[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 3 - Chương 36: Dị tưởng thiên khai



“Sư huynh ta xưa nay tâm tính nhân hậu, ít có tâm tranh cường đấu thắng, cũng vì tâm không lo nghĩ, mới có thể trở thành người duy nhất trong sư môn luyện thành đại mộng thần công. Lần này tới Đới quốc một chuyến, vốn cũng là lần đầu tiên trong đời y rời khỏi sư môn, lại cố tình gặp phải…” Ngữ khí của Địch Cửu thoáng ngừng lại, hướng sang đám người Tông Vô Cực Đỗ Tùng Pha mà cười cười, lúc này mới nói “Gặp phải một số không thoải mái.”

Rốt cuộc là loại không thoải mái nào, tất nhiên mọi người ở đây trong lòng đều biết rõ, lúc này cũng chỉ cùng cười mà thôi.

Tông Vô Cực còn phải ho khan đôi tiếng, gượng cười nói: “Hiểu lầm, hiểu lầm, kỳ thật đều là hiểu lầm.”

Địch Cửu nói nhàn nhạt: “Tuy nói vốn là hiểu lầm, bất quá lúc ấy quả thật đã biến thành giương cung bạt kiếm. Sư huynh ta tâm tính lương thiện, không nhìn được nhất là những việc liều mạng lẫn nhau này, cho nên một lòng muốn hóa giải can qua, nhưng cuối cùng lại vẫn không thể không dùng võ lực tạm thời giải quyết sự tình, sau đó một mực rầu rĩ không vui. Hỏi rõ hiểu lầm lần này, chẳng qua là bởi vì võ quán bài danh tranh đoạt mà ra, tâm thần y càng thêm không yên. Vị sư huynh này của ta, nguyên do có lẽ là vì tu tập đại mộng thần công, với chuyện tranh danh đoạt lợi của thế gian, hoàn toàn không biết gì cả, chỉ cho rằng học võ bất quá là vì cường thân kiện thể, hành hiệp trượng nghĩa, hiện giờ bỗng thấy người tập võ lại có thể vì tranh chấp trong việc bài danh mà liều mạng, càng sửng sốt không hiểu bội phần. Tuy chúng ta đã nhiều lần khuyên bảo, nói võ nhân thế gian này, mọi việc đều dùng võ công định thắng thua, phân thắng bại, đã thành tục lệ, không thể sửa đổi. Y lại ngây thơ dị thường, lại muốn lấy sức của một người, mà xoay chuyển tập tục trăm ngàn năm qua của võ lâm thiên hạ. Ngày đó y đã thề, từ nay về sau một thân võ nghệ của y chỉ thi vì đạo nghĩa, nếu cứu quốc cứu dân, tan thân không sợ, nếu chỉ là tranh đấu vô vị thì tuyệt không ra tay.”

Nói đến đây, y lại thở dài một tiếng: “Vốn chúng ta cũng chỉ cho là y nhất thời xúc động, nói mạnh miệng thôi. Thật có thị phi tìm tới cửa, thật sự bị người hạ nhục đến cực điểm, há lại có ai có thể nhẫn nhịn, chẳng ngờ y…”

Ngữ khí của y chợt kích động “Chẳng ngờ y thật sự có thể làm được. Sư huynh ngu ngốc này của ta đã có ý niệm ngu ngốc như vậy, cho dù chuyện khó hơn khổ hơn không khả thi hơn, y cũng muốn dùng bản thân làm ví dụ, cho người thiên hạ thấy, chỉ cần mình có thể nén giận, nhịn được nhục nhã, trên đời này chẳng có tranh đấu vô vị nào là không thể tránh được.”

Nói đến đây, y lại thở dài thườn thượt mà lắc đầu. Thần sắc thoáng cô đơn. Hiển nhiên trong lòng cảm động vì sư huynh này, cũng vì khuất nhục y phải chịu mà khổ sở, rồi lại không tiện nói thêm gì nữa, chỉ đành thở dài mà thôi.

Những người khác ở đây cũng cảm thấy đầu to như đấu, không biết nói gì.

Muốn chỉ trích Phó Hán Khanh ý nghĩ viển vông, hình như hơi quá hà khắc. Hơn nữa, tội gì kết thù với Chấn Vũ võ quán, phải khen ngợi Phó Hán Khanh đại nhân đại nghĩa chăng… Việc này, người giang hồ vì danh tranh, vì tranh lợi, vì những lý do quan trọng hoặc không quan trọng này kia, hở ra là rút đao, đem tính mạng tốt đẹp ra liều, đây rốt cuộc là thói quen mấy ngàn năm qua. Mọi người ở đây ai chưa từng làm chuyện kiểu này, ai lại có thể tiếp lời Địch Cửu, chỉ trích mình nông cạn lỗ mãng, tranh danh háo lợi.

