[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 173: Tiễn quân ngàn dặm



Phương Khinh Trần vào triều sớm.

Phương Khinh Trần vẫn đóng cửa không ra, vẻ như không hỏi quốc sự, lại phá lệ vào triều sớm.

Người luyện võ, một đêm không ngủ cũng sẽ không đến mức lộ ra vẻ mệt mỏi. Phương Khinh Trần và Tần Húc Phi hai người trên triều đường bốn mắt nhìn nhau, ẩn ẩn vẫn có chút hương vị bão táp dâng trào, chỉ là rốt cuộc không chân chính phát tác ra.

Kỳ thật triều hội chỉ là một sự tỏ thái độ, một hình thức mà thôi. Về đại sự Tần Húc Phi muốn dẫn tất cả Tần quân rút khỏi Sở quốc, họ không hề chính thức tuyên bố trên triều, mà là sau khi tan triều, đồng loạt tập trung các nhân vật phái thực lực liên quan trong triều ở thiên điện, trước mặt tiểu Hoàng đế, nhất nhất giải thích rõ ràng.

Những người tham dự mật hội, có quá nửa sớm là trong lòng biết rõ, những người khác, tuy thấy kinh ngạc, nhưng có Tần Húc Phi và Phương Khinh Trần hai người đồng thời áp trận, lại thêm mọi người đều cảm thấy thế lực Tần quốc rút khỏi Sở quốc là một chuyện tốt, cũng vẫn nhất trí ủng hộ. Mà ngay cả tiểu Hoàng đế cũng có chút hưng phấn ẩn ẩn.

Sau mật hội, song phương đồng thời bận đến người ngã ngựa đổ, tiến hành hoạt động cho Tần quân rời Sở. Các thành các bộ, người Tần cùng tìm kế, mượn danh nghĩa thay quân nọ kia mà rút khỏi, giao nhận quan chức chính vụ với người Sở. Người Sở vừa luống cuống nhận các loại ưu đãi từ trên trời rớt xuống này, vừa theo mệnh lệnh cấp trên, mồ hôi như mưa mà điều động vật tư cho Tần Húc Phi.

Cao tầng biết chuyện đã được thiết lệnh của Phương Khinh Trần, kín miệng như bưng với phía dưới. Người bên dưới mạnh ai nấy làm, bận bịu làm việc, mặc dù có điều nghi hoặc, trong lúc nhất thời lại phần lớn không thể hiểu được là vì cớ gì.

Hành tung của đại quân, tất nhiên là không thể hoàn toàn giấu tai mắt người. Song khi Sở quốc đại loạn, ngọc đá đều cháy, gián điệp các quốc vốn thâm nhập tại Sở cũng không thể may mắn thoát khỏi. Những người ngụy trang thành người Sở bình thường này, tất nhiên là cũng giống người Sở bình thường, thương vong vô số. Để tránh tổn thất không cần thiết, trừ số ít cốt cán lưu làm mầm mống, những người sống sót trong số gián điệp phần lớn đều rút khỏi.

Sở quốc sau loạn lại là suy nhược lâu ngày, đất cằn ngàn dặm, không có béo bở gì để mò, trong thời gian ngắn cũng vô lực uy hiếp nước khác. Bởi vậy các quốc đều không quá để tâm đến địa bàn này. Trừ Tần quốc, đều không thể hạ khí lực lớn, một lần nữa khôi phục hoàn thiện hệ thống tình báo ban đầu.

Hiện tại thám tử các quốc cắm ở Sở quốc, tất nhiên là nhân thủ không đủ, tin tức truyền lại cũng không đủ linh thông. Tầm mắt chỉ có thể vây trong một vùng, mà không thể kịp thời tra biết đại cục Sở quốc.

Người Tần thành Giáp nói phải thay quân đến thành Ất, Tần binh thành Ất nói phải đến thành Bính giao tiếp… Trong lúc lộn xộn, các bộ Tần quân bắt đầu lưu động, chẳng biết đi đâu đó, lại như từng viên trân châu, im lặng phân tán từ kinh thành Sở quốc hội tụ lên đường biên cảnh Tần quốc, chỉ chờ đợi người xuất phát từ kinh thành, nhặt một đầu dây, xâu chuỗi một đường biên, chính là hoàn mỹ vô khuyết.

