Sắp sửa hoàng hôn, chân trời tịch dương như lửa, hết thảy giữa đất trời cũng bị yên lặng mạ lên một tầng ánh sáng màu nhàn nhạt ấm áp.
Địch Cửu phục hồi tinh thần, vừa đưa mắt, lọt vào tầm mắt chính là sắc màu ấm áp này.
Tâm thủy chung vẫn nhu hòa, lời nói giữa gió muộn tịch dương này, cũng kèm theo chút ấm áp: “Ngươi đều đã biết hết.”
Phó Hán Khanh không đáp, chỉ kéo y đi thẳng về phía trước.
Trước mắt hoa tươi như gấm, cỏ non mơn mởn, bên cạnh có tiểu kiều nước chảy, hồ nước như tranh. Song lời y nói ra lại chưa từng làm mất phong cảnh.
“Một người sống sờ sờ bị mài thành quỷ quái súc sinh là rất tàn nhẫn, nhưng cho dù nhớ được trước kia vốn là người, cũng không thể nào thay đổi sự thật là hiện giờ đã thành quỷ quái.”
Thanh âm của y cực nhẹ cực nhạt, phảng phất vừa không cẩn thận là sẽ bị gió muộn ấm áp này thổi tan mất, một câu một chữ cũng chẳng thể nào lọt vào tai.
Phó Hán Khanh dừng chân quay đầu, hỏi khe khẽ: “Ta có thể đến ở Thiên Vương điện không?”
Đề tài chợt đến này, khiến Địch Cửu ngẩn ra, rốt cuộc quên khuấy trả lời.
Phó Hán Khanh nhìn y, kiên nhẫn lặp lại: “Ta dọn đến ở cùng ngươi, được không?”
Cho dù là hạ nhân cũng tránh xa tít ngoài cổng trong, dù có việc muốn tìm người, không vận nội lực gọi vài tiếng cũng chẳng ai nghe thấy.
Phòng y luôn tối tăm mà lạnh băng.
Mà người kia sớm đã hạ quyết tâm, không bỏ y một mình, cô độc vượt qua từng đêm tăm tối lạnh băng nữa.
Song Địch Cửu không trả lời.
Tịch dương như thế, gió muộn như vậy.
Dưới tịch dương, ánh mắt Phó Hán Khanh chuyên chú lạ thường, y nghiêm túc nhìn người kia, hỏi khe khẽ. Vô số quang hoa giữa sắc màu ấm áp của tịch dương, lặng yên chớp động trong mắt, sáng lên trên mặt y.
Song Địch Cửu thủy chung không thể trả lời.
Y ngơ ngẩn nhìn Phó Hán Khanh rất lâu rất lâu. Sau đó vươn tay, lấy một tư thái cực dịu dàng cực ôn hòa ôm người kia, không hề chặt chẽ và kịch liệt. Nhưng mà, an tĩnh, ấm áp, bình thản, lâu dài, phảng phất cái ôm như vậy, sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn không thay đổi.
Từ sau khi về đến tổng đàn, đây là lần đầu tiên, Thiên vương và giáo chủ không hề cố kỵ bày ra tư thái thân mật trước công chúng.
Nhưng mà, tịch dương hôm đó đẹp như vậy, dung hòa bóng dáng họ vào một chỗ, lặng lẽ kéo thật dài, chiếu lên bãi cỏ bên cạnh, chiếu xuống dòng nước bên cạnh.
Giáo chúng đi qua xa xa, dõi mắt nhìn bóng dáng vẫn ôm nhau kia, đột nhiên sinh ra một loại ảo giác, cho rằng hai thân thể như vậy rõ ràng đã sinh trưởng một chỗ, dung hòa một chỗ, sẽ vĩnh viễn không tách ra.
Cho dù là chư vương nén giận đuổi theo ra, khi xa xa trông thấy một màn như vậy, bước chân cũng đều đình trệ, ngừng lại đó.
Là tịch dương quá ấm, là gió muộn quá nhẹ chăng. Cho nên lại có thể cảm thấy, bóng dáng ôm nhau trong tịch dương gió nhẹ kia đẹp đẽ như tranh, cho nên chợt không đành lòng, không muốn phá sự hài hòa hoàn mỹ này. Cho nên… gió mạnh từ phía chân trời thổi tới khoảnh khắc này, cũng liền ôn nhu như thế.
Song Phó Hán Khanh rốt cuộc vẫn không dọn đến Thiên Vương điện.
Lý do của Địch Cửu không hề hoàn mỹ.
