Trời cao đất rộng, núi thẳm rừng rậm. Yên Lẫm và Dung Khiêm cưỡi ngựa đồng hành.
Chỗ gió thổi đến, chỉ nghe tiếng lá cây, tiếng chim thú côn trùng kêu vang, bốn phía chẳng còn bóng người nào nữa.
Chỉ có hai người họ, hai con ngựa, vẫn làm bạn tiến bước.
Rất lâu, Yên Lẫm mới nói khe khẽ: “Dung tướng, ngươi sẽ mãi ở bên cạnh ta, trông ta, không cho ta có cơ hội phạm sai bị lừa trên đại sự, phải không?”
Dung Khiêm mỉm cười, cũng nhẹ giọng nói: “Nếu ngươi vẫn không chê ta quá đa sự.”
Yên Lẫm mắt sáng rỡ nhìn y một cái, muốn nói gì đó rồi lại thôi, chỉ bỗng dưng cười rộ, vẻ mặt thoáng thong thả xuất thần. Khó được gặp phải vài con hươu đang nghênh ngang đi qua trước mặt, y lại như đều không nhìn thấy.
Dung Khiêm ở bên nhìn mà buồn cười: “Hoàng thượng, thời gian không còn sớm. Ngươi thật sự định chỉ xách hai con thỏ hồi cung, cho các phi tử tán thưởng phong công vĩ nghiệp của ngươi?”
Yên Lẫm đỏ mặt, vội vàng làm ra vẻ nổi giận đùng đùng giục ngựa về phía trước, vừa thập phần khoa trương nhìn đông ngó tây, miệng vừa căm hận nói: “Ta không tin, hôm nay không bắn hai con báo ba con gấu thì ta sẽ không hồi cung!”
Hử, hai con báo ba con gấu? Đừng nói hiện tại trong trường săn không có, ngay cả trong mấy cái ***g chuyên nhốt mãnh thú của ty hành liệp kia, chẳng biết có số này không nữa?
Dung Khiêm trong lòng âm thầm buồn cười. Nếu tất cả lời hứa đều nhất định phải thực hiện, Hoàng thượng miệng vàng răng ngọc của chúng ta chỉ đành ở trường săn này săn đến sang năm rồi lại nói.
Y trong bụng chờ xem náo nhiệt, trên mặt chỉ cười mỉm nói: “Được, ta sẽ ở đây phất cờ hò reo, nhìn Hoàng thượng đại hiển thần uy.”
“Dung tướng ngươi thật sự đừng xem thường ta. Đừng quên, ta là ngươi dạy ra, tuy không dám nói là cao thủ gì, đối phó mấy con mãnh thú vẫn không thành vấn đề. Nhớ lúc nhỏ, ngươi dẫn ta đi săn, mới một canh giờ đã săn được…”
Yên Lẫm vốn nhớ lại chuyện xưa, vẻ mặt tươi cười, mới nói được một nửa lại bỗng nhiên im bặt, chỉ im lặng cúi đầu, hai tay vô ý thức vuốt ngựa. Ánh mắt không dám càng không nỡ nhìn Dung Khiêm nữa, chỉ sợ vừa ngước mắt là sẽ thấy tay áo phấp phới trong gió mạnh, không có chỗ dựa kia.
Cho tới nay, luôn nỗ lực đừng biểu hiện ra quá nhiều để ý, cho tới nay, luôn liều mạng yêu cầu mình coi như người kia không tàn tật, chỉ sợ một chút thương xót không nỡ, đều sẽ khiến người nọ đau buồn khó kham.
Thế nhưng, cứ luôn trong lúc không chú ý, lòng liền đau buốt thấu xương, dùng hết tất cả tự chủ, cũng chẳng thể vờ vô sự nữa.
Đôi tay từng vĩnh viễn che chở y kia, không thể một tay cầm trái cây, một tay chậm rãi bổ quả gọt vỏ, lại bỏ vào tay y nữa.
