[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 138: Hỉ từ đâu đến



Nhìn Lạc Xương rơi lệ, Yên Lẫm thầm kinh ngạc. Một trong những ẩn ưu sâu nhất trong lòng y, nguy cơ y vẫn âm thầm an bài, cẩn thận chuẩn bị, định lặng yên hóa giải, thì ra Lạc Xương đã sớm nhìn ra.

Trong cung ngần ấy quản sự nội thần thân trải mấy triều, rất rõ đủ loại ẩn ác tâm cơ hoàng cung, trong triều ngần ấy văn thần võ tướng khôn khéo tài giỏi, hiện tại đều vẫn chưa phát hiện tâm cơ dự định của y, ngược lại là nữ tử tuổi trẻ này đã nhìn thấu chân tướng.

Y cơ hồ thoáng ngẩn người nhìn Lạc Xương, lòng chợt cảm động bi thương, chìa tay kéo nàng đến, cẩn thận giúp nàng lau sạch mỗi một giọt nước mắt, nhẹ nhàng ôm nữ tử yếu đuối kia vào lòng.

Thê tử của y có thể nhìn thấu tâm tư y, không phải bởi vì nàng thông minh cỡ nào, tài giỏi cỡ nào, khôn khéo cỡ nào. Chỉ bởi vì nàng quá coi trọng y, chỉ bởi vì nàng vĩnh viễn đều sẽ nỗ lực đứng ở góc độ của y, đi suy tư tất cả nan đề, tất cả khổ não, tất cả khốn nhiễu của y.

Nàng có thể hiểu được, chỉ bởi vì nàng toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho y như thế, đổi tâm người thành tâm ta, hết thảy chẳng qua đơn giản như vậy.

Y ôm chặt hoàng hậu của y cực chậm cực chậm, thanh âm trầm thấp mà kiên quyết: “Lạc Xương, ta một mực nỗ lực làm một Hoàng đế tốt, đối với bất cứ chuyện gì có thể ảnh hưởng sự ổn định của quốc gia, đều phải tận lực phòng ngừa, nhưng mà nàng đừng quên, ta cũng đang nỗ lực làm một trượng phu tốt. Về sau…” Y nhìn nàng mỉm cười: “Về sau, ta sẽ càng thêm nỗ lực làm một phụ thân tốt.”

Y chầm chậm buông Lạc Xương ra, chìa tay kéo tay nàng, cẩn thận xoa bụng nàng: “Chúng ta đều còn trẻ, chưa từng có kinh nghiệm, không biết làm phụ mẫu tốt như thế nào, chăm sóc con chúng ta như thế nào, nhưng chúng ta có thể bắt đầu học tập từ bây giờ. Ta nhất định sẽ không làm nàng thất vọng, tin tưởng ta, được không?”

Lạc Xương lại vùi đầu vào lòng y, cuối cùng không nhịn được nước mắt. Phong Trường Thanh sau khi đem tin tức tốt là hoàng hậu có thai thông báo cho triều đình, tự mình về phủ, cũng giao cho thê tử chuyện tùy ý chuẩn bị lễ vào cung chúc mừng.

Đợi phu nhân bận trước bận sau, thu xếp lễ vật, vất vả lắm mới an bài thỏa đáng xong, đã là đêm khuya. Thế là phu thê hai người cùng đi nghỉ.

Phong Trường Thanh xuất thân võ tướng, không có thói quen xa hoa gì của con cháu thế gia. Lúc ngủ, không có quy củ hạ nhân theo hầu bên ngoài, trước nay chỉ phu thê họ làm bạn mà thôi. Cũng bởi vậy, trong bóng đêm yên tĩnh, đường đường đại nội thị vệ tổng quản lặng lẽ từ cửa sổ trèo lên nóc nhà, im hơi lặng tiếng hòa vào bóng tối, cũng chỉ có thê tử chí thân chí cận, mới biết được hành tung quỷ dị của hắn lúc này.

