[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 40: Đối chọi gay gắt



Trong quân trướng, Liễu Hằng thong dong.

“Điện hạ hôm nay sở dĩ lựa chọn như thế, toàn nhờ Phương hầu ban cho.” Liễu Hằng nói: “Năm đó Vị quan một trận chiến, chúng ta ký ức hãy còn mới nguyên.”

Phương Khinh Trần khẽ nhíu mày: “Đắp núi chín thước, thiếu một sọt mà toi công. Trận chiến ấy, ta cũng rất lấy làm tiếc.”

Năm đó Liễu Hằng phụng mệnh Tần Húc Phi, dẫn binh công Vị quan, trúng cạm bẫy bị vây khốn, xung sát mọi cách, không thoát thân được. Tần Húc Phi khi biết tin tức Liễu Hằng gặp vây, biết rõ có thể có trá, vẫn không thể ngồi nhìn, rốt cuộc vẫn dẫn binh đi cứu. Phương Khinh Trần tất nhiên là đúng ngay ý nguyện, thu lưới bắt người. Bạt ngàn sơn dã, phục binh hiện hết, người người hò hét bắt sống Tần Húc Phi.

Khi đó, Phương Khinh Trần với Tần Húc Phi, còn chưa hiểu như hôm nay. Đặc chất càng nguy càng mạnh, gặp biến không sợ đó của Tần Húc Phi, vẫn vượt qua vũ dũng dự tính. Cuối cùng để y có thể phấn chấn sĩ khí, dẫn binh giết ra trùng vây. Tuy rằng được toàn thắng, nhưng để Tần Húc Phi và Liễu Hằng hai kẻ chuồn ra từ trong lòng bàn tay y. Những năm qua, mỗi lần nghĩ đến, Phương Khinh Trần tự nhiên là rất tiếc nuối.

Phương Khinh Trần tiếc nuối, nhưng Liễu Hằng nhớ tới trận chiến ấy, chỉ có nghĩ lại mà sợ! Hai người họ có thể sống sót chạy thoát, nhờ sự dũng hãn của Tần Húc Phi, càng nhờ thân binh bên cạnh liều mình bảo vệ. Cuối cùng khi thoát hiểm, ba ngàn tướng sĩ *** nhuệ nhất, sót lại không quá hai trăm. Tần Húc Phi cũng thương thế trầm trọng, mấy bận gần chết.

Lúc Tần Húc Phi thoát hiểm, Liễu Hằng đã hơn mười ngày không ngủ không nghỉ. Thấy y rốt cuộc mở mắt, lửa giận xông lên! Trước mặt chúng tướng mắng y xối xả.

Nói đến việc năm đó, Liễu Hằng cười bình yên, vén ống tay áo, lộ ra một vết sẹo dữ tợn trên cánh tay phải.

“Khi đó, ta đã nói với y, Liễu Hằng ta từ mười sáu tuổi bầu bạn y cùng đi quân ngũ, chính là vì trợ y một tay, mà không phải liên lụy y. Ta rút đao chém cánh tay, lấy máu thề, nếu y còn dám vào khi ta gặp nguy hiểm, chỉ nhớ y là bằng hữu của Liễu Hằng, mà quên mất y là chủ soái của Tần quân, cho dù y có thể bảo tính mạng ta từ trong tay địch nhân, ta cũng sẽ lấy chết tạ tội!”

Khuôn mặt Phương Khinh Trần càng lúc càng lãnh túc. Liễu Hằng lại là nhất phái thoải mái tự nhiên: “Cho nên, Tần Húc Phi có thể vì Liễu Hằng mà đi chết, chủ soái của quân Đại Tần lại sẽ không vì ta mà đi làm việc hại đến lợi ích toàn quân. Bởi vì chỉ cần y làm như vậy, chính là đang tự tay bức ta tự sát. Không ai có thể dùng ta đi uy hiếp tam điện hạ, thuận thiên quân cũng thế, Phương hầu ngài cũng thế, đều là như nhau. Giá trị của ta, không hề lớn như ngài tưởng tượng đâu.”

Phương Khinh Trần buồn bực. Chẳng trách tên này từ sau khi vào Sở doanh, an sinh tự tại lạ thường, té ra y không lo lắng tiểu tử lỗ mãng Tần Húc Phi kia nổi bão, sớm đã chuẩn bị tâm lý ngồi lao lâu dài.

