[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 21: Giang châu kinh biến



Trong trướng trung quân, Tiêu Hiểu Nguyệt khẽ gọi một tiếng: “Đại ca.” Thanh âm có khiếp có sợ có van nài.

Đối với muội tử tùy hứng này nhà mình, Tiêu Viễn Phong không phải không bực. Nhưng nhìn nàng khuôn mặt nhỏ nhắn gầy sạm, cằm cũng nhọn ra, da dẻ thô ráp vì bị gió cát tạt, mái tóc xơ xác mất đi vẻ sáng bóng ngày xưa, dọc đường đến đây bím tóc cũng có phần tán loạn, mấy mớ tóc rối xù rũ xuống bên tai, dáng vẻ tội nghiệp, hắn nào còn hung được. Hơn nữa, việc đã đến nước này, nàng lần này chó ngáp phải ruồi, nói không chừng còn cứu tính mạng Tiêu gia mãn môn. Rốt cuộc mềm lòng, thở dài một tiếng nói: “Mấy ngày nay ở bên ngoài, muội chịu khổ nhỉ.”

Tiêu Hiểu Nguyệt không ngờ mình đã gây ra chuyện lớn như vậy, câu đầu tiên đại ca nói với mình lại là lời quan tâm, càng hổ thẹn hơn, lại gọi một tiếng: “Đại ca!” Nước mắt liền rơi xuống.

Nàng càng khóc càng dữ, Tiêu Viễn Phong khuyên cũng không được, một nhân vật hào cường tay nắm ngàn quân, trước mặt mọi người, bị nước mắt của một tiểu nha đầu bức luống cuống chân tay. Đám Phương Khinh Trần bên này đều âm thầm buồn cười. Rõ ràng bình thường vị đại ca này ở trước mặt tiểu muội cũng chẳng hề uy nghiêm, mới nuông chiều Tiêu đại tiểu thư thành như thế.

Trác Tử Vân bỗng tiến lên một bước: “Đại ca.” Sau đó gập hai gối, lại đại lễ bái xuống. Tiêu Viễn Phong đang định nghiêng người tránh đi thì thấy vai thoáng trầm xuống, lại là Phương Khinh Trần mỉm cười ấn hắn: “Ngươi là đại ca của Hiểu Nguyệt, chính là đại ca của Trác Tử Vân y, trưởng huynh như cha, ngươi nhận y thi lễ lại có ngại gì?”

Tiêu Viễn Phong không thể làm gì.

Trác Tử Vân bái giữa bụi bặm, lời nói khẩn thiết: “Đại ca, Tử Vân trước là vô lực ngăn cản huynh trưởng và đại ca tranh chấp, sau là khiến Hiểu Nguyệt vì ta bôn ba ngàn dặm, thẹn không thể nói. May được Phương hầu quay về, huynh trưởng tỉnh ngộ, cho Tử Vân thay huynh ấy bồi tội với đại ca. Mấy năm nay Trác gia ta lòng dạ hẹp hòi, không hiểu cao nghĩa trong việc sắc lập tân quân của đại ca…”

Nghe đến đó, Tiêu Viễn Phong vội vàng trưng ra vẻ tươi cười, đỡ hắn đứng dậy: “Tử Vân cần gì như thế? Ta và Lăng Vân từ nhỏ tương giao, lại cùng thụ giáo dưới trướng Phương hầu. Mấy năm nay hiểu lầm bất đồng, còn không phải đều là vì cứu quốc cứu dân, khác đường cùng đích mà thôi. Những việc đó, không cần nhắc lại nữa đâu.”

Hắn dắt tay Trác Tử Vân, lại nhìn Tiêu Hiểu Nguyệt, cười nói: “Hôn sự của hai đứa cũng sớm nên lo liệu. Hai năm qua vì những hiểu lầm đó mà vẫn kéo dài đến bây giờ, ôi, hai kẻ làm huynh trưởng chúng ta đây thật là thất trách. Chờ chốc nữa ta và Lăng Vân tụ họp, sẽ lo liệu chuyện của hai đứa nhé?”

