[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 3 - Chương 95: Tâm tình không hiểu



Phó Hán Khanh tự tay viết một phong thư nói rõ ngọn nguồn, cũng viết rõ địa điểm và phương pháp tiến vào kho báu, do Địch Cửu gửi phi tín về tổng đàn.

Nhưng cứu người như cứu hỏa, tự nhiên không thể ngồi chờ tổng đàn kiểm tra phúc đáp, hai người lập tức triệu kiến phân đàn chủ, cho y biết vấn đề quay vòng ngân lượng của tổng đàn đã có thể giải quyết, mệnh y lập tức điều động hết thảy của cải cứu người.

Phân đàn chủ con con vốn cũng chẳng có gan chống lại giáo chủ và Thiên vương, đã được hứa hẹn như vậy, tất nhiên lập tức dốc sức làm.

Tất cả tài phú của phân đàn Tấn An, đều nhanh chóng được đổi thành lương thực quần áo dược vật, men theo Khúc Giang phát đi.

Tất cả sản nghiệp Tu La giáo bản địa đều bị thế chấp ra ngoài, để gom góp càng nhiều tiền lương hơn.

Đồng thời do phân đàn ra mặt, vay mượn quan phủ ngân khố và lương thực, lại lấy danh nghĩa Tu La giáo gom góp vay tiền từ các phú hộ bản địa khác, còn mượn danh vọng uy thế Tu La giáo ở các nước, bắt đầu thuyết phục quan phủ Tức quốc và Trịnh quốc.

Kỳ thật tim người làm từ thịt, trên đời này đâu phải toàn là người nhẫn tâm vô tình, nhìn nhiều tử thương thê lương, vẫn phải có chút lòng trắc ẩn bi lương, chỉ là bởi liên quan đến quốc sự, không khỏi trùng trùng lo lắng.

Hiện giờ có Tu La giáo ra mặt dẫn đầu, biên cảnh Tức Trịnh hai nước lại thật sự có không ít phú hộ cũng quyên tiền vật một cách tự phát, ngay cả bách tính bình thường, nếu nhà có lương thực thừa, cũng chịu ra tay tương trợ một phần.

Kể từ đó, những bách tính bên bờ Khúc Giang trải qua ngàn dặm bôn ba đào vong, gạo cạn lương hết, ngay cả vỏ cây cũng gặm sạch này, tạm thời đã có đường sống sinh kế, không còn người người liều mạng lội sông vượt cảnh nữa.

Người Sở quốc đã không còn liều mạng điên cuồng cố xông vào quốc cảnh, ngược lại giữ trật tự an định xuống, chỉ cách một con sông, nhìn thảm trạng cơ hàn vô số người bờ bên kia phải chịu, dù là quân dân Tức quốc bên này, cũng đa số có ý không nỡ.

Dưới sự ra mặt chu toàn của Tu La giáo, ý chí của quan địa phương và các thủ tướng cũng thoáng buông lỏng, nếu người Sở có thể giữ nghiêm trật tự, không còn giành giật xông loạn, an bài một con đường sống, hạn nhân số bỏ vào thanh tráng, cho quân doanh hoặc địa phương làm nô lệ, làm khổ lực, đây cũng là việc tốt, tráng đinh không tốn tiền, chỉ cần nuôi một bát cơm là được, tội gì phải nhất định bức người lên tử lộ, có thể cứu một tính mạng thì cứu một tính mạng vậy.

Trong khoảng thời gian vài ngày ngắn ngủi, hết thảy đều phát triển theo phương hướng tốt, nhưng Phó Hán Khanh lại không hề có vẻ cao hứng lắm.

Y luôn đứng ở chỗ cao, nhìn trên bờ Khúc Giang, vô số nạn dân dìu con dắt trẻ, bi bi thảm thảm xếp hàng nhận từng chút khẩu lương Tu La giáo bố thí, nhìn đám người lít nhít kia, ánh mắt lại luôn xuyên qua họ, nhìn về nơi cực xa cực xa.

