Tiểu Long Nữ Bất Nữ

Chương 3



Phương pháp học tập đảo điên truyền thống

.

Một nam sinh với gương mặt tròn tròn beo béo thịt hơi giật mình, sau đó lập tức thân thiện chào hỏi “Hai~”

Nam sinh còn lại trên mũi đeo kính, khóe miệng có chút nâng nâng, vừa định lên tiếng chào hỏi, lại tựa như phát giác không khí trong phòng ký túc xá có chút quỷ dị, liền im miệng không lên tiếng.

Nam sinh mặt beo béo khóe miệng hơi giật giật, tiếp tục nói cho xong “Tớ tên là Cố Thuần.”

Vương Mân “Cố Thuần?”

Cố Thuần gật gật đầu “Phải, Cố Thuần…”

Vương Mân sắc mặt quỷ dị, nam sinh bốn mắt nhịn không được phá lên cười “Không phải cố thuần của đảm cố thuần, là cố của chiếu cố, thuần của thuần hậu.”[7]

Vương Mân gật gật đầu “Xin chào, tớ tên Vương Mân.”

Bốn mắt nam sinh nói “Tớ là Nhạc Bách Kiêu, nhạc của khoái nhạc, bách kiêu của kiêu dũng bách chiến.”

Cố Thuần bước lại bàn học của mình, bỏ sách xuống “Hai người làm gì thế, sau khi tập họp buổi sáng xong liền không thấy hai người đâu, vốn định là giữa trưa trở về phòng cả đám đi căn-tin ăn một bữa vậy mà…”

Tiếu Lang thành thực định bụng muốn biện bạch cái gì, nhưng bị Vương Mân liếc nhìn một cái, giành nói “Bọn này chỉ là tùy tiện đi dạo một chút.”

Nhạc Bách Kiêu có vẻ như cảm thấy hứng thú đối với Vương Mân, liền lập tức đáp lời “Cậu biết cái đảm cố thuần kia sao? Sinh vật năm hai mới học tới mà, cậu biết?”

Vương Mân cười cười nói “Không có gì, thường thức hàng ngày thôi.”

Cố Thuần “…”

Nhạc Bách Kiêu cùng Vương Mân rất nhanh liền tụm lại một chỗ, hỏi han lẫn nhau thành thích thi lên cao trung. Thành tích điểm thi lên cao trung của Nhạc Bách Kiêu cũng tương đối khá, 586 điểm, xếp hạng 98, nghe đồn vốn dĩ là muốn vào ban ưu tú, đáng tiếc là lúc thi lên cao trung thì môn ngữ văn viết có điểm không ổn định lắm, điểm không tốt…

Tiếu Lang nhỏ giọng hỏi Cố Thuần “Viết văn viết kiểu gì mà thành ra không ổn định dzậy?”

Cố Thuần nói “Cậu ta bảo bình thường mấy lúc thi kiểm tra trong trường, viết văn luôn luôn được điểm cao nhất, còn lúc thi lên cao trung thì viết điểm thấp đi rất nhiều, 30 điểm chỉ đạt được khoảng 20 thôi, nếu nhưng phát huy như lúc bình thường, ít ra cũng trên 590 điểm, có thể vào ban ưu tú…”

Tiếu Lang hồi tưởng, nhớ lại lúc thi lên cao trung, đề mục của phần viết văn là “Viết lại một lần thể nghiệm nan kham nhất của bản thân.”, đề này tính ra có thể viết ra khá là nhiều đó chứ, thí dụ có thể kể đến như năm cấp hai đi học trễ, bị phạt đứng trước toàn trường, hay thí dụ như khi lên sơ trung, không cẩn thận thi nhầm vào trung học Thập Tam… vân vân và vân vân…

Ai, mình thi được 570 điểm, chia đều ra trung bình mỗi môn được cỡ 95 điểm… Tên kia 591 điểm, biến thái cỡ nào mới có thể thi được ngần ấy điểm a!!

Cố Thuần hỏi “Cậu tên gì, thi được bao nhiêu?”

“Tui tên Tiếu Lang, hầy, không tốt, điểm không tốt…” Tiếu Lang khiêm tốn xua xua tay “Mới có 570, không thể so với mấy bạn được.”

