Ánh nắng hắt qua cửa sổ, rọi vào khuôn mặt của đứa trẻ nhỏ đang ngồi trên giường. Nó có khuôn mặt đáng yêu, ngũ quan cân đối, mái tóc màu đen nháy được cắt gọn gàng. Một làn gió nhẹ thổi sượt qua hàng mi cong vút làm đứa trẻ mở mắt, cặp mắt nó to tròn sáng ngời hữu thần, đôi đồng tử ánh lên màu xanh lam trong suốt. Hoa Vô Sắc vươn vai, cả đêm minh tưởng làm cơ thể hài tử nhỏ bé của hắn khá mệt mỏi, quả thật là quá yếu mà! Có điều diễn biến dường như tốt đẹp, hắn vận chuyển một vòng Tru Thiên Nghịch Thần Quyết, dĩ nhiên linh căn trong cơ thể đã hồi phục, dù chỉ là nhất đoạn nhưng ít ra hắn biết bản thân vẫn còn có thể tu luyện, tâm pháp này quả thật là nghịch thiên! Không những làm linh thức tăng lên mà còn điều chỉnh lại trạng thái cơ thể vốn dĩ quá yếu ớt của hắn, tạp chất trong người đã được bài trừ ra ngoài, tẩy cân phạt cốt trực tiếp đẩy tu vi Hoa Vô Sắc lên Linh giả tầng bảy.
"Hm... cũng không tồi! Mệt thật, cái cơ thể nhỏ bé này mà lại là mình sao!? Đúng thật là tức chết được, hừ! Ai ui, hôi chết ta rồi! Không ngờ tạp chất trong người lại nhiều như vậy!? Linh căn đã khôi phục, nhưng kinh mạch lại vẫn không thể lưu thông! Kỳ lạ!!"
Hoa Vô Sắc trầm tư được một lúc thì leo xuống giường đi tắm, cả người hắn hiện tại dơ bẩn không khác một tên hành khất là bao. Sau khi trùng sinh dung nhập vào người đứa bé này, hắn cũng đã có được một ít thông tin cũng như trí nhớ của nó. Chỗ hắn đang đứng là Hoa Hạ thành nằm ở rìa phía đông Tiểu Linh Lung Giới, nơi đây không có tiên nhân thần sĩ như thế giới mà hắn từng sống trước kia, mỗi người sinh ra đều tiềm ẩn một nguồn năng lượng kì lạ trong cơ thể gọi là linh căn, đến năm tuổi là có thể tiến hành nghi lễ thức tỉnh Linh thân trong cơ thể. Linh thân là biểu tượng của vạn vật trong trời đất, được Tiểu Linh Lung Giới nuôi dưỡng và ban ân, mang đến cho người sở hữu những năng lực khác nhau, có thể là một con thỏ nhỏ bé, một cây gậy,... cũng có thể là một thanh loan đao hay đầu mãnh hổ hung bạo..., kẻ thức tỉnh Linh thân được xưng tụng bằng danh hiệu: Linh sư. Phân biệt cấp độ từ thấp đến cao gồm Linh giả, Linh sư, Linh tôn, Linh vương, Linh đế, Linh hoàng, Linh thánh, Linh thần.
Đứa bé tên cũng như hắn, đều là Hoa Vô Sắc, phụ mẫu là người Hoa gia, một trong ngũ đại gia tộc ở Hoa Hạ thành. Tiểu tử này từ nhỏ tính khí đã quật cường, muốn sau này lớn lên trở thành đỉnh phong cao thủ như cha nó vì thế mà ngày đêm không ngừng chăm chỉ tập luyện, đáng tiếc chỉ vì hôm trước linh thân thức tỉnh không thành mà nghĩ quẩn, một mình xông vào đầm Nguyệt Dạ rồi mất tích trong đấy. May mắn một vị Linh sư đi ngang qua phát hiện liền cứu hắn rồi đem về Hoa gia, những chuyện sau đó thì chỉ có mình Hoa Vô Sắc biết, đứa bé thật ra đã chết, hắn vô tình xuyên không nhập vào thân thể này rồi trùng sinh. Cha hắn là Hoa Thiên Hành, Linh tôn Thiên cấp Hỏa hệ, là tộc trưởng Hoa gia cũng vừa là tướng quân phủ thành chủ. Gia tộc Hoa gia là một trong ngũ đại tộc ở Hoa Hạ, chủ tu Hỏa hệ, bốn tộc còn lại đại biểu cho Kim, Mộc, Thủy, Thổ hệ gồm Thiết gia, Lâm gia, Bạch gia và Nham gia. Vì lẽ đó mà Hoa Hạ thành còn có một cái tên khác- Ngũ Hành chi địa.
