Tiểu Long Dưỡng Cá Xà Bảo Bảo

Chương 5



 Bạch Vân Vân đứng trên đám mây, gió thổi qua lay động ngọc bội trên người nàng phát ra âm thanh leng keng, phảng phất như tiếng đàn của tiên nhân. Vạt áo rộng mở, vài dải lụa trên váy bay lượn theo gió, tâm tình vô cùng vui sướng.

Đây là lần đầu tiên nàng làm mưa một mình, tiếp nhận vị trí vốn thuộc về Cửu tỷ tỷ Bạch San San. Trước khi xuất phát, huynh trưởng cùng các tỷ tỷ nhiều lần dặn dò không được làm sai trình tự, rối loạn quá trình mưa gió. Trên đường làm mưa, nghìn vạn lần không nên làm bất cứ chuyện gì không liên quan, nhất là khi đi qua Danh Hoa hồ của con thứ mười bảy Cố gia Cố Khanh Ngôn, nơi đó dưỡng một xà yêu xấu xí.

Mỗi người đều nói với nàng, phải nhớ kỹ ngay cả nhìn cũng không nên. Hai nhà đã bao nhiêu năm không có giao tình.

Bạch Vân Vân đưa mây đi qua, nàng không có quên nhắc nhở của mọi người, nhưng vẫn hiếu kỳ không nhịn được, liếc mắt xem sơn trang Danh Hoa hồ. Trên mặt hồ có lều linh khí bao trùm, nhìn không được rõ ràng, chỉ thấy ven hồ trồng rất nhiều dược thảo. Bên trong sơn trang có hai ba gian nhà chính, bốn năm gian nhà trúc, trừ cái đó ra đều là mảng lớn trồng nhiều loại hoa, nở ra muôn hồng nghìn tía, không giống như nơi ở mà giống hoa viên hơn.

Hoa yêu nhỏ bé mỹ lệ không sợ mưa, trên lá xanh đùa giỡn. Bạch Vân Vân nhìn thấy thoáng dừng lại, trời mưa lớn hơn tiểu hoa yêu liền trở lại dấu mình trong thảm hoa.

Rồng với yêu tinh rất khó tồn tại cùng nhau, trừ khi làm cho khí tức của mình hoàn toàn biến mất, bằng không nhất định lẫn nhau khó chịu. Đây là biểu hiện của thiên địch. Thế nhưng tiểu long Cố gia này đương nhiên dưỡng một xà yêu xấu xí, lại che chở tiểu hoa yêu mỹ lệ. Lẽ nào y có khả năng ẩn dấu đi linh khí của bản thân? Tam ca còn không làm được mà.

Bạch Vân Vân vừa miên man suy nghĩ vừa đưa mây đi qua, kéo dài đến buổi chiều cũng bố trí xong. Khi nàng ta giá vân trở về, trong không gian chỉ còn mưa phùn lất phất.

Lều linh khí trên Danh Hoa hồ đã biến mất, trên ngọa ỷ (ghế nằm) ven hồ ngồi một thiếu niên thoạt nhìn khoảng mười bốn mười lăm tuổi. Bạch Vân Vân đưa mây xuống thấp một chút, muốn nhìn rõ ràng người bên dưới.

Từ góc độ của nàng chỉ có thể nhìn thấy phát quan màu trắng bạc bó buộc trên đầu thiếu niên, trên đó đính một ngân long tinh xảo. Trong miệng ngân long ngậm hạt châu nhạt màu, lóe ra quang mang lay động không ngừng, xuyên qua là trâm bằng ngọc bích.

Người nọ mặc trên người một bộ quần áo tuyết trắng, vạt áo như lưu thủy (nước chảy) nhu thuận chảy xuống. Thoạt nhìn giống làm từ tơ lụa, gió thổi thoảng qua phảng phất như thập phần nhẹ nhàng thoáng đãng, thế nhưng một giọt mưa cũng không đọng lại. Thiếu niên khoác một kiện áo choàng màu nhạt. Tay áo rộng thùng thình đính vài long lân làm trang sức.

Y phục như vậy không biết mặc trên người ai, lẽ nào là tiểu long Cố gia? Bạch Vân Vân đưa mây xuống thấp chút nữa, đã có thể thấy mái tóc đen nhánh, bàn tay thon dài của hắn.

