[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 3 - Chương 94: Thế giới bi thảm



Bốn phía thuyền nhỏ, vậy mà bập bềnh vô số thi thể. Phóng tầm mắt nhìn đi, nam nữ lão ấu, sĩ nông công thương, các màu quần áo, các kiểu trang phục, các loại dạng mạo, hiện giờ đều thành du hồn dưới nước.

Có thi thể đã phình to đổi màu, có người lại như chết chưa lâu, dưới thân là một hai tấm gỗ bồng bềnh, dùng để nổi trên mặt nước, nhưng không biết là cơ hàn quá mức, hay là trôi nổi dưới nước quá lâu, chung quy chẳng thể sinh tồn.

Phó Hán Khanh ngạc nhiên nhìn quanh, sắc mặt càng trắng bệch, chợt lướt vụt đến trước một tấm gỗ nổi, ôm lấy một anh nhi từ trong tay một phụ nhân đã chết, mới lướt về thuyền con.

Có lẽ là bởi vì muốn bảo hộ hài tử, cho nên mẫu thân đến chết vẫn một tay cật lực nắm gắt gao tấm gỗ, vẫn một tay cố gắng đặt anh nhi trên tấm gỗ, giảm thiểu bị ngâm nước sông lạnh băng.

Địch Cửu hơi nhíu mày, nhìn Phó Hán Khanh vụng về ôm đứa trẻ, tay giơ lên, nhưng nội lực vô cùng mạnh mẽ căn bản không dám truyền lên người anh nhi yếu ớt kia.

Địch Cửu lại gần, khuôn mặt bé teo của đứa trẻ đã lạnh cứng, nhẹ nhàng thử hơi thở, khẽ lắc đầu, đoạt lấy đứa trẻ: “Nó đã chết rồi.”

Phó Hán Khanh ngỡ ngàng ngẩng đầu, ánh mắt cơ hồ có hơi hoảng hốt: “Nhưng mà, ta vừa rồi giống như nhìn thấy nó động đậy một thoáng, giống như…”

“Có lẽ đó chỉ là gió sông…” Địch Cửu than nhẹ “Hài tử cũng đã cương rồi, chết ít nhất cũng phải…”

Phó Hán Khanh thoáng mê mang ngắt lời y: “Nhưng mà, không nên như thế, mẹ nó đã cố gắng như vậy, muốn cho nó sống sót, ta vừa rõ ràng nhìn thấy…”

Địch Cửu không nói không rằng, nhẹ nhàng ôm lấy người kia. Y không phải là người bi mẫn từ thiện, đả động y, cùng với nói là xác chết trôi đầy trước mắt, chi bằng nói là vẻ mê mang bi thương của Phó Hán Khanh trong nháy mắt này.

Phó Hán Khanh trầm mặc, y tự thấy mình chưa bao giờ là người đặc biệt thiện lương gì đó, nhưng nhiều tử vong như vậy, đột nhiên bức đến mi mắt, thật thật sự sự, nhìn mà ghê người quá mức.

Nắng gắt như thế, nắng đẹp như thế, thiên địa như thế, như thế… tử vong!

Y ôm lại Địch Cửu, một lúc lâu mới hỏi: “Chuyện gì thế này?”

Địch Cửu cười khổ: “Không biết, bất quá, chúng ta sẽ rất nhanh chóng biết được.”

Bỏ thuyền trèo lên đỉnh núi cao nhất gần bờ, lấy pháo hoa truyền tin, Địch Cửu thoáng chần chừ, nhưng vẫn thả ra không trung. Chẳng bao lâu đã thấy một bóng người cường tráng như rồng, vịn núi vượt đá mà đến, cách thật xa đã quát sang sảng một tiếng: “Người nào thả ra pháo hoa liên lạc khẩn cấp của bản giáo.”