Tương truyền vạn năm trước có một trận đại chiến xảy ra giữa các chư thần không ngừng nghỉ suốt trăm ngày trăm đêm, biết bao nhiêu chân thần vẫn lạc trong trận đánh đó, sau cùng đánh bại được cường địch nhưng thần vực không còn, hóa thành mười hai mảnh Thần tinh rải rác khắp nơi trong vũ trụ, mà phiến Tiểu Linh Lung Giới này là một trong số ấy. Bốn trăm năm sau, từ hư không loạn lưu bỗng dưng xuất hiện một luồng hắc vụ to lớn không biết tên, di chuyển khắp nơi hủy diệt tất cả những thứ mà nó lướt qua, dị chủng đó được gọi là Thôn Phệ Quyển. Đến ngày nọ, nó phát hiện được nguồn sinh mệnh lực nồng đậm phát ra từ vị diện này liền ý đồ nuốt lấy. Hơn mười vị cường giả Linh thần dùng đại giá tự bạo linh căn để đánh đuổi nó đi, bảo vệ nhân tộc. Cuối cùng trước khi vẫn lạc, họ đem kết giới phong ấn tại nơi có ngũ hành chi địa nhằm che giấu khí tức vị diện, cũng chính là Hoa Hạ thành bây giờ.
...
Tắm xong khiến cơ thể thật là thoải mái a, Hoa Vô Sắc hớn hở, không giấu đi sự vui vẻ của mình. Vừa ra khỏi phòng thì hắn nhìn thấy mẫu thân đang đi cùng với một người đàn ông trung niên mặc tướng phục, trong lòng hắn bất tri bất giác hô lên:
"Phụ thân!! Mẫu thân!!"
Hai người kia vừa nghe tiếng kêu non nớt trước mặt liền kinh ngạc nhìn, vẻ mặt đang ủ rũ của hai người bỗng chốc biến mất sạch, Hoa Thiên Hành nhanh chóng bế hắn lên, khuôn mặt nghiêm nghị chợt nở một nụ cười:
"Ngươi đứa trẻ ngốc này!! Ha ha, thật không tin được, con hồi phục nhanh vậy a! Hoa nhi à, phụ thân có đứa con như ngươi thật sự lo lắng mà! Ngươi đừng buồn, cho dù ta táng gia bại sản cũng sẽ tìm cách chữa trị linh căn cho con! Hảo hài tử, đừng nghĩ quẩn nữa, ngươi xem! Mẫu thân ngươi và ta lo lắng biết chừng nào!" Giọng ông thoáng có chút buồn.
Hoa phu nhân khẽ gật đầu, mở lời nói "Cha con nói đúng, cho dù không thể trở thành Linh sư, gia đình ta vẫn có thể sống vui vẻ, con có thể trở thành một văn sĩ, một người có học, sống một cuộc đời bình thường không phải lo tranh đấu, thật tốt a!" Bà lau nước mắt, ngước nhìn về hai người. Hoa Thiên Hành thở dài, đặt đứa bé xuống rồi ôm lấy phu nhân, ông biết câu nói đó không phải chỉ dành riêng cho đứa con ngốc nghếch của mình mà còn đang nói chính bản thân ông, một vị tướng quân chinh chiến nhiều năm, chăm lo cho an nguy của vạn dân mà lại không thể chăm lo cho gia đình mình, Hoa Thiên Hành bỗng dưng cảm thấy, mình mắc nợ người phụ nữ này quá nhiều.
"Được rồi! Hôm nay tiểu tử ngươi khỏe mạnh trở lại, tối nay Hoa gia ta sẽ mở yến tiệc, coi như vì ngươi mà tẩy trần đi!! Ha ha!" Ông cười to đánh vỡ cái mạch cảm xúc im lặng nãy giờ, Hoa phu nhân nhẹ hôn lên trán Hoa Vô Sắc một cái " Hài tử, nghỉ ngơi đi! Không nên đi lại nhiều mới tốt! Lát nữa mẫu thân sẽ nấu cho con một bữa ăn thật ngon, có được không?!!"
Hai người vui vẻ bước ra khỏi cửa phủ, dường như vì hắn khỏe lại mà cao hứng, chợt từ phía sau một câu nói khiến họ dừng lại, vẻ mặt ngỡ ngàng: