[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết

Chương 2: Nhận tội



Khi bọn nha dịch xông vào vườn, Phong Kính Tiết đã hơi chuếnh choáng say. Trước mặt y là một bàn rượu ngon thức ngon, bản thân thì ôm mỹ nhân nửa ngồi nửa nằm trên chiếc sạp mềm, một thân cẩm y trắng như tuyết ấy, sớm đã loang đầy vết rượu, y lại không hề để tâm, chỉ nửa dựa nửa kề lên hai thiếu nữ xinh đẹp như ngọc, nói cười không cố kỵ.

Khách khứa khắp vườn cũng đều là rượu say cao hứng, vui vẻ vô hạn. Mỹ tửu trong bình, mỹ nhân bên cạnh, ca vũ trước mắt, đàn sáo truyền vào tai. Nơi thần tiên hưởng lạc bực này, bỗng nhiên xông vào một đống người như hổ lang, xích sắt vang leng keng. Giây lát dọa chúng mỹ nữ trốn đi tứ tán.

Hai thiếu nữ mỹ mạo phía sau Phong Kính Tiết gặp trận kinh hãi này, cũng nhảy dựng lên chạy mất ra sau, thân thể y bất ngờ không kịp đề phòng mất chống đỡ, rầm một tiếng ngã xuống. Bởi vì uống nhiều nên đầu có hơi choáng váng, không thể kịp thời giữ thăng bằng, lại trực tiếp từ trên chiếc sạp mềm lăn xuống đất.

Y cũng không giận không cáu, cười khẽ hai tiếng, lắc lắc cái đầu có chút mơ hồ, hai tay chống đất hơi nhổm dậy, đầu vừa từ chiếc bàn đằng trước ngóc dậy mới phát hiện, tình thế trước mắt lại biến đổi.

Mười mấy nha dịch vừa như lang tựa hổ kia, lúc này co đầu rụt cổ, dồn thành một đống, đang cười xòa với bốn phía.

Một đám tân khách, hưng trí đang cao như vậy lại bị cắt ngang, sắc mặt ai cũng không dễ coi nổi, người người đều xanh xám mặt mày, có phần mất tự nhiên, chỉ lạnh mặt từ trước bàn đứng dậy, kích động một chút thì xông ra, địa vị cao thì đã bắt đầu đập bàn quở trách.

Khách của Phong Kính Tiết y là những người nào. Cử nhân, tú tài, danh lưu, sĩ thân, hội trưởng thương hội, trưởng giả đại tộc trong huyện, bất cứ một ai đến đây đều có máu mặt địa vị.

Bọn tiểu nha dịch này thật sự không dám đắc tội, thoáng chốc trông thấy các đại nhân vật trong toàn huyện trừ Huyện lệnh đại nhân, toàn bộ tụ tập cùng một chỗ, người người trừng mắt mà nhìn, khí thế tróc nã phạm nhân ngày trước tất nhiên đã chẳng còn lại chút nào, chỉ đành hướng xung quanh cúi đầu khom lưng: “Tiểu nhân phụng mệnh đại nhân, đến đây bắt Phong Kính Tiết, đụng chạm các vị lão gia, xin…”

“Nói bậy. Phong công tử luôn tuân theo pháp luật, sao có thể phạm luật?”

“Phong công tử vốn có thiện danh, các ngươi chớ có oan uổng người tốt.”

Bộ đầu một câu còn chưa nói xong, đã gặp phải mấy câu trách móc.

Cũng có người nổi giận đùng đùng, xông đến giáo huấn: “Ta còn không biết lũ các ngươi! Ti tiện độc ác, đầu óc tham tiền, hễ có một cơ hội là dùng danh nghĩa quan gia áp bức bách tính đòi ngân lượng. Chúng ta ngày xưa cũng mắt nhắm mắt mở mặc các ngươi, nhưng hôm nay, nếu ngay cả Phong công tử cũng dám cướp…”

Mắt thấy đám nha dịch này trốn không được, lùi cũng không xong, chạy không được, cãi cũng không xong, Phong Kính Tiết rốt cuộc lảo đảo đứng dậy: “Chư vị xin đợi một chút đừng sốt ruột. Việc này đã tìm đến ta, không bằng để ta hỏi cho rõ ràng.”

