[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 245: Viện binh nơi nào



“Đồ rùa rút đầu, chỉ biết trốn dưới khiên nói chuyện.”

“Miệng đầy lời khoác lác, vừa nói muốn dưới tay gặp chân chương, liền chỉ biết giảo từ tránh né.”

“Mở miệng ngậm miệng chiêu hàng, điện hạ chúng ta vừa kéo cung liền trốn bặt như thỏ.”

“May mà điện hạ không so đo với hắn, mới thi chút thủ đoạn đã bị đùa bỡn nhát gan trò hề gì cũng ra hết…”

Nghe thuộc hạ căm giận quát mắng, Tần Húc Phi chỉ âm thầm cười khổ. Đừng nhìn y trước trận hai quân, trước mặt mấy chục vạn người biểu diễn rất đỗi thong dong, kỳ thật là có khổ tự mình biết.

Một tên kia y đã bắn đủ cật lực, đủ vất vả.

Cho dù là lúc y toàn thịnh, toàn lực một tên, cũng bất quá như thế, huống chi lúc này, quả thật là bách chiến mệt nhoài.

Vốn là vì lập uy, cho nên cố đề chân lực, mạnh mẽ bắn ra một tên quá sức, sau khi bắn xong, ngực khó chịu, hơi thở không thuận, cố tình đối phương còn phòng chu đáo chặt chẽ như vậy, quả thật làm một tên y bồi chân nguyên như thế bắn ra không công lãng phí.

Sau đó y tùy ý kéo cung lại giương mà không bắn, người ngoài chỉ nói y hù dọa Phong Trường Thanh, nhưng nào biết được, y thật sự chẳng còn khí lực bắn thêm một tên nữa.

Tên thế này bắn thêm lần nữa, y phải lập tức nội thương phát tác, chân khí rẽ lối, lúc binh hung chiến nguy, loại tranh khí phách này, y lại quả quyết không dám làm.

Song một tên toàn lực này thất thủ, cảm giác muốn giết địch lại bất lực, là khiến lòng người nặng nề như thế, y không thể không thừa nhận bản thân y thật sự cũng đã đến cực hạn, thật sự cũng đã…

Tâm tư đang phân loạn, chợt thấy đại địa chấn động kịch liệt, y chợt ghìm ngựa quay đầu, trông liên quân phía sau, chỉ thấy bụi mù cuồn cuộn, nhất thời chẳng biết có bao nhiêu người bao nhiêu ngựa đang lao đến như bay.

Chúng tướng không ai không hoảng sợ.

“Mẹ kiếp, còn đến? Chúng rốt cuộc đâu ra lắm nhân mã như vậy?”

“Sợ gì! Đến nhiều đến ít, đều bất quá là liều mạng!”

“Điện hạ, nếu không, ngài…”

Tần Húc Phi căn bản không để ý người bên cạnh đang nói gì, chỉ trông xa xa, mặt trầm như nước.

Tần quân nào cũng sẽ không đi trông chờ đây là quân đội của chính họ. Tần vương sẽ không phái người cứu họ, mà nhân mã của Liễu Hằng, không có khả năng đến nhanh như vậy. Họ tin tức không thông, lương thảo cực thiếu, thì làm sao có thể hiện tại đã xuất binh viễn hành đến đây.

Song lúc này liên quân bên kia cũng đang hỗn loạn, người người quay đầu trông phương xa.

“Người ở đâu đến?”

“Là nhân mã của ai?”

“Chuyện gì đây?”

“Trinh sát đâu, thám tử đâu, sao không hồi báo?”

Ba quốc xuất binh, tổng cộng sáu mươi vạn người, ba mươi lăm vạn người đã tụ tập chỗ này, hai mươi lăm vạn người còn lại, đang vận chuyển lương thảo, đang trú thủ thành trì Tần quốc giành được. Đường sá xa xôi, trách nhiệm trọng đại, sao lại có ai đột nhiên bớt ra tiếp viện?

