáu đời ở nhân gian, không còn như đời đầu tiên, hoàn toàn chẳng biết xem chân mày khóe mắt người ta, chỉ biết nói lời thật, bây giờ nhìn vẻ mặt này của Địch Cửu, y cũng tránh không hứa hẹn, chỉ cười nói: “Tốt lắm, chúng ta đi quan phủ báo án trước.”

Mắt thấy Địch Cửu đã bỏ qua, Đoàn Thiên Thành lại không thể không nói. Y là đàn chủ bản địa, hết thảy sự vụ bản địa, kết quả cuối cùng đều rơi lên đầu y. Mặc kệ ai là giáo chủ, làm bừa xong rồi đều có thể chạy lấy người, đàn chủ y đây lại không thể mất mặt như vậy.

“Giáo chủ, chỉ sợ không thể, quan phủ này không phải chúng ta vừa báo án là sẽ lập tức thẩm tra đâu, còn phải sắp xếp thời gian chờ thẩm, vừa chậm trễ là sẽ mất bao nhiêu ngày.”

Tề Hạo cũng vội vàng phụ họa: “Hơn nữa đám hào cường, thế lực thương hội địa phương này, gốc rễ rối rắm, sớm có cấu kết với quan phủ, giao tình chưa bao giờ cạn, bằng không chúng cũng không dám kiêu ngạo làm càn như thế. Chúng ta đi báo quan, bọn họ kéo dài không thẩm cũng coi như không tệ rồi, nếu khai đường thẩm tra, không chừng thẩm tới thẩm lui, thẩm ra đại tội của chúng ta.”

Phó Hán Khanh hơi sửng sốt, không đến mức đơn thuần như đời đầu tiên kinh thán trên đời lại có việc này, chẳng qua vẻ mặt thoáng buồn bã, không nói nữa. Sáu đời chuyển sinh, nhân gian thế thái kỳ thật y thấy không hề ít hơn bất cứ ai. Chuyện bất công hơn, đáng ghê tởm hơn, y sớm đã chính mắt trông thấy, tự mình trải qua.

Địch Cửu thấy y yên lặng, lại cười lạnh một tiếng: “Đừng nản chí, cũng không phải hoàn toàn không có hy vọng đâu, ngươi đã trông cậy quan phủ làm chủ cho ngươi, vậy ngươi cứ nện thật nhiều bạc là được. Nghiệp quan cấu kết chẳng qua là vì tiền, chỉ cần ngươi chịu liều mạng vung tiền, chi nhiều hơn người ta, không chừng người làm quan nhìn thấy tiền, nghĩa khí của lão bằng hữu cũng chẳng thèm nhìn nữa.”

Y nói rõ ràng là những lời châm chọc, Phó Hán Khanh lại lắc đầu với vẻ cực nghiêm túc: “Không được, đánh người, đập cửa hiệu, đây đều là không chính đáng, giết người, hối lộ, đây cũng là không chính đáng, lấy thủ đoạn không chính đáng đi trả thù hành vi không chính đáng vẫn là không đúng.” Y ngẩng đầu, ánh mắt sáng trong như nước “Chuyện không đúng chính là không đúng, không thể bởi vì kẻ địch của chúng ta làm chuyện không đúng, hành vi không chính đáng của chúng ta liền biến thành đúng.”

Địch Cửu ngửa mặt lên trời cười dài: “Đồ điên nhà ngươi, trên đời này, còn có ai để ý cái gì là đúng, cái gì là không đúng, thủ đoạn chính đáng hay không trước nay chẳng hề quan trọng, quan trọng là có hiệu quả hay không.”

Ngữ khí của Phó Hán Khanh bình tĩnh lạ thường: “Ta để ý, ta là giáo chủ, ta cảm thấy, đúng và không đúng, chính đáng và không chính đáng, rất quan trọng.”

Tiếng cười dài của Địch Cửu đột nhiên vụt tắt, y lạnh lùng nhìn Phó Hán Khanh khuôn mặt bình tĩnh, bao lâu nay, đây là lần đầu tiên Phó Hán Khanh lấy thái độ như vậy, ngữ khí như vậy, nhắc tới thân phận giáo chủ của mình.

Trầm mặc một hồi, mới thản nhiên nói: “Được, vậy ngươi nói, phải làm sao làm chuyện chính xác một cách chính đáng?”

Phó Hán Khanh thoáng suy tính, mới nói: “Vẫn là báo quan.”

Lần này đừng nói Địch Cửu, Đoàn Thiên Thành và Tề Hạo hai tay đều phát run, thiếu chút nữa đã bổ đến bóp cổ giáo chủ, phạm đại tội phạm thượng rồi.

Cũng may Phó Hán Khanh kịp thời nhận ra nguy cơ, lui lại hai bước hai tay giơ cao làm tư thế trấn an: “Báo quan vẫn phải báo, nhưng cách báo thế nào, ta lại có vài ý kiến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.