Cũng may còn có đám sĩ thân, cự cổ, cùng với quan viên có thể đúng lúc khen ngợi đôi câu.

“Phó công tử quả nhiên là trạch tâm nhân hậu.”

“Một phen khổ tâm như thế, chúng ta tự nhiên phải hiểu được.”

“Đúng vậy, có thể vì đại nghĩa như thế mà quên mình chịu nhục, thật khiến người bội phục.”

Có điều, cho dù là người khen ngợi cũng cảm thấy không đủ sức lắm, trong đại sảnh vang lên mấy câu lác đác, chẳng được bao nhiêu người hô ứng tán đồng, lại nhanh chóng yên lặng.

So với những lời khen thuần vì khách khí này, tiếng phản đối đặc biệt vang dội, đặc biệt hùng hồn.

Lư Sâm lớn tiếng nói: “Y tự mình khiếp chiến quỳ gối, chẳng lẽ còn muốn người trong thiên hạ ca tụng hay sao.” Hắn cũng không phải là ngốc tới mức đến bây giờ còn cho rằng võ công của mình giỏi hơn Phó Hán Khanh, chẳng qua người này tuy khá lỗ mãng, chung quy không phải kẻ ngu si, cảm giác được rất rõ ràng rằng một khi lý do của Địch Cửu được đại đa số đồng ý, hành vi của Phó Hán Khanh được cho là cao thượng vĩ đại, thì tình cảnh của mình khả năng sẽ vô cùng khó xử. Vì tự bảo vệ, vô luận thế nào hắn đều phải bác bỏ Địch Cửu.

Nhưng tiếc là, Địch Cửu căn bản không cần khẩu chiến với hắn, chỉ nhàn nhạt nói: “Các hạ nói phải, vốn chính là ngươi kiếm pháp vô địch thiên hạ, khiến sư huynh ta không thể không quỳ gối xin tha, ta vốn không nên lắm mồm giảo biện như thế.”

Một câu nhàn nhạt này, khiến Lư Sâm cứng họng chực hộc máu, cho dù da mặt hắn dày hơn cũng không dám nói, thật sự là kiếm pháp của mình bức được Phó Hán Khanh xin tha.

Những người khác cũng chỉ cảm thấy Địch Cửu là tự trọng thân phận, không chịu tranh cãi với Lư Sâm, ngược lại sinh phản cảm với việc Lư Sâm cưỡng từ đoạt lý.

Mặt Lư Sâm thoáng đỏ thoáng trắng, sửng sốt cả buổi mới nói: “Cho dù võ công của y cao hơn ta thì thế nào? Nam nhi giang hồ chúng ta, khổ luyện một thân nghệ nghiệp, không phải là để có thể mạnh tay đánh một trận với anh hùng thiên hạ sao? Nói gì khí phách chi tranh, nói gì tranh danh đoạt lợi. Trên giang hồ cố nhiên có một số kẻ tham danh háo lợi, nhưng đại bộ phận mọi người đều là hảo nam nhi lỗi lạc. Hành tẩu giang hồ, quyết đấu cùng cao thủ, dù bỏ mạng cũng là việc vui vẻ lắm thay. Dù gặp phải tranh chấp gì, mọi người phân thắng bại bằng nghệ nghiệp, cũng không phụ sở học nhiều năm của chúng ta, thành bại được mất, đều có thể không oán. Nam tử hán đại trượng phu, gặp chuyện không thể thản nhiên nghênh địch, lại chỉ biết sợ chiến lùi bước, gặp địch không thể liều chết một trận, lại phải quỳ gối xin tha. Đây đã là bất kham lắm rồi. Huống chi, y chẳng những tự mình khiếp đảm sợ chiến, thậm chí còn muốn để anh hùng thiên hạ cũng học cách hành sự đó của y. Nếu thật có một ngày như thế, chỉ sợ anh hào thiên hạ, đều sẽ biến thành những phụ nhân yếu đuối nhu nhược. Gặp chuyện không thể lượng kiếm huyết chiến, mà chỉ dám sính miệng lưỡi lợi hại nói mấy cái gọi là nhân nghĩa đạo đức, vậy chúng ta còn học võ làm gì?”