Bởi vì là liên quân, không một ai nắm giữ được toàn cục, trông thấy biến cố, nghĩ đến trước một bước chính là, hai quốc khác phải chăng âm thầm điều binh. Mà Yên Ngô đem chuyện hậu trận giao hết cho Vệ quân, bao gồm thám mã trinh sát, cũng là Vệ quân phụ trách, lúc này lại không thấy Vệ quân có người đến thông báo quân tình, ngược lại là có tiểu binh bị xua đến, hỏi nhân mã đang đến phía sau phải chăng là hai nhà họ phái, khiến Phong Trường Thanh và Hứa Phong Trọng thất khiếu bốc khói.

Vệ quân cảm thấy rất oan uổng, họ quả thật là ù ù cạc cạc. Sao từ trên trời giáng xuống một nhánh quân đội như vậy? Chúng ta không phải còn mai phục năm vạn binh mã ở phía sau à? Tại sao binh mã mai phục bên kia, không báo một tin nói có người đến?

Đợi khi Ngô quân và Yên quân phân biệt phái người trả lời rằng không hề điều binh đến, Vệ quân mới nhớ chuyện phải liệt trận ứng biến, nhưng đã không kịp!

Hằng hà sa số thiết kỵ gào thét như sấm, xung sát mà đến! Xa xa nhân mã chưa tới, kình tiễn đã tập kích như mưa.

Bốn phương tám hướng, không biết bao nhiêu người đang hô to: “Các huynh đệ giết thôi! Một kẻ cũng không buông tha! Chúng đã trúng kế rồi!”

“Các huynh đệ, thời điểm lập công tới rồi! Chúng đã bị thủ hạ của tam điện hạ giết đến kiệt sức, chúng ta chỉ cần vừa bao vây, nội ứng ngoại hợp, chúng sẽ xong luôn!”

“Hoàng thượng vạn tuế! Tam điện hạ thiên tuế!”

“Tam điện hạ, chúng ta đến đây!”

“Tam điện hạ đã vất vả! Chuyện còn lại, cứ giao cho hai mươi vạn người chúng ta đây!”

“Hoàng thượng vạn tuế! Tam điện hạ thần uy! Hoàng thượng vạn tuế! Tam điện hạ thần uy!”

Tiếng kêu ầm vang bốn phương tám hướng không ngừng, trước mắt đã có không biết mấy vạn người xung sát đến, phương xa còn có vô số bụi mù tràn ngập, không biết còn bao nhiêu đại quân đang ra sức chạy đến bên này.

Nhánh Tần quân chợt đến này dũng hãn phi thường, trong nháy mắt đã xung kích khiến trận hình Vệ quân tán loạn, tử thương vô số.

Trúng kế?

Tần vương?

Hai mươi vạn đại quân?

Binh binh tướng tướng Vệ quốc, hoàn toàn váng đầu, chỉ nghĩ mau mau triệt binh bảo tồn thực lực, nhưng khi bị trọng binh của địch nhân xung kích, quay đầu tán loạn triệt lui chạy trốn, đưa lưng cho kỵ binh của người ta, đây chẳng phải là tự tìm chết.

Trong nháy mắt, mười vạn Vệ quân đã chạy tán loạn tứ phía, cũng thật hại khổ Yên quân và Ngô quân.

Yên quân và Ngô quân đều dự đoán được Vệ quân tất bại, nhưng ai có thể nghĩ đến, Vệ quân lại bại nhanh như vậy, triệt để như vậy, buồn cười như vậy. Mười vạn người vừa lui như vậy, liền lui vào trận doanh của họ, phá tan tành trận hình của họ, tan không thành quân, không thể tổ chức phòng thủ phản kích hữu hiệu.

Yên quân Ngô quân đều là quân đội *** nhuệ thiện chiến, lúc này xông đến dù là Tần quân, họ vị tất sợ hãi quá mức, cố tình xông đến làm phiền là quân đội bạn.

Họ trong tay có đao, không thể chém, tay có tên, không thể bắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn đội ngũ của mình bị xông loạn xông rời. Trong lúc nhất thời người đạp ngựa, ngựa đạp người, ngựa hất tung người, gào thét rung trời, người tự giẫm đạp nhau mà chết trái lại còn nhiều hơn bị quân địch giết.