Trác Tử Vân và Tiêu Hiểu Nguyệt liếc nhau, trong lòng đồng thời buông lỏng. Tiêu Hiểu Nguyệt hai má ửng đỏ như mây.

Phương Khinh Trần lãnh nhãn bàng quan, cảm thấy hơi giễu cợt.

Nửa tháng trước, Tiêu Hiểu Nguyệt khóc cạn nước mắt cũng không cầu được huynh trưởng hồi tâm chuyển ý. Trác Tử Vân mắt thấy ý trung nhân tới tìm, dám làm chẳng qua là lén lén lút lút thả trộm. Hiện giờ hôn sự của họ lại là mục đích chung, là một hồi đại hỉ sự, đại tuyên truyền hòa giải dung hợp hai nhà.

Giang sơn thiên hạ, tiền đồ dã tâm, lợi ích gia tộc. Trước những vật to tát này, tình yêu có tính là gì? Cho dù là nhõng nhẽo như Tiêu Hiểu Nguyệt, lúc này có thể được thành toàn, cũng chỉ cảm thấy kinh hỉ, về phần người lèo lái hôn nhân của mình, nào còn có thể có nửa phần oán giận.

Nhẹ như bụi bặm.

Làm sao có thể không thỏa hiệp, sao có thể không thỏa mãn.

Y bỗng nhiên nở nụ cười, vẻ mặt nhạt như mây khói.



Ba ngày.

Tiệc vui, uống hả hê, ôn chuyện xưa, cao giọng hát. Mười dặm liên doanh, mấy vạn đại quân, cam tâm tình nguyện, quay quanh một người Phương Khinh Trần mà bận rộn lên.

Trong thời gian ngắn ngủi, thủ hạ của Trác Lăng Vân Phương Khinh Trần dẫn đến, cũng đã cùng đám tướng lĩnh sĩ binh của Tiêu Viễn Phong đánh thành một đoàn. Mấy ngày này cả doanh chúc mừng, trong lúc họ tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung, đấu sức so kỹ, hô to uống say, tranh cường đấu thắng, những nam nhân này tự nhiên liền trở nên thân mật. Thù hận sa trường đối trận ngày trước, lại chẳng khiến người giận dỗi bất bình bằng sáng nay uống rượu thua một bậc, đua ngựa chậm nửa bước. Thắng muốn thắng nữa, thua thì muốn vãn hồi mặt mũi, mọi người dây dây dưa dưa, nói nói cười cười, trong lúc tranh đấu, khúc mắc xưa kia cũng dần dần quên béng.

Phương Khinh Trần và Tiêu Viễn Phong với việc này tất nhiên là khá vui vẻ. Họ cũng phải mỗi ngày công khai tham gia hoan yến, chè chén ôn chuyện. Trước mặt người vẻ tươi cười của họ luôn đầy mặt, vẻ mặt luôn khuây khỏa, nhưng đóng cửa rồi nào được thoải mái như vậy. Cho dù là đơn thuần như A Hán, cũng biết không thể muốn người khác xử sự như mình, Phương Khinh Trần càng không ngốc đến mức cho rằng mình có thể cảm hóa người khác đi làm thánh nhân. Y tuy rằng kiêu ngạo, lại không ngạo đến mức sẽ cho mình là thần tiên không gì làm không được.

Y đã phải tiếp chưởng quân chính đại quyền của Tiêu Viễn Phong, thì phải tận lực bình hòa tọa ổn các mục quyền lực quá độ, phải nghĩ cách làm cho quân đội quan viên của Tiêu Viễn Phong cùng quân đội quan viên của Trác Lăng Vân hiệp đồng hợp tác, làm cho hai luồng thế lực đối địch này dung hợp thuận lợi. Phải trong phân phối quyền lực mới, cam đoan lợi ích của Tiêu Viễn Phong, Trác Lăng Vân, và cả các phương diện lớn lớn nhỏ nhỏ, từ trên xuống dưới, không đến mức dẫn phát bắn ngược quá lớn, hoặc rước lấy quá nhiều động tác trong tối của mấy người nào đó, hết thảy những điều này, kỳ thật vụn vặt buồn tẻ thực tế đơn điệu, chỉ có thể từ từ ứng đối an bài, không có lối tắt, cực kỳ khiến người đau đầu.

