Phương Khinh Trần vì Tần Húc Phi mà phẫn nộ, cũng vì sự thật rằng mình cư nhiên bởi vì Tần Húc Phi mà khi không phẫn nộ này, càng thêm phẫn nộ.
Y cơ hồ nhìn Tần Húc Phi hằm hằm: “Ngu xuẩn…”
Tần Húc Phi nhướng mày, giữa mi mắt anh khí bừng bừng như kiếm ra khỏi vỏ: “Ta đời này trừ trên chiến trường dường như chưa từng thông minh ra sao. Kỳ thật ngẫu nhiên ngu xuẩn vài lần cũng chẳng hệ trọng là bao. Ta có lẽ không đủ *** minh lợi hại, không đủ thâm trầm dối trá, nhưng ít ra ta chịu lấy chân tâm đối đãi người, cũng dám lấy chân tâm đối đãi người. Cho dù là việc ngốc trong mắt người khác, ta đã làm, thì không hối hận. Được mất tự tại lòng ta, thế nhân thấy ta ngu xuẩn, biết đâu ta còn cần phải cười thế nhân nhìn không thấu. Nhưng Phương Khinh Trần, ngươi thì sao? Ngươi cả đời tự phụ thông minh, nhưng trong mắt ta, ngươi và ta chẳng qua là năm mươi bước cười một trăm bước thôi. Ta coi ngươi là bạn, ta dám thản nhiên thừa nhận, cũng dám biểu đạt sự quan tâm của ta. Ngươi thì? Ngươi có dám thừa nhận, có dám nói rõ, ngươi kỳ thật hy vọng ta chiến thắng, hy vọng ta thành công, ngươi kỳ thật nguyện ý trợ giúp ta?”
Phương Khinh Trần chán nản: “Ta coi ngươi là bạn khi nào?”
Tần Húc Phi hừ một tiếng, chẳng thèm để ý, tự nói: “Mấy năm nay, ngươi luôn đóng cửa trong phủ, mỹ tửu tiêu dao, người khác đều nói đây là ngươi tiêu sái tự tại, nhưng ngươi thật dám đặt tay lên ngực nói một câu, ngươi chưa từng có tâm mượn rượu giải sầu không?”
Phương Khinh Trần sắc mặt lạnh tanh, tay chân đồng thời bắt đầu ngứa ngáy. Mà Tần Húc Phi căn bản chẳng để ý sắc mặt y, hoàn toàn bày ra tư thế lưu manh rận nhiều không ngứa. Dù sao đã đắc tội y, mà những lời này hiện tại không nói thì về sau căn bản chẳng còn cơ hội nói, thế thì còn lo khỉ gì?
“Những thuộc hạ ngày xưa của ngươi đó, quả thực kính yêu ngươi hệt như thần nhân ân nhân, nhưng ngươi luôn cố ý lãnh đạm xa lánh họ. Người ta tới cửa tìm ngươi, mười lần có chín lần, ngươi phải cự tuyệt không gặp. Ngươi thật sự là muốn buông tay để mọi người tự mình tôi luyện tiền đồ? Hay là… Ngươi căn bản không muốn đối mặt với loại yêu quý kính trọng này của người khác với ngươi.”
Phương Khinh Trần nghiến răng nghiến lợi. Y chưa từng muốn giết một người thế này, chưa từng có ai dám chỉ mũi giáo huấn y như thế. Nhưng cố tình họ Tần này… lại còn không phải là lần đầu tiên, giáo huấn y không kiêng nể gì như vậy!
“Ngươi dốc túi truyền thụ Triệu Vong Trần, ngươi giúp gã từng bước chín chắn thành tân quý triều đường, tay nắm đại quyền. Nhưng âm thầm, ngươi lại không hề thân cận gã, vì sao? Ngươi sợ hãi đệ tử duy nhất của ngươi, chậm rãi kiến lập tình cảm sâu nặng với ngươi, hay là ngươi cảm thấy, mình căn bản không xứng nhận được tình nghĩa chân tâm của bất cứ ai?”