Địch Cửu nhịn hai ngày, nhịn không nổi nữa: “Người ngươi cũng cứu rồi, thiện ngươi cũng làm rồi, sao nhìn dáng vẻ ngươi, một chút khoái hoạt vừa lòng đẹp ý cũng chẳng có, sớm biết ngươi không thống khoái như thế, ta khỏi phải cùng ngươi nhọc lòng.”

“Ta không mất hứng, ta chỉ là…” Phó Hán Khanh lắc đầu, ngưng mắt nhìn y, chợt đáp một nẻo: “Ngươi vẫn chưa từng hỏi ta vì sao?”

Y lúc này đột nhiên thay đổi đề tài, nửa câu không đầu không đuôi, cư nhiên không mảy may làm khó được Địch Cửu: “Việc này có gì đáng hỏi, ngàn bài một điệu không thể nói cho ngươi biết mà thôi.” Địch Cửu bật cười “Việc này có gì khó đoán, lúc trước ngươi lần đầu tiên tiến vào tổng đàn, có thể như vào chỗ không người, tất cả cơ quan ngươi đều có thể tránh đi trước đó, hiện giờ ngươi biết kho báu năm ấy Địch Tĩnh giấu, lý do của những việc lạ này tự nhiên chỉ có một. Lúc trước bên cạnh Địch Tĩnh cũng từng có người trong Tiểu Lâu, người nọ và y quan hệ cực gần, khá được y tín nhiệm, Địch Tĩnh giấu kho báu như thế nào, tạo tổng đàn như thế nào, đều không giấu y.” Y nhìn Phó Hán Khanh, có phần tự tin cười cười “Ta đoán đúng không?”

Phó Hán Khanh trầm mặc, một lúc lâu, mới gật đầu.

Tự nhiên xem như đúng, năm đó, y cũng là người trong Tiểu Lâu, năm đó, y đã ở bên cạnh Địch Tĩnh, quan hệ cực gần, năm đó, Địch Tĩnh đối với y… tất nhiên cũng coi như tín nhiệm… Với một người bị phế võ công, tàn thân thể, vĩnh viễn cầm tù bên cạnh, lại có gì đáng phòng đâu.

Địch Cửu cười khẽ: “Năm đó Địch Tĩnh và người nọ là quan hệ gì, chẳng lẽ là cũng giống chúng ta…”

“Không giống!” Phó Hán Khanh đột nhiên ngẩng đầu “Chúng ta không giống như vậy, chúng ta và họ đều bất đồng, chúng ta…”

Y cấp bách muốn giải thích điều gì đó như vậy, Địch Cửu lại chỉ cười, nhẹ nhàng ôm y vào lòng, thanh âm nhu hòa truyền vào tai: “Chúng ta tự nhiên là bất đồng.” Y đưa tay vò đầu Phó Hán Khanh, khiến giáo chủ đại nhân biến thành đầu xù tóc rối, cực kỳ nhếch nhác một cách có ý thức “Ngươi đó, thật là chẳng nói chẳng rằng dọa người nhảy dựng, đột nhiên nhắc tới kho báu trong truyền thuyết gì đó, ngay cả ta định lực tốt như vậy cũng bị ngươi dọa ngây người.” Y cười nhìn người kia “Nhiều năm như vậy, thật là giấu đến không lọt một giọt nước.”

Phó Hán Khanh thấp giọng nói: “Ta chưa bao giờ nói, đó là bởi vì ta cảm thấy kho báu chẳng phải thứ gì tốt lành, từ xưa đến nay, tất cả kho báu trong các câu chuyện cuối cùng đều chỉ có thể mang đến giết chóc và thương tổn. Mấy thứ này, có thể không tiếp cận, thì đừng tiếp cận vẫn hơn. Nhưng mà…” Y nhẹ nhàng ôm lại đối phương “Nhưng mà, nếu ngươi hỏi ta, ta nhất định sẽ lập tức cho ngươi biết.”

