Đã từng, trong khoảng thời gian rất nhiều năm, Địch Cửu vẫn cho rằng, gặp phải Phó Hán Khanh, là bất hạnh lớn nhất trong sinh mệnh mình.
Cướp đi quyền lực và địa vị của y, hủy diệt tất cả hy vọng và quang minh của y, khiến định lực y lấy làm ngạo hoàn toàn hủy sạch, lấy cái gọi là khờ dại và vô tội, gây ra chế nhạo và đả kích sâu nhất cho y.
Khi nghe Trác Vân Bằng nói Phó Hán Khanh mở miệng yêu cầu một tình nhân, Địch Cửu rất lâu không nói gì.
Chỉ là tâm lạnh, mặt lạnh, mắt lạnh, ngón tay lạnh, cả thế giới, phảng phất đều lấy y làm trung tâm, hãm vào một phiến băng hàn.
Hình như mới mấy ngày trước, người kia còn vô cùng nghiêm túc nói với y, “Nếu ngươi không thích ta tìm người khác, ta sẽ không tìm nữa.”
Mà lúc ấy, mình lại không mảy may nghi ngờ, hoàn toàn tin tưởng.
Buồn cười biết mấy, giãy giụa trong địa ngục bao nhiêu năm như vậy, y lại vẫn ngu ngốc tin tưởng cái người rõ ràng toàn thân đều là bí ẩn, tuyệt không thể tin kia.
Cho nên, vừa quay lưng, người kia đã nhẹ nhàng dặn dò thuộc hạ, yêu cầu một tình nhân.
Đúng vậy, một tình nhân, một công cụ!
Tên đần kia rốt cuộc đã tìm được một phương thức bình thường mà đơn giản, đạt thành mục đích của mình. Cần gì túm người yêu cầu từng kẻ. Y là Tu La chi chủ, chỉ cần y phân phó xuống, có tình nhân kiểu nào không thể đưa đến bên cạnh?
Địch Cửu nở nụ cười cực lạnh, cực nhẹ!
Lúc Địch Cửu trầm mặc, giữa thiên địa đều ngưng kết không khí túc sát lạnh lẽo vô cùng vô tận, răng Trác Vân Bằng và phó đàn chủ đã không tự giác run cầm cập, tay chân cứng đờ, phảng phất trí thân trong huyền băng vạn năm, còn đứng như vậy nữa sẽ bị đông chết tươi.
Ngay trước khi họ hoàn toàn đông cứng, bỗng thấy một đạo kình phong mạnh mẽ lướt qua, hai người bị kéo lảo đảo thối lui mấy bước, định thần lại, Địch Cửu đã không còn.
Hai người đều tái mét mặt mày, nhìn nhau một cái, còn chưa kịp thở phào một hơi, lại là một đạo cường phong lướt đến, Địch Cửu đã quay về, trầm giọng nói: “Y đang ở nơi nào, dẫn đường!”
Hai người không dám hó hé nửa chữ, nhảy lên như thỏ, thi triển hết khinh công dẫn đường phía trước, chờ đến trước phòng Phó Hán Khanh, thân hình Địch Cửu vẫn không ngừng lao về trước, người đang giữa không trung đã tiện tay vung một cái, cả cánh cửa theo tiếng bay lên.
Mắt Trác Vân Bằng và phó đàn chủ còn chưa kịp chớp một cái, Địch Cửu đã vào phòng. Mà bởi vì tầm mắt bị Địch Cửu cách trở quá nửa, cho nên họ không nhìn rõ tình hình bên trong. Chỉ nghe một tiếng hét thảm, một người đã xuyên tường văng ra ngoài.
Họ không thấy rõ, Địch Cửu lại nhìn rõ rành rành, hai đại nam nhân trần truồng đè nhau trên giường, tuyệt đối không thể nói là vui tai vui mắt. Cũng không nghĩ lại kinh đào liệt diễm trong lòng kia từ đâu mà đến, chỉ không hề suy tư phất tay áo một cái, công tử gia gì đó của Minh Nguyệt lâu nghe nói rất đẹp kia liền đâm thủng vách tường văng ra ngoài.
Nghĩ đến Phó Hán Khanh một thân trần truồng kia, y liền cảm thấy gai mắt, để phòng bản thân mất khống chế, y tận lực không nhìn tên kia lấy một cái, xanh xám mặt đi thẳng về trước.
Tiểu tử kia không thể lưu được, nếu thật để gã dây dưa kể khổ với Phó Hán Khanh, nói ra tiền căn hậu quả, trời biết vị giáo chủ thánh nhân nọ có thể làm ra chuyện gì.
Nhưng toàn bộ tính toán của y đều bị Phó Hán Khanh không chút khách khí phá hủy.
