Dựa non xanh, kề nước biếc, giữa một cánh rừng thanh tịnh bách hoa nở rộ, bị sức người san bằng ra một khoảng đất, dựng lên một tòa viện lạc thoạt nhìn rất phổ thông.
Trong tiểu viện bình thường, trên dải cỏ xanh, bày bàn ghế đá, có mấy tảng đá hình dáng lớn nhỏ không đồng nhất, trồng mấy gốc cây ăn quả, phía sau là tòa nhà bốn tiến. Thoạt nhìn đó là nơi những hộ trung đẳng trong dân gian vẫn ở.
Duy nhất bất đồng là, đỉnh cả tòa nhà đều trong suốt. Ánh tinh quang dạ sắc, lóe ra ráng màu khác thường, đó là một dải lưu ly kỳ thải.
Địch Cửu lòng vẫn tiếc nuối: “Vốn muốn dùng lưu ly chế tạo toàn bộ, nhưng tìm hết thợ khéo thế gian, đều nói không cách nào làm cho ngọc lưu ly chịu được lực, đành phải miễn cưỡng dùng một chút trên nóc nhà thôi.”
Y cười cười, kéo tay Phó Hán Khanh: “Đi, đi xem cái ổ cho ngươi ngủ lười.”
Phó Hán Khanh cứ thế đăm đăm mắt, ngơ ngác để y kéo một mạch vào viện, một mạch xuyên sảnh qua phòng, trực tiếp đi vào phòng ngủ.
Cả phòng dễ thấy nhất chính là chiếc giường cực lớn kia, dù là năm sáu người cũng có thể ngủ được, đoán chừng có lăn qua lộn lại trên đó như thế nào, cũng chẳng rớt xuống đất.
Phó Hán Khanh chỉ ngây ngốc cúi đầu nhìn chiếc giường, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn nóc nhà, qua cả buổi mới hỏi: “Chuyện gì thế này?”
Địch Cửu đặc biệt thích nhìn dáng vẻ đăm đăm ngẩn người của y: “Ngươi đã quên, ngươi từng cho ta biết, nguyện vọng của ngươi là ngắm sao ngủ lười.” Y mỉm cười, nhìn Phó Hán Khanh khuôn mặt chấn động “Nguyện vọng sau đó là, khi ngắm sao ngủ bên cạnh có ta.”
Y đưa tay, cười quơ quơ trước mặt Phó Hán Khanh đang ngây ra: “Hồi hồn hồi hồn, nhìn xem, hiện tại có sao, có ta ở đây, còn có giường ngươi thích nhất, ngươi còn muốn gì nữa?”
Phó Hán Khanh ngơ ngác nhìn y, hồi lâu mới hét to một tiếng, bổ vào lòng y.
Địch Cửu chỉ cười: “Coi ngươi kìa, mới trận trượng bao nhiêu, đã cảm động thành thế này. Muốn dụ ngươi thật là dễ dàng.”
Phó Hán Khanh vẫn ôm y không buông tay: “Đây mới là lễ vật trước kia ngươi nói muốn tặng ta, có phải không?”
“Không ngờ lúc ấy trở về là có thể dẫn ngươi đến xem, không ngờ gần đây ngọc lưu ly khó kiếm như vậy. Mới làm một cái nóc nhà, đám vô dụng kia đã làm ta phí bao nhiêu thời gian. Chờ khi ta xử lý xong xuôi chuyện Sở quốc quay về tổng đàn, nơi này vẫn chưa xây dựng xong. Nếu lễ vật chưa chuẩn bị xong, ta cứ dẫn ngươi ra ngoài tiêu dao một hồi trước rồi nói sau.” Địch Cửu nói cực kỳ nhẹ nhàng bâng quơ.
Gần đây, thiên hạ các quốc đều không có kỹ thuật chế tạo lưu ly, lưu ly là từ dị quốc hải ngoại xa xôi truyền đến. Giá bán trên trời, dù là cao quan cự phú, lưu ly trong nhà cũng chỉ xem như trân vật thưởng thức. Y lại chợt sinh dị tưởng, cả nóc nhà đều muốn dùng ngọc lưu ly tạo nên, việc này đã tốn bao nhiêu nhân lực vật lực tâm lực. Quả thực nghĩ thôi cũng hù chết người. Nếu không phải Tu La giáo ở các nơi thiên hạ đều có nhân thủ thế lực, thu thập lưu ly thuận tiện dễ dàng, tài chính điều động cũng nhanh chóng. Đổi là người khác, cho dù có tiền, sợ không mất khoảng thời gian mấy năm, cũng chẳng tạo ra được lưu ly ốc thế này.