Y ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn Địch Cửu: “Ngoại trừ chuyện Tiểu Lâu ta không thể nói, ta chưa bao giờ cố ý giấu giếm ngươi bất cứ chuyện gì, cũng sẽ không lừa gạt ngươi.”

Địch Cửu im lặng ngưng mắt nhìn y, ngần ấy năm, đôi mắt vẫn trong suốt như trước, thời gian phảng phất chưa từng lưu lại dấu vết trên người y, ngần ấy năm tháng qua đi, ngần ấy phong ba qua lại, ánh mắt như vậy, không bị vấy bẩn, tính tình như vậy, không chịu thay đổi, phảng phất lịch luyện bất cứ nhân sinh nào, tiến trình của sinh mệnh, đều không có ảnh hưởng với y, phảng phất phong sương trần thế vĩnh viễn thổi không già nổi trái tim thiếu niên.

Chỉ là, y và người kia, đều đã không còn trẻ nữa.

Những tình hoài thiếu niên, khờ khạo thiếu niên ấy, thời niên thiếu, có lẽ tốt đẹp đáng yêu, nhưng hiện giờ người đã già cỗi tâm đã thương lương, khờ khạo từng có, vẫn một mực kiên trì không chịu thay đổi, phải chăng sẽ biến thành buồn cười?

Y ngưng mắt nhìn người kia, rất lâu, rất lâu, bỗng nhiên buông vòng tay, kéo tay người kia quay người đi thẳng: “Đi theo ta, chúng ta đến một nơi.”

Phó Hán Khanh chẳng hiểu ra sao mà chạy theo y: “Đi đâu, chúng ta đã phi thư cho tổng đàn, đã một lần nữa can thiệp giáo vụ thì không nên đi nữa. Nếu chúng ta lại chạy mất, tiền lương tiếp viện của phân đàn khác chỉ sợ không chịu chuyển đến.”

“Ngươi viết một phong thư nói cho họ biết. Chúng ta không phải muốn chạy tiếp, chỉ là có một việc gấp cần làm, trong vòng mười ngày nhất định xong xuôi, bảo họ chỉ an tâm làm chuyện nên làm, chờ chúng ta là được.” Địch Cửu nhanh chóng phân phó, thấy Phó Hán Khanh chần chừ bất giác nhướng mày “Còn không đi viết.”

Phó Hán Khanh nhìn y một cái thâm sâu, chợt nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Được, ta viết, chẳng qua là mười ngày, sau mười ngày, hết thảy đều sẽ khôi phục thành nguyên dạng, đúng không?”

Sau khi để lại thư, Địch Cửu kéo Phó Hán Khanh lên ngựa, hai người chung ngựa, lao đi như điện.

Chuyến này chạy suốt một ngày một đêm, xuyên châu qua huyện, vượt núi qua non, nhất thời chẳng thể tính rõ đã trải qua bao nhiêu lộ trình, Phó Hán Khanh vẫn ngồi sau ngựa, không hỏi đi đâu, không quan tâm hành trình an bài, không ngại đường đi nơi nào. Chỉ là bôn ba suốt một thời gian dài như vậy, rốt cuộc vẫn hơi mệt mỏi, không khỏi nhẹ nhàng hỏi: “Còn bao lâu nữa mới đến?”

“Còn xa lắm, ít nhất phải đi hai ngày nữa.” Địch Cửu trầm giọng nói “Vốn định chờ có thời gian lại dẫn ngươi đi, ai ngờ lâm thời xảy ra việc này. Đã một lần nữa hỏi đến giáo vụ, về sau muốn tìm cơ hội chạy ra sống những ngày tiêu dao nữa sợ là không dễ dàng. Món đồ kia ta đã phí bao nhiêu tâm tư như vậy, dù sao cũng phải cho ngươi xem trước rồi chúng ta lại trở về làm trâu làm ngựa tiếp.”

“Đi xem cái gì?”

“Hiện tại không thể cho ngươi biết.” Địch Cửu cười nói “Nếu ngươi mệt thì cứ ngủ một lúc là được, việc đi đường đã có ta.”