Nhóm nhân mã, binh khí, ngựa, khí giới chiến đấu cỡ lớn đầu tiên Tần Húc Phi có thể mang đi, cùng với tiếp tế quân nhu khác, toàn bộ bí mật đúng chỗ, chỉ cần tám ngày. So với kế hoạch của Tần Húc Phi ban đầu, còn sớm hai ngày. Động tác như vậy, trung gian có chút cọ xát, xung đột nhỏ, tất nhiên là không thể tránh khỏi. Bất quá có Tần Húc Phi và Phương Khinh Trần hai người này toàn lực nắm giữ phối hợp, những sóng gió vặt đó, tất nhiên là đều im lặng bình ổn.

Thà làm chó thái bình, chớ làm người loạn thế.

Mấy năm loạn thế, bách nghiệp suy thoái. Đô thành Sở quốc nguyên khí chưa phục, náo nhiệt tất nhiên là kém xa Yên kinh.

Tà dương ngả về tây, trăng sáng mọc lên phương đông. Tại Yên kinh, lúc này đang là chợ đêm phồn hoa, đường phố huyên náo, chưa đến lúc đêm khuya người mệt. Mà trong Sở kinh, lại đã là một phiến tiêu điều, vạn nhà yên giấc.

Kinh thành Sở Tần cùng trị này, buổi tối vẫn đang phải giới nghiêm.

Giữa bóng đêm, phố dài vắng vẻ. Cuối phố, cửa thành bắc nặng nề lặng yên mở ra, sau cửa thành, quan đạo đá xanh thông đến biên cảnh phương bắc, dưới ánh trăng, lạnh lẽo tĩnh mịch trải dài ra phương xa.

Tần Húc Phi mặc y phục bình thường, quất ngựa đi. Phía sau y, các tướng lĩnh đồng hành cũng cùng một kiểu, ăn mặc rất không gây chú ý. Mà phía sau các tướng lĩnh này, lại là một đoàn người tiễn đưa.

Trừ các huynh đệ Liễu Hằng đóng giữ, các quan viên trọng yếu của Sở quốc, vô luận là xuất phát từ khách khí hay lễ phép, phần lớn cũng hy sinh giấc ngủ, đến tiễn đưa họ. Tiểu Hoàng đế không tiện ra cung, nhưng cũng phái tổng quản thái giám đến tỏ vẻ một chút.

Đương nhiên, Phương Khinh Trần không hề đến.

Thay mặt Phương Khinh Trần là Triệu Vong Trần. Ánh mắt Tần Húc Phi nhàn nhạt quét trên người Triệu Vong Trần một thoáng. Phương Khinh Trần tất nhiên là không rảnh dặn dò đồ đệ đến tiễn đưa. Triệu Vong Trần lại ở chỗ này, rõ ràng là tự mình tâm tư kỹ càng, thái độ xử sự không chịu có mảy may sai lầm, cho nên chủ động đến đây.

Trái lại Liễu Hằng bên cạnh cười khẽ: “Phương hầu tính tình quả thật cổ quái, dù là mấy năm nay minh tranh ám đấu như thế nào, cũng nên có chút tình cảm chứ, hôm nay từ biệt, chẳng biết về sau có còn ngày gặp lại không, y lại thật là quá tuyệt quyết.”

“Quên đi, người kia có lúc nào từng nói lễ phép với ta.” Tần Húc Phi cười nhàn nhạt.

Phương Khinh Trần không đến tiễn y, vốn là chuyện trong dự kiến, cho nên y trái lại không hề có cảm giác thất vọng gì.

Quanh năm các thủ một phương, vừa thoáng tụ, lại là ly biệt. Tần Húc Phi chỉ ngưng mắt nhìn Liễu Hằng, hạ giọng nói: “Chuyện về sau, sẽ phải dựa vào ngươi hết. Ta dẫn *** nhuệ rời đi, trong người Sở quốc, khó tránh khỏi sẽ có mấy kẻ ánh mắt nông cạn, tìm ngươi gây chuyện. Ngươi không thiếu được phải chịu rất nhiều hạnh họe bực bội.”

