Yên Lẫm thấy Dung Khiêm một mình khoanh tay đứng đón gió, giật cả mình: “Dung tướng!”
Dung Khiêm nghe tiếng đưa mắt nhìn, sau một biển hoa mỉm cười cất bước đi về phía y.
“Ngươi đừng đi! Đừng nhúc nhích!” Yên Lẫm nhớn nhác kêu, vận một thân khinh công không tính là cao minh đến cực điểm, lướt đến như bay.
Dung Khiêm chẳng qua đi được ba bốn bước, đã bị y chạy đến bên cạnh, một phen giữ chặt, nhìn từ trên xuống dưới, cả giận: “Lại không ngồi xe lăn, lại không cho cung nhân hầu hạ gần bên, ngươi dám đứng một mình như vậy? Vạn nhất ngã bị thương, bản thân ngươi không coi là gì, nhưng cả ta trong đó, từ trên xuống dưới bao nhiêu người, đều phải bị Phong công tử quở trách một trận.”
Dung Khiêm nhìn dáng vẻ y khẩn trương, chỉ cảm thấy thú vị: “Ngươi đâu phải không biết, ta kỳ thật có thể tự mình đi vài bước, khỏi cần phải lo lắng như vậy.”
“Tuy có thể đi vài bước, nói cho cùng không vững lắm. Thật muốn đi luyện sức chân, hoặc là dựa tường, một tay vịn cho vững một chút, hoặc là để hạ nhân ở bên cạnh chăm sóc cho an tâm, nếu không nữa thì cầm gậy Thanh cô nương đặc ý làm cho ngươi, cũng an toàn hơn, sao có thể cứ làm bừa như vậy?”
Yên Lẫm giận dữ quở trách, cảm thấy Dung tướng hiện tại lắm lúc thật là ngày càng tùy hứng, phải hại y thời thời khắc khắc bận tâm như vậy, thật không biết hai người ai lớn ai nhỏ, ai mới là sư phụ, ai lại là đồ đệ đây.
Dung Khiêm nhìn y, chợt hơi buồn cười.
Hiện giờ y nơi nơi bị Yên Lẫm quản, thời thời nghe càm ràm quở trách đều đã thành quen, cứ như thể hình thức cư xử của họ lúc Yên Lẫm còn nhỏ bị đảo ngược vậy… Trong lòng lại cảm thấy có phần hơi ấm áp.
Kỳ thật không phải là y cố ý chọc Yên Lẫm sốt ruột. Nếu là bình thường, khi một mình tập đi lại, y cũng sẽ lấy gậy chống cho an toàn. Chỉ là hôm nay Phương Khinh Trần ở đây, y có thể phải đứng, trông như thoải mái mà đi lại vài bước, Phương Khinh Trần nhìn mới thoải mái. Nếu y dám lấy gậy, bước đi run rẩy, trời biết hồ ly lòng dạ hẹp hòi kia liệu có bị kích thích nữa rồi gây thêm phiền toái gì cho Yên Lẫm không.
Yên Lẫm nhìn như tùy ý nắm tay Dung Khiêm, đỡ y chậm rãi bước đi.
Y tin tưởng nghị lực của Dung Khiêm, tin tưởng Dung Khiêm có thể từng bước ổn định đi đến cuối cùng. Cho nên không đỡ quá cẩn thận nữa, không định làm cột trụ cho y nữa, nhưng cũng sẽ không buông tay.
Vạn nhất có sẩy chân, vạn nhất có bất ngờ, chí ít đôi tay gắn bó nhau này, luôn có thể kéo chặt, không để y ngã, không để y bị thương.
Y mỉm cười cùng Dung Khiêm tiến bước cực chậm cực chậm, biển hoa vô biên, ánh dương như thế, phảng phất, y lại chỉ cảm thấy, được đôi tay này nắm chặt, cẩn thận bảo hộ, vĩnh viễn không đến mức trượt chân, vĩnh viễn không đến mức ngã xuống. Kỳ thật vẫn… vẫn đều là bản thân y.
“Thế nào? Ứng phó đám trọng thần kia nhanh như vậy?” Dung Khiêm mỉm cười nói.
“Dung tướng, ngươi biết họ đến làm gì?”
