Phó Hán Khanh nằm một mình trên giường, mơ mơ màng màng suy nghĩ cả buổi trời, chẳng nghĩ ra manh mối gì, lại dần dần hơi buồn ngủ.
Chỉ là hiện giờ trong lòng có việc, cho dù ngủ, rốt cuộc cũng chẳng ngủ say, luôn như ngủ mà không, chẳng được an bình lắm, loáng thoáng cảm thấy trên mình giống như bị đè một gánh nặng ngàn cân, khiến người không thở nổi.
Y đưa tay đẩy, nhưng lại đẩy bất động, bèn mở đôi mắt nhập nhèm, phát giác có thứ gì đó trắng trắng lúc ẩn lúc hiện trước mắt. Y lăng lăng lắc lắc đầu, nhìn kỹ một chút, sau đó nhắm mắt, a a a, khẳng định là chưa tỉnh ngủ, bằng không sao lại có một cặp mông to đùng đang trần truồng lắc lư trước mắt.
Y nhắm mắt định thần, chờ cả buổi mới mở mắt nhìn lần nữa, ớ, sao ảo tưởng trong mộng vẫn còn đây?
Y đưa tay dụi mắt, phát hiện hết thảy trước mắt vẫn chưa tan thành mây khói, lúc này mới miễn cưỡng hoàn hồn, hả, thì ra không phải nằm mơ.
Trên người Phó Hán Khanh, đang đè một người sống sờ sờ và trần như nhộng.
Chẳng qua là lấy mông đối với mặt Phó Hán Khanh, như một con chó nằm bò trên giường, đầu hướng xuống chân Phó Hán Khanh.
Bởi vì không nhìn rõ mặt mũi, Phó Hán Khanh trước mắt chỉ có thể xác định là một nam nhân. Mà nam nhân thoạt nhìn bắp thịt kéo căng có lực này, hẳn là cực trẻ tuổi.
Gã toàn thân trên dưới cả một mảnh vải cũng không có, chỉ buộc một vòng châu trên lưng, từng chuỗi trân châu ánh châu quang, lấp lánh ánh sáng đẹp mắt khác thường. Theo mông gã nhẹ nhàng lắc lư, minh châu lóe ra những tia sáng kỳ dị. Thanh âm không dứt, tôn lên mấy bộ vị bí ẩn nhất trên người nam tử kia, dưới châu quang như ẩn như hiện, có một vị khác.
Tư thế tiêu hồn như vậy, hình thái ái muội như vậy, là người đều nên hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Phó Hán Khanh càng rõ ràng hơn ai khác.
Bởi vì tư thái khiêu khích dụ dỗ này, đời đầu tiên khi y là tiểu quan đã từng học, chẳng qua lúc đó trong tiểu quan quán, không có minh châu đáng giá như vậy, sử dụng đều là hàng giả mà thôi.
Phó Hán Khanh mắt đăm đăm nằm trên giường, nhìn nam nhân quay mông lại y vặn vẹo cả buổi cũng không biết là ai này, nghĩ rồi lại nghĩ, rốt cuộc vẫn nói: “Việc này, không phải là ta phê bình ngươi làm không tốt, chẳng qua, tư thế của ngươi thật sự là rất cứng, động tác cũng rất không đủ tự nhiên, nếu muốn phát triển nghề này, vẫn nên nghiêm túc nghiên cứu kỹ thuật một chút thì tốt.”
Y tuyệt đối là một phen hảo ý, bản thân y từng làm việc này, kỹ xảo liên quan nên học tuyệt đối học không sai chút nào. Y lại từng ở tiểu quan quán, biết nam nhân tuổi tác lớn, công việc sẽ tiêu điều rất nhiều. Cái nghề chuyên ăn cơm thanh xuân này cạnh tranh cũng rất kịch liệt. Tuy y chưa thấy rõ mặt người này, bất quá nhìn vóc dáng cũng biết không phải là đồng nhân mười ba mười bốn tuổi, đoán chừng luận tuổi tác, những ngày tốt đẹp của người này đã không còn nhiều. Kỹ thuật dẫn dụ khách còn tệ như vậy, cơm nghề này làm sao ăn được lâu dài.
Lời này còn chưa nói xong, cặp mông xinh xắn đang hướng về phía y lắc lư không ngừng kia chợt cứng đờ, sau đó cả thân thể người nọ đều bắt đầu run rẩy kịch liệt, chỉ nghe thấy từng chuỗi trân châu va chạm nhau, vang lên không ngừng.
Phó Hán Khanh không khỏi áy náy, ôi, mình nói chuyện quá thẳng thừng, đả thương tự tôn của người ta rồi.