Dù sao cũng là nhân vật tầng cao nhất trong giáo, đừng để người khác cảm thấy họ công tư bất phân. Đừng cho đám gia hỏa lắm chuyện kia thêm nhiều lý do để gây chuyện với họ.
Tách ra lui tới, mọi người đi lại đều tự tại thoải mái hơn, bất cứ lúc nào cũng có thể đến chỗ đối phương, có gì không được đâu?
Lý do chân thật chẳng qua là y vẫn chưa định vì một tình nhân mà bỏ lên cả cuộc sống của mình.
Phó Hán Khanh có ánh mắt rất thanh triệt, mỗi khi nhìn, luôn sẽ hơi động lòng, song nếu mỗi ngày mỗi thời mỗi khắc bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, có lẽ không phải may mắn, mà là tai ách.
Trước mặt Phó Hán Khanh, y luôn cười. Một nụ cười hoàn mỹ tình nhân nên có. Y có thể mỉm cười, có thể ôn nhu, có thể đùa giỡn, có thể làm hết thảy đến mức tốt nhất.
Song, trong xương cốt, y rõ ràng vẫn là ma quỷ địa ngục lạnh lùng tàn nhẫn kia. Mỉm cười cả ngày lẫn đêm, đóng vai một tình nhân đúng quy cách cả ngày lẫn đêm, quá mệt mỏi.
Y cần thế giới chỉ thuộc về mình, cho dù tăm tối lạnh giá, y cần không gian không bị người quấy rầy, cho dù quạnh quẽ tịch mịch.
Y sẽ làm một tình nhân rất tốt, y sẽ hưởng thụ sự khoái lạc được người khác coi là tình nhân mà yêu, y sẽ mỉm cười vì Phó Hán Khanh, có đôi khi thậm chí là thật lòng cao hứng, có lúc cũng sẽ bởi vì hành vi của Phó Hán Khanh, mà thật sự cảm động.
Nhưng y sẽ không phóng túng sự cảm động này khuếch đại, y không chịu mặc sự khoái hoạt ngắn ngủi này nắm giữ bản thân y.
Vì thế, y mỉm cười nói ra rất nhiều loại cự tuyệt hợp tình hợp lý.
Ánh mắt sáng ngời của Phó Hán Khanh thoáng ảm đạm, nhưng không nói gì nữa.
Y chỉ ôm người kia, y chỉ tựa vào lòng người kia, y chỉ dựa sát đầu vào ngực người kia, cẩn thận đếm tiếng tim đang đập, cảm giác hô hoán của người kia.
Địch Cửu chỉ im lặng ôm y.
Phó Hán Khanh, có lẽ ngươi thật sự có thể làm một tình nhân tốt.
Có lẽ… ngươi thật sự có thể đối xử với ta rất tốt… rất tốt.
Nhưng mà ngươi đã quên, ta hiện tại đã là quỷ quái súc sinh, cho dù ta trước kia từng là người, hiện giờ cũng không thể nào tìm lại máu thịt nữa.
Từ sau hôm đó, họ vẫn ở nơi của mỗi người, có cuộc sống của mỗi người, chẳng qua so với trước kia Địch Cửu ba ngày hai đầu đi tìm Phó Hán Khanh, hiện tại giáo chủ đại nhân trái lại càng tự động tự giác chạy đến Thiên Vương điện. Lại còn thường xuyên là nửa đêm đột nhiên tập kích.
Số lần nhiều dần, Địch Cửu dù là khi ngủ hoa bay lá rụng cũng có thể cảnh giác bừng tỉnh liền chậm rãi luyện thành thần công, nửa đêm canh ba mộng đang say đẹp chợt có một người sống to đùng nhảy lên giường, y có thể mắt cũng không hé, tự tự nhiên nhiên đổi tư thế, để đối phương có thể rúc vào lòng y thuận tiện hơn thoải mái hơn.
Thì ra trong lòng ôm một người sống, còn hơn tất cả chăn gấm hỏa lò, đêm lạnh hơn, hàn ý luôn có thể xua hết. Ác mộng sâu hơn, cũng sẽ luôn lặng yên rút đi.
Đương nhiên, chư vương làm sao có thể cho họ an sinh tự tại, từ nay về sau sống cuộc sống hạnh phúc khoái hoạt như vậy.
Trên giường họ hiện giờ không còn mỹ nữ mỹ nam gì, những thứ khác lại ùn ùn xuất hiện.
Bình thường một người ngủ thì sẽ không phát sinh chuyện gì, nhưng nếu hai người ngủ chung một giường, thứ gì cũng có thể chui ra.
