[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 301: Nghịch lân của rồng



Phương Khinh Trần cười lạnh lùng: “Kỳ thật, hạ dược cho ngươi, chẳng phải là hiệu quả càng tốt hơn hạ dược ta. Khi phát hiện trong dược kia khả năng có vấn đề, ta ngồi ngay bên cạnh, thấy dường như mỗi một cơ trên người Yên Lẫm đều nháy mắt kéo căng. Mặc dù y thoạt nhìn còn bình tĩnh, trấn định hỏi han cung nữ, nhưng dù là đồ ngốc cũng nhìn ra được, ***g ngực y chừng như có một ngọn núi lửa sẽ lập tức bùng nổ.”

“Với Yên Lẫm mà nói, bất luận ngươi trúng độc hay không, có bị người hại hay không, chỉ bằng sự thật rằng có người muốn hạ độc ngươi, có người có tâm tư hại ngươi này, đã đủ để y giận đến phát điên. Tại sao Lạc Xương nghĩ lầm là thuốc của ngươi xảy ra chuyện, liền sợ như vậy, vô luận Yên Lẫm an ủi thế nào cũng không thể tiêu tan, nhưng vừa nghe ta nói rõ chỉ thuốc của ta có độc thì tức khắc thở phào nhẹ nhõm? Bởi vì cho dù nàng biết rõ Yên Lẫm hẳn có thể nhìn thấu cạm bẫy này, lại vẫn không dám tin thời điểm này, y còn có thể có đủ lý trí tín nhiệm nàng.”

Vẻ mặt Dung Khiêm hơi buồn bã, hồi lâu mới nói: “Nếu là thuốc của ta có chuyện, Yên Lẫm sẽ rất giận, rất phẫn nộ, nhưng có mặt ta, ta cuối cùng sẽ không mặc y rơi vào bẫy rập của người khác. Mà y là ta dạy dỗ, cho dù ngẫu nhiên kích động tính sai, bị mắc mưu, song chỉ cần có thời gian để nghĩ lại, y có thể tỉnh ngộ rất nhanh chóng.”

Phương Khinh Trần khẽ cười rộ: “Có mặt ngươi? Tiểu Dung… Kế sách này, trù tính lúc ban đầu, nhất định là hy vọng có thể hoàn mỹ đạt được mục đích. Nếu họ có thể quyết tâm hạ dược ngươi, ngươi cho rằng họ vẫn sẽ dùng kế hoạch giống nhau sao? Họ còn thuận theo như thế này, chỉ thỏa mãn với việc thuần túy vòng vèo nhắc nhở Hoàng đế một chút, tỏ rõ thái độ một chút thôi sao? Họ biết kế hoạch này tất nhiên không thể giấu được ngươi, vậy ngươi nghĩ rằng, họ còn cho ngươi cơ hội, để ngươi nhắc nhở Yên Lẫm sao?”

Thần sắc Dung Khiêm trịnh trọng: “Ta không tin họ muốn mưu hại ta. Không đáng vì Lạc Xương mà gây sự tình lớn như vậy. Chúng ta vẫn có tình cảm ở đó. Huống chi, muốn hạ dược ta, cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.”

Phương Khinh Trần cười khẩy: “Không dễ dàng? Thuốc mỗi ngày ngươi uống đều bỏ thêm rất nhiều hoàng liên, vị rất đắng, cho dù bỏ thêm chút dược gì cũng bị lấp mất mùi vị. Kính Tiết từng nói, ngươi thường chê đắng không chịu uống, vì thế Yên Lẫm thường xuyên tự tay cầm thuốc khuyên ngươi. Ta hỏi ngươi, nếu là thuốc trong tay Yên Lẫm bị họ giở trò, lúc này ngươi có nghi ngờ không? Đối mặt với Yên Lẫm, ngươi sẽ phân tâm, đi kiểm tra trong thuốc có độc không? Họ đích xác không muốn mưu hại ngươi, nhưng họ cũng chẳng cần mưu hại ngươi. Dược kia không cần là độc dược giết người, thân thể ngươi yếu như thế, dùng một chút độc để ngươi uống xong ngất đi một lúc, đau một lúc, tạm thời làm ngươi mất đi tri giác, sinh tử khó dò là đủ rồi. Khi ngươi hôn mê bất tỉnh, mà tất cả hiềm nghi lại đều chỉ vào Lạc Xương, ngươi cảm thấy Yên Lẫm sẽ làm gì?”