“Khinh Trần đã nói với ta. Tiểu tử này tùy hứng càn quấy, cố ý thêm phiền toái cho ngươi.” Quá trình thuyết phục đám trọng thần này, Dung Khiêm không hỏi một câu, Yên Lẫm cũng chẳng hề giải thích một câu. Y tin người kia, người kia cũng biết y tin mình, giữa họ sớm không cần tốn nhiều những lời lẽ đó nữa.
“Phương Khinh Trần là nhân vật thế nào, ta cũng biết. Nể mặt ngươi, y kỳ thật đã cực thu liễm rồi nhỉ? Chỉ nhìn y lật tay là mây, úp tay là mưa, đùa bỡn bao nhiêu vương hầu quan tướng trong tay, ta cũng biết, nếu y muốn làm khó ta thật, có cả đống biện pháp cao minh hơn, ác hơn, tuyệt hơn, khiến ta khó xử bất đắc dĩ hơn. Sự tùy hứng của y chẳng qua là bất bình vì ngươi. Hiện giờ chịu lưu tình để lối thoát như vậy, ta trái lại phải cảm ơn tâm ý với ngươi, khoan dung với ta mới phải.”
Yên Lẫm thản nhiên nói, tuyệt không miễn cưỡng.
Dung Khiêm mỉm cười. Yên Lẫm dĩ vãng, tuy là thiếu niên anh nhuệ, chung quy quá phong mang tất lộ. Hiện giờ đã trải qua nhiều như vậy, cuối cùng dần dần toàn vẹn tự tại, có rộng lượng, mới thấy khí tượng đế vương, lòng dạ quân vương. Người làm sư phụ, sao không vui mừng, cùng được vinh lây.
“Phương Khinh Trần và Phong công tử đâu? Tại sao họ không ở bên cạnh ngươi?”
“Kính Tiết người làm đại phu này, không nhìn được bệnh nhân uống rượu nhất. Khinh Trần trên người có thương, lại là cái tên không biết thu liễm, hiện tại đã bị Kính Tiết chộp đi chỉnh trị rồi.” Dung Khiêm cười mỉm nói.
Vốn Phương Khinh Trần uống rượu, Phong Kính Tiết vẫn kiềm chế. Nhưng không biết có phải là Phương Khinh Trần nói quá hăng say, nhất thời đắc ý vênh váo, chớp mắt dốc hết ba bầu rượu. Dám ở trước mặt thiên hạ đệ nhất thần y này, không coi thân thể mình là gì như vậy, Phong Kính Tiết nào còn nhịn được nữa, túm người ném lên giường, trực tiếp lôi ngân châm ra thư giãn xương cốt cho y.
Bằng hứng thú ác thích làm bệnh nhân tự dưng bị tra tấn thêm đó của Phong Kính Tiết, đoán toàn thiên hạ ngoại trừ Lư Đông Ly thì những người khác đụng phải y đều khó mà may mắn thoát khỏi. Dung Khiêm đã nếm mùi đau khổ trong tay Phong Kính Tiết, không dám nán lại đó nhìn dáng vẻ thảm hại của Phương Khinh Trần thêm, sợ vạn nhất để tiểu tử này ghi hận, cho nên mới chuồn ra đây thả lỏng một chút.
Nghe Dung Khiêm nói nhàn nhạt như vậy, trong lòng Yên Lẫm ít nhiều hiểu được là chuyện gì xảy ra. Lúc trước khi Phong Kính Tiết mới đến chữa bệnh cho Dung Khiêm, đã chỉnh Dung Khiêm kêu thảm liên tục, rồi sau đó từng bát thuốc thêm đủ hoàng liên kia thật sự khiến người tâm tồn nghi hoặc, đoán Phương Khinh Trần hiện giờ cũng chẳng thể thoải mái hơn Dung Khiêm lúc trước.
Trong lòng y buồn cười, miệng chỉ cười hỏi: “Thương của Phương Khinh Trần… Nghiêm trọng không?”
“Thương thì dễ xử lý, chỉ là y trúng độc mạn tính, khá phiền toái. Kính Tiết đã kê đơn, cho người đưa đi dược phòng điều chế, để y dùng trường kỳ, hai hôm nay nhân y còn ở đây, sẽ mỗi ngày dùng ngân châm trừ độc giúp, lại buộc y ngâm nước thuốc một canh giờ.”