Phó Hán Khanh chỉ có thể lẩm bẩm: “Cái này phải bao nhiêu tiền?”
“Yên tâm, dùng là tiền của bản thân ta, biết ngươi chủ trương công tư phân minh, không thể chạm bừa tiện nghi trong giáo, hơn nữa cho dù ta muốn dùng tiền trong giáo, đám gia hỏa Dao Quang nhiều chuyện kia cũng không chịu đâu.” Địch Cửu cười nói “Ngươi chưa từng tính những năm gần đây tiền lãi của chư vương giáo ta rốt cuộc được bao nhiêu sao?”
Địch Cửu tựa tiếu phi tiếu nhìn y: “Bản thân ngươi hiện tại rốt cuộc có bao nhiêu tiền, ngươi khẳng định cũng không biết.”
Phó Hán Khanh cười ngây ngô: “Sổ sách của ta vẫn là Phù Yên quản, ta đoán chừng, cho dù về sau ta không làm giáo chủ được nữa, dựa vào số tiền lãi đó, đời này cũng chẳng cần sầu lo.”
Địch Cửu cười to: “Đồ ngốc, dù không có tiền lãi, có ta ở đây, nào cần ngươi đi phát sầu.”
Y đưa tay chỉ mắt Phó Hán Khanh: “Sao chỉ lo nhìn ta không chuyển mắt, không nhìn sao của ngươi?”
Phó Hán Khanh chỉ nhìn y, không chịu chớp mắt một lần: “Ta muốn nhìn ngươi thêm một lúc.”
Địch Cửu buông tiếng cười dài, giang tay chân nằm trên giường, nhìn từng ánh sao ánh ra giữa lưu ly, chợt nói nhẹ nhàng: “Thì ra ngắm sao thế này, cảm giác tốt như vậy, chẳng trách ngươi lại thích?”
Phó Hán Khanh nói khe khẽ: “Đây là lần đầu tiên ta nhận được lễ vật…”
Chưa dứt lời đã bị Địch Cửu cắt ngang: “Nói bậy bạ gì thế? Trước kia chưa từng có ai tặng ngươi lễ vật sao? Chỉ ta cũng đã tìm cho ngươi không ít.”
Phó Hán Khanh nhẹ giọng nói: “Đây là lần đầu tiên, có người khi tặng ta lễ vật, hỏi ta muốn gì, có người chuyên tâm vì nguyện vọng của ta mà đi chuẩn bị lễ vật.”
Liên tục, y đã từng nhận vô số lễ vật.
Sau hoan hảo cưỡng bức, đưa vàng bạc trân vật đến trước mặt y, lễ vật tốt như vậy, ta đối với ngươi tốt biết mấy.
Sau cầm tù cưỡng chế, đưa kỳ trân dị bảo đến trước mặt y, lễ vật trân quý như vậy, tại sao ngươi không chịu cười.
Sau tàn ngược vô tình, đem thần binh lợi khí, thậm chí bản đồ khuếch trương quốc thổ cương vực đưa đến trước mặt y, ta đã vì ngươi giết nhiều người như vậy, ta đã vì ngươi đánh hạ giang sơn như thế, tại sao ngươi nhất định không cảm động, ngươi còn có tim không.
Mà hôm nay, dưới một trời lưu ly tinh quang, y nhẹ nhàng nói với người yêu.
“Đây là lần đầu tiên, có người khi tặng ta lễ vật, hỏi ta muốn gì, có người chuyên tâm vì nguyện vọng của ta mà đi chuẩn bị lễ vật.”
Là quá cao hứng, hay là quá bi thương, y cơ hồ tưởng rằng mình khi nói lời này, là đang khóc. Đưa tay sờ mặt, mới phát giác thì ra thủy chung vô lệ.
Địch Cửu ngạc nhiên, im lặng một lúc mới hỏi: “Lễ vật trước kia ta tặng ngươi, ngươi đều không thích?”
Phó Hán Khanh vội nói: “Chỉ cần là ngươi tặng ta, ta đều rất thích.”
Địch Cửu trầm mặc không nói gì, chỉ im lặng ngưng mắt nhìn Phó Hán Khanh. Tuy rằng y không phải loại gọi là tình si mọi sự đều đặt tình nhân lên vị trí đầu tiên, nhưng bên nhau nhiều năm như vậy, y lại thường hành tẩu thiên hạ các nơi, tiện tay mang chút lễ vật cho Phó Hán Khanh, cũng là chuyện thường.