Trên vai thiếu niên đứng một chú vẹt hoa mỹ, không biết nó bên tai nói thầm cái gì đó.    Hắn mở miệng mang theo tiếu ý phản bác lại: “Ngươi nói lung tung, nếu bá bá có ăn ngon gì đó, tại sao lại không bảo chúng ta? Ca ca không biết bị gọi đi làm việc khó khăn gì rồi.”

Bạch Vân Vân vốn cho rằng thanh âm đẹp nhất trên thế gian, là tiếng leng keng khi gió phất qua ngọc bội trên người, là cầm khúc của Dao Quang tinh quân trên thượng thiên. Vậy mà khi nghe thiếu niên mở miệng, nàng ta thấy sai lầm rồi. Thanh âm đẹp nhất trên thế gian chính là khi hắn lên tiếng nói.

Mây của nàng ta càng lúc càng thấp, thấp đến khi gần như nhìn thẳng vào thiếu niên này, phút chốc liền ngây dại, từ trên mây ngã xuống phía dưới.

Cố Mộc Mộc vỗ cánh bay đến, đậu trên đầu Bạch Vân Vân, nhanh chóng mổ xuống. Đóa lan tiên cài trên đầu nàng ta bị mổ thành vô số mảnh vụn, ngọc trâm cũng bị rơi xuống dưới, những hạt châu tinh xảo rơi lả tả trên mặt đất.

Cố Khanh Ngữ gọi hắn trở về: “Mộc Mộc ca, ngươi không nên đối đãi với khách nhân như vậy.”

Cố Mộc Mộc bay trở lại trên vai hắn, đắc ý được quệt quệt cái mỏ, bới bới bộ lông hoa mỹ của bản thân, nằm trên vai Cố Khanh Ngữ, chuẩn bị ngủ.

Cố Khanh Ngữ tiến lên nâng Bạch Vân Vân dậy, hắn rất ít khi khách khí với người khác, với lại ngay cả người trong Cố gia bình thường cũng không thấy từ trên trời rơi xuống nữ hài tử, nên rất hiếu kỳ.

Hắn nhặt lại cây trâm, đưa cho Bạch Vân Vân bởi vì xấu hổ mà đỏ mặt đến tận mang tai cài trở lại, hữu lễ hỏi nàng: “Ngươi là ai? Tại sao lại rơi vào nhà của ta?”

Mặt Bạch Vân Vân càng đỏ hơn: “Ta … cái đó ta … ta..”

Cố Mộc Mộc không ngẩng lên nói: “Nàng thấy ngươi lớn lên đẹp, nên mới ngã xuống.”

Bạch Vân Vân ảo não xấu hổ: “Ai cần ngươi nhiều chuyện.”

Cố Mộc Mộc đứng lên chuẩn bị cùng long nữ không biết trời cao đất rộng này tranh cãi. Cố Khanh Ngữ tóm lấy hắn trong tay: “Mộc Mộc ca, ca ca đâu cần phải cùng nữ hài tử cãi nhau.”

Bạch Vân Vân đúng là nữ hài tử trong nhà, ngã xuống tuy rằng xấu hổ, thế nhưng cũng đã xuống rồi, xấu hổ cũng không được gì, tâm tình thu liễm một chút, cùng thiếu niên trước mặt sảng khoái chào hỏi.

“Ngươi là tiểu long Cố gia trong Danh Hoa hồ sao?”

“Đúng nha. Ngươi biết ta sao?”

Bạch Vân Vân hưng phấn: “Ta hay nghe mọi người nói đến ngươi, nhưng bây giờ ta thấy ngoại trừ ngươi lớn lên rất ưa nhìn ra, tất cả những điều khác đều là không đúng.”

Nàng ta tiếp tục khen: “Sơn trang của ngươi thật xinh đẹp, ta chưa bao giờ thấy nơi nào đơn giản lại thích mắt như nó. Giọng nói của ngươi cũng thật dễ nghe, giống như tiên nhạc trên thượng thiên, thế nhưng còn cho cảm giác thân thiết. Ngươi vì sao dời đi Cố gia đến đây ở, ngươi vì sao lại dưỡng …”

Có người chặn đứng lại lời của nàng: “Bạch Vân Vân cô nương, ngươi dường như cũng không phải khách nhân của ta.”