Không thể nhẹ nhàng tung một kiện y sam, kèm một chút ý cười, nhu hòa khoác lên người y nữa.
Thậm chí không thể vì y mà đốt một ngọn nến trong bóng đêm, che chở ánh sáng nhỏ nhoi kia đừng bị gió thổi tắt…
Từng li từng tí, tất cả những chi tiết vụn vặt đều là bất tiện, đều là thiếu hụt, đều là tiếc nuối, đều là buồn bã.
Mà hôm nay, người từng phong quang vô hạn, tiễn pháp như thần trên trường săn kia, hiện giờ lại chỉ có thể thúc ngựa chậm rì rì, khoanh tay đứng nhìn người khác diễu võ dương oai, tận hứng săn bắn…
Yên Lẫm âm thầm cắn răng, bỗng nhiên cảm thấy mình thật vô tâm vô phế. Trước đó, lại chưa từng ý thức được, đuổi hươu săn bắn trước mặt Dung Khiêm như vậy, là một chuyện tàn nhẫn biết mấy.
Dung tướng thuần túy là vì giải ưu cho y, mới đề nghị đi săn, nhưng lúc ấy sao y lại chỉ nghĩ đến mình có thể thống khoái chơi một chút, mình có thể cùng Dung tướng sóng vai phóng ngựa mà hưng phấn thoải mái, lại hoàn toàn quên mất với Dung tướng chỉ còn một tay mà nói, săn bắn là sẽ đau đớn nhường nào?
Chỉ vừa thấy biểu tình của y, Dung Khiêm liền có nỗi kích động muốn trợn trắng mắt kiêm đưa tay cốc đầu y, đầu óc tiểu hài tử này làm sao lớn thế? Đang yên đang lành lại bắt đầu rúc vào sừng trâu.
Ôi, đáng tiếc, hài tử lớn rồi, không thể đánh cũng không tiện mắng.
Dung Khiêm oán trách trong lòng, vừa chìa tay chậm rãi cầm cung tên treo trên ngựa lên. Vốn thứ này thuần là dùng bài trí. Y vốn sớm chắc chắn mình không cần bắn tên, chỉ cần xem náo nhiệt là được, nhưng ai biết tên này lại thích nghĩ ngợi lung tung như vậy.
Ôi, chỉ từ kinh thành khoái mã đến trường săn, y đã mệt đến mức hông mỏi lưng đau chân thì rút gân, bây giờ còn phải nỗ lực biểu hiện ta đây hùng phong không kém năm đó, ôi, lúc đó trong đầu ta căn cân nào nối sai thế, lại chủ động đề nghị đi săn?
Trong lòng y thầm kêu khổ, chậm rãi dùng tay áo phải cuốn chặt chẽ cung, tay trái bằng lực cánh tay hiện có thử kéo một chút, hừ, không ngoài sở liệu, kéo không ra…
Ôi, may mà đây vẫn là loại cung nhất thạch nhẹ nhất thuần túy bày cho đẹp mắt!
Trong lòng Dung Khiêm than thở một tiếng, miệng lại cười sang sảng: “Hoàng thượng, ngươi đã nói là đệ tử thân truyền của ta, coi hiện giờ đã được mấy phần bổn sự của ta.”
Yên Lẫm đang cúi đầu ảo não nghe vậy chợt ngẩn người ngẩng đầu, đã thấy Dung Khiêm thong thả giơ tay giương cung, y cư nhiên chỉ dùng phần tay áo từ khuỷu tay phải trở xuống buộc chặt cần cung, cố định cung thủ, tay trái từ từ kéo cung, lúc này ngựa của hai người vẫn đang lao đi, Dung Khiêm không hề cố gắng làm cho thân thể bình ổn hơn, thậm chí dường như chẳng hề có động tác ngắm, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng buông tay, trường tiễn như gió táp điện xẹt bắn về phương xa.
Yên Lẫm lại chỉ ngơ ngác nhìn mặt mày Dung Khiêm dưới ánh dương phát sáng rực rỡ, chỉ cảm thấy tư thế giương cung thong dong như vậy, hào quang chói mắt đến mức khiến người gần như không dám nhìn thẳng.