“Cho dù là như thế, bệ hạ đã điên và phế vị, không còn giá trị lợi dụng nữa. Ta thuần vì tận nghĩa quân thần mà cứu. Tần quân trả bệ hạ về là có thể được về tướng quân, cũng thành tựu một đoạn mỹ đàm trong thiên địa, lại có gì không thể làm?”

Phương Khinh Trần ngưng mắt nhìn đôi mắt Liễu Hằng, con ngươi đen như mực.

Liễu Hằng thở dài lắc đầu: “Phương hầu, tất cả thông minh tài trí và hành động của điện hạ, quả thật đa phần chỉ ở chiến trường này. Trên những việc khác, lòng dạ ngay thẳng quá mức. Nhưng mà những năm gần đây bị thiệt nhiều như vậy, Tần Húc Phi hôm nay đã không phải Tần Húc Phi ngày xưa. Tâm tư ngay thẳng hơn, bị giày vò nhiều như vậy, cũng phải thay đổi.”

Liễu Hằng nhìn thẳng hai mắt Phương Khinh Trần, không né không tránh: “Các quân sĩ có lẽ sẽ thấy như vậy, thế nhưng, Phương hầu, ngài tự mình để tay lên ngực tự hỏi, phế đế với chúng ta, không quan trọng sao? Ngài đã có thể dùng ta đổi lấy nhiều tiền lương ngựa mà quý quân thiếu nhất như vậy, vì sao còn thà lấy phế đế mà bỏ tài vật? Thật sự chỉ vì trung nghĩa?”

Phương Khinh Trần á khẩu không trả lời được. Một Hoàng đế đã phế bỏ, nói không quan trọng đúng là thật sự không quan trọng. Người Sở quốc có thể càng ngóng trông hắn chết sớm một chút. Dù sao đã không cần hắn, giữ lại luôn là một phiền toái. Nhưng mà, danh phận quân thần, luân lý đại nghĩa, trùng trùng đè nặng trên đầu. Cho dù hắn điên rồi phế rồi, hắn cũng là người từng làm Hoàng đế, vẫn là huyết mạch dòng chính của hoàng tộc, Hoàng đế hiện tại trên vai vế, còn phải gọi hắn là thúc thúc. Cho dù thật sự chẳng ai quan tâm hắn, miệng cũng tuyệt đối không thể nói ra. Bằng không chính là đứng ra đối kháng luân lý đạo đức mấy ngàn năm tuyên dương không dứt, cắm sâu trong huyết mạch này.

Trong lịch sử thời không kia của y, Nam Tống Triệu Cấu trong lòng rõ ràng hận cha anh rơi trong tay người Kim không thể chết hết đi, nhưng cũng không thể không nhiều lần sai sứ dò xét, cho dù là ra vẻ, cũng nhất định hô khẩu hiệu “nghênh nhị thánh về” đến vang rung trời. Hơn nữa còn nhìn như rất dụng tâm mà nỗ lực trên ngoại giao và quân sự. Biến cố Thổ Mộc Bảo, Minh Anh Tông sa vào tù đồ, tân quân đã lập, trên cái gọi là đại nghĩa quân thần, thiên luân chi lý, dù là Hoàng đế cũng không dám đứng ra ngăn cản nghênh về cái đinh trong mắt mình.

Dưới tình huống có thể, Tần Húc Phi đương nhiên sẽ tận lực đường đường chính chính đánh một trận với y. Nhưng vạn nhất chiến sự thất bại, vì sinh tử của hơn mười vạn Tần quân, y thật đẩy phế đế điên kia ra trước trận, hoặc treo trên cổng thành, lại có ai dám bắn tên xung sát. Y muốn cầm đao kề cổ phế đế yêu cầu nghị hòa, cho dù trong lòng mọi người ước gì phế đế sớm chết cho xong, có ai dám đứng ra nói một câu, đừng để ý sự sống chết của kẻ điên kia?