Rắn độc bọ cạp thường xuyên xuất hiện, có lúc lại có thể thình lình lôi từ trong chăn ra bốn năm con chó ghẻ, hoặc là bảy tám con cóc, trò này rốt cuộc là bắn lén người nào trong họ, Địch Cửu cũng lười nghĩ nhiều, chỉ là đối với phẩm vị của mấy người nào đó, thật sự không khen ngợi bao nhiêu.
Ván giường gãy, chân giường sụp, chăn ướt hết, đây đều là những sự kiện bình thường. Chỉ cần họ vừa tiến vào tình trạng thân mật, muốn làm chuyện tình nhân nên làm, bên ngoài có thể bỗng nhiên gây ra bao nhiêu sự kiện nghiêm trọng cảnh báo ầm ĩ như cháy to, ngập lụt, hay là ngoại địch xâm phạm, toàn giáo trên dưới lập tức tập hợp.
Có đôi khi không thể không bội phục đám người kia, có thể hạ quyết tâm phóng hỏa khắp nơi, hay là sáng ý khủng bố đem ốc đảo trung tâm sa mạc gây ra đại hồng thủy, cùng cố ý thả đối đầu vào tổng đàn, chỉ vì dụng tâm ác độc phá bĩnh không cho họ làm việc tốt.
Trái lại có mấy lần, Địch Cửu và Phó Hán Khanh bên nhau, cả đêm lại chưa hề phát sinh chút chuyện ngoài ý, lại hại hai người họ cả một đêm không ngủ ngon, mở mắt chờ đám người này làm chuyện quái quỷ, một mực không đợi được. Cũng chẳng biết là nên bất ngờ, nên giật mình, hay là nên mất mát.
Đương nhiên, ngoại trừ những thủ đoạn bỉ ổi vô lại này, sự kiện rắp tâm hiểm ác cũng đang được tiến hành.
Trong khoảng thời gian rất ngắn, hai người gặp phải một loạt những chuyện cực dễ gây ra hiểu lầm tranh cãi giữa hai bên, luôn may mắn thế nào mà nghe được mấy lời nói xấu liên quan đến đối phương, cùng nhìn thấy những việc cực hủy hoại tình cảm hai bên.
Đáng tiếc, Phó Hán Khanh có tai như điếc, có mắt như mù, cũng chẳng biết là trì độn thật hay là giả hồ đồ. Dù sao y là một người cố chấp, mà Địch Cửu thì, dù sao tất cả những tên từng nói xấu Phó Hán Khanh trước mặt y, đều bị y đích thân xách đến hình đường, cực kỳ thân mật mà hỏi điều lệ xử phạt tội phạm thượng.
Không thể phủ nhận là, trong khoảng thời gian này, tình cảm của Địch Cửu với Phó Hán Khanh quả thật đang đột nhiên tăng mạnh. Mà công lao xúc tiến phân tình cảm này thần tốc tăng trưởng, vô luận thế nào cũng phải quy về chư vương.
Vốn Địch Cửu chỉ định làm một trò chơi tình nhân hoàn mỹ, song bị nhiều người phản đối như vậy, chịu đựng áp lực lớn như vậy, chẳng thể trách kháng lực của y cũng càng lúc càng lớn.
Khi y vô số lần lãnh mi lãnh nhãn, bác bỏ khuyên giải của người khác, thản nhiên lớn tiếng nói, ta nhất định phải bên y, lời thề này biết đâu đã im lặng tiến vào lòng.
Khi vô số lần người khác chỉ trích sự ngu xuẩn mơ hồ vụng về đáng ghét của Phó Hán Khanh, y giận dữ đập bàn liệt kê rõ sự chân thành thản nhiên chuyên tâm không dối gạt của người kia, y kỳ thật không hề hay, có lời nói nhiều, người nhớ sâu nhất biết đâu ngược lại là bản thân y.
Người khác nói người nọ vừa không quyến rũ cũng không tao nhã, làm sao đáng được đối xử ôn nhu, y có thể hùng hồn lý lẽ nói người nọ tuấn lãng đáng yêu, ở bên như gió xuân phả vào mặt. Nói quá nhiều, lại nhìn vẻ tươi cười ngốc nghếch kia, cũng liền cảm thấy không đáng ghét mà còn dễ thân nữa.
Trong những năm tháng dài như thế, họ luôn bên nhau, đồng tâm hiệp lực đánh bại tất cả quỷ kế ám toán của chư vương, nhìn dáng vẻ thất vọng của chư vương, cho dù là họ, cũng phải lặng lẽ đắc ý, len lén cười.