Lời này hắn nói thật khẳng khái dõng dạc, trừ mấy vị nữ hiệp ở đây nghe không thoải mái lắm, những đại hào võ lâm khác, trái lại cảm thấy khá đồng cảm.

Kỳ thật tâm tư của mọi người cũng không khác là bao, chẳng qua những người này có thể lăn lộn ra địa vị hôm nay, mỗi người lòng dạ khôn ngoan, không tiện công khai nói ngược Chấn Vũ võ quán, để một tiểu nhân vật như vậy nói rõ ra, trái lại càng thuận tiện hơn.

Lư Sâm thấy mọi người bốn phía trên mặt phần nhiều đều lộ ra vẻ khen ngợi, không khỏi ưỡn ngực ngẩng đầu, càng nói càng mạnh mẽ: “Ta thân nam nhi, mài kiếm mười năm là vì sao? Trận chiến hôm nay, nếu Phó Hán Khanh dũng cảm ứng chiến, ta dù chết dưới chưởng của Phó Hán Khanh, cũng tuyệt không mảy may oán ngôn, hiện giờ y tránh chiến bỏ đi, cho dù võ nghệ của y cao hơn nữa, ta cũng chẳng nhìn nổi y.”

Lời này quả thực hào khí ngút trời, đúng thật đả động cả đống người. Ngay đến các nữ hiệp cũng cảm thấy, thiếu niên này tuy ngữ khí vừa rồi khi nói tới nữ nhân không khách khí lắm, bất quá, vẫn thật sự là khí nam nhi đầy người.

Dù là Lăng Ba Tiên Tử rụt vào một góc cũng lặng lẽ chen về trước vài bước, trên mặt dần dần lại thêm vẻ vang.

Chúng đại hào võ lâm ở đây rất nhiều người có chút minh tranh ám đấu, quan hệ đối địch với Chấn Vũ võ quán. Cũng có rất nhiều người âm thầm khúc mắc không ít với Tề Hạo. Cũng có rất nhiều người, ngày đó chưa từng tận mắt trông thấy thần công của Phó Hán Khanh.

Hiện giờ thấy tên ngốc lỗ mãng Lư Sâm này ra mặt, vẫn thật sự có người tâm tư thoáng chuyển, hạ quyết tâm, liền dứt khoát ủng hộ hắn, tạo chút thanh thế.

Nhất thời trong sảnh hết đợt này đến đợt khác, lại vang lên mấy tiếng khen ngợi ủng hộ.

Ngoại trừ những người tỏ rõ thái độ tán đồng Chấn Vũ võ quán, cũng có mấy người nhìn như rất thân mật với Chấn Vũ võ quán, ra vẻ muốn hỗ trợ, muốn khuyên giải, nói mấy lời chân thành.

Chỉ chớp mắt đã có mấy người chui ra, ngữ trọng tâm trường khuyên giải.

“Tề quán chủ, phen tâm ý này của Phó công tử, chúng ta tất nhiên thập phần cảm phục, chỉ là võ nhân chúng ta tự có phương thức sinh tồn trăm ngàn năm qua, y mới ra khỏi sư môn, không hề lý giải giang hồ, tuy rằng bản ý hết sức từ bi nhân hậu, chỉ sợ lòng tốt không được thế nhân lĩnh hội, thiên hạ phải hiểu lầm y.”

“Đúng vậy, Địch công tử, ta thấy ngươi cứ khuyên nhủ Phó công tử thì hơn, chuyện người giang hồ cậy võ tranh đấu tuy có, dù sao vẫn khá ít. Càng nhiều hơn vẫn là vì hành hiệp thiên hạ mà. Nhân vật võ lâm ai không muốn dựa vào một thân võ công, làm ra một phen sự nghiệp, ai không hy vọng một thân nghệ nghiệp, có thể hành hiệp trượng nghĩa. Nếu suy nghĩ như Phó công tử, nơi nơi tị chiến không ra, chỉ sợ chẳng còn lòng dũng nghị quả quyết, ngày khác gặp chuyện bất bình, chỉ sợ cũng chẳng có đảm sắc mà ra tay cứu giúp.”

“Nói phải lắm, Phó công tử lòng dạ Bồ Tát, không thể nhìn người ta tử thương, thế nhưng nam nhi giang hồ chúng ta, trước nay luôn là trong đao quang kiếm ảnh chém giết thanh danh cơ nghiệp, ai có tâm sợ chết, đã treo đầu trên lưng lăn lộn giang hồ mà ngay cả chết cũng sợ thì còn tính là võ lâm hảo hán gì nữa.”

