Y đã có thể rời xe lăn, dưới sự giúp đỡ cẩn thận của Yên Lẫm, thử tự mình đi vài bước, chỉ là thời gian không thể quá dài mà thôi.
Yên Lẫm cố gắng để cuộc sống của Dung Khiêm phong phú đa dạng hơn, mà không cần chỉ làm một bệnh nhân bế tắc.
Du viên, ngắm hoa, mời Sử Tịnh Viên, Lạc Xương, An Vô Kỵ, Thanh Cô, những người thân cận nhất này, thường tụ tập, để cựu bộ của Dung Khiêm thường đến tán gẫu ôn chuyện với y, thỉnh thoảng triệu chút tạp kỹ, mọi người cùng nhau thưởng thức, quốc sự phàm có nghi nan, liền thản nhiên thỉnh giáo Dung Khiêm, ngoài ra y thậm chí còn lén dẫn Dung Khiêm chuồn khỏi cung.
Bởi vì sợ Phong Kính Tiết không chịu, sợ Thanh Cô lo lắng, sợ Sử Tịnh Viên ngăn cản, Yên Lẫm nghĩ ra đủ các biện pháp, phái dẫn ngần ấy người đi hết, bản thân triệu mười mấy thị vệ tâm phúc, hung ác hạ lệnh mọi người nhất định phải giữ bí mật, sau đó mới lặng lẽ dẫn Dung Khiêm chuồn ra ngoài như thể ăn trộm.
Y nơi này ngàn cẩn thận vạn cẩn thận, nhưng nào biết được, từ sau khi phát sinh biến cố trường săn, cấp phòng bị bên cạnh y đã tăng lên mấy lần, động tác lớn như vậy, Vương tổng quản và Sử Tịnh Viên tự nhiên trong lòng đều biết. Chỉ là mọi người đều không nhẫn tâm phá tan lạc thú như vậy của họ, sau khi đã trải qua khổ nạn thế này, còn có thể có dũng khí đi tới, còn có dũng khí đi tranh thủ mỗi một chút khoái lạc trong sinh mệnh, ai lại thật sự không biết tốt xấu đi phá.
Hai người chẳng những giả đò không biết, còn lặng lẽ thông tri Thanh Cô và Phong Kính Tiết, để hai người thường ở bên cạnh Dung Khiêm này, rất phối hợp mà chuẩn bị đi.
Yên Lẫm dẫn theo Dung Khiêm ở ngoài cung thống thống khoái khoái, chơi hơn một giờ, dạo qua phố chợ, hưởng thụ thức ngon, nghe tiếng rao hàng trên phố, người qua đường thô bỉ mắng nhau, đều cảm thấy thân thiết khoái hoạt.
Họ ngồi xe ngựa, thấy chỗ nào náo nhiệt thì đi chỗ đó. Nhìn tạp kỹ đầu đường kia, Dung Khiêm nếu có hưng trí, cũng sẽ bảo Yên Lẫm đỡ y ra đó đi đi dòm dòm. Khi hưng trí lên, gặp gì mua đó, thương lượng lúc về bị mọi người phê phán thì cầm ra lấy lòng.
Hơi mệt, liền nghỉ lại ngay tửu lâu bên đường, tùy ý gọi mấy thứ rượu thịt, vừa cười vừa uống. Nhìn thấy có ca nữ đàn hát thanh tú xinh đẹp kia đi mời chào các bàn, Yên Lẫm cao cao hứng hứng chọn mấy điệu hát dân gian trợ hứng, hào phóng thưởng đĩnh bạc lớn.
Đang khoái hoạt, bất chợt nghe thấy dưới tửu lâu náo nhiệt vang trời, Yên Lẫm thò đầu dòm thử, lại là Phong Kính Tiết ngựa trắng yên vàng, đang rêu rao qua phố. Dọc đường đi tới, trên cao lâu hai bên bay xuống vô số khăn màu hà bao, trên đầu phố có mấy nữ tử gan lớn nhiệt tình, lại dám ném trái cây về phía Phong Kính Tiết.
Yên Lẫm vội vàng rụt đầu vào, kinh hồn táng đảm nhìn chằm chằm chân cầu thang, chỉ sợ cái tên ăn khắp tất cả đại tửu lâu kinh thành này quyết định từ đó chui ra.
Dẫn người bệnh chuồn ra đây chơi, nếu để đại phu bắt quả tang thì phiền phức to.
Dung Khiêm nhìn mà buồn cười: “Được rồi, ngươi thật sự cho rằng mấy mánh này của ngươi có thể giấu được người? Hoàng cung nếu thật có thể giấu hết tai mắt người khác mà ra vào dễ dàng như vậy, thế Sử Tịnh Viên và Vương tổng quản thật sự có thể lấy chết tạ tội thiên hạ.”