Còn chưa dứt lời đã thấy một đạo hàn quang lướt qua trước mắt. Một tấm lệnh bài huyền thiết sượt qua mặt cắm sâu vào thân đại thụ bên cạnh. Người tới đưa tay lấy lệnh bài, tay còn chưa đến, nương ánh dương giữa bóng cây đã nhìn ra văn phù trên lệnh bài, thân hình chấn động, không dám đụng đến lệnh bài nữa. Gập một gối xa xa bái lạy: “Trịnh Việt Phi phân đàn Tấn An, bái kiến Thiên vương, nguyện lĩnh Thiên vương chiếu mệnh.”

Ở chỗ sâu trong bóng cây, khuôn mặt Địch Cửu lúc ẩn lúc hiện: “Vô số xác chết trôi trên sông này là chuyện thế nào?”

“Bẩm Thiên vương, thượng du sông này thông với Khúc Giang, những thi thể này là từ Khúc Giang chảy qua đây.”

“Khúc Giang vì sao lại có nhiều thi thể như vậy?”

“Khúc Giang lấy sông chia nước, nam là Sở quốc, bắc là Tức quốc. Hai quốc cách sông mà trị. Hiện giờ đất Sở đại loạn, quân đội Tần quốc đã phá quan mà vào, một đường quét sạch đất Sở. Tướng quân Sở quốc đều tự làm trận ngăn cản Tần quân, giết chóc cực thảm trọng. Chỗ hai quân giao chiến, trong vòng năm trăm dặm, bách tính khó có đường sống, đến nỗi vô số bách tính điên cuồng đào vong khắp nơi. Biết rõ Khúc Giang nước xiết, đối diện Khúc Giang lại có trọng binh Tức quốc phòng thủ, bách tính Sở quốc vẫn liều mạng vượt sông chạy trốn. Rất nhiều thuyền căn bản không có cơ hội đến bờ bên kia, đã bị người Tức dùng loạn tiễn hoặc trường mộc bức lật, thương vong nặng nề. Người có thể có cơ hội tránh thoát quân Tức, qua sông sống tạm thì mười không còn một.”

Phó Hán Khanh thất thanh nói: “Người Tức quốc sao có thể như vậy?”

Tuy y trốn sau Địch Cửu không lộ diện, nhưng Trịnh Việt Phi cũng từng nghe việc Thiên vương và giáo chủ đồng hành rời giáo, lúc này nghe vậy, trong lòng lại thoáng chấn động, đoán là giáo chủ đặt câu hỏi, ngữ khí càng cung kính: “Tức quốc cũng có chỗ khó xử. Tức quốc vốn đã là tiểu quốc bần cùng, trước kia còn phải dựa vào Sở quốc xưng thần tiến cống, nhận tông chủ quốc, hòng sinh tồn trong loạn thế này. Mấy năm gần đây liên tục gặp thiên tai. Tài lực trong nước vốn đã khó có thể duy trì. Hiện giờ người Sở chen chúc mà đến nhiều vô kể, quan viên địa phương, tướng lĩnh trong quân, có lẽ đều bị dọa không nhẹ. Mở sông triệt cấm rất đơn giản, nhưng người Sở nhiều vô tận, đến không dứt, vạn nhất người Sở chạy nạn tứ phương đều biết bên này có đường sống, toàn bộ chạy đến đây, lại phải đi đâu xoay sở ra nhiều gạo lương cứu tế như vậy, để ngần ấy người Sở sinh sống trong nước, nếu không có sức đảm bảo áo cơm cơ bản nhất, ngộ nhỡ người Sở làm loạn, lại nên làm như thế nào cho phải?”

“Không có ai chịu ra tay cứu giúp sao? Để bao nhiêu nạn dân trằn trọc kêu khóc, lội sông mà chết như vậy?”