Lúc đầu mọi người còn cố kỵ danh tiếng địa vị của Chấn Vũ võ quán, rõ ràng là ý kiến phản đối, nhưng vẫn phải đeo theo tươi cười, trưng ra vẻ mặt thân thiết, lấy thái độ chúng ta vì tốt cho ngươi, chúng ta và ngươi là lão bằng hữu, mới nói thật lòng với ngươi, bỗng dưng giáo huấn ngươi một trận, ngươi còn phải cảm ơn y đã suy nghĩ cho ngươi.

Rồi sau đó, ngươi một ngôn ta một ngữ, mọi người cảm giác được liên minh phản đối Chấn Vũ võ quán đã yên lặng hình thành, liền có mấy kẻ không còn cố kỵ lắm, trực tiếp rống ra mấy lời mang ý giáo huấn.

Lư Sâm mắt thấy làn sóng phản đối Phó Hán Khanh càng lúc càng mạnh, lập trường của mình đã hoàn toàn ổn định, ánh mắt các tiền bối võ lâm nhìn hắn cũng càng lúc càng nhiều ý khen ngợi, không khỏi mặt mày sinh quang.

Dù là Lăng Ba Tiên Tử, vẻ mặt cũng dần dần hưng phấn hẳn lên, giữa đoàn người từng bước đi về hướng sư huynh, chuẩn bị ở trước mặt mọi người, lớn tiếng gọi sư huynh, sau đó sóng vai rời đi, lưu thêm một truyền thuyết tốt đẹp về uyên lữ nắm tay trên giang hồ.

Ngay khi ánh mắt đôi sư huynh muội này giao nhau giữa đám người, từng bước đến gần nhau, mắt thấy sắp đến một chỗ, Địch Cửu thân hãm trong tiếng phản đối ồn ào thần sắc bình tĩnh, không hờn không giận mà vỗ tay.

Đệ tử Chấn Vũ võ quán nuốt giận bốn phía đã sớm không thể kiềm chế được, lúc này thấy Địch Cửu đã có dấu hiệu, lập tức có người theo tiếng bưng ra một quyển trục cực lớn cực nặng.

Bởi vì quyển trục quá lớn, cần hai đệ tử hợp lực mới có thể chậm chạp mở ra, bất quá mặt trái quay về quần hào trong sảnh, rốt cuộc chẳng ai biết trên quyển trục có gì.

Địch Cửu thản nhiên nói: “Thứ cho tại hạ cũng là mới ra giang hồ, cho nên không nắm được, hóa ra người trong võ lâm chúng ta tranh cường đấu đá chính là quy củ cũ, chỉ là việc nhỏ nhặt không thể tránh được, đại bộ phận thời gian chỉ dùng võ công để hành hiệp trượng nghĩa, cho dù cùng người chém giết, cũng là vì hàng phục ác đồ.”

Ngữ khí của lời này cực kỳ đạm mạc, lại khiến mấy người khá khôn khéo ở đây đột nhiên ẩn ẩn sinh ra cảm giác không tốt.

Lại vẫn có mấy kẻ phản ứng khá trì độn, cư nhiên lập tức đáp lại.

“Không sai.”

“Vốn chính là như thế.”

“Phó công tử tuy rằng thiên tính lương thiện, bất quá lại đi nhọc lòng đến tranh đấu của người trong võ lâm chúng ta, không khỏi hơi lo bò trắng răng rồi.”

“Đúng vậy, gặp phải tranh chấp ai cũng không động thủ, cùng nhau ngồi xuống nói đạo lý suông, vậy chúng ta còn coi là nhân sĩ giang hồ được sao?”

Địch Cửu thản nhiên gật đầu: “Hóa ra gọi là giang hồ, còn có nhiều quy củ lệ thường như vậy, là chúng ta ngu dốt nông cạn, bỗng dưng gây ra trò cười này, vẫn thỉnh chư vị khoan lượng.” Y lại chắp tay vái bốn phía, lúc này mới cười nói “Để bồi thường sự khốn nhiễu sư huynh đệ chúng ta mang đến cho mọi người, xin cho ta đem mấy chuyện cũ khá thú vị của võ lâm gần đây nghe được, ở nơi này nói ra giúp mọi người giải sầu vậy.”

Theo tiếng y vừa dứt, Thư Phóng rảo bước đến trước quyển trục, mắt sáng như đuốc nhìn quyển trục, sau đó bắt đầu cao giọng đọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.