Nhưng mà, vô luận thế nào, y đã hòa bình thuận lợi được Tiêu Viễn Phong thừa nhận trước mặt mọi người, xác nhận có thể tiếp nhận quân chính đại quyền bên này, đây đủ để trong quân bảo trì bầu không khí vui vẻ hân hoan. Cho đến buổi chiều ngày thứ ba.

Một kỵ sĩ phi ngựa vào thẳng cổng doanh, thám tử trên ngựa trực tiếp lăn xuống yên, thở cũng chưa kịp, đã chạy thẳng đến trướng trung quân.

“Báo, Tần quân đã bình định loạn Giang Châu!”

Phương Khinh Trần mày kiếm khẽ nhướng, vẻ mặt không có biến hóa quá lớn, Tiêu Viễn Phong lại đã ngạc nhiên đập bàn: “Sao lại thế này? Ban thám mã trước không phải còn nói, Tần Húc Phi đang vừa tập kết quân đội, vừa phái người đàm phán với tên tự nhận là Phụng Thiên tướng quân kia à? Sao vừa nháy mắt đã bình định Giang Châu rồi?”

Không đợi thám tử đáp lại, Phương Khinh Trần đã nhướng mày cười nói: “Tần Húc Phi là người thế nào? Y há chịu cho người dựa thế uy hiếp sư tử rộng miệng để dọa dẫm. Cho dù y bận đối phó ta hơn, cũng sẽ tuyệt không lui bước trên những nguyên tắc này. Ta thấy cái gọi là tập kết quân đội, gọi là sai sứ đàm phán đó của y, đều chẳng qua là làm ra vẻ, lừa gạt những người đó buông lỏng cảnh giác mà thôi.”

Thám tử bái dưới đất luôn miệng nói phải: “Quân đội Tần Húc Phi tập kết căn bản còn chưa đến đủ, sứ giả phái đi Giang Châu thương đàm cũng còn chưa đàm ra kết quả. Trong quân phụng thiên Giang Châu, không ai không cho rằng, dù đàm phán hòa bình thất bại, Tần quân đến công, cũng phải còn một thời gian nữa. Không ai ngờ được Tần Húc Phi lại đích thân lĩnh năm ngàn *** kỵ, lần đường nhỏ, vượt sơn đạo, thừa đêm khuya đánh lén, trong một ngày một đêm đã xâm nhập toàn cảnh Giang Châu! Quân phụng thiên tan tác chạy trốn mọi nơi, Phụng Thiên tướng quân nghe Tần Húc Phi tới, ngay cả khôi giáp còn chưa thể mặc đàng hoàng, đã bị người Tần bao vây bắn chết.”

Lăng Phương chán nản: “Phụng Thiên tướng quân cái gì, chỉ chút bổn sự đó! Quân phụng thiên của hắn không phải hiệu xưng mười vạn, thực tế cũng có năm vạn à! Trong khoảng thời gian một ngày một đêm, lại đã bị năm ngàn người quét sạch như bẻ cành khô?”

Trác Tử Vân thở dài: “Quân phụng thiên này quả nhiên là đám ô hợp. Khi người đông thế mạnh người ngoài không dám đối kháng khí thế như hồng, một khi bị *** binh xung kích ưu thế mất sạch, tâm hoảng ý loạn liền tan tác bốn phía, cũng không lạ thường. Chỉ tiếc chúng ta đều nói Tần Húc Phi muốn cùng họ đàm điều kiện thu phục thế lực này, cho dù muốn đánh, cũng còn phải chờ Tần Húc Phi tập kết xong quân đội, chuẩn bị đầy đủ hết lương thảo mới động thủ lần nữa. Chúng ta chỉ cần ngồi chờ khi họ quyết chiến, lại ra tay giáp công là được, không ngờ y có thể ra kỳ binh này!”

So với sự kinh ngạc hối hận của mọi người, thái độ của Phương Khinh Trần lại là thong thả nhàn nhã: “Đích thân dẫn binh à…” Y mỉm cười nâng chén, uống một hơi cạn sạch.