Yên Lẫm buồn bực xụ mặt: “Trong lòng ta không phải không rõ, chỉ là họ làm bộ không biết, ta liền coi như họ không biết, thỉnh thoảng lén lút quậy một lần, không phải cũng thú vị sao, ngươi vạch trần nhanh như vậy làm gì?” Y một tay chống cằm, vô hạn ưu thương cảm hoài mà than thở: “Không tự do ôi không tự do…”
Dung Khiêm nhìn dáng điệu làm bộ làm tịch này, thấy cực kỳ vui vẻ, cười đến mức phải vịn bàn thở: “Ngươi, ngươi…” Cuối cùng ho khan liên tục, mới dọa Yên Lẫm sợ quá vội chạy đến đấm lưng xoa ngực cho y.
Bọn thị vệ bên cạnh cũng nhìn mà trong lòng buồn cười, chỉ là trên mặt vẫn phải giả bộ nghiêm túc, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn lòng, để bày tỏ không hề có ý chê cười Hoàng đế. Chẳng qua mỗi người giả đều chẳng chuyên nghiệp như vậy.
Hoàng thượng tâm tình tốt, căn bản không cần lo lắng thật sự bị trách tội, đám người họ đây đương nhiên trong lòng cũng thoải mái theo. Dù sao trong thiên hạ, có thể làm cho Hoàng thượng buông cái giá quân chủ, dáng vẻ trầm ổn, làm tùy hứng như một thiếu niên bình thường, tùy ý bày ra tính tình thật, cũng chỉ được mình Dung tướng thôi.
Yên Lẫm và Dung Khiêm dạo quanh một vòng trong thành, mãi khi sắc trời dần tối, mới quay về hoàng cung.
Xe ngựa vừa từ cửa hông vào cung, Yên Lẫm hơi vén màn xe, đã thấy Sử Tịnh Viên chờ mình phía trước, sắc mặt tựa tiếu phi tiếu.
Yên Lẫm cười khan mà nhỏ giọng nói: “Tịnh Viên, ta đã mua không ít lễ vật cho ngươi.”
Sử Tịnh Viên vừa tức giận vừa buồn cười vì phương thức lấy lòng vụng về này, nhìn y một cái vẻ không đồng ý, thật sự rất muốn giáo huấn y hai câu, chẳng qua cố kỵ trong xe còn có mặt Dung Khiêm, rốt cuộc không tiện vô lễ lắm.
Với mối quan hệ của y và Yên Lẫm, ngẫu nhiên lỗ mãng một chút vốn cũng chẳng sao, nhưng với Dung Khiêm lại không dám mạo phạm, chỉ đành trước đến gần xe ngựa, thấp giọng hỏi: “Sao còn chưa xuống xe?”
Yên Lẫm cũng không chờ y nói hết câu, trực tiếp xốc toàn bộ màn xe lên cho y nhìn.
Trong xe ngựa Dung Khiêm có lẽ là đi chơi cả buổi như vậy, thân thể *** thần đều hơi không duy trì được, đang nửa dựa lên vai Yên Lẫm, nhắm mắt ngủ yên.
Yên Lẫm đưa tay lên môi ra hiệu, ý bảo Sử Tịnh Viên đừng cao giọng: “Dung tướng mệt rồi, để y ngủ một lúc lại xuống xe nhé.”
Sử Tịnh Viên nhìn chằm chằm cỗ xe ngựa, nhất thời lại không thể nói gì.
Trước kia chưa bao giờ nhìn thấy tình hình như vậy, Dung Khiêm lại dựa Yên Lẫm mà ngủ thế này.
Người vĩnh viễn cường đại, vĩnh viễn đều chống một khoảng trời cho Yên Lẫm kia, an tâm lộ ra sự yếu ớt của mình như thế, đương nhiên mà chấp nhận sự bảo hộ của người nhiều năm qua được y che chở chăm sóc kia như thế.
Y cuối cùng đã chịu thừa nhận hài tử kia trưởng thành rồi sao, y cuối cùng không còn đơn thuần dùng ánh mắt trưởng giả nhìn xuống để nhìn Yên Lẫm nữa, mà lấy tâm tư ngang hàng đối đãi rồi sao?
Bởi vì là người bàng quan, đối với vấn đề cư xử giữa Yên Lẫm và Dung Khiêm, Sử Tịnh Viên thấy có lẽ còn rõ hơn Yên Lẫm và Dung Khiêm, cho nên giờ khắc này càng thêm cảm khái.