Y đã lên tiếng, người khác cũng không tiện làm gì nữa, đành phải lạnh lùng trừng đám bộ khoái một cái, lúc này mới lui sang một bên, trong miệng vẫn kêu: “Phong công tử không cần lo lắng, chúng ta sẽ tuyệt không để cho bất kỳ ai oan nhục công tử.”

Phong Kính Tiết hơi mỉm cười, xem như nhận tình cảm, lảo đảo đi đến trước mặt bọn nha dịch, vừa mở miệng, liền phun thẳng đến một tiếng ợ rượu và mùi rượu.

Đám bộ đầu đứng trước bị xông cho mặt đỏ tai hồng, một không dám tránh, hai không dám kêu, ba không dám có gì bất mãn, trên mặt liều mạng bảo trì vẻ tươi cười tuyệt đối hiền hòa, tuyệt đối cung kính.

“Xin hỏi, ta đã phạm tội gì mà các ngươi muốn tới bắt ta?”

Trước mắt trận trượng này, bộ khoái nào còn dám nói, lần này xảy ra chính là đại sự liên quan đến mạng người, cho nên bộ đầu đáng thương đành phải nặn ra vẻ tươi cười: “Phong công tử, bọn sai dịch chúng tôi thật sự chẳng biết gì, chẳng qua là phụng mệnh làm việc, có lẽ cũng không phải là án gì to tát, xin Phong công tử thương tình đến công đường một chút, để chúng tôi hoàn thành công tác, chính là phụ mẫu tái sinh chúng tôi.”

Phong Kính Tiết mắt say mông lung nhìn họ một hồi, đôi mắt tràn ngập ý say ấy, lại cho người ta một cảm giác quỷ dị thanh minh đến mức không dám nhìn thẳng.

Không đến một lúc, Phong Kính Tiết mỉm cười: “Thôi được rồi, ta sẽ theo các ngươi một chuyến.” Dứt lời quay người vái bốn phía: “Hôm nay không thể cho chư vị tận hứng, là tội của Kính Tiết, xin mọi người thứ tội.”

Mọi người nhao nhao hoàn lễ, có người còn phản đối: “Phong công tử, hà tất để ý loại nhân vật này, cứ đuổi chúng về, chúng ta cùng huynh đi gặp Huyện lệnh đại nhân, có hiểu lầm gì lại không thể nói rõ?”

Phong Kính Tiết cười cười: “Đa tạ chư vị hậu ái. Nhưng luật pháp ở trên, Kính Tiết là một kẻ thảo dân, sao có thể kháng pháp không tuân.”

Nói rồi quay đầu, dặn dò quản gia sớm đã nghe tin mà chạy đến bên: “Ta tự đến công đường, vô luận có chuyện gì, các ngươi đều không cần ngạc nhiên. Việc làm ăn các nơi sớm có quy tắc nhất định, có ta hay không cứ chiếu theo mà làm. Sản nghiệp, ruộng đất trong nhà, các ngươi quản lý theo phương pháp trước kia là được. Cẩn thận cửa ngõ, quản lý sổ sách, thiện đãi hạ nhân. Cho dù ta vắng mặt, quy củ trong nhà cũng không được sửa.”

Quản gia đáp lời không ngừng, trong số khách khứa đã có người phản đối: “Phong công tử lo quá rồi. Có thể có đại sự gì, bất quá là đi một chút, thanh minh một hồi, cùng lắm là nửa ngày đã về được.”

Phong Kính Tiết lại chỉ cười không nói, quay đầu bảo với chúng bộ khoái: “Đi thôi.”

Cứ như thế, Phong Kính Tiết tại bữa tiệc sinh thần của mình, bị bộ khoái trong huyện bắt đi.

Đương nhiên cùng với nói là bắt là giải, không bằng nói là mười mấy bộ khoái tiền hô hậu ủng, chúng *** phủng nguyệt hộ y đến huyện nha.

Ngày xưa nha sai bắt người, đều là hô to gọi nhỏ, tác oai tác quái, người bị bắt vừa khóc vừa quỳ, lại đút bạc xin họ chiếu ứng nhiều hơn. Nhưng lần này, chẳng những cả một xu cũng không kiếm được, còn phải cẩn thận, nặn ra vẻ tươi cười, nói là bắt người thế mà cả xích sắt hình cụ cũng không dám dùng với người ta.