Hiệu quả tốt như vậy, ngay cả nhánh Tần quân chợt đến phía sau kia cũng không ngờ, nhưng họ lập tức nắm chắc cơ hội, toàn lực đánh lén tập kích từ phía sau Vệ quân, chém giết thật là thống khoái.

Không có quân bạn giỏi giang hỗ trợ, bất quá đám địch nhân vô năng này, còn đáng yêu hơn quân bạn nhiều lắm.

Các tướng soái nhánh Tần quân này âm thầm yêu chết tướng soái Vệ quân, các tướng lĩnh Ngô quốc và Yên quốc lại hận đám “tướng quân” Vệ quốc đến nghiến răng.

Hứa Phong Trọng giận đến mức chừng như phải hộc máu. Đám phế vật này!

Bất đồng với Trần Ngô Yên, Vệ quốc lần này từ khi bắt đầu đã ôm tâm tư kiếm chút lợi. Cho rằng lần này xuất binh, bốn quốc đối phó một Tần quốc hấp hối, khẳng định là dễ như trở bàn tay. Dọc đường có thể đốt giết cướp bóc, thuận tay phát tài, còn lượm được thêm vô số quân công, vì thế nguyên một đống con em quyền quý vô dụng đã liều mạng chen chúc trong quân đội, muốn thừa cơ hội này phát tài lập công, mà tướng lĩnh dẫn binh chân chính, ngược lại đều bị dồn xuống dưới. Hiện tại trong quân Vệ quốc, tướng quân chân chính có năng lực vốn chẳng được mấy, còn phần lớn bị Tần Húc Phi trên vài lần chiến trường trước kia trước sau thu thập, hiện giờ chính là một đống quần là áo lượt dẫn một nhánh phế binh vô dụng…

Tuy nói vốn cũng không hy vọng họ có thể có bao nhiêu tác dụng. Thế nhưng, hiện tại, hiện tại…

Mà trong trận Yên quốc, chúng tướng nhiều hơn là suy xét cục diện trước mắt.

“Phong tướng quân, đây…”

“Đây bất quá là phô trương thanh thế mà thôi!” Phong Trường Thanh gầm lên một tiếng: “Tự mình lấy phương pháp xem bụi mà nhìn! Quân đội kỷ luật nghiêm minh khi tiến quân, bụi mù lên từng đường. Nhưng các ngươi xem bụi mù phương xa kia, rõ ràng là hỗn loạn, đây nào phải quân đội. Cũng chỉ là mấy con ngựa kéo nhánh cây chạy loạn qua lại thôi, đám người Vệ không kiến thức này…”

Đáng tiếc, chưa quát được mấy tiếng, phía sau lại hò giết điếc cả tai, Phong Trường Thanh cười khổ quay đầu, quả nhiên, Tần Húc Phi không thể ngốc đến mức bỏ qua cơ hội tốt như vậy, đã là một ngựa dẫn đầu, lĩnh toàn quân giết qua đây.

Phong Trường Thanh dùng sức vung tay: “Việc đã đến nước này, hoảng cũng vô dụng, quân đội Tần Húc Phi nghỉ ngơi còn chưa đến nửa canh giờ, miễn cưỡng xung sát, nhuệ khí cầm cự không được bao lâu. Tiền quân thủ ổn trận doanh cho ta. Người lùi một bước chém. Hậu quân ổn định trận cước, không thể bị Vệ quân xông loạn. Đội quân pháp, đội cung tiễn bảo vệ sát sao, lớn tiếng quát Vệ quân quay người kháng địch, bằng không thì khỏi cần lưu tình, phàm người dám xông vào trận quân ta, giết không tha… Chỉ cần ức chế được luồng gió Vệ quân tháo chạy này, hết thảy sẽ có cơ hội vãn chuyển…”

Hắn cười lạnh chỉ xa xa: “Đám Tần quân đột nhiên chui ra kia khẩu hiệu tuy hô rất vang, nhân mã lại không nhiều… Bằng mấy người như vậy, bằng chút thủ đoạn quỷ quyệt như vậy, chỉ cần chúng ta và Ngô quân thủ ổn, chống đỡ được trận này, vẫn có thể xoay chuyển lại cục diện.”