Lực lượng vô cùng mạnh mẽ bắt đầu lặng yên lưu động trong cơ thể Phương Khinh Trần. Y từ từ gập duỗi mười ngón, lạnh lẽo nhìn Tần Húc Phi, họ Tần, ngươi đừng cho là ta không dám giết ngươi. Mọi sự tình đều có một hạn độ, cùng lắm thì đêm nay làm thịt ngươi, ngày mai cùng hơn mười vạn quân đội kia của ngươi đánh đến thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang. Cho dù Sở quốc sẽ dân chúng lầm than thì thế nào? Ngươi thật cho là ta sẽ quan tâm!
“Ta trải qua ngần ấy chiến sự tranh đấu, lại vẫn miễn cưỡng còn có thể tính là người tốt, cho nên ngươi nói ta ngu xuẩn? Vậy còn ngươi? Ngươi trải qua càng nhiều hơn ta. Mà ngươi rõ ràng không tính là một người xấu triệt để, lại chỉ sợ người khác coi ngươi là người tốt. Ngươi như vậy… không tính là ngu xuẩn?”
Tần Húc Phi đột nhiên lui về sau một bước. Một bước này, tư thái lui còn cực kỳ thong dong tiêu sái, lại đã âm thầm sử ra tất cả chân lực tu vi. Chỉ một bước, y đã rời khỏi vùng sát khí của Phương Khinh Trần bao phủ, toàn thân buông lỏng, thân mình lại nhảy lên, trong nháy mắt đã lui tới chỗ cửa viện, mỉm cười nhìn xa xa dưới ánh trăng, Phương Khinh Trần một tập bạch y cô tuyệt, đôi mắt tối tăm: “Ngươi rõ ràng muốn giết ta, rõ ràng cảm thấy nên giết ta, rõ ràng biết ta đã biết chuyện ngươi không muốn để người khác biết nhất, cuối cùng lại vẫn không giết ta. Ngươi cảm thấy ngươi rốt cuộc là người tốt hay là người xấu, rốt cuộc là thông minh hay là ngu xuẩn?”
Gió đêm mạnh mẽ, gào thét như tên, nháy mắt tập kích đến trước người, mà giờ khắc này, thân ảnh Tần Húc Phi lại đã ở ngoài vài thước. Y bay lên, thuận gió lướt nhanh, trong gió đêm người bay như tiên, lại vẫn không quên đem một chuỗi tiếng cười dài, xa xa truyền vào tai Phương Khinh Trần: “Ngươi đừng lừa mình dối người nói không kịp ra tay, hoặc là ta chạy quá nhanh gì đó? Phương Khinh Trần, nhân vật cỡ ngươi, lại không thể quyết đoán kịp thời, lập tức ra tay? Mặc kệ ngươi là niệm thương sinh, hay là nghĩ tình nghĩa, ngươi đã để ta chạy thoát! Thế là đủ để chứng minh lời ta nói!”
Y nói không khách khí, chân lại dùng khinh công đến tột cùng, chạy còn nhanh hơn thỏ, cơ hồ cả khí lực bú sữa cũng đã sử dụng.
Hà, thống khoái! Lời dồn nén trong lòng lâu lắm, lại vẫn không thể nói không tiện nói, hôm nay cuối cùng có thể không hề cố kỵ thống thống khoái khoái nói ra hết! Ôi, ngu xuẩn thì thế nào, tự do tùy ý không quản gì như vậy, thật là làm người khoái hoạt!
Trong lòng thống khoái, y cười dài không ngừng, nhưng chạy thì vẫn phải chạy cho mau. Y hiểu rõ mình đã chọc tức Phương Khinh Trần ra sao, vị kia tuy nói không phải là người xấu triệt để, xét cho cùng chẳng phải người tốt lành gì, nếu mình đi chậm một bước, sợ là y thật sự sẽ bất chấp tất cả, bổ qua đây làm thịt mình cho hả giận rồi nói sau.
Nghe tiếng cười hào sảng của Tần Húc Phi, Triệu Vong Trần vội vàng chạy đến hậu viện, lúc này đã bị biểu tình của Phương Khinh Trần dọa đơ.