Xa xa, phảng phất nghe một tiếng chim kêu, lại dường như có tiếng thứ gì đó từ không trung rơi xuống đất. Song y không ngẩng đầu nhìn quanh tìm kiếm con mồi bị bắn trúng, chỉ ngơ ngẩn nhìn Dung Khiêm như mê muội.
Đây là Dung Khiêm, đây mới là Dung Khiêm!
Là Dung Khiêm mặc kệ thân tàn tật ra sao, cũng chưa bao giờ lấy làm hổ thẹn, tự ti tự bi.
Hai tay kiện toàn thì thế nào? Người kiện toàn nào, sáng rọi được bằng một nửa y!
Chuyện có thể làm, y sẽ luôn tận lực mà làm, tuyệt không có ý hối tiếc tự thương, tự ngộ cả đời, chuyện không thể làm được, y có thể thong thong dong dong, không chút để ý mà nhận sự trợ giúp của người khác, tư thái tiêu sái, vẻ mặt tự tại, vô luận người thi người nhận, lại có thể có bao nhiêu người còn dư lực đi chú ý tàn tật của y.
Người như vậy, há lại có thể lấy tàn tật để nhìn, mà thương xót đau buồn vì người tàn tật, cũng ngu xuẩn vụng về biểu đạt loại tình cảm nông cạn này ra, chẳng qua là loại người ngu xuẩn như mình, căn bản không thể hiểu lòng dạ và chí tiết của y mà thôi.
Chỉ là, Dung tướng, Dung tướng… Dù ngươi không để ý, ta cũng không thể không để ý. Dù ngươi không lấy tàn tật làm khổ, ta lại vĩnh viễn không thể quên, năm đó là ta hạ lệnh…
Trong lòng y cảm hoài một trận, đau xót một trận, vui mừng một trận, lại kính yêu một trận, thật là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cuối cùng lại chỉ đưa mắt cười sang sảng. Trong lòng đã thầm hạ quyết tâm, cho dù một đời canh cánh, một kiếp hổ thẹn, cũng không thể lộ ra vẻ nữa.
Sự phiền não đau khổ của y, sẽ chỉ càng tăng thêm gánh nặng cho Dung tướng thôi. Dựa vào cái gì mà y mệt Dung tướng đến nước này, lại vẫn bắt Dung tướng vì y mà nhọc lòng khuyên giải. Cho nên y chỉ vui vẻ nói: “Dung tướng anh phong, không kém năm đó đâu.”
Yên Lẫm nơi này lòng đầy kính nể, nhưng y nào hay, Dung Khiêm là có khổ tự mình biết thôi. Cây cung nhẹ kia chỉ dám dùng để bắn chim sẻ ở gần, đừng nói là mãnh thú, ngay cả một con thỏ cũng sợ lực đạo không đủ, một tên bắn ra không chết thì quá là mất mặt, còn tự dưng bại lộ sự thật.
Dù là như vậy, Dung Khiêm sau khi thả cung tên, tay trái ẩn vào trong tay áo, liền một mực run rẩy kịch liệt.
Không phải bản thân y đau đến run rẩy, mà là ngón tay hoàn toàn không chịu ý chí khống chế, tự nhiên run rẩy dữ dội.
Không phải y không có lực lượng, mà là thân thể này đã không thể chịu đựng bất cứ lực lượng hơi mạnh nào. Cho dù chẳng qua là kéo một cây cung nhẹ nhất thạch, lực cánh tay ngón tay này, vẫn khiến cả tay trái đau thấu xương cốt. Nhất là năm ngón tay, cơ hồ đã không phải của bản thân y, chỉ một mực không chịu khống chế mà run rẩy như thế.
May mà là Dung Khiêm loại quái vật Tiểu Lâu có thể không coi đau đớn trên thân thể là gì này, âm thầm đau thành như vậy, vẻ mặt lại vẫn thản nhiên thong dong: “Ta vẫn muốn coi, Hoàng thượng rốt cuộc đã học mấy phần bổn sự của ta.”
Yên Lẫm chấn tác *** thần, cười nói: “Được! Dung tướng ngươi cứ lau mắt mà chờ đi! Ta chung quy không đến mức khiến sư phụ ngươi quá mất mặt!”
Y quát to một tiếng, hai chân kẹp ngựa, lập tức giục ngựa lao băng băng, hai tay nhanh chóng lắp cung tên, ánh mắt như điện tìm kiếm chung quanh, chỉ ngóng trông mục tiêu nào mau mau chui ra, y được tức khắc ra tay.
Thấy trên mặt Yên Lẫm đã mất hết khí âm trầm, lại khôi phục sức sống nhiệt huyết, Dung Khiêm lúc này mới thở phào, mỉm cười giục ngựa, không xa không gần theo sát phía sau Yên Lẫm.
Tay trái vẫn đang đau buốt, trong lòng không khỏi oán trách, ôi, bằng cái gì mà tiểu hài cũng lớn như thế rồi, y vẫn phải nơi chốn phí công lo lắng cho nó? Là mình mệnh quá lao lực, hay là tên này quá không để người bớt lo?
Chỉ là bụng oán trách quy về oán trách, mắt nhìn thân ảnh đón gió lao băng băng phía trước, nét mỉm cười bên môi y cuối cùng vẫn càng lúc càng nhu hòa ấm áp.
Yên Lẫm trái lại toàn tâm toàn ý muốn nỗ lực biểu hiện trước mặt Dung Khiêm. Thế nhưng vận khí không tốt, dọc đường vẫn chưa gặp mãnh thú gì, chẳng qua lại bắn ba con thỏ nhép, hai con mèo con, cộng thêm bốn con dê, hai con hươu mà thôi. Từng chậu nước lạnh hắt xuống, tâm hừng hực thế nào nữa cũng không chịu nổi.
Đến cuối cùng Yên Lẫm chẳng còn cả nhiệt tình rút tên. Bắn trúng cũng không đi lấy con mồi, chỉ buồn bực đi một mạch về phía trước, cố gắng tìm kiếm mãnh thú nên xuất hiện, lại cố tình không thu hoạch được gì, dần dần thấp thỏm nôn nóng, lại nghe Dung Khiêm bên cạnh khẽ “Ồ” một tiếng.
Yên Lẫm ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn, lại thấy Dung Khiêm đang ngưng mắt nhìn một nơi phía trước, y nhìn theo ánh mắt Dung Khiêm, chỉ thấy giữa một dải cỏ cây xanh biếc, một con hồ ly màu trắng đang dùng ánh mắt “hồ nghi”, xa xa nhìn bên này.
Hồ ly kia toàn thân trắng như tuyết, làm người ta vừa nhìn đã thích. Ngay cả Yên Lẫm cũng bất giác thấp giọng nói: “Đẹp thật.”
“Đúng vậy… Rất đẹp… Hồ ly…” Trong thanh âm của Dung Khiêm có chút ý cười không nói nên lời, lại nhớ tới Phương Khinh Trần tự luyến giảo hoạt, cũng ngày ngày mặc một thân màu trắng, bị họ cả ngày gọi là hồ ly kia.
Yên Lẫm đâu biết liên tưởng của Dung Khiêm, Dung Khiêm đã thích, y tự nhiên chẳng để ý hồ ly có phải mãnh thú y muốn tìm không. Lập tức lấy tốc độ cực nhanh giương cung cài tên, không đợi Dung Khiêm có cơ hội mở miệng ngăn trở, y đã bắn một tên.
Ai ngờ hồ ly kia nhìn thì im lặng nằm giữa bụi cỏ không hề nhúc nhích, lại thập phần nhẹ nhàng mau lẹ, lúc này như biết nguy hiểm, nhảy vọt qua bên cạnh, mũi tên nhọn như điện kia liền sượt qua lông.