Nàng ta quay đầu lại, chỉ thấy bên cạnh đứng một thanh niên mặc quần áo thanh sắc. Nước da trắng, mày kiếm mắt sáng. So với thiếu niên trước mặt này trên người y càng tỏa ra nhiều long khí. Nếu như bình thường, loại khí tức này hẳn là hấp dẫn Bạch Vân Vân muốn thân cận, thế nhưng hết lần này đến lần khác lại không như vậy, chỉ cảm thấy người trước mắt này rất đáng sợ.

Nàng ta lần đầu tiên có loại ý nghĩ muốn nói cũng không được, im lặng đứng ở nơi nào.

Ngữ khí của Cố Khanh Ngôn khi nói câu đó có thể tính là ôn hòa, không băng lạnh. Thế nhưng, dù lạnh lùng cũng là một loại có chứa tâm tình trong đó, mà không phải cái loại này hoàn toàn coi thường.

Thái độ Cố Khanh Ngôn khi nói chuyện, thật giống như đang nói với viên đá lót đường.

Cố Khanh Ngữ thấy y trở về, hài lòng nói: “Ca ca, nữ hài tử này từ trên trời rơi xuống.”

Cố Khanh Ngôn cười nói: “Thật không, vậy bảo nàng ta từ bầu trời mà dời khỏi đây thôi.”

Cố Khanh Ngữ nhặt trên đất một hạt châu, đặt trong tay Bạch Vân Vân: “Xin lỗi, Mộc Mộc ca làm rơi hạt châu của ngươi.”

Bạch Vân Vân đỏ mặt: “Cảm ơn ngươi.” Vị trí trên tay bị Cố Khanh Ngữ đụng vào tựa hồ đang phát nhiệt, nàng ta cầm lấy, bước lên đám mây, bay lên dời khỏi.

Cố Khanh Ngữ nhìn theo hướng nàng ta bay đi, ước ao nói: “Nàng ấy cũng bay, biết bay thật tốt.”

Cố Khanh Ngôn ngồi trên ngọa ỷ cùng hắn, ôn nhu cười nói: “Nếu ngươi không lười ăn thì vài năm nữa cũng có thể giống nàng ta.”

Cố Khanh Ngữ đổi giọng: “Biết bay cũng không có gì, ở trong nước kỳ thực cũng tốt.”

Cố Khanh Ngôn mỉm cười, ôm hắn đưa vào trong nước: “Đi chơi đi.”

Áo choàng được trang trí thêm long lân nổi lên mặt hồ, Cố Khanh Ngôn phi thân nằm trên nó, tại Danh Hoa hồ ngủ trưa một hồi.

Ba ngày sau Bạch Vân Vân lại đến sơn trang Danh Hoa hồ, sau khi làm mưa xong cho mây xuống thấp bên dưới tìm kiếm thân ảnh thiếu niên kia.

Tìm nửa ngày cũng không thấy đâu, đang thất vọng dời đi, trong Danh Hoa hồ trồi lên một người, vui vẻ ở trong nước chơi đùa.

Bạch Vân Vân đại hỷ, đưa cụm mây xuống thấp, đứng phía trên si ngốc nhìn hắn nghịch nước. Tiểu long Cố gia, nghe nói cùng tuổi với mình. Ngày trước vẫn thường đến nhà chơi, sau bởi vì y dưỡng một xà yêu xấu xí nên đã cãi nhau với huynh trưởng cùng tỷ tỷ, từ đó không bao giờ đến nữa.

Thảo nào tỷ tỷ vẫn không quên được y, nguyên lai tiểu long Cố gia lớn lên dễ nhìn như thế, lại ôn nhu như thế. Y vì sao lại dưỡng xà yêu xấu xí, mà tốt nhất hắn đừng để mình nhìn thấy.

Cố Khanh Ngữ nằm ngửa trên mặt nước, nhìn trên bầu trời một cụm mây càng lúc càng xuống thấp. Phía dưới đám mây trắng noãn có ánh sáng nhu hòa mờ nhạt, cho thấy là có người ở phía trên. Phía trên có một nữ hài tử đang thò đầu ra.

Cho đến khi đám mây xuống đến không thể thấp hơn được nữa, Cố Khanh Ngữ giơ tay lên nhẹ nhàng sờ sờ nó, cười hỏi: “Nữ hài tử trên trời ngã xuống, ngươi lại đến nữa rồi, ngươi đến làm cái gì?”

Bạch Vân Vân thân thủ đưa ngón tay lên môi, làm ra động tác đừng lên tiếng, đè thấp thanh âm hỏi: “Ca ca ngươi đâu?”