“Nơi đây vốn là nơi giáp với quốc cảnh nhiều nước, quan phủ các phương quản chế rất nghiêm, phú hộ tuy nhiều, cũng bị nhiều hạn chế, việc liên quan đến sự vụ nước khác, vô số dân chúng nước khác như thế này, rất ít người dám ra tự rước phiền toái. Huống chi nạn dân người Sở quá nhiều, nhà ai cũng chẳng đủ tài lực để cứu tế dàn xếp, hơn nữa thi ân cho bách tính nước khác như thế, nếu bị kẻ có tâm lợi dụng, chỉ sợ phiền toái không nhỏ.”

Phó Hán Khanh trầm mặc không nói gì, chỉ quay đầu nhìn vô số xác chết trôi trên dòng sông dưới chân núi.

Tai nạn của Sở quốc y đã sớm biết, nhưng bởi vì đó là chuyện phát sinh ở nơi quá xa xôi, dù bi thảm nhiều hơn, khổ nạn nhiều hơn, thế nhân cũng thường chỉ than thở vài tiếng rồi thôi. Song, chính mắt nhìn thấy tử vong như vậy, chính tai nghe nói sự bất lực như vậy, thật sự rất khó có ai có thể hoàn toàn không bị xúc động.

Địch Cửu thở dài, nhẹ giọng nói: “Muốn làm gì, đều do ngươi thôi.”

Phó Hán Khanh thoáng kinh hỉ nhìn y: “Ngươi đồng ý?”

“Ta có thể không đồng ý sao?” Địch Cửu cười khổ “Tật xấu tuyệt không chịu thấy chết không cứu kia của ngươi ta lại không biết? Hơn nữa, nếu thật có thể thi viện trợ, cứu mạng những người Sở nhiều vô kể này, rất có lợi cho danh tiếng giáo ta. Chuyện thi ân người khác không dám làm, chúng ta lại khỏi cần cố kỵ. Trịnh Việt Phi tự xưng là người của phân đàn Tấn An, chúng ta phiêu lưu lâu như vậy, có lẽ đã đến chỗ giao giới Sở Tức Trịnh ba nước. Phân đàn Tấn An nhờ có thế lực giáo ta chống lưng, có thể làm những sinh ý lớn mà rất nhiều người không dám làm. Thường xuyên vận lén trốn thuế mấy thứ hàng hóa quý giá, luôn luôn giàu có vô cùng. Nạn dân tuy nhiều, với thực lực của phân đàn hẳn cũng có thể duy trì một thời gian, lại khẩn cấp điều động tiền bạc lương gạo của tất cả phân đàn Sở Tức Trịnh ba nước, có lẽ ít nhiều cũng đủ, chỉ là…” Y lại thở dài, thoáng bất đắc dĩ “Chỉ là, những ngày tháng tiêu dao của chúng ta sẽ phải kết thúc.”

Đã quyết tâm muốn cứu người, những ngày tháng tiêu dao tất nhiên là không thể tiếp tục, hai người không thể không biểu lộ thân phận, trực tiếp đi phân đàn tọa trấn, tự mình đốc thúc họ điều động tiền bạc gạo lương. Song câu trả lời nhận được lại khiến hai người đều có phần bất ngờ.

“Không thể điều bạc?” Địch Cửu cười gằn “Từ khi nào mệnh lệnh của giáo chủ mọi người có thể tùy tiện cự tuyệt, chúng ta ra ngoài mới mấy tháng, trong giáo từ trên xuống dưới liền không còn quy củ?”

Phân đàn chủ đáng thương, mồ hôi khắp người, đầu gối nhũn ra, trước uy thế của y, cơ hồ cả đứng cũng không nổi.