Đây cũng là Yên Lẫm thật sự quá tham. Luận võ công, tuy y không phải cao thủ, công phu kỵ xạ lại thật sự không tồi. Bình thường săn bắn, tuy không phải bách phát bách trúng, mười phát trúng chín cũng có thể. Chỉ là giờ này, thích bộ lông trắng như tuyết cực kỳ đẹp của hồ ly kia, có tâm bắn cho Dung Khiêm làm khăn quàng cổ, rất sợ bị thương da lông hồ ly, cho nên chỉ bắn mắt hồ ly.
Săn bắn chỉ bắn mắt vật kiểu này, chính là phương thức xạ thủ cao nhất mới lựa chọn, bổn sự của Yên Lẫm còn chưa đến bước này. Chỉ bắn mắt mà không bắn thân, mục tiêu liền nhỏ đi nhiều, nếu hồ ly động tác linh hoạt, trốn đi tự nhiên cũng dễ dàng hơn nhiều.
Một tên bắn không trúng, hồ ly nọ hoảng sợ, quay người lao thẳng vào giữa khoảng rừng rậm kia mà trốn.
Yên Lẫm khẩn trương, giục ngựa điên cuồng đuổi theo, vừa đuổi vừa giương cung trên khoái mã, mấy phiên muốn bắn lại mấy phiên do dự, bắn hồ từ phía sau, cho dù bắn trúng, bộ lông kia cũng có lỗ hổng, không hoàn mỹ nữa.
Trong lòng đã muốn tặng cho Dung Khiêm, tự nhiên nên là tốt nhất, đâu chịu để con mồi cuối cùng không hoàn mỹ. Bởi vậy sau cùng vẫn cắn răng buông cung, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm hồ ly lao trốn không ngừng, toàn tâm toàn ý muốn đuổi kịp, thật sự không xong thì trắc trở thêm chút nữa bắt sống cũng tốt.
Tuy biết rõ Dung Khiêm ở ngay bên cạnh, hồ ly này sợ là có thể lập tức bắt được, nhưng thủy chung không chịu mở miệng gọi Dung Khiêm giúp, đầy lòng chỉ muốn đắc thủ bằng bổn sự của mình, lại đưa cho Dung Khiêm, mới là một phần tâm ý, mới tính là một phần lễ vật, đâu chịu bảo Dung Khiêm làm hộ.
Lúc này, y đâu còn nhớ được ý định ban đầu là muốn tìm dã thú để săn, lúc này đầy lòng khắp mắt, đều chỉ còn lại con hồ ly nho nhỏ này. Nhưng y không biết, ngay tại thời điểm y hết sức chuyên chú muốn săn hồ, Dung Khiêm y tưởng vẫn đi theo phía sau, lại không hề đến cùng.
Nháy mắt vòng qua một eo núi, xung quanh cây cối nhiều dần, hồ ly kia động tác linh hoạt, thân hình lại khéo léo, cỏ dại ven rừng lại dày, nó vòng vài vòng, lại cắm đầu vào khu rừng rậm bên cạnh, trong nháy mắt Yên Lẫm đã không tìm ra bóng dáng nhỏ xíu trắng như tuyết kia.
Yên Lẫm thoáng ngỡ ngàng giục ngựa quay một vòng tại chỗ, ngưng thần nhìn quanh bốn phía, cực lực muốn tìm kiếm chỗ hồ ly nho nhỏ đang ở, lại nghe phía sau vang lên tiếng gió mạnh, đột nhiên quay đầu, lại thấy tên lén xé gió, mũi lạnh như sao, đang đối thẳng ngực y mà bắn vút tới!
Yên Lẫm giục ngựa đuổi theo hồ ly, Dung Khiêm cũng tự phóng ngựa theo mấy bước, nhưng bỗng nhiên vẻ mặt hơi biến, cầm cương dừng ngựa, đợi ngựa của Yên Lẫm vòng qua eo núi, không nhìn thấy bên này, y mới lạnh lùng quát: “Ra đây!”