Cố Khanh Ngữ hiểu sai ý: “Ngươi tìm ca ca ta sao, y cùng Mộc Mộc ca ra ngoài rồi.” Hắn bất đắc dĩ thở dài: “Ca ca có nhiều việc rất bận.”

Bạch Vân Vân vui vẻ nói: “Ta không tìm ca ca ngươi, ta tới tìm ngươi.”

Cố Khanh Ngữ bơi đến đám hoa sen, dấu mình bên dưới, thiếu niên mĩ lệ mang theo giảo hoạt hỏi Bạch Vân Vân: “Tìm ta làm gì?”

Bạch Vân Vân nhất thời nghẹn lời, nàng ta không định đến tìm hắn, thế nhưng khi nhìn thấy hắn, nhịn không được muốn xuống dưới trò chuyện. Hiện tại hắn hỏi lại vì sao đến, trả lời không được thật có chút mất mặt.

Cố Khanh Ngữ thân thủ tiếp một giọt nước từ trên lá sen chảy xuống, đối với Bạch Vân Vân nói: “Ngươi đưa tay đây.”

Bạch Vân Vân không hiểu hắn muốn làm gì, chìa tay ra trước mặt Cố Khanh Ngữ. Bàn tay thiếu nữ trắng nõn, ngón ngón thon dài, hồng nhuận. Cố Khanh Ngữ đưa qua tay nàng giọt nước: “Hôm trước ngươi đi rồi, ta tìm thấy trên mặt đất một hạt châu của ngươi. Nó rất đẹp, ta đổi lấy bằng một hạt nước này có được hay không?”

Lời này nói ra rất không có đạo lý, ngọc cùng giọt nước giá trị làm sao có thể so sánh? Thế nhưng Cố Khanh Ngữ nói ra không có nửa điểm chần chừ, khóe mắt đuôi mày toát ra nhè nhẹ tiếu ý.

Giống như công tử phong lưu chuyên môn trộm lấy trái tim thiếu nữ, trong lòng biết rõ nữ hài tử ái mộ bản thân, nhưng lại dấu diếm tỏ ra không biết câu dẫn, để nàng ta tự mình dâng lên. Nhưng đối với Cố Khanh Ngữ mà nói, đó chỉ là hành động bản năng mà ngay cả hắn cũng không hiểu. Làm thế nào để câu dẫn người khác, dùng khóe mắt đuôi mày đầu độc họ. Hắn hoàn toàn không cần học tập, thậm chí trong đầu hoàn toàn không nghĩ đến.

Cho dù là thủ đoạn của phong lưu công tử bạc tình, hay chính vẻ hồn nhiên bên ngoài mới mê hoặc người khác, thì với niên kỷ (tuổi) của Bạch Vân Vân khó có khả năng hiểu rõ cùng chống đỡ được.

Nàng ta si ngốc đáp: “Được”

Bạch Vân Vân dùng linh khí tạo nên một cái bình nhỏ trong suốt, để giọt nước vào, cẩn thận cất trong tay áo.

Cố Khanh Ngữ bơi đến bên bờ hít ngửi mùi thơm trong đất sau khi mưa xong, rút ra hai cây dược thảo, đưa cho Bạch Vân Vân một gốc: “Mỗi lần ngươi đến trời đều mưa, những dược thảo này … sẽ lớn lên rất nhanh.”

Bạch Vân Vân tiếp nhận thảo dược, học Cố Khanh Ngữ cho vào trong miệng, nhẹ nhàng cắm một ngụm, vị đạo có chút khó ăn của cỏ xanh, thực sự không có gì ngon. Nàng ta nhìn Cố Khanh Ngữ rất hài lòng mà nuốt xuống dược thảo, không hiểu vì sao tiểu long Cố gia lại ăn thứ kì quái như vậy?

Nói chuyện về trời mưa nên Bạch Vân Vân có rất nhiều thứ để kể, nàng ta vui vẻ hỏi: “Ngươi rất thích trời mưa hay sao, ta về sau sẽ thường đưa mưa tới đây.”

Cố Khanh Ngữ lắc đầu: “Ta thích mưa nhỏ thôi, không thích mưa to.”

Bạch Vân Vân ngạc nhiên hỏi: “Ngươi là rồng, vì sao không thích mưa to, đã là rồng thì mưa càng to càng thích mới đúng chứ.”