Phong Kính Tiết cứ thế được tiền hô hậu ủng dẫn lên công đường, chẳng những bọn nha dịch bên cạnh như chúng *** phủng nguyệt, đằng sau còn cả đống danh lưu trong huyện theo gót, tăng thêm thanh thế.

Lưu Minh từ sớm đã sẵn sàng tư thế chuẩn bị cho Phong Kính Tiết một đòn phủ đầu nhìn thấy tình hình ngoài ý liệu này, tức đến méo cả mũi.

Đám nha dịch dưới sắc mặt cực kỳ khó coi của đại lão gia đã đứng vào chỗ, cùng hô đường uy. Chẳng qua, tiếng hô quát này vào thời khắc này, rốt cuộc được bao nhiêu lực uy hiếp thì vẫn phải bàn lại.

Phong Kính Tiết hai tay chắp sau lưng, trước công đường thản nhiên đi vài bước, hờ hững nhìn một phụ nhân quỳ ở một bên công đường khóc lóc không ngừng cùng một thi thể rõ ràng là bị đánh chết trước mặt nàng.

Điền sản của y nhiều, điền hộ cũng đông, bản thân lại rất lâu không quản những khoản nợ đó, cho nên cũng chẳng biết người chết này là điền hộ của mình. Bất quá trong lòng đã ẩn ẩn biết được vụ án thình lình xảy ra này sợ là có liên quan đến mạng người, không thể nhẹ được.

Lưu Minh thấy Phong Kính Tiết đến công đường, chẳng những không quỳ xuống, lại như cả mắt cũng chưa nhìn thẳng mình lấy một lần, càng thêm tức giận, vỗ kinh đường mộc sa sầm mặt quát: “Phong Kính Tiết, ngươi bức nợ giục tô, đánh chết người, hiện giờ khổ chủ đã cáo lên công đường, ngươi còn gì để nói?”

Chỉ nghe một lời này, trong lòng Phong Kính Tiết đã sáng tỏ, cả việc quay đầu nhìn thi thể một cái cũng bỏ bớt, không chút hoang mang tiến lên hai bước, thản nhiên cười nói: “Ta còn tưởng là đại sự gì. Dù là định tội rồi, ta bất quá đền mạng cho hắn là được, đại nhân ngài cần gì phải kinh ngạc rồi làm to chuyện quá như thế.”

Lưu Minh cười lạnh: “Ngươi tự phụ nhà giàu rồi không thèm để mắt đến luật pháp quốc gia, trên công đường còn dám vô lễ, cần biết hai chữ quốc pháp, chính vì ngươi mà lập. Lý thị dưới công đường, trượng phu ngươi rốt cuộc chết thế nào, ngươi cứ nói đúng sự thật, tự có bản huyện làm chủ cho ngươi!”

Phụ nhân kia chỉ nhào lên thi thể trượng phu mà khóc lóc, hồi lâu không nói gì.

Lưu Minh lần này cả tấm kinh đường mộc cũng lười cầm, dùng tay hung hãn đập bàn, lớn tiếng quát: “Lý thị.”

Lý thị kia đột nhiên run rẩy, không dám ngẩng đầu, chỉ nghẹn ngào nói: “Là Phong công… Phong Kính Tiết hại chết trượng phu tôi.”

Lưu Minh lạnh mặt quát: “Ngươi cứ từ từ nói, không cần sợ hãi, mọi sự đã có bản huyện làm chủ cho ngươi.”

Lý thị cả người run rẩy, nghẹn lời mà nói đứt quãng: “Tôi… Ngày đó…”

Phong Kính Tiết chợt cười dài một tiếng, khiến đám người trước sau huyện nha, trong ngoài công đường đều kinh sợ.

Ánh mắt y thản nhiên đảo qua mọi người, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Chút chuyện nhỏ nhặt thế này, đại nhân cần gì phải hỏi không ngừng. Ta cứ thay đại nhân bớt chút khí lực vậy. Trượng phu của Lý thị đích xác là ta khi tự mình giục tô đã bức đánh đến chết.”

Một câu này nói ra, trong ngoài công đường đều kinh hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.