Liễu Hằng mỉm cười: “Ở phương nam cũng không phải người người đều khách khách khí khí với chúng ta, hai năm nay, công phu nén giận, ta sớm đã luyện ra. Có thể nhịn ta đều nhịn, nhịn không được ta sẽ kêu khóc đi tìm vị Phương đại hầu gia kia làm chủ. Người kia lễ phép không nói lắm, nhưng đạo lý thì vẫn chịu nói. Tóm lại ngài cứ yên tâm, không quá một tháng, ta nhất định có thể lên đường đi hội hợp với ngài.”

Tần Húc Phi gật đầu. Hai người sinh tử chi giao, chân thành đối đãi, dù gánh vác đều là trọng trách cực nặng nề, nhưng lòng tin với nhau lại chưa từng dao động, mấy lời dặn dò bảo trọng cẩn thận nọ kia vô nghĩa, tất nhiên là có thể miễn. Huống chi, chung quanh còn bao nhiêu người Sở đang nhìn như thế, họ công nhiên thấp giọng rì rầm, chung quy cũng không thích hợp.

Bởi vậy, hai người nhìn nhau cười, liền tách ngựa ra, đều tự đi hỏi han tán chuyện với tướng lĩnh quan viên Sở quốc liên can lần sau cùng, nói mấy lời lễ phép thừa thãi.

Tần Húc Phi đối đáp với người khác vài câu. Chần chừ một thoáng, cuối cùng kéo ngựa đến cạnh Triệu Vong Trần, thấp giọng hỏi: “Sư phụ ngươi vẫn đang uống rượu trong phủ?”

Triệu Vong Trần cung kính nói: “Sư phụ đã nhiều ngày không uống rượu. Sáng sớm hôm nay y đã ra khỏi phủ, lại không hề vào cung, cũng không tìm Vương gia cáo biệt, ta cũng chẳng biết sư phụ đã đi đâu.”

Đối với tâm tư của Phương Khinh Trần, Tần Húc Phi cũng thấy khó mà nắm chắc, thế là lười đoán xem y đã đi đâu. Chỉ là nghe Triệu Vong Trần nói Phương Khinh Trần nhiều ngày không uống rượu, trái lại khiến y thoáng động lòng, không khỏi cười khe khẽ, nghĩ nghĩ, mới nói: “Sư phụ ngươi đối đãi ngươi tuy không ôn nhu thân thiết lắm, nói cho cùng cũng không tệ, tương lai ngươi đừng cô phụ y.”

Triệu Vong Trần hơi ngạc nhiên nhìn Tần Húc Phi, như là cảm thấy ngữ khí của y cực quái dị: “Vương gia, sư phụ với ta có ơn tái tạo, ta một khắc cũng không dám quên, Vương gia lời này, từ đâu mà nói?”

Tần Húc Phi cười khổ. Ôi, chẳng lẽ y còn có thể túm áo tiểu tử này, xách gã lên, lớn tiếng cảnh cáo, lai lịch của tiểu tử ngươi, cùng rất nhiều hành vi không thể để người thấy, ta đều biết tất, cho nên ngươi về sau thành thật chút cho ta?

Được rồi. Nếu y thật dám nhiều chuyện như vậy, cho dù dẫn quân đội đi rồi, Phương Khinh Trần cũng sẽ dẫn người truy sát y.

“Sư phụ ngươi và ta làm kình địch đối thủ ngần ấy năm, nhưng ta luôn luôn kính trọng y. Người kia… Người kia tính tình hơi quái, người khác tốt với y một phần, y sẽ báo đáp mười phần, nhưng người khác nếu phụ y một phần, y cũng có thể hồi báo gấp trăm lần.”

Tần Húc Phi bụng mắng mình nhiều chuyện, một mặt lại vẫn cố gắng lần cuối cùng, hiệu quả khẳng định không lớn: “Ngươi có thể vào sư môn, được y chỉ điểm, có thể có thành tích hôm nay, là may mắn, cũng là tạo hóa, ngươi phải quý trọng cho đàng hoàng.”

Triệu Vong Trần ánh mắt thâm sâu nhìn Tần Húc Phi, từ từ nói: “Tại hạ ngu muội, không hiểu thâm ý của Vương gia lắm, xin Vương gia nói rõ?”

Tần Húc Phi lắc đầu, y đã không thể nói nhiều hơn. Lời này có thể nghe vào hay không, chỉ có thể xem chấp niệm trong lòng thiếu niên này sâu chừng nào.