“Thuộc hạ sao dám cãi lời giáo chủ, chỉ là trong một tháng, thuộc hạ đã nhận được bốn phần vương lệnh liền, chư vương đều hạ tử lệnh, một lượng bạc cũng không thể dùng bậy. Tất cả lợi nhuận, trừ hằng ngày chi tiêu, nhất loạt phải phái người chuyên trách điều vận đến phân đàn thiếu tiền, nếu chi tiêu có một chút sai lầm, không chỉ thuộc hạ, ngay cả toàn bộ đệ tử phân đàn, đều phải đem đầu đến bồi thường.” Thanh âm của phân đàn chủ cơ hồ đã kèm theo khóc lóc “Giáo chủ lâm thời muốn dùng bạc, nếu chi phí không lớn, cho dù có hạn lệnh của chư vương, thuộc hạ lâm thời điều dụng tài sản riêng một chút, hoặc thế chấp hoặc đền bù, cũng còn có thể tận tâm, nhưng muốn cứu trợ nạn dân Sở quốc ở Khúc Giang, số bạc phải dùng này quá lớn, thuộc hạ thật sự khó mà chu toàn.”

Địch Cửu cả giận nói: “Chư vương có thể giết người, chẳng lẽ giáo chủ lại không thể giết ngươi sao?”

Phân đàn chủ nhũn chân, rốt cuộc hết đứng nổi, trực tiếp quỳ xuống: “Xoay bạc là chết, không xoay bạc cũng là chết, xin giáo chủ và Thiên vương chỉ cho thuộc hạ một đường sống đi.”

Địch Cửu cười lạnh: “Đường sống không có, đường chết trái lại có thể…”

Phó Hán Khanh một phen đè lại cánh tay hàm đầy chân khí đang nâng lên của y, thấp giọng hỏi: “Ngươi có biết tổng đàn vì sao phải bức các ngươi dốc hết toàn bộ bạc nộp lên?”

“Tình hình cụ thể thuộc hạ không rõ lắm, chỉ láng máng nghe nói, các nơi trước sau xảy ra một số việc, trong giáo trước trước sau sau, đã tổn thất rất nhiều bạc. Nếu không hợp lực điều động bạc từ nơi khác đi duy trì, sợ là cơ nghiệp nhiều năm của rất nhiều địa phương, đều phải hóa thành mây khói.”

Phó Hán Khanh nhíu mày, quay đầu nói với Địch Cửu: “Xem ra những lời trước kia Tề Hạo và Tiêu Thương nói đều là thật, trong giáo quả thật có khó khăn.”

“Thì làm sao, thần giáo căn cơ thâm hậu như thế nào, làm sao lại bị mấy việc nhỏ nhặt như vậy kéo sụp được.” Địch Cửu không cho là đúng.

Phó Hán Khanh lại không dám kết luận như vậy. Trước kia khi y bảo Trương Mẫn Hân giúp y tìm chế độ và tư liệu quản lý tiên tiến ưu tú nhất, trong tri thức hiểu biết cũng từng đề cập nguyên nhân phá sản thất bại của một số xí nghiệp lớn trong lịch sử, rất nhiều thời điểm, cự vô bá thường là bởi vì một số vấn đề mà bị kéo sụp, những xí nghiệp khổng lồ bởi vì nhất thời vấn đề quay vòng tài chính không thể giải quyết mà hủy hoại chỉ trong chốc lát cũng không phải là thần thoại.

Tu La giáo chọn dùng chế độ quản lý mở rộng của y, học tập phương thức thương nghiệp của Phong Kính Tiết, vô hình trung, hiệu suất tốc độ tổng thể đều tăng cao, nhưng liên hệ giữa các phân đàn với nhau cũng ngày càng quan trọng, cả dây xích tuần hoàn thần tốc, bất cứ một điểm nào sinh ra vấn đề, đều có thể dẫn phát tai nạn cực lớn.

Huống chi mấy năm gần đây, Tu La giáo một lòng tẩy trắng trước mặt thế nhân, rất nhiều sinh ý đều giương cờ hiệu Tu La giáo mà làm. Sinh ý hoặc phân đàn bất cứ địa phương nào gặp tai ương ngập đầu, cũng sẽ đem nợ nần cùng dư âm kéo đến sinh ý các nơi khác.