Phong Trường Thanh không chờ được một khắc, nhất định phải nhân đêm lén đi như vậy, tự nhiên là muốn đi gặp Dung Khiêm.

Hắn quyền cao chức trọng, nhất cử nhất động đều dễ khiến người chú ý, bình thường chưa bao giờ dám tự mình đi trà lâu. Huống chi, hiện tại hắn đã đem tổ chức mật thám giao lại cho Sử Tịnh Viên và An Vô Kỵ quản lý.

Mật thám không chỉ có trách nhiệm phụ trách thu thập tình báo, đồng thời cũng phải giám tra bá quan. Việc này không liên quan đến Yên Lẫm có tin tưởng hắn hay không, chỉ là trên trình tự quy tắc mà nói, trọng thần triều đình cùng thần tử quá gần thiên tử, đều sẽ bị mật thám chú ý thích hợp. Trước mắt quan lớn có thực quyền trong triều, đoán cũng chỉ Sử Tịnh Viên và An Vô Kỵ tay nắm tổ chức mật thám trên danh nghĩa lẫn trên thực tế, mới có thể tương đối không bị mật thám giám tra.

Đây cũng là nguyên nhân Phong Trường Thanh vẫn yên tâm để An Vô Kỵ làm người liên lạc với Dung Khiêm. Bản thân hắn, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, sẽ tuyệt không chủ động đi tìm Dung Khiêm. Song lần này cảm thấy việc này tuyệt đối không thể kéo nữa, mới cắn răng dứt khoát nửa đêm đến thăm. Nơi này hắn vẫn là lần đầu tiên đến, song bố cục kết cấu của nội viện trà lâu này hắn sớm thuộc nằm lòng. Lặng lẽ vào nội viện, chuẩn xác tìm được chỗ Dung Khiêm, gập ngón tay bắn trước cửa.

“Người nào?”

Thanh âm bình tĩnh truyền đến, hắn đè thấp thanh âm đáp lại: “Dung tướng, là ta.”

“Trường Thanh?” Sau một tiếng gọi hơi kinh ngạc, Dung Khiêm mới đứng dậy mở cửa.

Thân thể y vốn không tốt, tuy nói hiện tại phục kiện rất không tồi, động tác vẫn chưa thể nói đến mau lẹ nhẹ nhàng. Chỉnh y bào trong bóng đêm tối om, đốt đèn, lại cầm đèn ra mở cửa, cũng mất một phen trắc trở rất lớn.

Cửa phòng vừa mở ra, một cơn gió đêm kéo đến, y một tay không tiện, chỉ đành nghiêng người che đèn trước, khi lại quay đầu, giữa ngọn đèn dầu lay động chực rơi, chỉ thấy vẻ mặt Phong Trường Thanh đặc biệt nặng nề.

Dung Khiêm hơi kinh hãi, lùi ra sau vài bước để hắn vào nhà: “Trường Thanh, đã xảy ra chuyện gì?”

Phong Trường Thanh không nói không rằng, tiến vào phòng trở tay đóng cửa, lúc này mới quỳ gối, đại lễ bái Dung Khiêm.

Dung Khiêm đau đầu một trận.

Y biết mình hiện tại tay không có khí lực, Phong Trường Thanh nếu cố muốn lạy, y thật sự chẳng thể đỡ dậy, cũng chẳng làm việc uổng phí khí lực đó. Bất quá y xưa nay cao cao tại thượng, tay cầm quyền bính, đối với trọng lễ của người khác cũng không đến mức phải chân tay luống cuống. Không chút hoang mang đặt ngọn đèn xuống trước, tùy tay kéo sát áo ngủ trên người, cười nói: “Trường Thanh, đang yên đang lành, ngươi lễ tiết vô nghĩa gì đây?”