Trong đó có trân quý, hiếm lạ, cũng có thứ phổ thông bình thường. Có thú vị, ngon miệng, cũng có mới lạ lý thú. Nhưng mà mãi đến hôm nay, nghe lời Phó Hán Khanh thuận miệng nói ra này, y mới chợt kinh ngộ, ngần ấy năm qua, y lại chưa bao giờ hỏi, Phó Hán Khanh muốn gì?
Năm tháng đằng đẵng như vậy, họ trải qua bên nhau, thì ra y lại chưa từng chân chính đưa cho Phó Hán Khanh một lần, lễ vật người kia hằng chờ đợi, mà y trước nay chưa từng phát hiện, chưa từng biết.
Cứ thế dưới ánh lưu ly tinh quang ngưng mắt nhìn Phó Hán Khanh, nhìn vẻ tươi cười của y, sự vui mừng của y, cố gắng nhãng đi nỗi bi ai đang từ từ dâng lên trong lòng kia, ôm người nọ càng dán sát vào mình hơn, nhẹ nhàng nói: “Ta cùng ngươi ngắm sao.”
Lưu ly thời đại này bởi vì kỹ thuật thiếu sót, độ sáng xuyên thấu không đặc biệt tốt, căn bản chẳng thể hoàn toàn nhìn rõ sao trời, song chính bởi vì mơ hồ như vậy, một ngôi sao xuyên qua lưu ly thoạt nhìn, liền như bằng không nhiều ra vô số ảo ảnh, đồng thời lóe ra hào quang mê mông khác thường.
Nằm trên chiếc giường thoải mái nhất, nằm trong lồng ngực ấm áp của người nọ, ngắm ánh sao mê mông như thế. Từng có sinh mệnh dài dòng như vậy, từng có vô số lần ngủ say giữa biển sao, đây là lần đầu tiên Phó Hán Khanh phát hiện, thì ra, sao có thể mỹ lệ đến thế.
Địch Cửu vì xây dựng tòa lưu ly ốc này, đã tiêu phí rất nhiều tài lực, cũng khiến đám thuộc hạ tốn vô số thời gian, nhưng thời gian họ có thể hưởng thụ thế giới lưu ly này, lại chỉ ngắn ngủi ba bốn ngày.
Ngày đó khi rời khỏi phân đàn Tấn An, Phó Hán Khanh để thư lại cho chư vương, hứa kỳ hạn mười ngày, trừ thời gian bôn ba qua lại, có thể tự do chi phối, cũng chỉ còn lại ba bốn ngày.
Cũng may nơi này thanh u yên lặng, trong vòng mười dặm lại không một người không liên quan, hai người có thể hoàn toàn mặc kệ việc ngoài thân, cả ngày quấn lấy nhau. Suốt thời gian ba ngày, lại chưa từng chia lìa một khắc.
Địch Cửu ôn hòa lạ thường, nhẫn nại lạ thường, y cùng Phó Hán Khanh ngắm sao sáng đầy trời, giữa ánh sao chìm vào giấc ngủ.
Y cùng Phó Hán Khanh đồng thời lăn qua lăn lại phơi nắng trên bãi cỏ trong viện.
Đói rồi không phải hái trái trên mấy cái cây ở phụ cận, thì là nhàn nhã săn bắt đám thỏ con xui xẻo trong rừng.
Ngay cả khi Phó Hán Khanh ở trong bếp đại triển thân thủ, y cư nhiên cũng không ngại khói bếp bồi bên cạnh, cười xem Phó Hán Khanh lo liệu, nhàn nhạt cho vài tiếng khích lệ cổ vũ.
Trong ba ngày, từng có bao nhiêu tiếng cười, từng có bao nhiêu khoái hoạt, chẳng ai nhớ được, đếm được. Biết, chỉ là thời gian ba ngày, loáng cái đã trôi đi trước mắt.
Đêm ngày thứ ba, Địch Cửu cười kéo Phó Hán Khanh đến ngồi xuống trước chiếc bàn đá trong viện, vỗ vỗ mặt y, dùng thanh âm như dụ con nít nói: “Ngoan, đừng vội ngủ, đêm nay có thứ hay ho.”
“Thứ hay ho gì?” Mệt mỏi dần dần tuôn lên, với tính tình của Phó Hán Khanh, tất nhiên là trời sập cũng muốn ngủ một giấc trước rồi nói sau. Đôi mắt khi nói chuyện cũng sắp nhắm lại.