Trước kia Tu La giáo một lòng làm ma đầu trong hắc đạo, tự nhiên có thể vô lại, hiện giờ đã muốn để thế nhân chấp nhận họ, muốn thành công tiến vào vòng quyền lực của các quốc gia, những thanh danh tín dự này vô luận bất lợi chừng nào, tổn thất bao nhiêu, đều nhất định phải giữ lại. Có lẽ thời gian này đám Dao Quang Tiêu Thương vì duy trì cục diện trong giáo, nhất định thập phần vất vả.

Địch Cửu thấy Phó Hán Khanh trầm ngâm không nói, thần sắc khó xử, không khỏi cười nhẹ: “Ngươi cần gì sốt ruột, trong giáo cho dù có phiền toái bằng trời, cũng không thể cắt xén lên đầu chúng ta, hôm nay chúng ta đã đến nơi này, thì nào có đạo lý thật sự không điều ra bạc, từ lúc nào, quyền uy của chư vương có thể vượt lên trên giáo chủ?”

Phó Hán Khanh lắc đầu: “Trong giáo tình hình gian nan, chúng ta không hỗ trợ, ngược lại tuyết thượng gia sương, như vậy không tốt. Hơn nữa, cho dù ngươi ta lấy thế uy bức, bức phân đàn đem bạc ra, chỉ sợ mọi người từ trên xuống dưới, làm việc mà không chịu tận tâm, hơn nữa một chỗ phân đàn lắm tiền hơn, đối mặt với nhiều nạn dân như vậy, sợ cũng chẳng duy trì được cục diện, không đồng loạt điều bạc từ phân đàn các nơi Sở Tức Trịnh ba nước thì không thể, nhưng dưới cục diện thế này, những phân đàn đó nào dám ra bạc, thời gian kéo dài, đám Dao Quang Bích Lạc biết tin tức, cũng nhất định sẽ đến tính sổ với chúng ta.”

“Vậy ngươi muốn làm sao?” Địch Cửu tựa tiếu phi tiếu “Nếu ngươi không muốn cứu người, ta tự nhiên cũng chẳng muốn đa sự.”

Phó Hán Khanh cười khổ: “Người tự nhiên là phải cứu, khốn cục trong giáo cũng phải gỡ, không thể để đám Dao Quang chu toàn ứng phó gian nan như vậy.”

“Hay lắm, ta thật muốn xem giáo chủ đại nhân có thủ đoạn tốt gì để sửa dở thành hay.” Địch Cửu không chút để ý nói mát “Trừ phi ngươi có thể khiến trên trời rơi xuống một kho báu lớn.”

Phó Hán Khanh thở dài, kho báu trên trời không thể rơi xuống, mà là vốn ngay đây.

Y ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn Địch Cửu: “Quả thật có một kho báu.”

Nhìn biểu tình bởi vì không cho là thật, vẫn hơi cười mỉa kia của Địch Cửu, ngữ khí của y trầm tĩnh dị thường: “Một kho báu trong truyền thuyết vẫn thuộc về Tu La giáo, kho báu mấy trăm năm trước, sau khi Địch Tĩnh điên cuồng vơ vét, thậm chí cũng bóc lột sạch sẽ kỳ trân dị bảo thần giáo giấu mấy trăm năm.”

Địch Cửu thần sắc thoáng lạnh, hơi phất tay, phân đàn chủ phát hiện đề tài đã bắt đầu chuyển thành người không phận sự miễn nghe, bằng không sinh tử tự lo, như được đại xá lui ra ngoài.

Ánh mắt Địch Cửu cố định nhìn Phó Hán Khanh: “Ngươi biết kho báu của Địch Tĩnh năm đó? Cái gọi là kho báu đó chẳng lẽ không chỉ là truyền thuyết sao?”

Phó Hán Khanh trầm mặc.

Kho báu không phải truyền thuyết, kho báu cũng không chỉ một chỗ.