Phong Trường Thanh cúi đầu nói: “Dung tướng, Trường Thanh không có ý mạo phạm. Chỉ là Trường Thanh thật sự không nỡ nhìn nỗi khổ ngày đêm tư niệm của bệ hạ, lại ngày ngày mặt dày khi quân nữa. Dung tướng ngài nếu không muốn gặp lại thì phiêu nhiên đi xa, đừng để Hoàng thượng hoặc là ta tìm được ngài. Nếu như ngài vẫn ở lại kinh thành, thì xin thứ cho ta cả gan, phải nói rõ sự thật với Hoàng thượng.” Dung Khiêm bật cười, cúi người nhẹ nhàng vỗ vai hắn: “Trường Thanh, ngươi cũng là người theo ta nhiều năm, sao vẫn không hiểu ta. Nếu ta không muốn gặp lại, làm sao còn chịu vào kinh, làm sao lại lắm chuyện mà bảo Vô Kỵ đem triều chính quốc sự, nơi chốn thông báo với ta như vậy.”

Phong Trường Thanh thấp giọng nói: “Ta nguyên cũng đoán Dung tướng có lòng gặp lại bệ hạ, chỉ là lần lữa không thấy động tĩnh…”

Dung Khiêm trầm giọng nói: “Cứ đứng lên nói chuyện trước đã.”

Nghe Dung Khiêm thẳng thắn thừa nhận có ý gặp lại, Phong Trường Thanh chỉ cảm thấy toàn thân buông lỏng, lập tức dứt khoát đứng lên.

Dung Khiêm nhìn biểu tình của Phong Trường Thanh cũng buồn cười, kỳ thật đã sớm đoán được nam tử tính tình trung trực này rất khó giấu giếm quân chủ hiệu trung đến cùng. Hắn có thể kiên trì đến bây giờ vẫn không chịu tự tiện nói rõ sự thật, mà lại trước một bước lén đến tỏ rõ tâm ý, bức y quyết định, đã là rất tôn trọng chú ý y rồi.

“Ta đã lưu lại, là biết rõ gặp lại bất quá là việc sớm muộn. Chỉ là làm sao gặp lại, khiến ta thập phần do dự.”

Phong Trường Thanh thoải mái nói: “Dung tướng nếu thấy không tiện ra mặt, Trường Thanh nguyện phân trần rõ ràng với bệ hạ. Bệ hạ vẫn rất nhớ Dung tướng, nếu biết tăm tích Dung tướng, tất nhiên sẽ mừng rỡ như điên.”

Dung Khiêm thở dài: “Cao hứng là đương nhiên. Chỉ là cao hứng qua, ít nhiều vẫn phải hơi không thoải mái. Y dù sao vẫn là đế vương, ngươi là trọng thần y cực tín nhiệm, lại giấu giếm chuyện y để ý nhất lâu như thế, trong lòng y há có thể không có khúc mắc?”

Phong Trường Thanh trái lại hoàn toàn không để bụng: “Trước nay sự quân chỉ trung. Ta khi quân lâu ngày, dù có chút tội trách, cũng là nên chịu.”

Dung Khiêm âm thầm trợn mắt, sự quân chỉ trung cái gì, loại đạo nghĩa thần tử của thời đại phong kiến này, y thật sự chưa hề để bụng. Hơn nữa Phong Trường Thanh ngươi cảm thấy mình có tội, thế Dung Khiêm ta sau màn đầu têu, chẳng phải là tội càng lớn.

“Trường Thanh ngươi một tấm lòng trung, không để ý an nguy cá nhân, nhưng nếu vất vả ngươi quá đáng, bản thân ta trong lòng khó tránh bất an.”

“Nhưng mà…”

Dung Khiêm cười, khoát tay ngăn hắn: “Gần đây ta cũng đang tính toán, phải tìm thời gian gặp lại y. Chỉ là muốn tìm thời cơ tốt, nếu là lúc tâm tình y cực tốt, có lẽ trách tội đối với ngươi cũng sẽ không nhiều lắm.” Phong Trường Thanh vui vẻ nói: “Hoàng thượng mấy hôm nay tâm tình tất là cực tốt. Dung tướng nếu như hiện thân gặp lại, tất là việc mừng vui gấp bội.”

Dung Khiêm không hiểu: “Mừng vui gấp bội?”

“Phải, hôm nay Ngự y đã chẩn chính xác, hoàng hậu đã có thai.” Phong Trường Thanh cao hứng nói: “Đây chẳng lẽ không phải đại đại hỉ sự?”

Vẻ mặt Dung Khiêm thoáng động, ngữ khí hơi quái dị: “Cũng coi như việc vui nhỉ!”

Phong Trường Thanh tâm tình cực tốt, lại không chú ý ngữ khí của Dung Khiêm có hơi không đúng: “Hoàng thượng đang cao hứng lắm. Dù là đám thần tử chúng ta đây cũng thấy vui mừng. Hoàng thượng dưới gối còn trống, hiện giờ mang thai lại là hoàng hậu, nếu sinh hạ là hoàng tử, thế chính là đích trưởng tử…”

“Đích trưởng tử à…” Dung Khiêm lẩm bẩm than thở một tiếng, mặt cười khổ.

Phong Trường Thanh lúc này mới phát hiện thần sắc Dung Khiêm khác thường, bất giác ngạc nhiên: “Dung tướng?”

Dung Khiêm cười khổ lắc đầu: “Thê tử có thai, đối với một trượng phu một phụ thân tự nhiên là tin tức tốt, nhưng đối với quốc gia…”

Phong Trường Thanh ngỡ ngàng không hiểu: “Bệ hạ có con, với quốc gia chỉ có lợi ích thôi mà?”

Dung Khiêm thở dài thườn thượt: “Nếu Lạc Xương không phải hoàng hậu, chỉ là một phi tử bình thường, hoặc nàng ta là hoàng hậu nhưng không phải người Tần quốc, nàng mang thai sẽ là một đại hỉ sự chân chính.”

Phong Trường Thanh trong lòng rùng mình, lập tức hiểu ra.

Lạc Xương là hoàng hậu, Yên Lẫm vẫn chưa có con, thai này nếu sinh con trai, chính là đích trưởng tử.

Trưởng ấu có thứ tự, đích thứ có khác biệt, bất cứ một quốc gia nào điển chương chế độ đầy đủ, chú trọng pháp độ truyền thừa, đích trưởng tử nếu không phạm lỗi lớn, cho dù không phải người con Hoàng đế yêu thương nhất, cũng không thể dễ dàng cướp đi quyền lực trở thành người thừa kế.

Nhưng mà, cố tình Lạc Xương là người Tần. Một đích trưởng tử có một nửa huyết thống Tần quốc, thích hợp trở thành người kế thừa hoàng vị Yên quốc không?

Nếu Lạc Xương là công chúa địa vị tôn quý, nếu Tần quốc cường thịnh ổn định, hai cường liên hợp, cũng có thể nói được. Thế nhưng, Lạc Xương xuất thân thấp kém, nhà mẹ không hề có thế lực, Tần quốc lại loạn tượng đã hiện, thân mình lo còn chưa xong…

Một khi Lạc Xương sinh hạ nam anh, tất nhiên sẽ tạo thành chấn động với quốc gia, triều đình, thế lực các phương. Những thế lực mơ ước Thái tử vị đó, tất nhiên sẽ giương cờ hiệu giữ gìn huyết thống thuần chính, xung đột cùng giữ gìn chế độ trưởng ấu đích thứ, loại xung đột này không thể tránh khỏi. Từ trước tới nay, lễ giáo chi tranh, luôn sẽ cuốn đại bộ phận văn thần đại nho vào, mặc kệ phương nào, lại đều có anh tài quốc gia ở đó. Vô luận Hoàng đế có tình nguyện hay không, đều rất khó hoàn toàn ngăn ngừa hoặc áp chế tranh đấu như vậy. Mà tranh đấu chung quy phải lấy thắng lợi của một phương để kết thúc, phương thất bại cho dù Hoàng đế không muốn cũng rất khó không tiến công. Cuối cùng bị tổn thất, vẫn là quốc gia, là triều đình. Chỉ là loại ẩn hoạn này khá sâu xa, phải đợi thời điểm Lạc Xương sinh hạ nam hài, và phải bắt đầu xác nhận phong hào, mới dần lộ đầu mối. Phong Trường Thanh là xuất thân võ tướng, những điển chương chế độ, lễ pháp quy củ này, rất nhiều người đọc sách, đại nho gia coi trọng hơn cả trời, với hắn bất quá là chút quy củ văn tự buồn tẻ nhàm chán. Cho nên trên sự kiện này, phản ứng tự nhiên càng trì độn hơn.

Hỉ sắc trên mặt hắn lúc này mới từ từ cứng ngắc: “Nếu mấy vị hoàng phi có thể có thai trước một bước thì tốt rồi.”

Dung Khiêm khẽ lắc đầu: “Nếu tầm mắt Hoàng thượng đủ xa, chỉ sợ cũng chưa hẳn đã nguyện ý để mấy hoàng phi sinh hạ nhi tử đầu tiên của y.”

“Tại sao?”

“Hoàng thượng sẽ rất nhanh chóng động binh với Tần quốc, theo cách nghĩ của y, trận này mười phần chắc chín là có thể thắng. Thế thì tướng lĩnh tham dự trận chiến này, tất nhiên sẽ lập đại công, được quốc gia phong thưởng, gia tộc vinh quang gấp bội. Mà mấy phi tử trong cung, người nhà đều nhậm chức vị quan trọng trong quân, vốn đã có thế lực cực lớn, lập phen đại công này, càng là nước lên thuyền lên. Lúc này nếu nữ nhi nhà ai mang thai, sinh hạ nhi tử đầu tiên, cũng là duy nhất trước mắt cho Hoàng thượng, như vậy thế lực của gia tộc này, tất nhiên sẽ trong khoảng thời gian ngắn, cấp tốc bành trướng đến một mức độ không hợp lý lắm. Sự xu nịnh, cậy nhờ, lấy lòng, kết đảng của các quan viên, đều hoàn toàn là chuyện trong dự kiến, đây là nhân tính, không thể áp chế, mà nhà ngoại thích tay nắm binh quyền, một khi hiển hách vinh quang đến mức này, cho dù vốn không hề có tư tâm tạp niệm, chỉ sợ dần cũng sẽ có hành động cậy thế làm càn.”

Dung Khiêm thở dài nói: “Hoàng thượng là ta dạy dỗ. Ta biết, y vị tất đã có tâm tư đế vương hiểm ác, vị tất nhất định có nghi kỵ phòng bị quá nặng với ngoại thích hoặc võ tướng, càng nhiều hơn, khả năng chỉ là muốn bảo toàn. Bảo toàn trọng thần của y, thân nhân của y, thê nhi của y. Trước nay bất kể là quân phụ thần hay là thần phụ quân, trừ phi là quân chủ đặc biệt tàn bạo ngu ngốc, hoặc là thần tử quá ngang ngược vô lễ, sự tình phát triển đến tương phụ tương tàn, máu chảy thành sông, hai bên đều ít nhiều có trách nhiệm. Hoàng thượng suy nghĩ, hẳn chỉ là phòng bị khi chưa xảy ra, đừng để sự tình phát triển đến mức hai bên đều không thể bàn bạc.”

Phong Trường Thanh nghe đến trợn mắt há mồm, chợt đổi suy nghĩ, vội vàng theo thoại âm nói: “Hoàng đế năm nay còn chưa đầy hai mươi tuổi đâu, đã phải nghĩ nhiều chuyện như vậy, ngay cả đối đãi thê tử, cũng phải cẩn thận chú ý như thế, không khỏi hơi đáng thương…”

Dung Khiêm có lẽ chỉ cảm thấy đứng thẳng một thời gian dài, thân thể hơi không chịu nổi, cho nên thoáng đưa tay vịn bàn, có phần suy sụp mà ngồi xuống.

Đúng vậy, nếu như hài tử kia thật sự có thể nghĩ đến bước này, tính đến bước này, thì quả thật cũng đáng thương lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.