Cố Khanh Ngữ không thèm để ý trả lời: “Thật không, nhưng ta không thích mưa to. Mưa to sẽ làm cho hoa yêu trong sơn trang không chịu được, mà nước mưa rơi trên người ta cũng không thoải mái.”

Hắn từ trong nước bơi tới bờ, bước một bước lên trên. Bạch Vân Vân cảm thấy tư thế hắn bước đi không giống những người khác. Rõ ràng cũng là nhấc chân lên, lại mang tư thái phiêu dật, tựa hồ tay áo chỉ lay động một chút, nhìn kỹ lại không thấy điều gì khác lạ.

Cố Khanh Ngữ ngồi trên dây đu, chìa tay ra với Bạch Vân Vân nói: “Lại đây chơi với ta.”

Bạch Vân Vân đi đến, ngồi bên cạnh hắn, cánh tay cùng chân đụng chạm đến Cố Khanh Ngữ, trong ngực từng nóng lên. Hắn làm cho nàng ta cầm một bên dây, chính mình cầm bên còn lại. Bạch Vân Vân với hắn cùng nhau dùng chân đẩy về phía sau, rồi mới thu lại.

Đu dây chậm rãi chuyển động trước sau, bàn tay không của Cố Khanh Ngữ nắm lấy tay của Bạch Vân Vân. Trong ngực đột nhiên đập nhanh một chút, nửa ngày mới hoãn đến, nàng ta phát giác tay hắn rất lạnh, da thịt thập phần trơn tuột, so với trẻ con còn muốn nhẵn nhụi trơn bóng hơn.

Bạch Vân Vân nắm lấy tay Cố Khanh Ngữ: “Vì sao ngươi không tham gia tụ hội Long tộc ở Thanh Long dẫn, mấy năm nay ta đều đến nhưng chưa bao giờ gặp ngươi.”   Cố Khanh Ngữ mở to mắt, cố hồi tưởng lại nơi Bạch Vân Vân nói là ở đâu, nhớ đến Long vương Ngao gia đã cho mình bình bạch ngọc: “Trước đây ta có đến rồi, về sau ca ca không đi, ta cũng sẽ không đi.”

Bạch Vân Vân không giải thích được: “Ngươi vì sao luôn nghe lời ca ca như vậy, các ca ca tỷ tỷ của ta nói gì, ta chưa bao giờ nghe lời hết. Mà ca ca ngươi rất hung dữ.”

Cố Khanh Ngữ dừng đu dây lại, buông bàn tay đang nắm Bạch Vân Vân, rất nghiêm chỉnh nói: “Ca ca ta không hung dữ, ca ca ta tốt nhất, tuy ngươi là nữ hài tử mỹ lệ từ trên trời ngã xuống, thế nhưng ta không thích nghe thấy ngươi nói xấu ca ca ta.”

Bạch Vân Vân không nghĩ đến hắn sẽ nói nghiêm trọng thế, sắc mặt nhất thời đỏ lên.

Cố Khanh Ngữ dời khỏi dây đu, đi đến nhuyễn tháp ở dưới bóng râm: “Ta muốn ngủ, ngươi lại trở về trên trời đi, sau này lại đến chơi.”

Cố Khanh Ngữ châm tiểu lư hương, nhắm mắt, lông mi thật dài ngăn lại ánh mắt sáng ngời. Một cánh hoa hồng sắc từ trên cây rơi xuống, đậu lên trán hắn.

Khi Cố Khanh Ngôn trở lại sơn trang, Cố Khanh Ngữ còn đang ngủ. Khí trời lạnh dần, thời gian hắn ngủ càng lúc càng dài. Y ngồi bên hồ, Cố Mộc Mộc trong vườn dược thảo bay ra, tha lên một cái áo khoác trắng, đó là của Bạch Vân Vân để lại. Cố Khanh Ngôn nhìn thoáng qua, cầm viên đá nhỏ ném tỉnh Cố Khanh Ngữ.

Cố Khanh Ngữ mở mắt ra ngẩng đầu, nhìn thấy y, đứng lên nhào vào lòng: “Ca ca, ngươi về rồi, ta rất nhớ ngươi, không phải ngươi bảo ngày mai mới về sao?”

Cố Khanh Ngôn cầm áo khoác, cười nói: “Ngươi không nghe lời ta nói. Chẳng phải ta đã nói, không nên để ý đến nữ hài tử này nữa.”