Y kinh ngạc đứng một hồi, rốt cuộc thật sự không nhẫn tâm quấy nhiễu Dung Khiêm, không nhẫn tâm phá sự ấm áp giờ khắc này. Đang định cười lui đi, lại nghe phía sau có người gọi một tiếng: “Bệ hạ!”
Một tiếng này kêu rất vang, Dung Khiêm bị kinh ngẩng đầu lên, ánh mắt còn hơi mông lung, thần sắc thoáng mơ hồ, ngơ ngác giống như chưa hiểu được đã xảy ra chuyện gì, dáng vẻ mơ hồ thế này, Sử Tịnh Viên chưa từng trông thấy, nhìn lại dễ thân lạ thường.
Trái lại Yên Lẫm thời gian này ở chung ngủ chung với Dung Khiêm, hai bên hoàn toàn không che giấu nhau. Những tình hình này đã thấy nhiều, biết Dung tướng hoàn mỹ trong mắt người ngoài, khi lơ đãng cũng thường có vẻ mơ hồ ngốc nghếch, sớm đã thành thói quen. Hơi oán giận nhìn Vương tổng quản đang rảo bước đến, nhưng cũng biết vị lão tổng quản này không hề thấy rõ tình hình bên này, thật sự không thể trách.
Vương tổng quản chạy đến trước mắt thi lễ: “Bệ hạ, Binh bộ Thượng thư cùng ba vị tướng công chính sự đường khẩn cấp tiến cung cầu kiến.”
Yên Lẫm hơi chấn động. Ánh mắt Dung Khiêm hơi mơ màng kia cũng lập tức tỉnh táo, nhẹ giọng nói: “Tất có chuyện quan trọng, mau đi đi.”
Yên Lẫm gật đầu, không hề chần chừ nhảy xuống xe cùng Vương tổng quản rảo bước đi.
Sử Tịnh Viên ở trước xe nói: “Ta đưa Dung tướng về Thanh Hoa cung.”
Dung Khiêm chỉ mỉm cười gật đầu, trong mắt lại ẩn vẻ lo âu.
Trong triều tam tướng và Binh bộ Thượng thư cùng vào cung, có lẽ chính là chuyện quan trọng liên quan quân vụ, quân vụ lớn nhất Yên quốc hiện giờ còn có thể là gì đây?
Dung Khiêm lặng lẽ thở dài trong lòng.
Về đến Thanh Hoa cung chưa bao lâu, Yên Lẫm đã quay lại, vẻ mặt ngưng trọng dị thường, sau khi vào điện cũng không nói gì nhiều. Trực tiếp lấy từ trong tay áo ra một tờ quân báo: “Mới từ Tần quốc sáu trăm dặm khẩn cấp chuyển về.”
Dung Khiêm im lặng nhận lấy, mở ra lẳng lặng xem hết, sau đó từ từ khép lại, nhẹ nhàng nói: “Hoàng thượng, ta biết, ngươi vẫn rất để ý việc lúc trước ta ngăn cản ngươi xuất binh Tần quốc, lại thủy chung không đưa ra một giải thích hợp lý.”
Yên Lẫm hơi cười khổ: “Dung tướng, cho dù muốn nói quốc sự với ta, ngươi cũng có thể gọi ta là Yên Lẫm, lỗi trước kia ta sẽ không tái phạm, ngươi không cần mọi sự phân quá rõ.”
Dung Khiêm nở một nụ cười, cũng không kiên trì, chỉ thản nhiên nói: “Hiện tại, ta có thể cho ngươi biết nguyên nhân rồi.”
Yên Lẫm ngồi xuống bên cạnh y: “Dung tướng, ta biết trước kia ngươi không nói, là bởi vì ngươi có nỗi khổ tâm, là ta quá tùy hứng, mới canh cánh trong lòng vì chuyện thế này, ngươi không cần vì chuyện trước mắt mà miễn cưỡng mình, nếu như không tiện, không nói cũng không hề gì, ta sẽ tuyệt không vì loại sự tình này mà nghĩ ngợi lung tung nữa.”
Dung Khiêm lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Ta lúc trước nhận định Tần Húc Phi nhất định sẽ về Tần quốc, là bởi vì Phương Khinh Trần.”
“Phương Khinh Trần?”
“Phải, ngươi không biết, ta và Phương Khinh Trần là bằng hữu tư giao cực tốt.”
Yên Lẫm cười cười, cũng không nói gì. Phong công tử y đạo vô song, Phương Khinh Trần danh động thiên hạ. Dung tướng luôn có mấy bằng hữu ngoài dự đoán của người ta, hơn nữa, mỗi lần nếu không phải thời điểm quan trọng, dính dáng đến những người đó, Dung tướng sẽ vĩnh viễn không nhiều lời về giao tình với những người này.