“Hắc, không sao không sao, còn có tui lót sàn cho cậu nè, tui vốn dĩ là đậu vớt, 556 điểm, hạng 394, toàn trường đếm ngược hạng 6…” Cố Thuần sờ sờ ót.

Tiếu Lang an ủi vỗ vỗ bả vai Cố Thuần, tự dưng có một loại cảm giác đồng bệnh tương liên, hai ta cùng mệnh, nói “Hai người buổi tối đi tự học sao?”

Cố Thuần “Là Nhạc Bách Kiêu bảo tui đi a, dù sao cũng không có việc gì làm, nên đi cùng cậu ấy luôn.”

◊ ◊ ◊

Chín giờ rưỡi, Tiếu Lang đi nhà vệ sinh công cộng rửa mặt, sau khi trở về vẫn còn thấy Nhạc Bách Kiêu cùng Vương Mân tán gẫu với nhau. Đề tài tán gẫu xoay quanh những sở trường mà bản thân am hiểu, sau lại nói về dự định tiến độ học tập, còn nhắc đến việc thành lập đội bóng rổ khi học tiết thể dục. Vương Mân chơi ở vị trí tiền đạo, Nhạc Bách Kiêu lại am hiểu hậu vệ… Hai người bọn họ, tựa hồ có loại cảm giác hận vì gặp nhau quá muộn…

Tiếu Lang nói “Còn chưa đi ngủ a?”

Nhạc Bách Kiêu nhìn đồng hồ “Cậu mấy tuổi vậy? Chỉ có con nít mới đi ngủ sớm như vậy!”

Tiếu Lang “…”

Vương Mân hòa giải, nói “Thôi vậy, tán gẫu hưng phấn quá buổi tối không ngủ được, ngày mai mới tiếp tục nói đi.”

Nhạc Bách Kiêu đứng dậy, không chút tình nguyện đi ra ngoài rửa mặt “Cũng đúng, ai, cuộc sống ký túc xá chính là phiền toái, ở nhà muốn ngủ mấy giờ thì ngủ mấy giờ.”

Tiếu Lang cảm thấy tính cách Nhạc Bách Kiêu có chút làm người khác không ưa được, cái kiểu người mà ngay cả “Một thể nghiệm nan kham nhất” cũng đều viết không xong, nhất định là người cực kỳ tự đại tự mãn, kiểu người mà cuộc sống chuyện gì cũng xuôi chèo mát mái từ nhỏ đến lớn, hừ!

Vương Mân rửa mặt, sau đó đánh răng xong xuôi, trở về bắt gặp Tiếu Lang trùm cái mền đến hơn phân nửa cái đầu, khóa toàn thân ở trong mền, cuộn lại rúc vào một góc, chỉ lộ ra đỉnh đầu đầy tóc xù xù.

Vương Mân “…”

Mười giờ hơn, cả đám đều leo lên giường, cách thời gian tắt đèn còn khoảng một giờ. Nhạc Bách Kiêu tai đeo headphone nằm trên giường lẩm nhẩm tiếng Anh, Vương Mân tiếp tục xem tiểu thuyết võ hiệp, Cố Thuần nằm một lúc, bắt đầu vang tiếng ngáy.

Tiếu Lang trước giờ trên cơ bản đều đúng giờ đi ngủ, cho dù hiện tại thêm một Nhạc Bách Kiêu lẩm nha lẩm nhẩm, dưới đồng hồ sinh học mạnh mẽ điều lệnh cũng cảm thấy hơi buồn ngủ. Lúc này, Nhạc Bách Kiêu bỗng nhiên dùng âm điệu cổ quái hỏi “Vương Mân, cậu có bô không?[8]”

Vương Mân “…Bạn gái?”

Nhạc Bách Kiêu lúc này hiển nhiên đã nổi lên tâm tư dạ đàm “Phải a, cậu bộ dạng suất như vậy, lại học Nhất Trung, không lẽ không ai theo đuổi?”

Tiếu Lang mơ mơ màng màng mà nghĩ, Vương Mân học Nhất Trung sao?

Nhất Trung quả thực rất tốt, vốn dĩ tự thân nó cũng có cấp cao trung, là trường có chỉ số học sinh muốn vào cao trung cao chỉ thua Hoa Hải, có một số học sinh không thích ứng được việc học nội trú đều lựa chọn Nhất Trung.