Cố Khanh Ngữ cúi đầu không nói, qua một lúc: “Ca ca, ngươi nói người nhà của nàng ta không thích cho nàng ta đến đây, thế nhưng nàng ta tốt mà. Chúng ta không nói, người nhà của nàng ta cũng không biết.”

Cố Khanh Ngôn đưa áo khoác cho hắn, không nói gì.

Cố Khanh Ngữ hi vọng nhìn, đợi y đồng ý cho mình cùng Bạch Vân Vân làm bằng hữu.

Cố Khanh Ngữ mệt mỏi thở dài: “Ta mệt chết đi, ngươi ở đây một mình đi.”

Hai ngày sau, Cố Khanh Ngôn cũng không để ý đến hắn. Cố Khanh Ngữ mỗi ngày đi theo bên cạnh y, Cố Khanh Ngôn coi như không thấy. Đến ngày thứ ba, Cố Khanh Ngôn có việc phải xuất môn, dẫn theo Cố Mộc Mộc cùng đi, cũng không từ biệt hắn. Cố Khanh Ngữ một mình đứng trước cửa sơn trang, nhìn không thấy bọn họ, òa khóc.

Hoa yêu bên trong sơn trang nghe thấy tiếng khóc của hắn, chạy đến phía sau, cúi người nhìn hắn. Cố Khanh Ngữ trong lòng khổ sở, từng bước trở về bên Danh Hoa hồ, ghé vào trong bụi dược thảo, lên tiếng khóc lớn.

Tiểu hoa yêu sẽ không nói chuyện, chạy đến bên cạnh đưa tay kéo kéo ống tay áo của hắn, phát ra thanh âm ê a. Cố Khanh Ngữ đưa hoa yêu đến trên tay, thương tâm nói: “Ca ca không để ý đến ta nữa.”

Tiểu hoa yêu khổ não gãi gãi đầu, Cố Khanh Ngữ đưa nó trở lại trên cỏ, đi vào trong hồ nước. Mặt hồ hơi xao động, hoa yêu ngồi ở trên hoa sen trong hồ, không biết hắn bên trong làm cái gì.

Chạng vạng Cố Khanh Ngôn mới trở về, trực tiếp đi vào phòng, Cố Khanh Ngữ nghe thấy bước chân của y, từ trong hồ nước đi ra, nhìn y cùng Cố Mộc Mộc đi vào phòng.

Giống như … quên rằng trong sơn trang còn có hắn.

Cố Khanh Ngữ yên lặng đi đến, yên lặng đứng trước cửa phòng, yên lặng ôm đầu gối ngồi một góc.

Thời điểm trời hoàn toàn tối, Cố Khanh Ngữ cảm thấy thời tiết lạnh làm cho hắn buồn ngủ, mơ mơ màng màng sắp ngã. Đúng lúc này, thanh âm của Cố Khanh Ngôn truyền ra: “Vào đi, Khanh Ngữ.”

Cố Khanh Ngữ đẩy cửa ra chạy vào, đứng trước mặt Cố Khanh Ngôn, ủy khuất nói: “Ca ca.”

Cố Khanh Ngôn ôn nhu nói: “Khanh Ngữ, cô cô bảo muốn ngươi đến chỗ nàng chơi vài ngày. Có rất nhiều bằng hữu mới, có cả nữ hài tử xinh đẹp.”

Cố Khanh Ngữ nhào vào lòng ôm thắt lưng y: “Ta không muốn bằng hữu mới, ta chỉ muốn ca ca, ca ca ngươi đừng không để ý đến ta.” Hắn vừa nói vừa khóc to, một bộ dạng thương cảm thê thảm.

Cố Khanh Ngôn lau nước mắt cho hắn, nói: “Ngoại trừ Long tộc Bạch gia, ngươi có thể tùy tiện kết bằng hữu.”

Cố Khanh Ngữ nghẹn ngào: “Ta không cần bằng hữu, ca ca, ngươi đừng không để ý tới ta.”

Cố Khanh Ngôn ôn nhu gật đầu: “Được.”

Y nhẹ vén mái tóc dài của Cố Khanh Ngữ ra sau đầu: “Đôi mắt sao lại đỏ vậy, giống con thỏ nhỏ a, trở về đi ngủ đi.”

Cố Khanh Ngữ ngửa đầu nhìn y: “Ta muốn ngủ ở đây.”