Sở Nhược Hồng hôm nay với Tần quân mà nói, vẫn không ngừng là tấm bùa hộ mệnh khi rơi vào nghịch cảnh, cũng là căn bản để náu thân dừng chân ở Sở quốc. Họ vào Sở chính là giương cờ hiệu cứu hộ Sở đế, trợ Sở quốc bình loạn. Hơn nữa hiện tại họ không ở lại Sở quốc thì không còn đường nào để đi. Cho dù là lừa mình dối người, tấm màn che này chung quy vẫn không thể không cần. Một khi đem Sở Nhược Hồng trả lại trong tay thần tử mọi người công nhận trung tâm nhất giỏi giang nhất, Tần quân ở Sở quốc sẽ hoàn toàn thành giặc ngoài.

Phương Khinh Trần âm thầm thở than. Tần Húc Phi ơi Tần Húc Phi, ngươi không phải có tiếng đánh trận thì giỏi, chính trị thì yếu kém à? Sao đột nhiên độ mẫn cảm trong chính trị cao như vậy. Quả nhiên là… chèn ép khiến người trưởng thành sao?

Y nhìn Liễu Hằng như có điều suy tư. Xem ra, trông mong đám võ tướng kia xúc giác chính trị trì độn, làm ra phán đoán sai lầm, thả người về, hoặc là ngóng trông Tần Húc Phi tư tưởng chủ nghĩa anh hùng lãng mạn phát tác, cao cao hứng hứng trao đổi con tin với y, sau đó ước hẹn chúng ta bày sẵn trận thế, toàn bằng bổn sự đánh một trận công bằng, đây… hừm… tính khả thi… cực kỳ nhỏ bé.

Ánh mắt y lại sắc nhọn như tên, lạnh lùng nhìn chăm chú Liễu Hằng: “Ngươi xem xong thư, vẻ mặt cũng không mảy may kinh ngạc, ta đã hỏi kỹ Vong Trần thay ta truyền tin, gã nói xem thư của ta rồi, vẻ mặt Tần Húc Phi cũng rất tự nhiên, như vậy, các ngươi hẳn đã sớm đoán được ta sẽ đưa ra yêu cầu này, hơn nữa sớm xác định, nếu gặp phải yêu cầu thế này, cuối cùng nên phúc đáp như thế nào, vì sao.”

Liễu Hằng cúi đầu nhìn phong thư Tần Húc Phi tự tay viết trên tay, trầm mặc không nói. Đích xác, họ đã sớm có thể đoán được. Thế nhưng rõ ràng đã sớm có thể đoán được, câu trả lời của Tần Húc Phi lại vẫn chậm đủ một ngày. Vướng bận của Húc Phi với y vẫn quá nhiều. Tâm quyết đoán vẫn không đủ kiên định.

“Vì sao.” Phương Khinh Trần thanh âm trầm ổn.

Liễu Hằng cười nói: “Trước khi Phương hầu quay về, Sở quốc anh hùng tứ phương cùng lên, nhưng chưa từng có ai quan tâm sinh tử tồn vong của phế đế. Chưa từng có ai thử tìm hiểu tin tức về y, chưa từng có ai thử cứu y. Thế nhưng Phương hầu coi trọng, những người tìm hiểu hành tung của phế đế liền ùn ùn xuất hiện. Cho nên điện hạ mật lệnh giấu phế đế đi, mà lại lên hết tai mắt, chú ý tất cả những người điều tra…”

Đám thám tử thủ hạ Trác Lăng Vân kia! Thế nào là thành sự không đủ, bại sự có thừa!

“Các ngươi cho dù đoán ra là ta, sao có thể xác định ta là muốn cứu y, mà không phải giết vua trả thù?” Y cười lạnh: “Việc năm đó, sao các ngươi biết ta nhất định không oán.”

Liễu Hằng than nhẹ: “Phương hầu, cái danh trung nghĩa của ngài, thiên hạ đều biết rõ, dù là quân phụ thần, thần cũng sẽ không phụ quân. Đây chẳng qua là điện hạ đem tâm so tâm mà thôi. Điện hạ…” Thần sắc y bỗng nhiên ảm đạm: “Người thiên hạ đều biết Tần phụ điện hạ cực sâu, nhưng nếu có một ngày Tần quốc gặp nạn, điện hạ dù trăm chết cũng phải đi giúp.”