Vương Mân “Ừ, bạn gái tớ ở Thập Tam”

Nhạc Bách Kiêu “Ha, cái ni cô am đó?”

Vương Mân “…”

Tiếu Lang “…”

Nhạc Bách Kiêu “Một thằng bạn của tớ bảo chỗ đó là Di Hồng Viện, mỗi lớp đều có một vài tên Cổ Bảo Ngọc đàn bà muốn chết, tớ cảm thấy nữ nhân hẳn là nên cùng nam nhân tiếp xúc một chút, túm tụm một chỗ như vậy tin tức cũng không lưu thông, chẳng giống cái am ni cô là gì… A, ngại thật nha, không có nói bạn gái cậu, bạn gái cậu cũng học ở trường này sao?”

“…Ừ, nhỏ học ở ban thực nghiệm.” Vương Mân dựa lưng vào gối đầu, theo bản năng hơi nghiên người qua nhìn Tiếu Lang, thấy người nọ vẫn duy trì tư thế lúc nãy, chẳng qua cái đầu xù xù lúc này lại hơi hơi rúc vào trong mền.

Nhạc Bách Kiêu “Cái gì? Ban thực nghiệm? Bạn gái cậu là thần thánh phương nào a!!”

“Suỵt…” Vương Mân nói “Nhỏ giọng lại dùm chút, bọn họ ngủ rồi, ngày mai mới nói tiếp đi.”

Nhạc Bách Kiêu rõ ràng là đang hưng trí dạt dào lại bỗng nhiên bị đánh gãy, có chút khó chịu, thu người lại ngồi học tiếng Anh một chút, cũng ngủ.

Vương Mân khép tiểu thuyết lại đặt ở cạnh gối đầu, nằm xuống, lại phiêu mắt liếc qua nhìn Tiếu Lang, Tiếu Lang lúc này lại để lộ nửa cái đỉnh đầu ra khỏi cái mền.

Vương Mân “…”

◊ ◊ ◊

Sáng hôm sau, Vương Mân là người đầu tiên thức dậy, bắt gặp Tiếu Lang ngửa người hình chữ đại nằm thẳng cẳng, hai tay vươn thẳng, một xỏ qua cái lan can giường, tay còn lại bàn tay hơi co co lại đặt gần đỉnh đầu. Cả drap giường lẫn chăn mền đều bị cuốn xoắn lại như cái bảnh quẩy, bị đạp dồn lại ở góc giường, áo ngoài với cái hình mèo máy in trên áo hơi nhấc lên, lộ ra bụng trắng nhỏ, nhích xuống chút nữa là nội khố màu xam xám, chân đùi ở hơi ẩn hơi hiện loáng thoáng…

Vương Mân hít sâu hai cái, xoay người rời giường, lúc đánh răng chằm chằm nhìn vào gương, đại não có phần trống rỗng.

Sáu giờ rưỡi, chuông ký túc xá reo vang, chuông này là chuông gọi các học sinh rời giường.

Vương Mân bưng chậu rửa mặt trở về, ở cửa đụng phải Cố Thuần đang tính ra ngoài rửa mặt, hai người gật đầu coi như chào nhau một cái, lúc này Nhạc Bách Kiêu cũng đã rời giường, đang mặc quần áo, Vương Mân vừa gấp mền lại, vừa liếc mắt nhìn Tiếu Lang đang ngủ tựa như lợn chết.

“Uy, dậy đi…” Vương Mân bước qua, vỗ vỗ vai cậu.

Tiếu Lang nghiêng người tránh tránh tay Vương Mân, sờ soạng kéo cái mền trùm đầu lại kín mít, toàn thân cao thấp chỉ có cái mông kèm nội khố lộ ra bên ngoài.

Vương Mân “…”

Lúc Nhạc Bách Kiêu rời giường đặc biệt im lặng, không hề huyên thuyên liên tục mồm miệng như tối hôm qua, rất là trật tự rõ ràng mặc quần áo vào rồi xếp mền gối lại, xong mới đi rửa mặt thu thập này kia, ánh mắt trống rỗng, biểu tình cứng ngắc, tựa hồ linh hồn vẫn còn đang ngủ say, nhưng thân thể đã bắt đầu hành động.

Cố Thuần sau khi trở về, nói “Tiếu Lang còn chưa dậy nữa hả?”