Nhìn nhìn xung quanh bỗng dưng đại thụ đổ rạp, bàn ghế bát chén nát bấy khắp đất, cùng tảng đá lớn đã tan tành, lăn lóc trái phải này, cộng thêm trên mặt đất bằng không nứt ra một cái khe dài ngoằng, Triệu Vong Trần cũng nhịn không được âm thầm rùng mình.
Tần Húc Phi kia rốt cuộc đã nói gì, chọc giận sư phụ mọi sự không để ý này của mình đến mức chân khí mất khống chế, lấy vườn ra trút giận?
Lúc này, Triệu Vong Trần thật muốn giống như đám hạ nhân khác, lâm thời vờ mù vờ điếc, làm bộ như chẳng biết gì, đáng tiếc gã là một hảo đồ đệ hiếu thuận nghe lời xuất sắc, hành vi tất phải hợp thân phận.
Vì thế gã vẫn phải kiên trì đến cùng, tiến đến gần, thanh âm cũng hơi run:” Sư phụ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Phương Khinh Trần ánh mắt lạnh băng, chẳng hề nhìn gã, thanh âm xa xôi dường như từ chân trời truyền đến: “Ngươi còn nhớ khi chúng ta mới gặp không?”
Triệu Vong Trần thoáng ngẩn ra, mới nói: “Con cả đời cũng sẽ không quên.”
“Ngươi biết, lúc trước vì sao ta đặt cho ngươi là Vong Trần không?”
Phương Khinh Trần đầu cũng không quay lại, uể oải khoát tay: “Không việc gì, ta mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi đây. Trong viên này, cứ giao cho ngươi thu thập vậy.”
Không để ý đến đồ đệ ù ù cạc cạc phía sau, y tự mình cười nhẹ.
Cẩn thận Triệu Vong Trần một chút!
Tần Húc Phi ơi Tần Húc Phi. Nói ngươi ngu xuẩn, ngươi thật đúng là ngu xuẩn. Đã nhiều chuyện như vậy, trong lòng ngươi đều hiểu rõ, vậy ngươi cũng nên biết, khuyên bảo như thế không hề có ý nghĩa.
Triệu Vong Trần, gã lại có gì đáng để ta cẩn thận!
Phương Khinh Trần cúi đầu, nhìn tay mình.
Đôi tay này, có thể đoạn vàng tan sắt, xé phăng hổ báo, nhiều năm trước, đôi tay này còn từng xé toang chính ***g ngực y.
Mà hôm nay sau nhiều năm, đôi tay này, lại rốt cuộc vẫn không công đến tên ngu ngốc cả gan làm loạn đến mức dám xé phăng chân tướng kia.
Lúc phẫn nộ nhất, y cũng bất quá là lấy hoa cỏ đất đá trong vườn để trút giận mà thôi.
Nói trắng ra, ngu xuẩn là ai đây?
Rảo bước đến cửa phòng mình, với tay đóng cửa phòng, trong bóng tối, một mình chầm chậm ngồi xuống.
Vong Trần… Vong Trần!
Tất cả những người thân cận với y, liên quan đến y, nếu có thể buông y ra, quên mất y, phải chăng sẽ không có nhiều phiền não tai kiếp như vậy nữa?
Phương Khinh Trần, là mầm tai họa, là sao tai họa.
Chỉ là…
Trong bóng đêm, Phương Khinh Trần cười tự giễu.
Mọi người, mọi người, thuộc hạ của y, bằng hữu của y, người y từng yêu, người từng yêu y, nếu đều quên mất y, đều buông y ra, lại sẽ là kết quả gì.
Chỉ sợ Phương đại thiếu gia tự phụ lại tự luyến y đây, phải thẹn quá hóa giận, khuấy cả thiên hạ bay tứ tung, hỗn loạn kinh khủng, mới coi như hết giận nhỉ.
Phương Khinh Trần, trong xương cốt chính là người ích kỷ, tàn nhẫn, khắc bạc, lãnh khốc, mà lại còn tự luyến đến cực điểm như vậy. Y có thể xem thường chính mình, vì sao lại không chấp nhận được người khác xem nhẹ y?
Mà tên đần Tần Húc Phi kia, lại còn nói y là người tốt.
Tên đần Tần Húc Phi kia, lại phải nhắc nhở y đề phòng người khác.
