[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 3 - Chương 30: Thế nào là tận trách



Cho dù là nhiều năm về sau, nhớ lại một màn ngày đó thân thấy thân nghe thân trải ấy, Tề Hạo vẫn phải toát mồ hôi toàn thân.

Ông ta vẫn cảm thấy, mình đã tận mắt chứng kiến một lần thần giáo nội chiến suýt nữa thì xảy ra.

Trong lịch sử thần giáo, giáo chủ và Thiên vương trở mặt bất hòa, chém giết lẫn nhau, không phải là chưa từng phát sinh, mà hầu như mỗi một lần đều mang đến sự suy bại và sa sút cho thần giáo.

Mà lần này, nguy cơ lớn nhất lại bức đến trước mắt.

Lời của Thiên vương đại nhân, có thể rất dễ hiểu thành “Ngươi nói còn dễ nghe hơn cả hát, có bản lĩnh thì ngươi lăn xuống, nhường đại vị giáo chủ của ngươi cho ta ngồi một chút, coi ngươi có phải vẫn có thể chỉ tay năm ngón, nói đông nói tây dễ dàng như vậy.”

Mà câu trả lời của giáo chủ đại nhân, thì cũng có thể hiểu là: “Được thôi, nếu ngươi muốn làm, vị trí này cứ nhường cho ngươi, ngươi lại đây ngồi đi, chỉ sợ ngươi ngồi không nổi thôi.”

Tề Hạo là đường chủ cao tuổi nhất của thần giáo, là hào cường một phương ở Đới quốc nhiều năm dốc sức sáng lập đại cơ nghiệp, việc tranh đoạt vị do quyền thế dẫn phát kiểu này, thật sự là một chuyện hết sức bình thường nhìn nhiều nhìn quen chẳng hề hiếm lạ.

Vốn chư vương và giáo chủ từ trước đã không coi là quá hòa thuận, mà vị giáo chủ này phương pháp hành sự lại kỳ quái như vậy, phương thức suy xét lại quỷ dị như vậy, Thiên vương nhìn không vừa mắt cũng là đương nhiên, nhưng nói đến mức này, cho dù là Thiên vương cũng khá quá đáng, giáo chủ tức giận là đương nhiên.

Tề Hạo đến chết cũng nhớ rõ khoảnh khắc ấy, sau khi nghe câu trả lời của giáo chủ, cả phòng nghị sự yên tĩnh như chết. Bất quá, may mà giáo chủ cũng vậy, Thiên vương cũng vậy, vẫn lấy đại cục làm trọng, cuối cùng không khiến thần giáo vì nội chiến mà hướng đến sụp đổ, mới mang đến quang minh huy hoàng về sau.

Trên thực tế, lúc ấy sau khi Phó Hán Khanh nói xong câu kia, mọi người đều bị dọa sững người, kể cả Địch Cửu.

Cho dù là Địch Cửu cũng không thể ngờ Phó Hán Khanh sẽ trả lời như vậy. Kết quả là y nhìn Phó Hán Khanh lăng lăng cả buổi, mới nỗ lực phát ra một tiếng cười lạnh đầy châm chọc: “Ta nhìn ngu vậy sao?” Ý của câu này rất rõ ràng là, ta mà tin lời ngươi thì ta chính là heo.

Phó Hán Khanh cười khan đôi tiếng, y cũng biết, mọi người đều hiểu lầm lời y, đám Tề Hạo xem đây là thị uy quyết liệt, mà Địch Cửu thì cho đây là trò đùa bỡn.

Mỗi một lần đều như vậy. Y nghiêm túc nói lời thật lòng, người ta trước nay đều không tin.

Bất quá nói trở lại, Địch Cửu không tin vẫn là chuyện tốt, nếu y thật sự nhảy dựng lên, muốn mình chuyển võ công cho, chỉ sợ sẽ có càng nhiều phiền toái hơn.

Nghĩ đến đây, Phó Hán Khanh lại không khỏi thở dài, nếu y vẫn là A Hán không biết thế sự, chưa bao giờ biết hoài nghi của đời đầu tiên thì tốt biết mấy. Đáng tiếc, trong bảy đời này, y đã trải qua quá nhiều phản bội, quá nhiều thương tổn, cho dù bản thân y không để tâm chuyện của mình, nhưng cũng không dám lấy người toàn thiên hạ ra mạo hiểm, Địch Tĩnh năm ấy hút hết nội lực của y, sau đó chẳng kiêng kỵ gì, tùy hứng điên cuồng, giết chóc vô số, y đều chưa từng quên.