Phong Trường Thanh đến thời điểm thế này, trái lại còn có thể bảo trì thanh minh bình tĩnh, thế nhưng trận hình Ngô quân bên kia, lại đã không thể chèo chống. Những chuyện khác còn tạm, nhưng lửa mạnh và khói đặc xông thẳng lên trời ở phương xa, lại khiến họ kinh hãi.

Hậu doanh! Quân lương!

Quân lương của họ, không hề dồi dào bao nhiêu so với Tần Húc Phi. Tuyến tiếp viện từ bản quốc đến rất dài, lại thêm Tần Húc Phi phái binh nhiều lần quấy rối phá hoại, quân lương của họ không thể trông mong chi viện trong nước, chỉ có thể vơ vét lão bách tính tại chỗ.

Tiền quân của họ đang giao phong với Tần Húc Phi, quân lương chủ yếu đều bỏ ở hậu doanh bên kia, hiện giờ một phen đại hỏa thiêu cháy, nếu như không có lương thực, cho dù có thể giết Tần Húc Phi, bản thân họ cũng phải đói chết.

Trên đường lui binh, đất đai đã cướp đoạt một lần, còn có thể nạo được bao nhiêu đồ?

Trong hỗn loạn, Hứa Phong Trọng cắn răng hạ lệnh, toàn quân lùi về, che chở hậu doanh! Bất kể Vệ binh hay Yên quân, phàm cản lại, nhất loạt giết không tha!

Ngô quân vừa loạn vừa nhượng, Yên quân nhất thời một mình khó chống.

Yên quân bởi vì công ổn, đường tiếp tế lại có trọng binh bảo vệ, áp lực tiếp viện không lớn. Cho dù lương thảo nơi này bị đốt, cũng chẳng nóng ruột. Nhưng dưới cục diện hỗn loạn thế này, một nhà chỉ lo thân mình, căn bản không có tác dụng gì nhiều.

Ngô quân quân tâm đã tan, Vệ quân tan không thành quân, Yên quân thủ ổn hơn nữa, bị đại quân Tần Húc Phi xung kích, cũng rung chuyển từng trận.

Lúc này, trong nhánh Tần quân phía sau kia, đột nhiên chia ra một nhánh phân đội nhỏ, như một mũi dùi, cắm thẳng vào trong Vệ quân, phân gió rượt sóng, dần dần áp sát Yên quân.

Trái phải chiến kỳ chợt phân, lộ ra bạch bào tướng quân vẫn ẩn giữa loạn quân kia.

Phong Trường Thanh xa xa chỉ thấy người nọ bạch mã ngân thương, từ sau cờ hiện ra thân hình, lập tức trở thành tồn tại chói mắt trên chiến trường giống như Tần Húc Phi.

Cách quá xa, không nhìn rõ diện mạo, chỉ thấy người nọ nhẹ nhàng đưa tay, lấy cung cài tên, tư thế lại tương đồng với Tần Húc Phi.

Phong Trường Thanh chỉ cảm thấy buồn cười. Đám tướng lĩnh Tần quân này, có phải đều quá hâm mộ Tần Húc Phi, cho nên có việc hay không cũng yêu bắt chước y? Hắn lại chưa từng nghe nói, trong tướng lĩnh Tần quân, còn có Tần Húc Phi thứ hai!

Song một tiếng cười còn chưa kịp ra khỏi môi, bóng tên kia đã như điện quang bức thẳng trước mắt, thần tốc mạnh mẽ, sấm gió gào thét!

Thân binh thuẫn vệ bên cạnh Phong Trường Thanh, đều chỉ toàn tâm toàn ý, phòng bị Tần Húc Phi bên kia, ai có thể ngờ được, phía sau lại không dưng chui ra tiễn thủ thứ hai khủng bố như Tần Húc Phi?

Thuẫn vệ phản ứng không kịp, Phong Trường Thanh lại thân thủ mau lẹ, quát to một tiếng, hoành thương ngăn trước ngực, nhưng một tên kia bắn tới, trường thương lại gãy đôi, mà thế tên không ngừng!

Phong Trường Thanh chỉ cảm thấy ngực như trúng đòn nghiêm trọng, kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một búng máu, cắm xuống ngựa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.