Sáu giờ bốn mươi phút, chuông reo lần thứ hai, Vương Mân túm kéo cái mền của Tiếu Lang “Tiếu Lang, tỉnh dậy mau!”

Tiếu Lang cùng Vương Mân triển khai một hồi giằng co xem ai đoạt được cái mền, Vương Mân lập trường kiên định mà trừng trừng mắt nhìn cậu ta, Tiếu Lang túm túm góc chăn, từ cổ họng phát ra một tiếng bất mãn nho nhỏ, tựa như đứa nhỏ đang làm nũng.

Vương Mân “….”

Tiếu Lang mơ mơ màng màng mở to mắt, ngồi dậy “….Mấy giờ rồi?”

Vương Mân “Sáu giờ bốn mươi lăm, mau đậy đi, bảy giờ ăn sáng, bảy giờ rưỡi bắt đầu tiết tự học sáng!”

Nhạc Bách Kiêu đã cầm sách vở rời khỏi phòng, Cố Thuần nói “Tui cũng đi trước nha, một hồi gặp nhau ở căn-tin.”

Vương Mân bất đắc dĩ mà nhìn Tiếu Lang vẫn ngồi ì trên giường, hai mắt vô thần, giơ lên một tay vỗ vào ót Tiếu Lang “Tỉnh mau!”

Tiếu Lang bị vỗ như thế giật mình tỉnh, lăn lốc bò xuống giường, xỏ dép vào liền bắt đầu xông ra ngoài, bả vai đụng vào khung cửa liền “ai da” một tiếng, ổn định lại cước bộ, lắc lư lắc lư hướng về phía toilet mà đi.

◊ ◊ ◊

Trung học Hoa Hải có một đặc điểm không giống với nơi khác, chính là bài tập. Khác với các trường trung học khác, hết tiết học giáo viên mới bắt đầu cho học sinh bài tập, giáo viên Hoa Hải mỗi khi bắt đầu tuần mới đều sẽ đem hết tất cả bài tập của cả tuần nhất nhất phát hết một lần, sau đó trước lúc nghỉ tự do ngày thứ bảy bắt buộc phải nộp lại. Học sinh được cho phép làm bài tập khi đang trong tiết, nếu như tự mình đã tự học qua một lần, hoàn toàn không cần thiết phải lãng phí thời gian mà nghe giảng lại một lần nữa.

Anh hai của Vương Mân đã dặn dò cậu trước chuyện này, nhất định phải tự mình tự học trước, thứ hai đến thứ tư phải làm xong hết thảy bài tập được phát, còn lại vài ngày củng cố những vấn đề còn vấp váp hoặc chưa hiểu, đồng thời tự làm ra tổng kết tương ứng cho cả tuần.

Cũng khó trách ngày hôm qua chỉ mới vừa khai giảng đã có nhiều học sinh đi tự học như vậy, bất quá mặc dù là như thế, cũng chỉ có một số ít học sinh có thể lập tức thích ứng được mà quen với hình thức học tập siêu gò bó này.

Điển hình như Tiếu Lang, liên tiếp ba ngày, cao thấp hai mươi bốn tiết học tới tấp mà đến, khiến cậu hoàn toàn triệt để mờ mịt.

Đi học phải giữ vững tinh thần, cẩn thận nghe giảng, tan học lại phải liều mạng đuổi bài tập, trong não hoàn toàn hỗn độn, căn bản không biết cái nào đã học qua, cái nào còn chưa học tới, mà bài tập lại không thể lưu toàn bộ đến thứ sáu làm một lượt, còn để cứ như vậy mà tiếp tục, sẽ chết người a!

Còn Vương Mân, hiện tại cậu ta đã sớm làm xong toàn bộ bài tập của tuần này.

Tiếu Lang nhìn cậu ta, ánh mắt tựa như đang nhìn người ngoài hành tinh vậy, vừa nhìn vừa lật tập vừa xẹt xẹt viết đáp án “Ông đều xong?”

Vương Mân “Ừ, không biết thì lật sách.” Nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Tiếu Lang, Vương Mân lại nói “Giáo viên trên lớp giảng rất chậm, mỗi tiết học chỉ có thể giảng một phần nhỏ, nếu như cậu chạy theo tiến độ của giáo viên bộ môn, khi bắt tay vào làm bài tập sẽ cảm thấy rất cố hết sức.”