Nếu Địch Cửu thật sự đáp ứng, thật sự trao đổi điều kiện với y, vậy thì dùng phương pháp gì bảo đảm Địch Cửu sẽ không làm điều ngang ngược, sẽ không giết người như ma, mà thật sự có thể tuân thủ lời hứa, cũng là một chuyện cực đau đầu.

Cho nên hiện tại Địch Cửu không tin, Phó Hán Khanh cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hướng về mọi người mà cười cười nói: “Ta hy vọng thay đổi thói quen hở ra là thích dùng võ lực tư đấu, liều tính mạng để giải quyết vấn đề của người võ lâm. Như vậy mọi người đều có thể sống tốt.”

Lần này đến phiên Địch Cửu đưa tay day day cái đầu ẩn ẩn đau: “Ta đề nghị ngươi cứ đại phát thần uy, đánh khắp thiên hạ, độc bá võ lâm, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, sau đó lại hạ lệnh, mọi người không được tư đấu, như thế dường như hơi dễ hơn đó.”

Phó Hán Khanh có ý tốt, hoàn toàn không nghe ra sự trào phúng trong giọng điệu của y, nghiêm túc nói: “Ta chính bởi vì không tán đồng quy luật mọi việc lấy sức mạnh làm tôn, dùng lực lượng phán đoán thị phi đúng sai, dùng lực lượng quyết định thành bại này, cho nên mới muốn thay đổi, làm sao có thể dùng phương pháp cùng kiểu để làm việc. Cho dù ta có thể thật sự độc bá thiên hạ thì thế nào? Trên đời này chẳng có bá chủ vĩnh viễn, sẽ không ngừng có người đứng lên lật đổ ngươi. Phiền toái vẫn là vô cùng vô tận.”

Tề Hạo chần chừ một chốc, lúc này mới nói: “Giáo chủ anh minh ngút trời, chúng ta ngu dốt, khó biết huyền cơ trong đáy tay áo giáo chủ, nhưng thuộc hạ thật sự không rõ, với thực lực của giáo ta hiện giờ, thần công của giáo chủ lúc này, cần gì đi làm loại chuyện phí sức không kết quả, trên cơ bản cũng chẳng có bao nhiêu khả năng thành công này.”

Phó Hán Khanh trầm mặc một hồi, mới nói: “Chấn Vũ võ quán khi mới thành lập, chính là ông dẫn dắt thân tín liên can, thích quán khắp nơi, khiêu chiến cao thủ, gây nên phong ba để dương danh lập vạn, trong thời gian này, đệ tử giáo ta chết trận ba mươi bốn người, trong đó mười bảy người là tinh nhuệ tâm phúc ông đích thân dẫn dắt, mà trọng thương hai mươi ba người, tàn tật tám người, những người bị thương nhẹ khác là bốn mươi lăm. Đến gần ba mươi sáu năm, trong hơn ba mươi năm này, vì mở rộng tầm ảnh hưởng của Chấn Vũ võ quán, từng bước đẩy Chấn Vũ võ quán đến bảo tọa võ quán đệ nhất Đới quốc, không ngừng tiến công các võ quán khác, cũng không ngừng ứng phó sự khiêu khích của các thế lực đối địch khác, đệ tử giáo ta tổng cộng đã chết trận ba trăm tám mươi chín người, trong đây còn có một con một em của ông, và một vị huynh trưởng của Thư Phóng, trọng thương năm trăm bốn mươi hai người, tàn tật hơn một trăm người, thê tử của Thư Phóng cũng vì chịu nhục mà phát điên, những người bị thương nhẹ khác, thậm chí ngay cả trong sổ sách các người nộp lên cũng không thống kê chính thức xác thực và đầy đủ.”

Y có sức nhớ mạnh nhất và năng lực đọc nhanh nhất, thuật lại những con số trên tài liệu ấy là việc cực đơn giản, nhưng trong mắt người bên ngoài, lại chỉ biết vì giáo chủ chịu nghiêm túc ghi nhớ số lượng những người tử thương vô danh tiểu tốt này mà rất đỗi cảm động.