Có chung địch nhân, có mục tiêu đồng dạng, mỗi một lần trao đổi ánh mắt, đều hiểu được tâm ý của nhau, mỗi một lần bình định phong ba, hai bên đều không lo lắng.
Họ sẽ không hiểu lầm đối phương, họ sẽ không phản bội lẫn nhau, họ tin tưởng nhau, họ thân cận nhau.
Một mực, họ luôn bên nhau.
Vì thế, thời gian trôi đi như nước, vô số năm tháng lặng lẽ lướt qua kẽ ngón tay.
Chư vương vẫn một mực chống đối họ, kiếm chuyện với họ, lấy phá hoại họ thân cận làm vui, lấy ảnh hưởng tình cảm của họ làm mục đích.
Rất kỳ quái là những nhân vật xuất sắc này, làm chuyện chia rẽ uyên ương, thủ đoạn vì sao vụng về như thế.
Bất quá, ngẫm lại cũng khó trách, những đại ma đầu này, muốn làm chuyện xấu đâu cần phí tinh thần như thế, nhìn ai không thuận mắt giết chết là xong, tội gì phiền toái như vậy, thật muốn châm ngòi ly gián, không phải không có bản lĩnh khiến người ta phụ tử tương tàn, phu thê trở mặt, chỉ là những thủ đoạn đó thật sự không thể dùng.
Dù sao họ chỉ là không muốn giáo chủ và Thiên vương cả ngày khanh khanh ta ta, không muốn thật sự khiến hai người trở mặt thành thù. Chẳng dễ dàng gì mới được sống những ngày an sinh, ai vui lòng gây một lần nội chiến nữa, khiến mọi người đều cùng chịu khổ chịu tội theo.
Tuy nói mọi người đã sớm thừa nhận thất bại, chẳng qua năm rộng tháng dài, phá hoại cuộc sống hạnh phúc của hai người đã thành thói quen, bất kể hữu dụng hay vô dụng, dăm ba hôm lại làm vài lần như vậy, cũng coi như là điều hòa cuộc sống nhàm chán một chút.
Nhàn rỗi vô sự còn có thể đánh cuộc, không phải cuộc ai có thể thành công, mà là cuộc ai ra tay bị xuyên thấu muộn nhất, kẻ nào khi bị phản kích không thua quá thảm thế thôi, lại hoặc là ai vừa nghĩ ra chủ ý khá mới lạ thú vị, đáng thử một lần.
Thời gian có công, rất nhiều chuyện cũ dự tính xưa đều đã dần dần quên đi.
Ngay cả Địch Cửu cũng sắp quên mất, ban đầu làm sao đến với Phó Hán Khanh, ban đầu của ban đầu, cơ duyên kia, lý do kia từng hoang đường cỡ nào, kỳ lạ cỡ nào, khó tin cỡ nào.
Rất nhiều rất nhiều năm về sau, khi Địch Cửu hồi tưởng chuyện cũ, y có thể nhớ lại rõ nét, những nói cười mỗi một lần khi họ sóng vai, tâm tình mỗi một lần khi tay nắm tay, mỗi một lần khoái ý khi họ xuyên thấu quỷ kế của chư vương, mỗi một lần vui sướng sau khi phản kích thành công, đắc ý dương dương trốn đi ôm nhau cười ầm.
Sau đó y không thể không thừa nhận, thì ra lúc ấy y thật sự rất vui vẻ.
Thì ra khi ở bên Phó Hán Khanh, y thật sự từng có nhiều vui vẻ như vậy.
Y từng vì rất nhiều rất nhiều những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, hoàn toàn vô ý nghĩa, căn bản không quan trọng, mà vui vẻ như vậy.
Song lúc ấy y vẫn một mực không chịu thừa nhận, không chịu tin tưởng.
Y cho rằng mình là một tình nhân hoàn mỹ, y cho rằng mình diễn dịch hết thảy thập toàn thập mỹ, y cho rằng hết thảy vui vẻ, hết thảy thích thú, đều là biểu diễn thành công nhất.
Lúc y đau, y không có cảm giác, lúc y vui vẻ, y cũng không hay biết.
Y có thể vừa ôm Phó Hán Khanh cười to, vừa nhướng mày nhìn vẻ nản lòng của chư vương, vừa hờ hững nhìn thời gian thong thả qua đi.
Ngay khi y cho rằng hết thảy đều sẽ vĩnh viễn kế tục, vĩnh viễn không chấm dứt, y đã nhận được tin tức Sở quốc đại biến, Phương Khinh Trần tự sát.