Trong ngữ khí của Dung Khiêm vẫn có ít ý than thở. Điều chế những thứ thuốc đó, chẳng qua là tận nhân sự chút thôi. Y và Phong Kính Tiết đều không có lòng tin gì với điểm Khinh Trần uống thuốc đúng hạn này. Cho nên chỉ có thể nhân Phương Khinh Trần còn ở trước mắt, có thể trị nhiều một chút thì trị nhiều một chút đi.
Trong xương cốt, hai người đều không cho rằng Phương Khinh Trần sau khi giải quyết việc Địch Cửu, chịu quay về Tiểu Lâu chữa bệnh đổi thân thể. Mấy học trò họ đây, thật là quạ đen đậu trên lưng heo, ai cũng đừng nói ai đen cỡ nào.
Phương Khinh Trần có thể chê cười y không nỡ đi, có thể ủng hộ y ở lại, nhưng chắc gì chịu thừa nhận bản thân không nỡ đi. Cố tình tiểu tử này tính nết lại cực đoan, Dung Khiêm và Phong Kính Tiết trong lòng biết rõ, nhưng cũng không dám khuyên bảo rõ ràng, chỉ đành ẩn nhẫn có thể làm bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, tận lực giảm bớt thương độc của y thôi.
Yên Lẫm suy tư hỏi: “Y sẽ ở lại đây bao lâu?”
“Vốn y có việc gấp, đến thăm ta rồi tối đa chậm trễ một ngày là đi. Nhưng hiện tại phải bắt y chữa bệnh, dược phòng bên kia điều chế thuốc cũng cần thời gian, chắc còn có thể ở lại ba ngày cũng nên.”
“Ba ngày!” Yên Lẫm nhẹ giọng hỏi: “Thời gian y ở đã hơi dài, có lẽ cũng có thời gian xã giao các phương. Vậy ngươi xem, ta phải chăng nên chính thức tuyên bố tin tức y đến Yên, long trọng khoản đãi y như khách quý?”
Dung Khiêm lập tức hiểu được tâm ý của y, mỉm cười lắc đầu: “Trừ phi Sở quốc có đại nạn, nếu không Phương Khinh Trần sẽ không quay về Sở quốc, cũng sẽ không dùng quyền lực của y ở Sở quốc nữa. Bất kể hôm nay địa vị của y ở Sở quốc cao bao nhiêu, qua dăm ba năm im hơi lặng tiếng, sẽ thành nhân vật bên lề, ảnh hưởng với triều cục Sở quốc cũng không quan trọng. Chúng ta tiếp đãi y quá long trọng, vị tất có thể có bao nhiêu ưu đãi. Hơn nữa, tính tình y không tốt, vị tất chịu đáp người ngoài, thật sự đối đãi y như khách quý, sợ ngược lại phải tự chuốc mất mặt.”
Yên Lẫm cả kinh: “Y sẽ không về Sở quốc nữa?”
Quyền thế địa vị của Phương Khinh Trần ở Sở quốc, so với quân chủ chỉ hơn chứ không kém, nếu y muốn, tùy thời có thể giành lấy. Quyền vị như thế, y lại có thể tùy tay ném bỏ, đối với quân chủ cả ngày hết lòng hết sức lo nghĩ quốc sự, còn phải đề phòng tất cả trọng thần và hoàng thân như Yên Lẫm mà nói, quả thực khó tin đến cực điểm.
Yên Lẫm định tâm thần, kinh ngạc nhìn Dung Khiêm một lúc: “Nếu là người ngoài, tất nhiên không thể tin. Nhưng y là bằng hữu của Dung tướng, vô luận ngoài mặt tính tình bất đồng chừng nào, trong xương cốt… Y có lẽ là cùng một loại người với Dung tướng thôi.”
Năm đó, Dung Khiêm đã có thể nhẹ nhàng ném thiên hạ quyền vị, thậm chí hy sinh bản thân để thành toàn cho quân chủ y, vậy hành động của Phương Khinh Trần, không hợp lý hơn nữa thì cũng hợp tình.
Y cười nói: “Chẳng trách Dung tướng không muốn ta đối phó y, nếu y thật sự hoàn toàn không định chưởng đại quyền Sở quốc nữa, ta lại còn coi y thành đại địch mà vắt óc mưu tính, thật là quá sức buồn cười.”