“Ta cũng biết, vô luận mai sau phát sinh biến cố gì, Chấn Vũ võ quán đều vĩnh viễn không thể thoát khỏi những khiêu khích, xung đột, tranh đấu như vậy, giáo ta sẽ còn có nhiều hơn số đệ tử chết đi trong những cuộc chiến đấu khá vô vị, không hề có ý nghĩa trọng đại này. Ta là giáo chủ, không thể ngồi nhìn chuyện như vậy xảy ra.” Phó Hán Khanh hiếm khi mới nói một cách nghiêm túc.

Tề Hạo thoáng cảm động: “Giáo chủ quan tâm thuộc hạ như thế, chúng ta tất nhiên là khắc sâu trong ngũ tạng, nhưng có thần uy của giáo chủ bảo hộ, người bên ngoài chắc cũng không dám lỗ mãng.”

Phó Hán Khanh quay sang ông ta lắc đầu: “Ông bắt nạt ta chưa từng nghe qua truyền thuyết võ lâm, cố sự giang hồ sao? Những thị phi tranh chấp đó, có thể dựa vào võ công cao mà tránh thoát toàn bộ ư? Cao thủ đệ nhất thiên hạ nào, không phải về già bị người phiền nhiễu, cơ nghiệp càng lớn mạnh, không phải càng dễ bị người ngấp nghé sao? Chấn Vũ võ quán chỉ cần một ngày còn là võ quán đệ nhất Đới quốc, thì một ngày còn là cái đinh trong mắt rất nhiều người, những người đó muốn xuất đầu, muốn nổi danh, thì nhất định phải xuống tay từ Chấn Vũ võ quán. Chấn Vũ võ quán một khi xuống dốc, những người ngày xưa kết thù đó, sợ cũng sẽ quần khởi tấn công. Tóm lại, nếu không từ trên căn bản thay đổi phương pháp xử sự bạo lực mà nhân vật giang hồ các người thích nhất, giết chóc sẽ vĩnh viễn không chấm dứt. Hơn nữa, ta đâu thể nào ở mãi Chấn Vũ võ quán. Ta còn phải quay về tổng đàn nữa.”

Y từ từ nói ra như vậy, trong lòng lại hơi mê mê mang mang hồi ức. Đời đầu tiên, bị người tra tấn bức hỏi, y từng ngây thơ không hiểu đi hỏi người hành hình, vì sao ngũ đại bang muốn đánh bại Địch Phi, chiếm đoạt thế lực của ông ấy, hết thảy những phân tranh và giết chóc này, lý do sau lưng vì sao buồn cười mà vô vị đến thế. Lúc đó, y bị trói trong lao ngục bẩn thỉu ô uế tăm tối nhất, chịu đựng hình phạt lãnh khốc nhất thương tổn, tâm tình lại trong suốt như lưu ly, chẳng vương chút cát bụi.

Sau bảy đời, y có thể ngồi trên chiếc đại ỷ da chồn xa hoa nhất, đối mặt với một đoàn người bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị đi chết vì mệnh lệnh của y, bình bình đạm đạm phân tích hết thảy phân loạn và ẩn hoạn. Trì độn như y, minh bạch tất cả căn nguyên của phân tranh, lại không cách nào hiểu được, giờ khắc này bi thương ẩn ẩn dâng lên trong lòng là bởi vì đâu mà đến.

Tề Hạo khom người thi lễ, nghiêm nghị nói: “Giáo chủ quan tâm như thế, là may mắn của chúng ta, song giáo chủ đã nắm giữ hưng suy của thần giáo, thì phải phụ trách toàn giáo, tính toán cho tương lai thần giáo. Không cần suy nghĩ những được mất của một phân đàn nho nhỏ một vùng một thời, bao nhiêu đệ tử thấp kém tiếp tục sống chết.”

Phó Hán Khanh bình tĩnh nhìn ông ta, bình tĩnh nói: “Chính bởi vì ta là giáo chủ, cho nên ta mới phải chịu trách nhiệm. Bảo hộ thuộc hạ của ta, bảo hộ đệ tử của ta, không để họ bị thương tổn, không để họ uổng mạng, thay họ tính toán, tận lực giúp họ tránh nguy nan, đây chẳng lẽ không phải chuyện thân là giáo chủ nên làm sao?”

Y hỏi hết sức đương nhiên như thế, bình thản hòa hoãn như thế, giống như đang hỏi, chẳng lẽ mặt trời không phải nên mọc lên từ đằng đông sao?

Song, không ai có thể trả lời y.

Cả phòng vắng lặng.