Phương Khinh Trần cần phòng bị người nào?
Thiên hạ có người nào, có thể uy hiếp được y?
Y phải phòng, chỉ là tặc trong chính lòng y thôi.
Đêm nay, Phương Khinh Trần nhốt mình trong phòng, ngồi một mình hồi lâu, rốt cuộc không ngủ.
Tần Húc Phi im lặng quay về vương phủ, chưa hề thấy Liễu Hằng nghênh đón hỏi han như trong dự liệu, bèn hỏi hạ nhân bên cạnh: “Liễu tướng quân đâu?”
“Liễu tướng quân nói Vương gia đã đi tìm Phương hầu, thì nhất định có thể bàn ổn thỏa. Đêm cũng đã khuya, y không phiền nhiễu Vương gia thêm nữa, tự đi nghỉ ngơi rồi.”
Tần Húc Phi cười một tiếng, tiểu tử này, lòng tin lớn như vậy là từ đâu tới đây.
Cấp dưới đều đã tín nhiệm y, không cần phiền y lập tức cho hay nguyên do sự việc, y cũng liền thoải mái, sau khi sơ tẩy thay đồ, phất tay bảo hạ nhân lui đi, đóng cửa nẻo, lại không tức khắc nghỉ ngơi.
Y chậm rãi bước đến bên tường, đưa mắt nhìn một bức họa đi săn trên tường, ngơ ngẩn xuất thần một lúc.
Lúc này mới đưa tay, tháo bức họa kia xuống.
Sau họa đồ, lộ ra một bức họa đồ khác.
Giấy khá mỏng đã ố vàng. Trên giấy rải rác bao nhiêu vết sâu mọt rất nhỏ, ngay cả nét mực trên họa đồ, cũng đều không phải là đặc biệt rõ rệt.
Một bức họa, bị năm tháng đằng đẵng ăn mòn đến độ mất hẳn vẻ tươi tắn, lẳng lặng treo trong phòng ngủ của Nghị Chính vương Đại Sở quốc, lặng yên nấp sau bức họa đi săn, đã được ba tháng.
Trên tranh chỉ có một bạch y nam tử, đứng trên vách đá dựng đứng, hơi cúi đầu, nhìn dòng sông mênh mông kia cuồn cuộn chảy về đông.
Trăng treo giữa trời, người tại tuyệt phong, kinh đào hãi lãng, muôn vàn phong ba, đều bị y thong dong đạp dưới chân.
Rất nhiều rất nhiều năm trước, Yên thái tổ anh hùng cái thế, dùng một đời ngắn ngủi kia của y, để nhớ lại bằng hữu.
Y từng tìm diệu thủ bút mực khắp thiên hạ, muốn đem dung nhan vẻ mặt người đã mất kia, bảo tồn làm bạn. Thế mà cầu tìm cả đời, cuối cùng bị y giấu vào thâm cung, lại chỉ được một bức. Những bức họa còn lại, đều bị y đốt thành tro, nói là phong hoa thần thái vẽ không thành, chẳng cần lưu giữ đồ ngụy, khiến thế nhân xem nhẹ phong thái của người nọ.
Mà bức họa duy nhất làm cho y hơi vừa lòng, y cũng nói, vẫn chỉ được bảy phần dung nhan, ba phần thần vận của người nọ mà thôi.
Tần Húc Phi nhìn cố định họa đồ, chậm rãi chìa tay, dường như muốn nhẹ nhàng vỗ về thân ảnh cô tuyệt kia của người trong tranh một cái, rồi lại sợ giấy đã trải qua năm tháng quá dài lâu, không chịu nổi đụng chạm như vậy, ngón tay kia chung quy dừng lại giữa hư không.
Phương Khinh Trần… Phương Khinh Trần…
Ngươi là ai, ngươi là ai?
Sóng cả trong tranh, minh nguyệt trong tranh, tuyệt phong trên tranh, đều không bằng người nọ bạch y như tuyết, cô cao ngạo thế. Rõ ràng chỉ là một bóng nghiêng dưới trăng, nhưng phong nghi hoa thái kia, rõ rệt sôi nổi trên giấy. Rõ ràng dung nhan đã mờ ảo không thể phân biệt, nhưng y cứ phân phân minh minh biết rõ, người trong tranh này, chính là Phương Khinh Trần.