Trong đây, tất nhiên cũng là có nội tình, có cố sự. Chỉ là, nếu Dung tướng không nói, y liền hạ quyết tâm, cả nghĩ cũng không nghĩ nhiều về những việc này nữa.
“Bởi vì sự hiểu biết với Phương Khinh Trần, cho nên ta phán đoán, hỗn loạn của Tần quốc, có quá nửa là Phương Khinh Trần đang một tay thúc đẩy.”
Yên Lẫm hơi chấn động: “Y đã khống chế được những vương tử vương thúc ý đồ mưu vị đó?”
Dung Khiêm lắc đầu.
“Không phải khống chế, chỉ là thuận thế mà làm, đẩy sóng trợ sóng, lửa cháy thêm dầu, vào lúc mấu chốt lặng lẽ đẩy đầu thuyền một cái mà thôi. Mục đích của y chỉ là làm cho những người đó càng thêm bành trướng dã tâm, đồng thời khiến những người này cầu cứu thế lực dị quốc. Y muốn cho Tần quốc đại loạn, để Tần Húc Phi quay quân cứu quốc, vậy thì Sở quốc sẽ có thể giải thoát khỏi áp lực của Tần quân.”
Yên Lẫm im lặng hồi tưởng, trong vài năm Tần quốc đã bạo phát đủ loại loạn cục, quả thật quá nhiều quá tới tấp, lại ngẫm tất cả các quốc gia bởi vì việc này mà bị cuốn vào đó, trong lòng thầm sợ: “Phương Khinh Trần vậy mà có thể một tay mưu tính nhiều quốc gia như vậy?”
“Cũng không thể nói là mưu tính đâu.” Dung Khiêm thở dài một tiếng. “Những vương tử hoàng tôn Tần quốc này, sớm muộn phải đoạt quyền. Các nước láng giềng bao gồm chúng ta, cũng sớm muộn sẽ mượn cơ hội như vậy tiến vào Tần quốc, mưu đoạt lãnh thổ. Phương Khinh Trần không thể từ không sinh có, cũng không thể chỉ bằng mưu đồ cá nhân mà ảnh hưởng thiên hạ. Y chỉ thuận thế mà làm, lợi dụng lòng người, khéo thi thủ đoạn, khiến tất cả những mâu thuẫn này trong thời gian ngắn bộc lộ mãnh liệt, thủ lợi từ đó.”
Dung Khiêm lắc đầu: “Bởi vì biết chuyện này là y đang thúc đẩy, cho nên ta rất không muốn để ngươi bị y lợi dụng. Nhưng ta lúc ấy không thể nói rõ nguyên nhân chân chính với ngươi, thứ nhất, chuyện này dù sao chỉ là phỏng đoán của ta, chưa hề có chứng cứ chân thật, ta nói miệng không bằng chứng. Thứ hai, ta và y nói cho cùng tư giao quá sâu, ta cũng không nhẫn tâm cho mọi người biết hành vi của y. Nếu như lỡ một phen khổ tâm muốn cứu Sở quốc của y, thế thì quá có lỗi với y. Ta suy đi nghĩ lại, Phương Khinh Trần tuy nói ý tại lợi dụng chư quốc tấn công Tần quốc, nhưng chỉ cần vận tác thích đáng, chúng ta chưa chắc không thể đắc lợi từ đó. Bởi vậy về sau ngươi kiên trì muốn xuất binh, ta không thật sự ngăn trở. Mà hiện tại, nguyện vọng của Phương Khinh Trần đã đạt thành, cho dù ta nói rõ chân tướng, cũng sẽ không trở ngại y nữa. Cho nên ta đã không còn cố kỵ.”
Tuy Dung Khiêm đã chính miệng tháo gỡ bí ẩn, Yên Lẫm lại không có cảm giác gì là đặc biệt thoải mái. Dù sao câu đố lúc trước từng làm y canh cánh trong lòng này, khoảng thời gian qua y sớm nhẹ nhàng buông xuống, chẳng còn chú ý nữa.
Lúc này nghe Dung Khiêm nói đến đoạn nguyên nhân này, cũng chỉ rất đỗi cảm thán: “Tuy nói hết thảy đều là Phương Khinh Trần đang âm thầm điều khiển, nhưng Tần Húc Phi này thật sự là một nhân kiệt, trong cục diện gian nan như thế, lại vẫn…”
Dung Khiêm cười khổ nhìn quân báo trong tay, cũng thở dài một tiếng: “Đúng vậy, y lại vẫn khiến thế cục Tần quốc, biến đổi đến tận đây.”