Tiếu Lang “Vậy phải làm sao?”

Vương Mân nói “Cậu trước hết nên tự học một lần.”

Tiếu Lang không nói gì, tự học chứ đâu phải thơ Đường, nói một lần là một lần?

Vương Mân nhìn cậu, đẩy bài tập sang một bên, nói “Cậu lấy sách Vật Lý ra đây, tớ nói cậu nghe khái quát đơn giản một chút.”

Tiếu Lang ngoan ngoãn mở sách ra, nghe Vương Mân nói “Phần đầu sách chủ yếu nói đến ba định luật của Newton, thứ nhất, lực là nguyên nhân thay đổi trạng thái chuyển động của vật thể, thứ hai, định luật chuyển động Newton (F=ma) m là khối lượng, a là gia tốc, gia tốc nghĩa như mặt chữ của nó, là đơn vị thay đổi tăng hoặc giảm bao nhiêu của vận tốc theo thời gian. Thứ ba, lực tác dụng tương đương với lực phản tác dụng, nói nôm na là tớ đánh cậu một chút tương đương giống như cậu đánh tớ một chút, tay của tớ cũng sẽ đau… Hiểu không?”

Tiếu Lang “Ừ…”

Vương Mân tiếp tục nói “Có lực liền có chuyển động, chương thứ hai là chuyển động thẳng đều, cùng với chương thứ năm chuyển động tròn đều gộp chung lại mà học, cứ tưởng tượng nó giống như hàm số, cậu bị kéo về hướng trục x, tớ bị kéo về hướng trục y mà đi, tốc độ của hai chúng ta đều giống nhau, thì nó là hàm bậc một, còn nếu tốc độ của cậu gấp hai lần tớ, vậy nó là hàm bậc hai.”

Tiếu Lang gật đầu, hàm bậc một cùng hàm bậc hai đều là toán học học ở sơ trung.

Vương Mân lại nói “Cho nên, chuyển động thẳng đều chính là hàm số bậc một, chuyển động tròn đều chính là hàm số bậc hai, không khó đúng không? Phần sau là năng lượng…”

Tiếu Lang có điểm mờ mịt, này cũng coi như hơn phân nửa quyển sách, Vương Mân nói chưa tới mấy câu đã xong rồi.

Vương Mân “Cậu trước hết phải đem logic của những tri thức này liên hệ với lối tư duy của bản thân mình cho nó khớp nhau đã, cậu xem đi, chương thứ nhất, lực là gì, phân tích về lực, những cái này hồi sơ trung có học qua, lên cao trung chỉ là đi sâu vào một chút thôi, tổng cộng sáu tiết, ước chừng là học khoảng một tuần, tự cậu xem một lát không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng khả năng thi ra cái này rất ít, vậy tức là đa phần đề thi đều sẽ liên hệ đến một vài tri thức ở các phần sau. Lúc cậu thi, đoán đề, nguyên lý lẫn phân tích đều có thể trực tiếp bỏ qua. Công thức trong định luật thứ hai của Newton, cậu không cần quan tâm làm cách nào mà có nó, chỉ cần cam chịu nó là đúng nhớ kỹ là được.”

Tiếu Lang “…”

Vương Mân “Tớ toàn như vậy, một khi có đề mục, những cái gì cảm thấy không hiểu, mới phải lật lại sách nhìn kỹ quá trình suy luận, sau đó nghiên cứu lại những hoàn cảnh mà sách vật lý đề cập… Lúc này đây, đã biết rõ kiến thức nằm ở chỗ nào, sau đó cẩn thận đọc kỹ một chút, liền dễ dàng hấp thu, nhớ kỹ.”

Tiếu Lang có chút sững sờ, phương thức học tập của Vương Mân hoàn toàn đảo điên tập quán truyền thống từ trước tới giờ của cậu, chính mình vốn dĩ vẫn luôn một mực chăm chăm nghĩ đến phải đuổi theo tiến độ trên lớp của giáo viên, mỗi ngày củng cố một chút tri thức mới có thể học tốt, còn Vương Mân lại học theo kiểu rộng rãi không giới hạn quăng lưới khắp nơi mà học tập mọi thứ… như vậy thực sự có thể sao?