Phó Hán Khanh vòng tay ôm chặt hông y, đầu dán sát trên tấm lưng rộng của y, nói khe khẽ: “Ta sợ ngủ rồi thì không thể tỉnh lại nữa.”

Đi quá gấp, gió núi quá mạnh, vó ngựa quá vang, Địch Cửu dường như chưa nghe rõ, thuận miệng hỏi: “Cái gì?”

Phó Hán Khanh ngẩng đầu nhìn lưng y, nhẹ giọng nói: “Ta sợ ngủ rồi, tỉnh lại sẽ không thấy ngươi nữa.”

Địch Cửu bật cười: “Gia hỏa nhà ngươi, ta vĩnh viễn không thể rõ ngươi cả ngày đang nghĩ ngợi lung tung cái gì nữa.”

Phó Hán Khanh chỉ trầm mặc không nói gì, một mực ngóng nhìn y.

Địch Cửu chuyên tâm giục ngựa, đối với biểu hiện thoáng lộ vẻ kỳ dị của người nọ phía sau, không hay biết cũng không hề cảm giác.

Ngựa đã đi bao lâu, nhân gian hồng trần phồn hoa biến ảo đã đi hết bao nhiêu, Địch Cửu thủy chung chưa từng quay đầu, lưu cho Phó Hán Khanh vĩnh viễn chỉ là một tấm lưng dường như có thể vĩnh viễn đỡ thân hình y.

Phó Hán Khanh ngưng mắt nhìn y đã bao lâu, phảng phất thời gian ngàn vạn năm, đều nháy mắt trôi qua trước mắt.

Y nhìn mãi đến mức mắt cũng chua xót, ngẩng đầu nhìn nắng gắt trên trời, ánh dương chói lóa như vậy, đâm vào ánh mắt mỏi mệt, cơ hồ phải chảy nước mắt.

Sau đó, y hướng lên không trung mà mỉm cười, một lần nữa nhẹ nhàng tựa đầu lên người Địch Cửu, nhắm mắt, bình yên thiếp đi.

Sau đó, là một phiến hắc ám trầm tịch, phảng phất quang minh sẽ vĩnh viễn không đến.

Khi tỉnh lại, đỉnh đầu là một trời trăng sao, bên cạnh lửa trại hừng hực, lồng ngực đang dựa phía sau, lại như càng ấm hơn hỏa diễm, đôi mắt cười trên đỉnh đầu, phảng phất còn sáng hơn trăng sao.

“Heo lười, nếu ngươi còn không tỉnh, thịt thỏ này nướng cháy mất.” Địch Cửu cười nhẹ, xé một miếng thịt nướng ngon lành, đưa đến bên miệng y, nhìn y ngây ngốc há miệng, máy móc cắn từng miếng, ý cười không nhịn được: “Sao thế, ngủ một giấc, người liền đần ra?”

Phó Hán Khanh ngây ngốc nhìn y, ngây ngốc ăn, dính đầy một miệng mỡ, chợt ra sức ôm y, nhanh chóng hôn lên miệng y.

Địch Cửu tránh không kịp, luống cuống bị y đẩy ngã xuống đất, hổn hển nói: “Ngươi ồn ào gì, miệng đầy mỡ kìa.”

Phó Hán Khanh hôn y đầy một mặt mỡ, lúc này mới ôm y cười ngốc nghếch: “Ta cao hứng lắm, ta còn tưởng là tỉnh lại sẽ không thấy ngươi nữa.”

Địch Cửu tức giận: “Thấy với không thấy cái gì? Ta có lúc nào không chào hỏi đã rời khỏi ngươi?” Hung tợn đẩy y ra, đưa tay ra sức lau mặt, giận đến mức thanh âm cũng run run “Ta điên rồi, mới lo lắng ngươi đói bụng, mới hồ đồ nướng thịt cho ngươi.”

Phó Hán Khanh chỉ cười ngây ngô, thoải mái cầm vạt áo Địch Cửu lau sạch miệng mình, thoải mái dựa lên người y, gác đầu trên vai y, nhắm mắt ngủ tiếp.