Phương Khinh Trần trong lòng bực dọc. Bớt để ta và con heo ngu xuẩn ngoại chiến trong nghề nội chiến ngoài nghề kia cùng chỗ mà so đi. Mấy đời mấy kiếp, luôn chỉ có ta chỉnh người, khi nào thì ngốc đến mức để quốc quân của mình lừa thảm như vậy? Vốn y khá tán thưởng sự vũ dũng quả cảm của Tần Húc Phi, dĩ vãng sa trường giao chiến cũng chưa bao giờ có ác ngôn, từ sau vừa rồi xem lá thư Tần Húc Phi tự tay viết, ngoài mặt khách khí kỳ thật cự tuyệt, xưng hô trong lòng y với Tần Húc Phi rốt cuộc đã không thể dính dáng quan hệ với văn nhã phong độ nữa.

Khoan hoài nhân hậu, lòng dạ rộng rãi của y, toàn là giả tượng làm bộ ra thôi, trong xương cốt, Phương Khinh Trần chính là một “tiểu nhân” tùy hứng cực đoan, trừng mắt tất báo.

Y đợi một hồi, thấy Liễu Hằng không còn gì bổ sung giải thích nữa, lúc này mới thong thả hỏi: “Đây là tất cả nguyên nhân sao?”

Liễu Hằng ngẩn ra, sửng sốt một chút mới thoáng lộ vẻ mơ hồ mà hỏi lại: “Phương hầu cảm thấy còn phải có nguyên nhân gì sao?” Y vái Phương Khinh Trần thật sâu: “Nếu như chúng ta đã sơ sót gì, vẫn xin Phương hầu chỉ dạy ta.”

Phương Khinh Trần cười: “Ngươi thỉnh giáo ta?”

Liễu Hằng thần sắc ngữ khí đều vô cùng chân thành: “Điện hạ trọng ta tin ta, thám báo tình báo đều do ta nắm. Nếu thật là đã sai thất chuyện gì không phát hiện, tất là ta làm việc không đủ chu đáo. Nếu Phương hầu có thể nhắc nhở, ngày khác ta cũng có thể…”

Phương Khinh Trần cười lạnh ngắt lời y: “Tần Húc Phi cự thành ý của ta, Liễu tướng quân cho là mình còn có cơ hội quay về Tần doanh ư?”

Liễu Hằng thản nhiên cười nói: “Sinh tử của Liễu Hằng, đều ở một ý niệm của Phương hầu, nhưng chỉ cần ta còn sống một ngày, chung quy phải tận chức tận trách, làm tròn bổn phận một ngày.”

“Ta biết Liễu tướng quân không sợ chết.” Phương Khinh Trần mỉm cười, chậm rãi kề sát qua, ôn nhu nói: “Nhưng Phương Khinh Trần ta cũng không phải chỉ biết giết người.”

Liễu Hằng trong lòng rùng mình, lại không tự chủ được mà lui một bước.

Phương Khinh Trần lúc này mới đột nhiên biến sắc, lạnh giọng nói: “Nói cho ngươi biết! Điều kiện ta đã đưa ra, Tần Húc Phi y đáp ứng cũng phải đáp ứng, không đáp ứng cũng phải đáp ứng cho ta!”

Liễu Hằng định thần, lúc này mới nói: “Phương hầu muốn thế nào?”

Phương Khinh Trần cười gằn: “Vậy thì phải xem Tần Húc Phi. Tóm lại, ta nhất định sẽ cho y một niềm kinh hỉ rất rất lớn, kinh hỉ đến mức y không thể không đáp ứng là được.”

Mang theo cơn giận nói xong một câu này, y quay người rảo bước ra khỏi trướng. Họ Liễu, ngươi cho rằng không sợ chết là xong việc? Nói cho ngươi biết, trên đời này, những chuyện đáng sợ hơn chết trăm ngàn lần nhiều lắm!

Liễu Hằng còn định truy hỏi, chỉ là chân vừa bước ra một bước, thân thể đã đột nhiên lảo đảo, rốt cuộc không duy trì được, ngã ngồi lên giường. Trong lúc cấp bách dùng tay vịn mép giường, nháy mắt máu tươi đã nhuộm đầy cổ tay mép giường.

Sự phẫn nộ của Phương Khinh Trần, không phải ai ai cũng có thể chịu đựng được.