Y từ trên giường ngồi dậy: “Xin lỗi, xin lỗi, ta không có ý tứ gì khác đâu, kỳ thật, ý ta là, học không tốt cũng không sao, ngươi tuổi tác không còn nhỏ, nên đổi nghề…”
Chưa nói xong, người nọ lại thình lình quay người quát to: “Các ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
Phó Hán Khanh trợn mắt há mồm nhìn gã.
Nam tử trước mặt, đặc biệt trẻ tuổi, đặc biệt đẹp, dung mạo tuấn mỹ, dường như có thể chiếu sáng cả gian phòng, chỉ là khuôn mặt tuấn lãng như vậy lại cơ hồ vặn vẹo biến hình, ánh mắt sáng ngời như vậy lại phẫn nộ đến mức chực nứt ra.
Hai tay gã nắm lại một cách uổng phí, lồng ngực trần trụi bởi vì quá kích phẫn mà phập phồng kịch liệt, miệng toàn là máu, nhìn kỹ lại, thì ra môi cũng bị cắn nát cả.
Phó Hán Khanh nhìn gã đăm đăm, hồi lâu mới nói: “Ngươi vừa rồi quay về ta lắc… cái đó… lúc đó, cứ một mực cắn môi như vậy sao?”
Thiếu niên này phát ra một tràng cười thảm cơ hồ không giống tiếng người, chỉ là thanh âm này càng giống tiếng rống của dã thú tuyệt vọng trong bẫy rập hơn.
“Đây không phải là các ngươi muốn sao? Dùng cha mẹ ta để uy hiếp ta khuất phục, nếu ta không chịu không biết tu sỉ mà cầu đồ cầm thú ngươi chà đạp ta, thì phải đến lượt muội muội đáng thương của ta bị khi nhục…”
Phó Hán Khanh khẽ hả một tiếng, trên mặt vẫn là vẻ trì trệ mọi việc đều chậm một nhịp, đầu óc nhanh chóng hoạt động, kỳ quái, việc này sao quen tai quá vậy, cả lời gã nói cũng như là vô cùng quen…
Đúng rồi, trong đống đam mỹ ngày trước bị Trương Mẫn Hân ép xem, chín mươi phần trăm là có tình tiết như vậy, có mấy quyển ngay cả lời thoại cũng giống hệt thiếu niên này.
Lúc này trong lòng vừa sáng tỏ, lại cẩn thận đánh giá dung mạo thiếu niên này, a, không sai. Tuổi trẻ, xinh xắn, phù hợp tất cả yêu cầu của tiểu thụ. Bởi vì người nhà bị bắt, bị uy hiếp, không thể không bị người dạy dỗ thương tổn, phù hợp yêu cầu của tất cả truyện SM.
Y rờ cằm bắt đầu ngẩn ra, không đúng, nếu người là tiểu thụ vai chính, vậy tiểu công khẳng định không phải ta? Có nhìn thế nào nghĩ thế nào tính thế nào, tiểu công duy nhất phù hợp với tất cả các câu chuyện, âm trầm, lãnh khốc, tàn nhẫn, mà còn võ nghệ cao cường, lại có thế lực được đặt ra, chỉ có Địch Cửu thôi.
Y nhìn thiếu niên, hơi ngây người, chẳng lẽ, chẳng lẽ… lần này lại như đời đầu tiên, bọn họ mới là vai chính, mà ta chẳng qua là vai phụ ngẫu nhiên tham dự vào chuyện của họ, trở thành một nhân tố điều chỉnh tình cảm của họ, thúc đẩy câu chuyện phát triển!
Đầu óc y một lần nữa thắt lại, ôi, chẳng trách Địch Cửu không chịu làm tình nhân của ta, chẳng trách ta vừa nói đến chuyện tình yêu, y liền không thoải mái?
Thì ra ta không phải đối tượng y muốn, y cảm thấy ta miễn cưỡng y? Bắt buộc y? Làm cho y cảm thấy mất mặt?
Phó Hán Khanh gần đây vẫn khốn khổ tự hỏi Địch Cửu vì sao mà giận, mình rốt cuộc đã làm sai gì, thế là đụng chuyện gì cũng theo bản năng liên tưởng đến sự kiện kia một phen.
Lần này y tự cho là đã tìm được lý do, nhưng lại ẩn ẩn cảm thấy không đúng, không khỏi càng bối rối.
Đang ngẩn người, thiếu niên kia chợt hung tợn bổ đến.
Phó Hán Khanh đần độn bị đẩy ngã xuống giường. Thiếu niên bắt đầu xé quần áo y với đôi mắt đỏ lừ.