Địch Cửu hơi bất đắc dĩ thở dài, lấy quả quýt rừng trên bàn hái từ phụ cận kia đến tự tay bóc ra, nhét vào miệng y: “Ăn quýt nâng cao tinh thần.”
Phó Hán Khanh híp mắt nuốt trọn cả quả quýt vào miệng, ra sức cắn, sau đó nhảy dựng lên, ôm miệng kêu: “Chua quá.”
Địch Cửu đắc ý cười to: “Nếu không chua, làm sao đuổi đi con sâu ngủ của ngươi.”
Phó Hán Khanh trừng y, đang định nói, chợt nghe một tiếng nổ vang trời bên tai, ngạc nhiên quay đầu, vừa hay nhìn thấy phía chân trời phương xa, chiếu ra vạn đường hào quang, mỹ lệ đẹp mắt tột cùng, chói lọi khiến người rốt cuộc không thể chuyển tầm mắt nữa.
Phó Hán Khanh chỉ kịp “A” một tiếng khe khẽ, bốn phương tám hướng theo gót liền có vô số ánh lửa bay thẳng lên phía chân trời, thoáng chốc cả không trung đã rải đầy kim quang xán lạn.
Trên đỉnh lưu ly ốc bên cạnh phản chiếu ráng màu đến từ chân trời, cũng tràn ra ánh vàng hoa mỹ vô hạn, cùng thiên địa chiếu rọi lẫn nhau, tranh sáng lẫn nhau, đẹp đoạt mắt người, mà động hồn người.
Phó Hán Khanh ngơ ngác nhìn một dải đèn hoa rực rỡ ngợp trời, Địch Cửu lại chỉ lẳng lặng nhìn khuôn mặt y đã hoàn toàn ngây ra kia, vô số pháo hoa trong đôi mắt sâu thẳm nở rộ rồi héo tàn, héo tàn lại nở rộ, chợt sáng chợt tối, tối rồi lại sáng, bỗng nhiên là ám dạ trầm trầm, vĩnh viễn không có bờ bến, bỗng nhiên húc nhật hoa thải chiếu sáng đại địa.
Những sáng sáng tối tối đó, trong mắt y lên lên xuống xuống hồi lâu, y mới mỉm cười kề tai hỏi tình nhân của y: “Loại này có tính là thứ tốt không?”
Phó Hán Khanh ánh mắt chỉ trông quang huy rực rỡ khắp mắt phía chân trời, nhẹ nhàng nói: “Nếu chúng ta có thể ở mãi nơi này thì tốt biết mấy.”
“Vậy cứ ở mãi nơi này nhé?” Pháo hoa rợp trời, chiếu sáng mặt và mắt Địch Cửu “Để đám Dao Quang Bích Lạc sốt ruột đi.”
Phó Hán Khanh thở dài khe khẽ: “Ngươi biết việc này là không thể…”
“Có gì không thể, không phải ngươi biết rõ võ công thiên hạ sao, không phải ngươi đặc biệt thích lấy nhược điểm trong võ công của người khác ra dọa người sao? Cũng dọa họ một chút đi.”
Phó Hán Khanh cười nói: “Đâu phải ngươi không biết, biện pháp này đối với loại cao thủ cấp số như ngươi, chẳng gây được bao nhiêu tác dụng. Võ công của các ngươi đã đạt tới cảnh giới hạ bút thành văn, kỳ ảo tự tại. Cho dù là đánh một bộ phục hổ quyền bình thường nhất cũng tự có uy lực lớn lao, không dễ dàng câu nệ chiêu thức, cũng không dễ dàng bị chế bởi tri thức lý luận suông kia của ta.”
Địch Cửu cười cười cùng y sóng vai ngắm pháo hoa rợp trời này, hồi lâu chợt nói: “Thiên hạ võ công Bách Hiểu Sanh, ta gần đây mới sáng tạo một bộ kiếm pháp. Ngươi có hứng thú xem thử không?”
Phó Hán Khanh nghiêng đầu nhìn y, chân trời pháo hoa nở rộ sáng lên từng điểm dị thải trong mắt y: “Được thôi.”
Phó Hán Khanh biết rõ lợi hại thiếu sót trong võ công thiên hạ, tuy nói chỉ học bằng cách nhớ, đọc thuộc ba trăm bài thơ Đường, không biết làm thơ cũng có thể ngâm. Bất cứ võ công mới nào, đều không tránh được phải bị ảnh hưởng của các loại võ nghệ trong quá khứ, chỉ cần cho Phó Hán Khanh xem mấy lần, y quả thật có thể giúp tìm ra rất nhiều chỗ thiếu sót để cải tiến.