Cố Khanh Ngôn lấy khăn cho hắn lau mặt: “Tại sao lại muốn ngủ trong phòng.”   Cố Khanh Ngữ khổ sở nói: “Bởi vì ta nhớ ngươi, ca ca.”

Hắn cúi đầu trong ngực Cố Khanh Ngôn: “Ngươi ngày mai vẫn phải đi ra ngoài sao?”

Cố Khanh Ngôn cũng không muốn bỏ hắn lại sơn trang một mình, ôn nhu dỗ dành hắn: “Không phải đi nữa, có thể ở lại sơn trang một tháng.”

Cố Khanh Ngữ vẫn dán trên người y, kề cận cho đến khi y nằm xuống giường. Hắn muốn giúp y cởi quần áo, nhưng lại phát hiện trên người y quấn một tầng vải trắng, mang theo hương vi dược thảo. Cố Khanh Ngữ nhẹ nhàng cởi hé ra mảnh vải.

Cố Khanh Ngôn đè lại tay hắn: “Đừng động vào.”

Cố Khanh Ngữ thật nôn nóng, nhất định muốn nhìn. Khi còn nhỏ một tiễn kia của Bạch San San làm hắn hiểu được, mảnh vải quấn tỏa ra hương vị dược thảo là có ý nghĩa gì. Trong lòng tràn đầy lo lắng phiền muộn, giật mảnh vải khỏi người y, lộ ra vết thương bên dưới.

Cố Khanh Ngôn cố ý nhăn mặt: “Sao lại giật ra, quấn trở lại đi.”

Y ở nhà một tháng, bị thương cũng không thể nào nói dối Cố Khanh Ngữ. Thương tích là do yêu quái pháp lực cao cường gây nên, không có cách nào sử dụng linh khí cho nó nhanh chóng liền lại.

Cố Khanh Ngữ ngón tay run run giúp y quấn lại mảnh vải.

Y đưa tay ôm hắn nằm xuống: “Đến đây, ngủ đi, sáng ngày mai ca ca mang ngươi đến nhà cô cô chơi.”

Cố Khanh Ngữ không nói gì, một lúc sau mới thấp giọng đáp: “Ca ca, long đình phái ngươi đi làm cái gì, vì sao lại bị thương? Ngươi không phải là Long tộc phụ trách làm mưa đúng không.”

Cố Khanh Ngôn cười cười, nhéo nhéo mũi hắn nói: “Ngươi nói đúng, ta không phải là rồng làm mưa. Lần này bị thương bởi vì không cẩn thận, sẽ không có lần sau nữa đâu.”

Cố Khanh Ngữ nhẹ nhàng gối đầu lên phía trên vết thương của Cố Khanh Ngôn: “Ca ca, lúc nào thì ta sẽ được làm việc cùng ngươi. Chúng ta lớn lên đều phải làm việc đúng không?

Cố Khanh Ngôn vuốt mái tóc dài mượt của hắn: “Ngươi không cần làm gì, chúng ta sẽ cùng nhau làm việc.”

Cố Khanh Ngữ phiền não: “Vì sao trưởng thành đều phải làm việc thế, ca ca, ngươi có thể không làm gì được không? Ta muốn ngươi ở nhà, mỗi ngày cùng ta một chỗ.”

Cố Khanh Ngôn ôn nhu nói: “Khanh Ngữ, chức vụ của mọi người là để duy trì trật tự trong thế gian. Chúng ta hưởng dụng mưa, dược thảo, có thể vì thế gian xuất lực là chuyện đáng giá vui vẻ. Chỉ là gần đây ta có chút bận,  chờ chuyện này qua đi, mỗi ngày lại có thể ở trong sơn trang.”

Cố Khanh Ngữ khẽ gật đầu biểu thị chính mình đã hiểu, thò người ra ngoài cầm hạt minh châu đang chiếu sáng thu vào trong túi gấm, ánh sáng lập tức trở nên hôn ám. Hắn nằm bên cạnh Cố Khanh Ngôn, ngón tay nhẹ nhàng tại xung quanh vết thương phác họa.

“Mộc mộc ca cũng phải làm việc sao?”

“Mộc mộc không làm gì, hắn chỉ đi xem náo nhiệt.”

“Hoa yêu bên trong sơn trang cũng làm việc sao?”

“Chúng nó không làm gì.”

“Có phải yêu quái thì không cần làm gì cả?”

“Ân, yêu quái không cần làm gì.”