“Ta mặc kệ các ngươi chơi trò gì, các ngươi chẳng qua là muốn ta cầu hoan với các ngươi như chó, muốn ta biến thành cầm thú không biết tu sỉ như các ngươi. Ta làm sao dám không cho các ngươi như nguyện, ta làm sao dám không theo ý các ngươi, cầu ngươi chà đạp ta như súc sinh, ta có cha, có mẹ, có muội muội, tất cả họ đều…”
Chợt nghẹn tiếng, rốt cuộc không nói được nữa.
Chỉ nghe thấy tiếng quần áo bị xé rách vang không ngừng.
Đầu óc Phó Hán Khanh còn chưa nghĩ được gì, thân thể đã như quả cam vừa lột vỏ, sạch sạch sẽ sẽ, không hề giấu giếm.
Thiếu niên như đã phát điên, bắt đầu vụng về từ cổ y hôn xuống.
Dù rằng mặt thiếu niên đỏ đến mức cơ hồ nhỏ máu, dù rằng trong mắt thiếu niên tràn ngập vẻ điên cuồng mà không thấy một chút thanh minh, nhưng gã vẫn cực lực sử ra kỹ xảo gượng gạo gần đây học được trong dạy dỗ đáng sợ, hai tay không ngừng vuốt ve trên dưới. Mà môi thì hôn dọc xuống.
Phó Hán Khanh lúc này rốt cuộc phục hồi tinh thần, nhớ tới một chuyện, cho dù trì độn như y cũng không khỏi khẩn trương lên, vội vàng giãy giụa muốn đẩy gã ra: “Không phải thế này đâu, ở đây có hiểu lầm, ngươi… cái đó… không phải… ta, không phải là ta… ngươi cùng với… ta… chắc chắn sẽ…”
Căn cứ kinh nghiệm xem truyện ngày xưa, cùng với những điều mấy đời trước đã thấy đã nghe khi tiếp xúc những người tàn bạo. Y xác định thiếu niên này đang phạm một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng, tai nạn dẫn phát, tất nhiên là có tính hủy diệt.
Tất cả các tiểu thụ chính quy trong truyện, nếu không phải lúc bị ngược, mà là dưới tình huống khác, cùng vai phụ cởi sạch sẽ lăn qua lộn lại trên giường, thế trăm phần trăm đều sẽ bị tiểu công chính quy đụng trúng, mà hậu quả lại là tai họa.
Song, Phó Hán Khanh tỉnh ngộ quá trễ, giải thích lại lắp ba lắp bắp, ngôn không kịp nghĩa. Thiếu niên chỉ sợ y giãy giụa phản đối, khiến lần giao hoan này thất bại, mang đến tai họa đáng sợ nhất cho những người thân nhất, vội vàng dùng hai tay đè chặt y, không cho y đẩy, bản thân thì tăng nhanh tốc độ hôn xuống dưới.
Phó Hán Khanh sợ làm gã bị thương, đương nhiên không dám xuất toàn lực đẩy gã ra, mắt thấy cũng sắp hôn đến bộ vị mấu chốt, đang lúc hoảng loạn, chợt nghe ầm một tiếng.
Phó Hán Khanh chẳng cần ngẩng đầu một thoáng cũng có thể biết, cửa phòng mình đã bị bạo lực phá hủy lần thứ một trăm linh một.
Xong rồi!
Phó Hán Khanh buông đôi tay đang đẩy, tuyệt vọng ngẩng đầu nhìn nóc phòng.
Tuy rằng đám Tiểu Dung luôn nói mấy tiểu thuyết đó không thể tin, nhưng mà, nguyên lai cũng không thể toàn bộ không tin, tình tiết của lần cưỡi ngựa này hoàn toàn một mô một dạng với tiểu thuyết, tính hí kịch quá đáng.
Trong lòng một hơi còn chưa than xong, đã nghe một tiếng kêu thảm, thiếu niên đè trên người chẳng làm sao đẩy ra bằng không bay lên, người giữa không trung liền phun ra một búng máu tươi, cả người đâm lên tường, vách tường kiên cố bị đâm ra một cái lỗ hình người, thiếu niên trần như nhộng kia cứ thế ngã khỏi phòng, rơi ra bóng đêm trống trải rét mướt ngoài phòng.
Phó Hán Khanh không kịp nghĩ cách cứu, chỉ kịp sợ hãi a một tiếng, từ trên giường nhảy dựng lên, lại thấy Địch Cửu mặt lạnh như nước, ánh mắt nhìn thẳng cái lỗ thủng phía trước kia, khóe mắt chẳng nhìn y một thoáng, cứ thế đi về phía trước.