Địch Cửu từ nhỏ đã được đào tạo trở thành giáo chủ tương lai, nhận sự giáo dục ngự hạ khống quyền, Tề Hạo cũng nắm giữ thế lực một vùng đã lâu, cho dù là đám Thư Phóng cũng đều là tinh anh một phương trên tay có quyền lực không nhỏ.

Làm sao dẫn dụ thuộc hạ đi chết vì mình, làm sao lừa gạt cấp dưới bán mạng cho cấp trên, làm sao giương ra một cờ hiệu quang minh, áp chế một rồi lại một đại nghĩa lẫm liệt, ép buộc người khác vào sinh ra tử, đây đều là thủ đoạn họ am hiểu nhất.

Thân là đệ tử thần giáo, họ một mặt tùy thời chuẩn bị chết vì thần giáo, một mặt đồng dạng thời khắc chuẩn bị vì thần giáo hy sinh bất cứ ai mà không hề động dung.

Thế mà, giờ khắc này, có một người nói cho họ biết, trách nhiệm của giáo chủ chính là bảo hộ thuộc hạ.

Họ trước kia chỉ nhớ, trách nhiệm của người thân là thuộc hạ là gì, phải làm gì vì thần giáo, nhưng chưa từng có ai dạy họ, thì ra giáo chủ cũng có trách nhiệm bảo hộ thuộc hạ, thần giáo cũng có trách nhiệm bảo hộ đệ tử của mình.

Họ đã không còn là thiếu niên nhiệt huyết, sẽ không vì người khác ôn ngôn mềm giọng một câu mà cảm động, sẽ không bởi vì một câu quan tâm của cấp trên, một câu gọi là lời hứa bình đẳng, mà cảm động rơi nước mắt.

Song, hóa ra ngần ấy năm giang hồ thiết huyết, ngần ấy năm khổ nạn giày vò, vẫn chưa khiến lòng người hóa gỗ đá, còn có thể có một nháy mắt chấn động và xúc động này.

Ánh mắt người nọ sáng như thế, ngữ khí của người nọ thản nhiên như thế, người nọ đem đạo lý và trách nhiệm khó tin nhất, nói đúng lý hợp tình nhất, khiến người không thể hoài nghi nửa câu.

Bảo hộ thuộc hạ của ta, bảo hộ đệ tử của ta, không để họ bị thương tổn, không để họ uổng mạng, thay họ tính toán, tận lực giúp họ tránh nguy nan, đây chẳng lẽ không phải chuyện thân là giáo chủ nên làm sao?

Tề Hạo cúi đầu, trong lòng đột nhiên xấu hổ một hồi, ngần ấy năm qua, làm thủ lĩnh một phương, ông ta có từng nghĩ tới chuyện dứt bỏ được mất một vùng một lúc của thần giáo, tận lực bảo toàn đệ tử và thuộc hạ của mình.

Thư Phóng buồn bã không nói gì, nếu như nhiều năm trước, có một thượng cấp nói những lời như vậy, đồng thời động thân đi làm mấy chuyện tận lực bảo toàn cấp dưới, huynh trưởng và thê tử của y, phải chăng vẫn còn có thể ở lại bên cạnh y.

Địch Cửu lại bỗng nhiên phẫn nộ, y không biết sự phẫn nộ này từ đâu mà đến, y không minh bạch, ngần ấy năm thiết huyết huấn luyện, định lực của y, kiên nhẫn của y, khoảnh khắc này đều lặng lẽ bay đi đâu hết: “Một kẻ gọi là giáo chủ bình thường chỉ biết ăn ngủ ngủ ăn, tất cả những chuyện nên làm đều chỉ biết ném cho thuộc hạ, hóa ra vẫn là một người tận trách như thế cơ đấy.”

Giọng điệu của y hết sức trào phúng, song Phó Hán Khanh lại chỉ cười, ánh mắt vẫn trong sáng thản nhiên: “Ngươi cảm thấy làm giáo chủ nhất định phải lao tâm lao lực, ngày ngày cắm đầu làm việc, ngày ngày phê duyệt tất cả công văn, không ngừng hạ mệnh lệnh sao? Nhưng ta lại cảm thấy, làm giáo chủ chỉ cần đem chuyện thích hợp, giao cho người thích hợp làm, chỉ cần học được tín nhiệm, hiểu được buông tay, thế là được. Trước kia những chuyện đó ta không làm, là bởi vì ta biết ngươi có thể làm tốt hơn ta. Mà những việc ta kiên trì đi làm đó, là bởi vì ta có thể làm thỏa đáng hơn ngươi. Cho nên ta ngăn cản các ngươi giết người ở phủ Đại Danh, không hy vọng ngươi ra mặt ứng đối khiêu chiến của người khác, ta muốn thử thay đổi cách nghĩ và phương thức đấu tranh cố hữu của người giang hồ, ta cảm thấy, đây là đang tận trách nhiệm của giáo chủ.”