Dung Khiêm chỉ cảm thấy một luồng ớn lạnh từ sau lưng xông thẳng lên.

“Đợi khi hết thảy kết thúc… Ngươi cho là, chân tướng kia, lại sẽ dễ dàng tra rõ như hiện tại sao. Ta nói cho ngươi biết, tất cả những kẻ tương quan đều sẽ bị giết người diệt khẩu, Yên Lẫm cho dù đoán được sự thật, cũng chết vô đối chứng, pháp không trách chúng. Chờ ngươi tỉnh, vì sự yên ổn của quốc gia, ngươi lại có thể làm gì đây? Ngươi cũng chỉ có thể khuyên giải y, giúp những người đó tiếp tục che giấu chân tướng này, ủy khuất Lạc Xương làm oan hồn dưới đất.”

Dung Khiêm cười khổ: “Họ không hề chọn làm như vậy.”

“Phải, họ không làm như vậy, bởi vì họ không dám. Những người đó biết rõ lợi dụng ngươi dễ dàng chọc giận Yên Lẫm nhất, lại vẫn không dám mạo hiểm.”

Phương Khinh Trần lạnh băng nhìn Dung Khiêm: “Họ không dám thiết tưởng, khi ngươi trở thành đối tượng mưu hại, phản ứng của Yên Lẫm liệu có quá khích hay chăng. Họ không dám mạo hiểm, khi ngươi bị làm hại, Yên Lẫm lúc điên cuồng trả thù liệu có đồng thời liên lụy vô tội bốn phía. Họ đối phó Lạc Xương là vì làm cho triều cục ổn định, giải trừ ẩn hoạn, mà không phải vì đem đến tai nạn lớn hơn cho quốc gia. Cho nên mưu kế tuy định, thực thi lại khó. Nếu không phải ta đột nhiên xuất hiện, họ do dự đến cuối cùng, cũng chỉ dám hạ độc ngươi, sau đó lại tự mình vạch trần, lui mà cầu tiếp đó đả kích Lạc Xương, mà tuyệt đối không làm tuyệt sự tình. Có mặt ta, họ liền thà rằng xấu mặt trước người ngoài này, cũng muốn dùng ta thế cho ngươi. Tiểu Dung…”

Phương Khinh Trần ngữ điệu thở than: “Bất kể là các đại thần lão luyện đến thành *** đó, hay hoàng hậu đơn thuần vô tội trong hậu cung kia, mỗi người họ đều nhìn rõ, chỉ có ngươi là vẫn hồ đồ. Tiểu Dung, ngươi vẫn biết Yên Lẫm cực coi trọng ngươi, cực trân trọng ngươi, nhưng rốt cuộc là loại quan trọng này, loại quý trọng nào, rốt cuộc loại quan trọng và quý trọng này đã đến mức nào, ngươi rốt cuộc có hiểu không…”

Lúc này, Phong Kính Tiết vẫn trầm mặc bàng quan bỗng thở dài thườn thượt. Mà Dung Khiêm thì chầm chậm cúi đầu, lẳng lặng nhìn đầu ngón tay mình, qua rất lâu, rất lâu, thanh âm của y mới vang lên phiêu dao như ánh nến trên bàn: “Khinh Trần, ngươi hãy cho ta biết, y đối đãi ta, rốt cuộc là…” Y nhắm mắt, không nói thêm gì nữa.

Lần này, đến phiên Phương Khinh Trần trầm mặc.

Rất lâu, rất lâu, y mới nhẹ nhàng nói: “Những đại thần đó, lúc từ bỏ xuống tay với ngươi, khả năng đã nhớ tới một số cố sự mà họ sợ sẽ tái diễn. Rất nhiều rất nhiều năm trước, ở Khánh quốc, có một vị nữ vương, bởi vì nam nhân yêu thương chết oan ức, nàng đã giết hết nam phi trong cung. Những nam tử đó cũng thanh tú đẹp đẽ, cũng thông minh ôn nhu, cũng từng cùng nàng ân ái triền miên, nhưng mà khi nàng điên cuồng, nàng chưa từng lưu tình với ai. Nàng bức phản các lộ chư hầu, điên cuồng hủy diệt quốc gia mình, dù rằng nàng cũng từng có hùng tâm tráng chí, từng thề phải làm một đời danh quân, bảo hộ mảnh đất kia…”

Dung Khiêm khẽ run rẩy, quả quyết quát: “Khinh Trần…”

Phong Kính Tiết không nói không rằng, chỉ đưa tay nhẹ nhàng đặt trên vai Phương Khinh Trần, hơi lắc đầu, ý bảo y không cần nói thêm nữa.