Tiêu Viễn Phong định thần, mới hỏi: “Quân phụng thiên đã diệt hết rồi sao?”

“Năm vạn quân phụng thiên, tử thương hơn vạn người, có gần vạn người đến cậy nhờ quân thuận thiên Liễu Châu, còn lại thì đều từ bỏ phản kháng, quy hàng Tần quân.”

Lăng Phương nhíu mày nói: “Bất kể thế nào, có một vạn người đến đầu, thực lực của quân thuận thiên cũng sẽ tăng nhiều. Hơn nữa đã có vết xe đổ quân phụng thiên bị tập kích tan tác, có lẽ quân thuận thiên cũng sẽ phòng bị gấp bội, có nhánh quân đội này kiềm chế Tần Húc Phi, chúng ta tạm thời không cần lo lắng quá mức.”

Trác Tử Vân cũng gật đầu nói: “Lần này, Tần Húc Phi hoặc là ra giá trên trời thu mua Thuận Thiên đại vương, hoặc là phải chính diện tấn công, muốn đánh lén, một kích như chớp mà thắng nữa, là tuyệt không khả thi.”

Nhất thời mọi người đều gật đầu phụ họa, chỉ có Phương Khinh Trần tâm tư ngơ ngẩn, sớm đã không để ý người bên cạnh đang nói gì.

Tiêu Viễn Phong hô nhỏ một tiếng: “Phương hầu.”

Phương Khinh Trần phục hồi *** thần cười nhìn sang hắn.

“Tần Húc Phi tuy có thể được thắng nhất thời, nhưng chúng ta có Phương hầu thống lĩnh, nhất định có thể đem Tần quân…”

Phương Khinh Trần cười lắc đầu, ngắt ngang lời hắn: “Viễn Phong, đừng coi thường địch nhân của ta. Tần Húc Phi anh hùng ra sao, năm đó ta đóng ở biên quan, cũng chỉ có thể bại y tỏa y, lại không cách nào tổn thương nguyên khí, huống chi hôm nay…”

Lần này, lại có người không đợi y nói xong, đã cắt ngang câu chuyện của y.

Ngồi đầy bên trong, có lá gan này, cũng chỉ mình Tiêu Hiểu Nguyệt: “Phương hầu nói như vậy, đã quá tăng chí khí của người khác, diệt uy phong của chính mình. Tần Húc Phi đến bây giờ không phải cũng chỉ có thể cứ thủ đất bắc, không thể xâm nhập tấc đất phương nam!”

Phương Khinh Trần bật cười: “Đây tự nhiên là công của đại ca ngươi và Lăng Vân, và cả các tướng quân khác dốc sức đối kháng.” Lời này đáp rất thuận, trong lòng âm thầm thêm một câu: “Đương nhiên, lực đại ca ruột thịt của y cho Sở quốc chúng ta càng lớn hơn.”

Y lại đưa tay rót đầy rượu cho mình, hai tay nâng chén, bỗng nhiên hướng phương xa mà kính một chén.

Tần Húc Phi, địch nhân năm đó y không kịp tiêu diệt đánh lui kia, vương tử một mình xâm nhập quốc cảnh Đại Sở, bị huynh trưởng ruột cắt đi lương thảo tiếp viện kia, Thống soái cô độc trên mảnh đất dị quốc này, tận lực chống đỡ, tiến lên không đường, lùi về không cửa, đối mặt với sự cừu thị của bách tính, sự đối địch của sĩ tộc, đối mặt với quân đội tứ phương trên đời đều là địch, không có tiếp tế, không có viện binh, lại vẫn có thể đứng vững nửa giang sơn, lại vẫn có thể không bóc lột bách tính, không ép đòi tráng đinh lương thảo ở dân gian kia.

Cái người tình cảnh kỳ thật ác liệt hơn bất cứ ai, lại có thể làm ra thành tích vượt trên mọi người, lại có thể trong khu vực mình quản, cho bách tính vẫn đang căm thù mình, sống càng tốt hơn trong quản hạt vốn của thế lực Đại Sở kia.

Tần Húc Phi, ta kính ngươi!

Chuyển tay vòng chén về, Phương Khinh Trần uống một hơi cạn sạch!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.