Cao thiên tuyệt bích, cô cao nhập vân, thanh không hàn nguyệt, cô tuyệt với đời, dòng sông cuồn cuộn, thờ ơ nhìn vạn năm biến ảo.
Người một tập bạch y, độc lập cao phong kia, khi đứng dưới ánh trăng sáng tỏ lạnh băng, trên sông nước băng hàn đó, bị gió đêm lạnh lẽo kia phất bay vạt áo, trong lòng đang nghĩ gì?
Đêm lạnh như thế, sóng gió như thế, gió mạnh như thế…
Nhân thế thê lương như vậy! Sao không thả người vào trời cao? Lặng yên quy về trăng sáng? Vì sao, y vẫn phải cô đơn ở lại giữa nhân thế như vậy?
Tần Húc Phi ngơ ngẩn nhìn họa đồ, không biết người trong tranh này, thật từng tiêu điều đứng dưới trăng trên sông như vậy, hay là họa sư thiên hạ, chẳng qua vẽ ra người cô đơn tuyệt nhiên mà đi trong lòng Yên thái tổ kia.
Y vẫn âm thầm cho thủ hạ tìm kiếm các bản đơn trong thiên hạ, các loại sử liệu truyện ký, họa đồ của các nhân vật truyền kỳ. Chính là tra mấy Phương Khinh Trần qua lại trong sách sử. Chỉ là sợ lộ dấu vết, cho nên cũng không nói rõ với thủ hạ, chỉ để mọi người đi tìm không mục đích mà thôi.
Chuyện Khánh quốc năm đó thật sự quá xa xôi, thiên hạ sát phạt, phân loạn không dứt. Cho dù có họa đồ, cũng không thể lưu đến hôm nay. Tìm tới tìm lui, trong các loại dã sử truyền thuyết, những bức tranh Phương Khinh Trần mọi người chỉ dựa vào chắc hẳn phải vậy mà vẽ ra, Tần Húc Phi cũng đều là vừa nhìn đã ném, chỉ có một bức này, tương truyền là bức họa Yên thái tổ nhiều năm giấu trong cung, về sau Yên quốc nhiều lần loạn ly, mới truyền ra ngoài cung, được Tần Húc Phi lén lút cất giấu trong phòng ngủ.
Tuy rằng không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh, đây thật sự là bức họa năm đó Yên thái tổ giấu, nhưng Tần Húc Phi lại bỗng dưng tin tưởng, khẳng định không thể sai.
Và không có bất kỳ lý do gì, nói người chỉ có một bóng nghiêng xa xôi trên tranh này chính là một dạng với Phương Khinh Trần hiện giờ, Tần Húc Phi lại kiên định tin tưởng, sự thật quá khó tin, ngay cả chính y cũng cảm thấy không thể tưởng nổi đó.
Sử sách lưu chuyển, ngàn năm luân hồi, thì ra, Phương Khinh Trần, ngươi vẫn đều đang nhìn.
Một đời lại một đời phản bội, một hồi lại một hồi gạt bỏ, một lần lại một lần cô tuyệt mà đi, một lượt lại một lượt lãnh tâm trả thù.
Nhẫn tâm là họ, hay là ngươi?
Vì sao, cho dù là đã biết được hết thảy, cho tới hôm nay, ta vẫn không cảm thấy, ngươi là một kẻ ác.
Tần Húc Phi lẳng lặng nhìn họa đồ, người trong tranh bạch y cô tuyệt, nghiêng đầu hờ hững nhìn trời, hồng trần bể dâu, thiên cổ biến ảo, chẳng kích nổi một chút gợn sóng giữa mi mắt y, cho nên cũng liền không thèm trả lời câu hỏi của thế tục phàm nhân này chăng.
Phương Khinh Trần, ngươi là ai, ngươi là ai?
Đêm nay, Tần Húc Phi cầm đèn, nhìn bức tranh vĩnh viễn sẽ không trả lời y đó, trắng đêm, chưa từng ngủ.