Từ khi vào trướng đến nay, thời điểm Phương Khinh Trần chân chính thần sắc nghiêm nghị không hề nhiều. Nhưng mà, cơn giận của y lại như phong ba mãnh liệt, đập ngay vào mặt, khí thế vô hình, khiến cho ngay cả hô hấp cũng không thông thuận. Người nhát gan chỉ sợ sẽ nhũn chân, trực tiếp nứt hết tim mật mà quỳ xuống. Muốn trong sự phẫn nộ thế này thẳng tắp lưng thong dong ứng đối, không khiếp sợ, không thảm hại, cho dù là y, cũng thấy gian nan vô cùng.

Một phen ứng đáp này, không dám có một chút sai thất, thần kinh cơ hồ kéo căng đến cực hạn. Sau đó khi Phương Khinh Trần ngưng mắt nhìn sâu, truy hỏi lý do y và Tần Húc Phi trước đó đã đoán biết điều kiện, ánh mắt kia thấu hiểu lòng người, khiến người ta bằng không sinh ra cảm giác vô lực bị nhìn thông nhìn thấu, chừng như muốn từ bỏ một chút chống cự cuối cùng, mau mau nói ra hết thảy trong lòng.

Y là người bách chiến sa trường, tâm chí cực kiên nghị, không phải loại tiểu nữ tử như Tiêu Hiểu Nguyệt có thể sánh. Trong lúc kinh sợ, đoán biết Phương Khinh Trần đã dùng tới tà thuật nhiếp hồn. Y không dám gọi phá, cũng không dám đối kháng công khai, bằng không sẽ là thật sự nhận mình có việc không thể cho người biết. Cho nên y chỉ có thể âm thầm vận lực, lặng lẽ chấn rách từng chút vết thương trên người, mượn đau đớn để bảo trì lý trí, rốt cuộc mới duy trì đối đáp không lỡ.

Phương Khinh Trần giận dữ mà đi, trong lòng y còn có ngàn vạn ưu sầu chưa tiêu, muốn hỏi, lại phát hiện cực hạn của thân thể và *** thần đã đến, bắt buộc y không thể không ngã ngồi xuống.

Cúi đầu nhìn quần áo mình bị máu tươi nhuộm đỏ. Liều mạng bảo trì thanh tỉnh như vậy, tự thương tự đau như vậy, trên mặt lại vẫn phải không lộ mảy may. Miệng còn phải ngữ khí vững vàng bình thản ứng đối Phương Khinh Trần ép hỏi, không phải bởi vì y sĩ diện, đủ dũng khí, mà là bởi vì, về việc Sở Nhược Hồng, Tần Húc Phi trước đó nhìn rõ, cùng sau đó cự tuyệt, ngoại trừ những lý do lợi hại liên quan đó, quả thật có ẩn tình khác, ẩn bí này, lại nhất thiết không thể để Phương Khinh Trần xét ra.

Nhưng mà…

Ngơ ngẩn nhìn mành trướng kia bị gió đêm phất qua, mồ hôi lạnh túa ra trên trán y, lại không chỉ là bởi đau đớn.

Thất vọng thở dài, y đã giấu giếm được sao? Phương Khinh Trần thật sự hỏi không ra điều gì, chán nản mà đi, hay là phát giác y tự thương chống đỡ đã đến cực hạn, cho nên quyết định không bức nữa.

Người kia quá sâu, quá mạnh, nhìn không thấu, đoán không ra! Mà cả phẫn nộ cùng không kiêng nể gì, cũng là ngầm tính kế. Y bức thiết muốn được về Sở Nhược Hồng như vậy, thậm chí không ngại con át chủ bài cuối cùng, mấu chốt cuối cùng bị người thấy rõ, y không chịu thỏa hiệp, không chấp nhận thất bại, vậy thì y cuối cùng sẽ còn thi ra thủ đoạn gì đây?

Húc Phi tính tình cương trực quá mức, âm mưu quỷ kế trước nay không phải sở trường. Phương Khinh Trần là người xảo quyệt bách biến như vậy, không có mình ở bên cạnh Húc Phi, giúp y trông đao kiếm phía sau, bẫy rập dưới chân, Húc Phi y… khả năng ứng phó nguy mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.