Những chuyện cũ năm xưa đó, Phương Khinh Trần chưa bao giờ chịu chủ động nhắc tới, phen này nói ra đánh thức Dung Khiêm, chẳng biết trong lòng lại đang chịu đau khổ giày vò như thế nào. Dưới ánh nến u ám, sắc mặt Phương Khinh Trần hơi tái nhợt. Nhưng y chỉ quay qua Phong Kính Tiết mà cười cười cực nhẹ, sau đó ánh mắt chăm chú nhìn Dung Khiêm: “Tiểu Dung, hài tử ngươi dạy dỗ ra, có lẽ càng kiên cường, càng dũng cảm, càng có thể giữ vững lời thề, càng hiểu được trách nhiệm của quân chủ là gì. Nhưng bất cứ ai đều có cực hạn chịu đựng, quân chủ khoan dung anh minh hơn cũng có một nghịch lân, tuyệt đối không thể bị đụng chạm. Tiểu Dung, không ai dám mạo hiểm để Yên Lẫm nhìn ngươi bị thương tổn, không ai dám thiết tưởng nếu ngươi bị thương tổn Yên Lẫm sẽ làm chuyện gì. Bởi vì… Y yêu ngươi!”

Bóng đêm sâu thẳm.

Trong Cam Tuyền cung, ánh nến xán lạn mà huy hoàng.

Lạc Xương đã dùng thuốc an thần Phong Kính Tiết kê cho nàng, sớm bởi vì dược lực phát tác mà trầm trầm thiếp đi. Trong cung tỳ nữ tuy nhiều, lại đều bị Yên Lẫm vẫy lui hết, mà hoàng tử mới chào đời không lâu kia, cũng tự có cung nhân cẩn thận ôm đi chăm sóc, chỉ sợ một tiếng khóc của hài tử, quấy nhiễu quân chủ thần sắc ủ dột này.

Yên Lẫm lẳng lặng ngồi bên giường Lạc Xương, lúc thì ngưng nhìn khuôn mặt tiều tụy kia của thê tử mình, lúc thì hai mắt ngỡ ngàng nhìn thẳng phía trước, mà lại chẳng hề có gì lọt vào mắt.

Thời gian dường như trôi qua rất chậm, từng chút từng chút, nhỏ nhặt như có ngàn năm cô tịch chưa qua. Thời gian lại như qua cực nhanh, nháy mắt quang minh đã bị hắc ám xua hết, ấm áp cũng bị lạnh giá thay thế.

Một chút ánh nến đốt lên, huy hoàng nhiều hơn, cũng vẫn là thảm đạm.

Y không nói không rằng, lẳng lặng ngồi im bên giường, cũng chẳng biết rốt cuộc đã qua bao lâu, mãi khi ngoài điện truyền đến tiếng cung nữ truyền báo: “Bệ hạ, Sử thế tử xin gặp.”

Thanh âm của Yên Lẫm, qua hồi lâu mới vang lên: “Vào đi.”

Sử Tịnh Viên nghe được ý chỉ, chần chừ ngoài điện một chút. Y là ngoại thần, cho dù bình thường cũng hay ra vào Cam Tuyền cung, nhưng tẩm điện của hoàng hậu ở trong cùng lại thật sự không tiện vào. Vốn nên là Yên Lẫm ra đây, tiếp kiến y ở ngoại điện, nhưng hiện tại Hoàng đế đã tự mình hạ chỉ, y còn đứng bên ngoài nữa cũng thật sự không thích hợp. Do dự trong chốc lát, chỉ đành kiên trì tiến vào.

May mà Yên Lẫm lúc này cũng phục hồi *** thần, nghĩ đến chỗ khó xử của Sử Tịnh Viên, từ bên giường Lạc Xương đứng lên, phất ba bốn bức rèm che đi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.