Y nhìn Địch Cửu biểu tình hơi ngớ ra, lại cười, trong vẻ tươi cười kèm chút chán chường mệt mỏi: “Dọc đường đến đây, ta từng lầm lỡ chuyện gì, từng thất chức chưa? Tại sao ngươi lại cho là ta không tận trách? Mặc dù ta rất lười, nhưng ta chưa bao giờ trốn tránh bất cứ trách nhiệm nào mà ta nên gánh vác.”

Ngữ thanh không lớn, ngữ khí cũng rất bình thản, y chỉ thong dong mà thản nhiên thuyết minh một sự thật, sửa chữa một hiểu lầm nhỏ của người khác, nhưng nghe trong tai người, lại có cảm giác chấn động như sấm sét.

Vị giáo chủ này, vĩnh viễn dùng phương thức kỳ lạ nhất, lại luôn hữu hiệu nhất, khó tưởng nhất, cũng khó vặn lại nhất, hết lần này đến lần nọ thay đổi tư duy và phán đoán bình thường của những người khác.

Ngay cả Địch Cửu cũng sửng sốt cả buổi mới có thể phục hồi tinh thần, nhớ lại toàn bộ lịch trình đi tuần các nơi một thoáng, bất giác nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi chưa từng lầm lỡ chuyện gì, chưa từng thất chức.” Đương nhiên chưa từng lầm lỡ, tất cả mọi việc, không phải mình đều ra mặt làm thay sao, mệt chết mệt sống lâu như vậy, công lao toàn thành của y. Khiến cho y biết dùng người thích hợp làm chuyện thích hợp, là y học được tín nhiệm, hiểu được buông tay, mẹ kiếp…

Địch Cửu cắn răng, nuốt một câu chửi tục vào bụng.

Thái độ hơi khác thường của Phó Hán Khanh hôm nay khiến y thoáng cố kỵ, không dám mắng dữ quá, sợ nói sai một câu, tiểu tử này lại nghiêm mặt nói cả đống đạo lý lớn kỳ quái, khiến mình ói chết tươi.

Y cố nén khẩu khí, lạnh lùng nói: “Được, ngươi thích làm gì thì làm, dù sao ngươi là giáo chủ, thích uổng phí khí lực cũng do ngươi là được.”

Phó Hán Khanh biết chỉ cần y không phản đối, người khác cũng sẽ không nói gì, trong lòng thở phào, lập tức làm biếng, không thể ngồi đoan chính nữa, cả người lại bắt đầu nhoài lên bàn: “Mặc dù hy vọng không lớn, nhưng chỉ cần đi làm, chung quy phải hữu dụng một chút, cho dù không thể thành công, chỉ cần có thể khiến thế nhân thoáng dao động, cũng không coi là uổng phí khí lực.”

Y vẫy tay: “Ta có một ý tưởng, cần các ngươi tìm giúp một số tư liệu, hơn nữa, chi tiết thực thi như thế nào, phải do các ngươi ra chủ ý mới được.”

Mặc dù mọi người đều không ôm hy vọng gì quá lớn, nhưng cũng không khỏi đồng thời chú mục nghiêm túc nhìn y, dỏng tai nghe thử xem y rốt cuộc có ý tưởng gì.

Phó Hán Khanh nửa nằm bò trên bàn, dùng tay chống cằm, trên mặt mang theo vẻ tươi cười ngốc nghếch có vẻ rất chướng mắt “Không phải có rất nhiều người muốn gặp ta sao, không gặp lại đắc tội với người ta, gặp từng kẻ thì quá mệt, bằng không thì chúng ta mở yến hội, lập tức gặp hết đi!”

Ngày này, họ ở trong phòng nghị sự nói mãi đến rất khuya, rất khuya, cuối cùng lúc ra, giáo chủ đại nhân nhắm mắt ngủ khò khò để người trực tiếp khiêng ra.

Mà năm ngày sau, thiệp mời của Chấn Vũ võ quán bắt đầu phân truyền các nơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.