Mà ngoài cửa là Trác Vân Bằng và vài người nữa đang rúm lại, mỗi người mặt mày tái mét, toàn thân run rẩy.
Phó Hán Khanh thấy Địch Cửu rõ ràng là chưa thôi ý định đuổi theo tiếp tục giáo huấn người, sợ quá từ trên giường nhảy thẳng đến trước mặt y, đưa tay ôm chặt Địch Cửu.
Thôi rồi, tất cả tiểu công chính quy thấy tiểu thụ chính quy cởi sạch sẽ mà lăn qua lộn lại trên giường người ta, phản ứng tiếp đó khẳng định là ra sức đánh, lãnh ngược, SM, sau đó XX OO, OO xong lại XX.
Tuy nói toàn bộ tiểu thụ trong tiểu thuyết đều là thân bất tử, mặc kệ SM như thế nào, cuối cùng vẫn có thể nhảy nhót tung tăng, không một chút di chứng mà cùng tiểu công diễn dịch câu chuyện si tình do hận sinh yêu, nhưng Phó Hán Khanh căn cứ tình huống thực tế, cùng khuyên bảo của đám bạn học, đã chân chính hiểu được đạo lý quá sách vở không bằng không sách.
Căn cứ kinh nghiệm mấy đời làm người của y, thân thể của nhân loại hiện thế vô cùng yếu ớt, tuyệt đối không chịu nổi thương tổn quá mức. Các đại nhân vật, đế vương, bá chủ mấy đời trước từng gặp, bên cạnh thỉnh thoảng cũng có tiểu thiếp hoặc mỹ thị có tư tình với người ta, mà những người này sau khi chịu đủ xử phạt lăng nhục, không một ai có thể sống sót.
Phó Hán Khanh không thể mắt nhìn có người sắp bị tra tấn chết tươi mà không thấy không cứu, dùng hết toàn toàn lực ôm chặt Địch Cửu, không cho y nhúc nhích một bước nào nữa, đồng thời lớn tiếng hô: “Chuyện không liên quan đến y, là ta buộc y đấy.”
Tuy rằng mãi đến bây giờ Phó Hán Khanh vẫn chưa hoàn toàn làm rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Nhưng y biết Địch Cửu rất giận, cho dù mình không có cách nào làm y nguôi giận, cũng nên chuyển dời đối tượng tức giận của y, huống chi trong tất cả các câu chuyện, tất cả những vai phụ xúi quẩy, khi muốn bảo hộ tiểu thụ vai chính, phần lớn sẽ nói mấy lời thế này.
Địch Cửu dù võ công cao hơn, bị Phó Hán Khanh dốc hết toàn lực ôm chặt cũng không thể động đậy nửa bước. Cảm giác bị người chế này lại làm cho tâm tình vốn đã nổi trận lôi đình càng không thoải mái. Nghe vậy sắc mặt càng quỷ dị đến cực điểm, nhìn chằm chằm Phó Hán Khanh, nhướng mày hỏi “Ngươi nói cái gì?”
Phó Hán Khanh thấy biểu tình của y khủng bố như vậy cũng hơi sợ hãi, không dám cương với y, chỉ đành nói: “Ngươi đừng hiểu lầm, ngươi muốn làm gì, ta cũng không phản đối, chỉ cần ngươi đừng tìm y là được.” Y ưỡn ngực, nói rất bình thường “Ngươi cứ nhằm vào ta là được.”
Còn chưa dứt lời, cho dù là với sự trì độn của Phó Hán Khanh cũng sinh ra cảm giác cực khác thường, y lăng lăng nhìn sắc mặt cổ quái của đám Trác Vân Bằng ngoài phòng, ngẩng đầu nhìn ánh mắt quỷ dị của Địch Cửu, da đầu chợt ngứa ran…
Việc này, rốt cuộc có chỗ nào không đúng?
Tại sao cảm giác kỳ quái như vậy?
Ta hẳn là chưa nói sai đâu nha, so với việc để y ra tay SM người kia, giết chết người rồi lại hối hận, không bằng để y cứ tìm ta trút giận trước đã. Dù sao ta lại chẳng sợ đau, hơn nữa kinh nghiệm kỹ xảo ta đều tốt hơn cái người gượng gạo kia nhiều?
Khoảnh khắc này, Phó Hán Khanh vẫn mơ mơ hồ hồ nghĩ, nhưng không ý thức được, với y mà nói, chuyện lý đương nhiên như vậy lại vô cớ khiến bản thân y cũng lặng lẽ dựng thẳng lông tơ.