“Thế nhưng yêu quái cũng hưởng dụng nước mưa, dược thảo, vì sao bọn họ không làm gì?”

“Làm việc là phải tự nguyện, không thể ép buộc. Ví dụ như Long tộc chúng ta có rất nhiều sứ mệnh phải thực hiện, mọi người trong lòng cũng không nghĩ muốn làm cái gì sai lầm. Nhưng chúng ta chỉ biết đốc thúc trong tộc, sẽ không đi yêu cầu yêu quái. Tiên tộc khác cũng như vậy, chỉ đốc thúc chính bọn họ.”

“Thảo nào nhân gia không thích yêu quái.”

“Ngươi nghe ai nói điều đó?”

“Các ca ca nói, bọn họ bảo muốn bắt yêu tinh đi luyện đan.”

“Bắt yêu tinh luyện đan không phải bởi vì ghét chúng. Các yêu quái không làm chuyện xấu, các ca ca sẽ không bắt, giống như hoa yêu, bọn họ cho đến bây giờ cũng không bắt. Hoa yêu ôn nhu thiện lương, sẽ không làm chuyện gì có hại, còn một lòng muốn làm chuyện tốt, cho nên rất nhiều hoa yêu tu thành tiên. Nếu như làm chuyện xấu, rất hung ác, kể cả là tiên, cũng bị coi là yêu quái, rơi vào Ma đạo.”

“Hoa yêu là yêu tinh thiện lương, vậy như thế nào là yêu quái hung ác?”

Cố Khanh Ngôn ôm hắn vào trong ngực, thoáng đụng chạm vào vết thương, có một chút đau. Y ôn nhu nhìn vào mắt Cố Khanh Ngữ: “Hung ác không nhất định phải là yêu quái. Bởi vì đó là do trái tim quyết định, cho dù là yêu hay tiên, bản chất lương thiện thì không phải là ác độc.”

Hai hàng lông mi thật dài của Cố Khanh Ngữ bắt đầu đánh nhau: “Ca ca ta mệt quá, khí trời lạnh hơn rồi.”

Hắn nằm trên người Cố Khanh Ngôn chậm rãi nhắm mắt lại, khuôn mặt dán dưới cằm y, bàn tay vẫn túm lấy tay áo y.

Ngày hôm sau bọn họ đến nhà cô cô, sáng sớm giăng một tầng sương mỏng, hai mắt Cố Khanh Ngữ đều không mở ra được. Cố Khanh Ngôn ủ cho hắn noãn lô, hắn mới hơi có chút tinh thần lên.         Cố Khanh Ngữ quấn trong chăn nằm trên giường, thương cảm hỏi: “Ca ca, ta có phải là bên trong … ân… con rồng bị tàn tật.”

Cố Khanh Ngôn đang rót trà, hầu như làm đổ toàn bộ nước sôi ra ngoài, bật cười nói: “Nghĩ bậy bạ cái gì!”

Cố Khanh Ngữ càng túm chăn kín hơn, đưa tiểu noãn nô lại gần thêm chút nữa: “Móng vuốt của ta còn không mọc ra. Trời quá nóng sẽ cảm thấy khó chịu không muốn động đậy, trời lạnh ta lại thấy rất buồn ngủ, cũng không muốn động, thế nhưng ca ca không như vậy. Ca ca lớn lên thật tốt, trời nóng hay lạnh vẫn luôn có khí lực.”

Cố Khanh Ngôn ngồi xuống bên cạnh, đưa trà nóng cho hắn: “Ngươi không phải là tàn tật, ngươi là con rồng mỹ lệ. Cũng không phải không giống người ta mà đã bảo là tàn tật.”

Cố Khanh Ngữ uống xong trà ấm, thoải mái hơn một ít, nắm lấy bàn tay Cố Khanh Ngôn đưa nó dán tại trên ngực mình: “Ca ca, có phải ta lớn lên khác với mọi người, nên ngươi mới mang ta đến sơn trang này sinh sống.”

Cố Khanh Ngôn ôm hắn vào trong ngực: ” Không phải như thế, ta đi ra ở tại sơn trang còn chưa có ngươi. Ta ra ngoài ở là bởi vì bên trong tranh cãi ầm ĩ.”

Cố Khanh Ngữ tin tưởng lời y nói, lộ ra tiếu ý hài lòng, đặt bàn tay của mình lên tay y: “Ca ca, ngươi vĩnh viễn cũng đừng ly khai ta.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.