Phó Hán Khanh ôm y chết cũng không buông tay, luôn mồm hô gì mà, chuyện không liên quan đến y, toàn là ta bức, lại bảo gì mà, ngươi muốn làm gì, cứ trực tiếp nhằm vào ta.
Cho dù là Địch Cửu lửa giận vạn trượng, nghe vậy cũng dở khóc dở cười.
Y không cần quay đầu nhìn sắc mặt hai người Trác Vân Bằng, cũng biết biểu tình của họ khẳng định là cực quỷ dị. Đổi lại ai khác thấy giáo chủ thích nam phong cứ thế đĩnh đạc không biết xấu hổ trước mặt người ta, liều mạng ôm một người, hô gì mà ngươi cứ nhằm vào ta, nếu không nghĩ linh tinh, ngược lại mới là không bình thường.
Thôi thôi thôi, dù sao thanh danh thể diện của mình, cũng đã sớm bị tên khốn này bại hoại hết rồi.
Địch Cửu cũng không biết mình là giận quá mà cười, hay là muốn cười mà cười không ra, chỉ còn lại sự tức giận, ngữ điệu nói chuyện cũng quái dị: “Nhằm vào ngươi cái gì, bất kể ta làm chuyện gì, ngươi đều không phản đối cái gì, ta có thể làm chuyện gì với ngươi?”
Phó Hán Khanh thấy biểu tình đáng sợ như cười lại như khóc của y, càng không dám buông tay, trong lòng cư nhiên cũng hơi sợ hãi, nhưng vẫn ưỡn ngực nói: “Dù sao tùy tiện ngươi làm gì thì làm, chỉ cần đừng tìm y là được, ngươi cứ nhằm vào ta là được rồi.”
Địch Cửu đã là cười cũng không cười nổi, rống cũng không có sức lực. Mẹ kiếp, ta có thể làm gì ngươi? Không đúng, ta đúng thật muốn làm gì ngươi…
Mười ngón bắt đầu gập vào duỗi ra, đốt ngón tay cũng vang rắc rắc. Đối mặt với giáo chủ đại nhân quần áo bị xé sạch, không một mảnh vải che thân, y thật sự chẳng sinh ra nổi ý niệm phải gió gì.
Phó Hán Khanh vốn chẳng phải loại nam tử tuyệt thế khuynh thành, có vẻ đẹp âm nhu đó, huống chi, biểu hiện điên cuồng ngu xuẩn một mà hai hai mà ba của y, sớm đã cho người ta ấn tượng cực tồi tệ, trừ phi là người không biết rõ về y, bằng không làm sao có thể sinh ra một chút ôn nhu tình trường, một tẹo ý niệm ái muội với y.
Địch Cửu thật muốn bóp chết tên này cho xong, trong lòng nhớ tới mấy cơ hội có thể giết mà không giết trước kia, lúc này thật có chút cảm giác hối hận.
Tay cũng đã giơ lên giữa không trung, chợt ngẩng đầu nhìn cái lỗ to tướng trên bức tường phía trước, mới nhướng mày, quay đầu dùng ánh mắt giết người lạnh lùng quét qua hai vị chính phó đàn chủ đang đứng ngẩn người ngay cửa, đến bây giờ hồn vía còn chưa quay lại, không biết đường tránh đi.
Thôi thôi thôi, bất kể y muốn làm gì, cũng không thích hợp làm trong cái gọi là gian phòng trước sau thông gió, để mọi người có thể nhìn không sót.
Dù sao những đệ tử bên ngoài này, không như các đệ tử tổng đàn, trước mặt họ ít nhiều vẫn phải suy nghĩ cho thể diện thần giáo. Sao có thể trình diễn tiết mục Thiên vương và giáo chủ tương tàn lẫn nhau.
Chợt động lòng, y không thể không cố nén một hơi. Đưa tay thoáng phất một cái, cách không nhiếp vật, màn sa trên giường lập tức nằm trên tay. Tiện tay khoác lên người Phó Hán Khanh, nói nhàn nhạt: “Ta không làm gì, hết thảy đều nghe ngươi.”
Phó Hán Khanh không ngờ y lại dễ nói chuyện như vậy, sửng sốt hồi lâu, mới chậm rãi buông lỏng tay.
Địch Cửu lui lại một bước, nhàn nhạt phân phó: “Giúp giáo chủ tắm rửa thay quần áo, đổi một gian phòng khác. Ta chờ các ngươi xử lý thỏa rồi lại đến.”
Nói rồi y quay đầu bước ra ngoài, trong lòng chỉ nghĩ thừa lúc hai người Trác Vân Bằng quấn lấy Phó Hán Khanh, mau mau giết sạch đám người kia diệt khẩu.
Nào ngờ vừa đi đến cửa, Phó Hán Khanh phía sau đã lớn tiếng nói: “Thay ta dìu vị công tử bị thương bên ngoài kia vào, mời đại phu đến xem thương thế, Trác đàn chủ, ngươi không vội, có chút việc ngươi vẫn nên nói rõ với ta trước đã.” Ngữ khí thoáng ngừng, lại cười khẽ đôi tiếng “Trác đàn chủ, ngươi nhất định sẽ nói thật với ta, sẽ không gạt ta, đúng không?”
Phó Hán Khanh còn chưa dứt lời, đã thấy Địch Cửu thoáng cứng đờ lưng, bước chân hơi ngừng, sau đó mới đi ra ngoài. Trong lòng lặng lẽ thở phào, may mà ta đọc nhiều tiểu thuyết, đề phòng thủ đoạn này. Bằng không chờ ta tắm rửa thay quần áo xong, người kia không chừng đã bị ngươi XXOO thành kiểu gì rồi.
Địch Cửu không ngờ điều mình âm thầm cân nhắc lại bị Phó Hán Khanh ngu ngốc tiên hạ thủ vi cường phá rối. Y cũng không thể bảo các đệ tử phân đàn nói dối giáo chủ tôn kính, khiến họ hoài nghi tổng đàn nội đấu. Càng không thể đem chân diện mục của Phó Hán Khanh công khai cho đệ tử bên ngoài, để tất cả các đệ tử phân đàn từ đây đều coi thường giáo chủ.
Phó Hán Khanh đã nói như vậy, tính mạng mấy người kia tất nhiên tạm thời giữ được, đoán là Trác Vân Bằng kia không có gan lừa gạt Phó Hán Khanh. Lưu lại làm trái lời y, không dưng để mấy đệ tử bên ngoài chế giễu, chẳng bằng hào phóng một chút, tự mình rời đi vẫn hơn.
Y bước nhanh như bay, nháy mắt đã qua mấy viện, lúc này mới đứng lại, nhẹ nhàng hỏi: “Có người không?”
Ở góc tối bên cạnh có thân ảnh cường tráng bay vút tới, thi lễ nói: “Xin Thiên vương phân phó.”
“Đi thay ta gọi toàn bộ các đệ tử tổng đàn tới.”
Người này đáp một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.
Địch Cửu lẳng lặng đứng một hồi, mới nhẹ nhàng nói: “Xuất hiện đi, còn muốn trốn đến lúc nào.”
Sau một tiếng thở dài nhàn nhạt, thân ảnh Địch Nhất phảng phất từ trong hư không đột nhiên hiện ra.
“Ngươi không trông y, lại theo ta làm gì?”
“Y lúc này đang được hai vị đàn chủ chăm sóc như tổ tông, ta không cần đi theo bên cạnh, trái lại ngươi…” Địch Nhất than nhẹ “Ta vốn đã lo lắng ngươi sẽ lén kêu nhân thủ, chỉ chờ bên này vừa thả người, nơi đó liền nửa đường chặn giết.”
“Ngươi đã đoán được, cũng cố ý theo tới, vì sao không ngăn cản truyền lệnh?”
Địch Nhất trầm mặc, qua một lúc mới cười khổ nói: “Bởi vì ta biết, cách làm của ngươi phải là chính xác, thù đã kết sâu như vậy, thả người đi chẳng qua chỉ lưu lại hậu hoạn. Huống chi, một khi họ lan truyền chuyện phân đàn ra ngoài, không quá mười ngày, cơ nghiệp khổ tâm mấy năm mới có này sẽ bị nhân sĩ võ lâm chính nghĩa gì đó san thành bình địa.”
“Ngươi đã biết ta đúng thì vì sao phải theo tới?”
Lần này Địch Nhất chỉ trầm mặc, rốt cuộc không nói gì nữa.
Địch Cửu cười lạnh: “Ngươi nói người kia thả ngươi khỏi lồng, ngươi nói sai rồi, y giúp ngươi tìm về cái lương tâm bị chó ăn một nửa, đem thứ hoàn toàn chẳng có một chút tác dụng kia nhét vào ngực ngươi, cho nên ngươi dù rằng biết chuyện ta làm là chính xác, lại luôn không biết có nên ngăn cản hay chăng.”
Địch Nhất không nói gì, chỉ hơi thở dài.
“Thôi đi, ngươi và ta đều là ma quỷ từ trong địa ngục đi ra, chẳng ai mạnh hơn ai bao nhiêu, hết thảy chúng ta được học đều là tàn nhẫn ác độc, chúng ta đối mặt với bất cứ chuyện gì, ý niệm ứng đối đầu tiên sinh ra, đều là lãnh khốc ích kỷ, đời này, ngươi không làm người tốt được đâu.”
Địch Nhất vẫn trầm mặc như cũ.
Y không thể làm người tốt, y cũng không muốn làm người tốt.
Chỉ là, Phó Hán Khanh luôn nói, đó là chuyện không đúng. Chuyện không đúng chính là không đúng, bất cứ lý do gì cũng không thể biến không đúng thành đúng.
Phó Hán Khanh luôn có đôi mắt thanh minh mà không vương bụi bặm.
Người không thể thương tổn người, người không nên giết người, sinh mệnh rất quý giá.
Mỗi một lần nghe y nói như vậy, chưa bao giờ cảm khái, chưa bao giờ xúc động, chỉ buồn cười, chỉ chế nhạo.
Song, rốt cuộc là nghe quá lâu, nhìn quá lâu, vừa nghĩ đến Phó Hán Khanh chân thành như vậy, nghiêm túc như vậy, cố gắng tranh thủ sinh cơ cho mấy người không liên quan như vậy, thả họ khỏi địa ngục, sau đó lại tại khoảnh khắc bước vào quang minh đó, bị tàn sát gần hết, chung quy không khỏi có chút buồn bã đạm đạm.
Nếu năm đó, khi bản thân y đang trong địa ngục, có người vươn một đôi tay đến, có người lấy ánh mắt thanh minh mà không vấy bụi, nói cho y biết, cái gì là đúng, cái gì là quang minh, liệu có thể…
Địch Nhất lại bật cười lắc đầu, thôi thôi thôi, nếu năm đó y học cái bộ đó của Phó Hán Khanh, cho dù rời khỏi Tu La giáo, sợ cũng chẳng sống được mấy năm.
Người như vậy, cách nghĩ như vậy, hành sự như vậy, không phải không dung với Tu La giáo, mà căn bản không dung với thế giới này.
Đang suy nghĩ, chợt thấy chỗ cửa viện vội vã đi tới một nhóm hơn mười đệ tử trẻ tuổi dáng vẻ sắp xuất phát, chính là đám Lăng Tiêu.
Địch Nhất lẳng lặng nhìn họ đến gần thi lễ, lẳng lặng nghe Địch Cửu ra lệnh, một mực chỉ bàng quan, tuy nói không tham dự, rốt cuộc thủy chung chưa từng ngăn trở.
Kỳ thật y không phải người tốt, kỳ thật y cũng chưa từng nghĩ về sau phải làm người tốt, y không tin trong ngực mình còn có thứ tên là lương tâm.
Lúc y theo đến đây, kỳ thật không hề có ý định ngăn cản.
Đã như vậy, tại sao phải đến?
Có lẽ, chỉ là ngơ ngẩn nhất thời, thất thần trong nháy mắt, mê mang trong tích tắc, chỉ thế thôi.
Lợi hại được mất, vĩnh viễn là chuẩn tắc cao nhất để cân nhắc thị phi, quyết định hành vi của người như y.
Y như thế, Địch Cửu như thế, rất nhiều người đều như thế, chỉ trừ…
Phó Hán Khanh.
Đang lúc suy nghĩ trùng trùng, lại nghe thấy một tràng kêu la: “Thiên vương, Thiên vương, xảy ra chuyện, giáo chủ xảy ra chuyện rồi.”
Địch Cửu hờ hững đứng đó, cả đầu cũng không hề quay lại, lạnh tanh nói: “Giáo chủ có thể xảy ra chuyện gì, nhiều lắm là nghe các ngươi nói xong liền nhảy dựng lên bắt các ngươi thả người mà thôi. Làm theo là được, có gì đáng ngạc nhiên…”
“Không, không… chỉ như vậy… giáo chủ y bị… thương… trọng thương…” Phó đàn chủ vừa chạy đến như bay, vừa thở hồng hộc nói.
Chưa dứt lời đã thấy hoa mắt, hai cỗ kình phong xẹt qua trái phải, khiến hắn không đứng thẳng được, bị gió mạnh lôi quay mòng mòng hai vòng rồi ngã xuống đất.
Hắn ở đây mặt xám mày tro dùng tay chống đất đứng lên, lại thấy kình phong kéo tới, hai người vừa bay vút qua lại đến trước mặt. Hai bàn tay cùng đè trên vai, hai thanh âm đồng thời vang lên bên tai.
“Giáo chủ bây giờ đang ở đâu?”
Phó đàn chủ đáng thương, chỉ cảm thấy trên hai vai mình có thêm hai vòng sắt, ghìm thẳng vào trong xương cốt, nhất thời đau đến mức mồ hôi lạnh đầy người, không đáp được nửa chữ.