Dùng xong bữa chiều, Nhạc Bách Kiêu gọi Vương Mân cùng đi tự học, Vương Mân bảo hẹn bạn gái, Nhạc Bách Kiêu hi hi ha ha trêu chọc một phen, sau đó có chút thất vọng mà kéo Cố Thuần cùng đi.

Tiếu Lang trở về ký túc xá, dựa theo phương pháp mà Vương Mân nói học, quả nhiên có hiệu quả. Trước kia các loại tri thức trong đầu đều là rất vụn vặt rời rạc, không nghe Vương Mân nói, căn bản không thể nối liền với nhau được. Hiện tại, trong đầu cậu dần dần có lối tư duy của riêng miềnh, sẽ bắt đầu đi nghĩ nơi này một khối có liên hệ gì với một khối nơi kia, như vậy sẽ không bị thầy cô trên lớp nắm mũi dẫn đi nữa…

Chẳng lẽ, đây là phương pháp chủ động học tập trong truyền thuyết sao?

◊ ◊ ◊

Chẳng bao lâu, Vương Mân trở lại.

Tiếu Lang hỏi “Ông không cùng Liêu Tư Tinh tự học sao?”

Vương Mân “Ban thực nghiệm thống nhất buổi tối đều là bị quản trong phòng học.”

…Thật đáng thương.

Tiếu Lang lại hỏi “Ông có gặp người ta không?”

Vương Mân cười cười, từ trong ba-lô lôi ra một xấp bài tập, nói “Ừ, hỏi nhỏ mượn cái này.”

Tiếu Lang khiếp sợ “Ông làm bài tập dùm người ta sao?”

Vương Mân “Không, bảo nhỏ copy ra một bản khác dùm, nhàm chán làm chơi thôi.”

Tiếu Lang “…”

Nhàm chán làm chơi… không phải người mà!

“Đừng nói cho người khác biết.” Vương Mân nghiêng đầu nhìn Tiếu Lang “Xem sách sao rồi?”

Tiếu Lang sờ sờ cái mũi “Hắc, rất có hiệu quả.”

Vương Mân “Ừ, cậu xem tiếp đi, không hiểu hỏi tớ.”

Tiếu Lang “Ồ….”

Vương Mân làm bài một lát, nói “Ban thực nghiệm cho bài tập quả nhiên khó chết đi… Biến thái!”

Tiếu Lang trong đầu yên lặng mà nghĩ, biến thái ông còn làm, ông càng biến thái hơn.

Tiếu Lang xem xong nửa quyển sách Vật Lý, bắt đầu lôi bài tập ra làm, vừa làm vừa hỏi Vương Mân “Ông muốn vào ban thực nghiệm sao?”

Hoa Hải có một chế độ cạnh tranh rất tàn khốc, mỗi cuối một học kỳ, toàn trường đứng nhất sẽ đổi chỗ với người xếp hạng chót ban thực nghiệm (ban thực nghiệm không tham dự vào xếp hạng toàn trường trong năm học). Bất quá, toàn trường hạng nhất trên cơ bản đều là học sinh trong lớp ưu tú, không có dây mơ rễ má gì tới ban bình thường cả.

Vương Mân vùi đầu giải đề, qua khoảng hai phút mới trả lời “Không định.”

Tiếu Lang “Tại sao?”

Vào ban thực nghiệm là ổn định chắc việc tiến vào trường tốt, toàn trường chỉ có mười cái danh ngạch tuyển thẳng, tám chỗ là dành cho ban thực nghiệm, hai chỗ còn lại là dành cho ban ưu tú.

Vương Mân “Không tự do.”

Tiếu Lang “Kỳ thực, tui vừa mới cảm giác ra…”

Vương Mân “Cái gì?”

Tiếu Lang “Thực lực của ông hẳn là không kém so với học sinh ban ưu tú.”

Vương Mân cười cười, không trả lời.

◊ ◊ ◊

Buổi tối, mười giờ, Nhạc Bách Kiêu trở lại phòng, Vương Mân đang giảng đề cho Tiếu Lang, Nhạc Bách Kiêu chậc một tiếng “Đang làm gì vậy a, Vương Mân, không phải cậu bảo có hẹn với bô của cậu sao?”

Tiếu Lang “…”

Vương Mân “…”

______________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.