Địch Cửu vừa tức giận vừa buồn cười: “Mới tỉnh lại mà ngươi đã muốn ngủ, ngươi là heo hả.”

Phó Hán Khanh mắt cũng lười mở: “Vừa nãy không ngủ ngon, ta đã rất nhiều ngày chưa được ngủ ngon.” Y nhắm mắt mỉm cười “Hiện tại ta phải bổ lại toàn bộ.”

Địch Cửu tức giận: “Ngủ say như vậy, còn nói không ngủ ngon?”

“Ta nghĩ rằng, ngươi muốn ta ngủ say, cho nên mới ngủ say…” Có lẽ cơn buồn ngủ đã kéo đến, trong gió đêm, Phó Hán Khanh trả lời, cho dù gần như Địch Cửu, nghe cũng rất là mơ hồ.

Địch Cửu giống như hơi chấn động: “Cái gì?”

Song không có hồi đáp, Phó Hán Khanh đã tiến vào thế giới trong mộng an bình kia.

Heo lười quả nhiên là heo lười mà.

Địch Cửu lắc đầu thở dài, chìa tay nhẹ nhàng che chở trên người Phó Hán Khanh, tư thế cẩn thận như vậy, giống như muốn che chở người nọ tuyệt không bị gió đêm xâm nhập.

Tay y nhẹ nhàng vỗ về thân thể Phó Hán Khanh, cảm giác người bên cạnh buông lỏng và bình yên, ngủ nhanh chóng như thế, là bởi vì đã thật sự thả lỏng hoàn toàn khoảnh khắc này.

Từ sau khi nói ra chuyện kho báu, Phó Hán Khanh tuy rằng không nói gì nữa, nhưng Địch Cửu vẫn biết, thân thể và thần kinh của y thủy chung kéo căng, cho đến khoảnh khắc này, mới thả lỏng thư thái.

Cho nên có thể bình yên ngủ, cho nên có thể bình yên mỉm cười, cho nên có thể dùng tư thái tự nhiên mà an tâm như thế, dựa gắt gao bên cạnh y.

Bóng đêm như thế, trăng sao như thế, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt Địch Cửu đang ngưng mắt nhìn Phó Hán Khanh sáng tối bất định.

Giữa lúc lửa mạnh bốc lên, tay Địch Cửu chậm rãi lướt qua từ giữa tóc trên trán trước mi bên môi Phó Hán Khanh, y vỗ về vai và lưng người kia, ngóng nhìn khuôn mặt và vẻ tươi cười của người kia. Sau đó, một tiếng thở dài, khe khẽ vang lên.

Tiếng thở dài nhẹ như vậy, giây lát đã trôi đi theo gió.

Phó Hán Khanh ngủ say không nghe thấy, mà Địch Cửu đang ngưng mắt nhìn Phó Hán Khanh thậm chí không biết, hóa ra mình đã phát ra tiếng thở dài giữa đất trời không ai có thể phát hiện.

Khi tỉnh lại lần nữa, vẫn là dưới ánh trăng, vẫn là ngày tốt lành, vẫn đầy một trời trăng sáng. Song bên cạnh không còn ngọn lửa bập bùng, chỉ có tiếng vó ngựa ổn định.

Khi tỉnh lại lần nữa, không còn là ngồi sau ngựa, hai tay cố sức một mực ý đồ ôm chặt người phía trước, mà là được che chở trước người, che chở giữa đôi tay, từ từ giục ngựa đi về phía trước.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt Địch Cửu trầm tĩnh lạ thường, ánh mắt ôn nhu lạ thường, y giơ roi ngựa, chỉ ra xa xa phía trước, thanh âm còn nhu hòa hơn cả gió đêm: “Chúng ta đến rồi, coi, đó chính là thứ ta muốn dẫn ngươi đi xem.”

Phó Hán Khanh theo tay y nhìn về phía trước, chợt ngớ ra, nhất thời không thể động một ngón tay, phát ra một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.