Năm đó Địch Tĩnh vơ vét kỳ trân thiên hạ, đắc tội thiên hạ chư quốc, cướp sạch hào phú thiên hạ, giành lấy dị bảo thiên hạ, có lẽ là vì điên cuồng, có lẽ là vì dã tâm, có lẽ chỉ là vì muốn lấy được một nụ cười của y.

Trước nay thỏ khôn có ba hang. Mà kho báu của Địch Tĩnh đâu chỉ ba hang. Y đem dị bảo đoạt được từ các quốc, phân giấu những chỗ bí mật ở các quốc. Nhưng còn có càng nhiều trân bảo, càng nhiều bảo vật chỉ thuần túy đoạt từ kho báu của Tu La giáo, cùng với bảo vật những chư vương bị y điên cuồng tru sát đó giấu, kèm thêm một ít trân ngoạn thượng cổ, kỳ trân nước ngoài, vô số võ lâm bí kíp và thần binh lợi khí khác, giấu vào một chỗ.

Đây là kho báu lớn nhất Địch Tĩnh lưu lại.

Phó Hán Khanh những năm gần đây, đã đem một số kho báu nhỏ Địch Tĩnh đoạt từ chư quốc mà đến trả hết cho chư quốc, chỉ có một chỗ này, vì đối tượng cướp đoạt chủ yếu nhất là bản thân Tu La giáo, cũng không có chỗ khác để trả, cho nên Phó Hán Khanh vẫn chưa từng nhắc tới.

Một kho báu cuối cùng, một kho báu lớn nhất, tài phú vốn thuộc về Tu La giáo, nhưng Phó Hán Khanh vẫn chưa từng nói với bất cứ ai.

Tất cả kho báu, càng là khổng lồ, sẽ càng mang đến tai nạn, tài phú cất giấu, càng kinh người, hỗn loạn đưa đến càng nhiều.

Lòng người quá mức yếu ớt, tại sao phải dùng tài phú kinh thiên đi khảo nghiệm nó?

Phó Hán Khanh không nói gì, y cho rằng Tu La giáo thông thuận như vậy, phát triển ổn định như vậy, có lẽ suốt cả đời, y cũng chẳng cần dùng đến kho báu này.

Nhưng mà hiện tại…

Phó Hán Khanh khe khẽ thở dài. Trong lòng mê mang, lại thoáng có cảm giác bi thương đạm đạm không hiểu.

Y vẫn cho rằng kho báu sẽ mang đến tai nạn, vậy thì sử dụng kho báu để bình định tai nạn, liệu có phải là đúng?

Lòng người yếu ớt, không chịu nổi khảo nghiệm tài phú, thế thì dùng tài phú đi cứu vớt những sinh mệnh càng yếu ớt hơn, phải chăng chính xác?

Y ngẩng đầu nhìn Địch Cửu nở nụ cười, không hề biết vẻ tươi cười của mình khoảnh khắc này kỳ thật cứng ngắc: “Đúng vậy, kho báu trong truyền thuyết kia quả thật tồn tại. Ta biết nó ở nơi nào, ta biết phải sử dụng thủ pháp ra sao mới có thể phá giải cơ quan, lấy kho báu ra một cách thuận lợi. Truyền tin tức về tổng đàn, bảo họ phái người lấy bảo vật, cho họ biết khốn cảnh sẽ có thể giải quyết rất nhanh, mà tính mạng nạn dân thì không thể trì hoãn, điều động hết thảy ngân lượng, gạo lương dược vật có thể điều động đi cứu người, bạc không đủ thì vay mượn cầm cố các phú thương khác, thậm chí tìm quan phủ mượn khố mượn lương vay tiền, bằng danh vọng và uy tín của Tu La giáo, nhất định có thể xoay đủ vật phẩm cứu tế. Tất cả tổn thất, sau đó đều có thể bổ lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.