Nói trắng ra, loại quái vật Phương Khinh Trần đó, chẳng lẽ thật sự cần mình lo lắng thay sao? Ngay cả bản thân y cũng không hề thật sự cho rằng, Triệu Vong Trần có thể có uy hiếp thực chất gì với Phương Khinh Trần, chỉ là… không muốn người kia một lần nữa bị cô phụ, chỉ thế mà thôi.

Y không nói nữa, tự giục ngựa mấy bước, nhàn nhã tán gẫu với tướng lĩnh phía trước.

Triệu Vong Trần ánh mắt sâu thẳm yên lặng nhìn y, nhưng rốt cuộc cũng không giục ngựa đến truy hỏi nữa.

Cửa thành đã tới, Tần Húc Phi dừng ngựa quay lại, chắp tay với mọi người: “Mọi người tiễn ta đến đây, ta đã sâu sắc cảm nhận hậu ý. Những hư lễ này thôi cũng không cần quá chú trọng, dừng lại từ đây đi.”

Các tướng lĩnh Tần quốc đóng lại, không hề chịu biểu hiện ra vẻ gì là không nỡ, lập tức ghìm ngựa dừng bước. Các quan viên Sở quốc, lại vẫn khách khí mấy câu rằng nhất định phải tiễn thêm mấy dặm, nhưng Tần Húc Phi căn bản không cho mọi người có cơ hội nói hết lời, ở trên ngựa thi lễ, quay ngựa nhẹ nhàng đánh một roi, cả người lẫn ngựa sao băng chớp giật phi ra cửa thành. Hơn mười tướng lĩnh Tần quân theo sát sau đó, gào thét lao đi băng băng, chỉ còn bụi mù do vó ngựa tung lên, hồi lâu chưa lắng.

Dễ dàng, không có nửa phần lưu luyến không nỡ. Tần Húc Phi rời khỏi đô thành một quốc y từng nắm giữ nhiều năm, rời khỏi thành trì để lại địch nhân lớn nhất, cùng bằng hữu tốt nhất, lao đến trú quân ngoài thành, lao đến chiến trường xa tít ở Tần quốc kia, lao đến tương lai sinh tử không biết kia.

Phương bắc kinh thành, trên đỉnh ngọn núi nhìn xuống kinh thành, đón gió đêm, Phương Khinh Trần đã lẳng lặng đứng yên rất lâu.

Đứng ở nơi cao nhất này, trong ngoài kinh thành, đều nhìn thấy không sót gì. Ánh mắt y, từng lưu luyến qua lại trên hoàng cung, cũng từng xa xa nhìn phương hướng Đại Tần trú quân ngoài thành. Nhưng mà càng nhiều thời điểm, y kỳ thật chỉ tẻ ngắt không mục đích, nhìn kinh thành lành lạnh đang giới nghiêm kia, và cả non sông đại địa tịch tịch trầm trầm ngoài kinh thành.

Vầng trăng khuyết cô độc sau lưng, ánh bào trắng như tuyết cũng trở nên cô đơn đìu hiu. Y bỗng dưng buồn bực, đưa tay lấy một bầu rượu nhỏ từ trên lưng, đưa đến gần bên môi định uống, rồi lại không dưng nhướng mày, buồn bực trở tay, dốc hết mỹ tửu thuần hương kia xuống đất.

Mượn rượu giải sầu?

Tần Húc Phi… Ngươi thật sự dám nói?

Phương Khinh Trần im lặng nghiến răng, ánh mắt căm hận, trong lòng lại âm thầm khen một tiếng rằng mình quả nhiên lòng dạ rộng rãi, cuối cùng lại vẫn để tên này hoàn hoàn chỉnh chỉnh rời đi như thế.

Y chú mục nhìn phương hướng cửa thành. Cự ly quá xa, ngay cả với thị lực của y, muốn phân biệt mấy chục con kiến nhỏ xíu kia, khả năng cũng không cao. Mà doanh địa Tần quân phương xa, tuy rằng cũng trong tầm mắt, nhưng đêm quá khuya, cho dù lúc đại quân xuất phát, chỉ sợ cả bụi mù y cũng không nhìn rõ.

Y cũng chẳng biết mình rốt cuộc có tính là tận mắt nhìn người nọ rời đi hay không. Bất quá, điều này vốn không hề quan trọng.

Phương Khinh Trần thở dài một tiếng, lắc đầu.

Hết thảy, đều đã qua đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.