Địch Cửu thấy ánh mắt Phó Hán Khanh giữa tinh quang hỏa diễm trong veo như vậy, giống như đang vì có thể giúp mình một chút mà hưng phấn dị thường, thoáng thất thần trong nháy mắt cực ngắn, nhưng lập tức mỉm cười, chậm bước thối lui, nhuyễn kiếm trong tay áo im hơi lặng tiếng trượt vào lòng bàn tay, theo chưởng lực nhẹ nhàng chấn động, triển khai một mũi nhọn màu bạc lóa mắt.
Chỗ kiếm quang nổi lên, so với tinh quang càng xán lạn hơn, so với diễm hỏa càng lóa mắt hơn, huy hoàng và mỹ lệ như vậy, giống như muốn trong nhân sinh, hết thảy tốt đẹp, hết thảy thanh xuân, hết thảy hạnh phúc, một chớp mắt ngắn ngủi này tận tình nở rộ đến cực điểm.
Địch Cửu là người cực lãnh lệ. Võ công của y trước nay cũng luôn sắc bén mà quyết tuyệt. Song lần này, một đường kiếm pháp này, lại giống như vừa vặn tương phản với tính tình của y, đúng là lỗi lạc thong dong, đa tình mà xán lạn không nói nên lời.
Đêm dài như thế, ánh sao như thế, ánh trăng như nước, gió lướt ngọn cây, người nọ vãn kiếm thành thủy, chỗ kiếm lên, có gió mát trăng sáng, sương lạnh tuyết bay.
Phương xa sao sáng lấp lánh, ánh kiếm vũ dưới trăng này, thải hồng phi diễm phía chân trời, chiếu hào quang kiếm ảnh này.
Một bộ kiếm pháp sử biết chỗ say sưa, người chực tung bay, kiếm chực tung bay, giữa ngân quang phi diễm, không phân rõ kiếm ảnh diễm hoa, tinh quang kiếm quang, chỗ bay lên khiến người hoài nghi thân ảnh ngự kiếm mà múa kia sẽ lên trời cao lên mây xanh. Dưới ánh trăng, hoa thải trong kiếm kia như kéo lại thời gian, kéo hết tiếc nuối.
Ngày lành như thế, tinh quang như thế, thải diễm như thế, kiếm quang như thế, Phó Hán Khanh lẳng lặng nhìn dáng người anh vĩ của y bay lướt vùn vụt trong kiếm ảnh, hoàn toàn không biết đã không chuyển mâu chớp mắt bao nhiêu lâu rồi.
Chân trời lại có tiếng nổ xa xa truyền đến, thanh chấn vào tai cũng vào tâm, Phó Hán Khanh quay người nhìn lại, phía chân trời xa xa, dị thải phân trình, chắc là rất nhiều pháo hoa lớn đồng thời đốt, chẳng những tiếng vang rung trời, cũng chiếu cả không trung sáng như ban ngày.
Đúng lúc gió mát ùa vào lòng, lòng đầy vui sướng, Phó Hán Khanh dõi mắt nhìn phương xa, chợt buột miệng nói: “Địch Cửu, chúng ta đi nói với đám Dao Quang Tiêu Thương, chúng ta rút khỏi được không? Cho dù bọn họ sẽ không đáp ứng, chúng ta cũng cố gắng thuyết phục họ được không, chuyện gì cũng chẳng cần quản nữa, chúng ta cứ ở nơi này, mãi mãi…”
Giống như không cần suy nghĩ, những lời này liền tự nhiên mà từ trong môi răng tuôn ra, không nghe thấy trả lời, y quay đầu muốn đi tìm kiếm thân ảnh vì y múa kiếm giữa tinh quang diễm thải kia, sau đó, y nghe được một tiếng vang cực khẽ cực khẽ.
Phảng phất trong nháy mắt, có vật gì đó cực quý trọng, cực quý trọng đã vỡ tan.
Tim hơi lạnh.
Lúc này tinh quang rợp trời đang đẹp, lúc này gió mát đầy lòng đang nhu hòa, lúc này phương xa hoa diễm đang huy hoàng, lúc này vẻ tươi cười trên mặt y đang xán lạn, lúc này, y đang đối diện người y yêu mà nói ra những chờ mong trong lòng.
Sau đó y chần chừ một chớp mắt, mê hoặc một chớp mắt, hơi trì độn mà thong thả cúi đầu, nhìn thấy một mũi kiếm sáng như tuyết, từ chỗ ngực trái nhô ra.